Cố Yêm rất không muốn đi cùng Chu Vấn, nhưng Chu Vấn lại rất muốn đi cùng Cố Yêm.
Chuyện làm nằm vùng này kích thích cỡ nào a, hơn nữa huynh đệ hòa hảo cùng nhau, nói không chừng về sau còn có thể lưu danh sử sách.
Hai người đứng cùng với nhau, một người thái dương khẽ nhảy, một người vô cùng vui vẻ.
Tiếng chuông sáng sớm mới vừa vang lên, người do sáu tiên môn lớn phái ra đều đã đến đây, tập hợp ở bên trong đại điện cạnh chuông cổ của Thái Thanh Tông.
Cố Yêm không để ý tới lời Chu Vấn nói, sau khi đem pháp khí cần mang cùng Tuyệt Tức Đan cất kỹ, mới quay đầu sang nhìn một cái, kết quả sau cái nhìn này liền không khỏi giật giật khóe miệng.
Người tới không chỉ có Yến Trì mới gặp không lâu trước đó, còn có Minh Đăng, quan trọng nhất là không biết vì cái gì Ngu Bạch Trần cũng đã đến đây.
Mấy vị trưởng lão bên trên vẫn còn chưa tới, Chu Vấn lại lần nữa khoác lên vai y, mở miệng: "Thế nào, vui vẻ nhỉ, Ngu mỹ nhân cũng đến đây rồi."
"Minh Nguyệt Cốc không ở trong sáu tiên môn lớn." Cố Yêm nhíu nhíu mày, lần này trái lại mở miệng.
Chu Vấn giống như là biết nghi hoặc của y, đắc ý cười cười: "Cái này ngươi không hiểu đúng không, tuy rằng Minh Nguyệt Cốc không ở trong sáu tiên môn lớn, nhưng mà mấy năm nay phụ thuộc vào mấy tiên môn, chỉ thiếu một cái tên tuổi. Hơn nữa Ngu mỹ nhân lần này là một trong hai vị trí do Giác Sơn Tự đưa ra, hẳn là Minh Nguyệt Cốc và Giác Sơn Tự hợp tác rồi."
Cố Yêm không khỏi nhìn Ngu Bạch Trần một cái, cậu ta quả nhiên là tới cùng với Minh Đăng. Có điều, mặc dù hai người đứng chung một chỗ, lại không có nói chuyện gì.
Ngu Bạch Trần sau khi nhìn thấy Cố Yêm, chân mày dịu đi một chút, khiến Chu Vấn bên cạnh không khỏi hấp háy mắt.
Cố Yêm quay đầu sang: "Mắt của ngươi có bệnh?"
Y còn chưa vỗ một cái gạt đi cái người trên người mình, Trầm Quang trong Kiếm Phủ đã nhảy ra, lúc Chu Vấn còn muốn nói gì nữa, liền dựng thẳng lên lơ lửng giữa
không trung nhìn đối phương, có một loại khí thế ngươi còn đặt móng vuốt lên, liền chặt đi vuốt chó.
Động tác của Chu Vấn dừng lại, biểu cảm của Cố Yêm khôi phục lại một chút, lời nói chân thành: "Nếu mắt của ngươi có bệnh thì mau đi trị đi, nếu đi vào làm nằm vùng,
nhìn không thấy chính là việc lớn." Giọng nói Cố Yêm lành lạnh, tuy rằng chỉ dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói ra lời này, nhưng Chu Vấn làm sao lại nghe ra
mùi vị châm chọc.
Sau khi hắn thu tay về, nhìn trái lại nhìn phải, lại nhìn chằm chằm mặt Cố Yêm nửa ngày, vào lúc Cố Yêm lần nữa mất kiên nhẫn mà nhíu mày lại, giọng điệu nghi hoặc: "Tâm tình ngươi không tốt?"
Cố Yêm: Ngươi có thể ở trước mặt ba người gần như nhìn thấy ngươi chỉ mặc áo lót mà thản nhiên như thường sao? Trước đây gặp mặt còn tốt, chỉ là hiện tại y đối mặt với ba người, luôn có một loại cảm giác trần trụi không an toàn.
Cố Yêm quay đầu liếc mắt nhìn Chu Vấn một cái, tên nhóc này mặc quần áo thật dày, sao có thể biết được không thoải mái của người trần trụi chứ.
Chu Vấn bất thình lình bị Cố Yêm nhìn một cái, lại hoang mang rồi.
"Này lại là làm sao vậy?"
"Không có gì." Cố Yêm thu ánh mắt về, cũng may âm lượng Chu Vấn nói chuyện vừa rồi không lớn, mấy người kia vẫn chưa đi qua, đều không nghe thấy.
Lần này các môn phái đều phái ra hai người, nhân số tổng cộng chỉ có mười hai người. Hơn nữa nhiệm vụ nằm vùng vô cùng bí ẩn, yêu cầu đối với giữ bí mật thân phận cực cao, trên đại điện lớn như vậy, lúc này cũng chỉ có mười hai người bọn họ.
Sau khi Yến Trì cùng đệ tử bên cạnh tiến vào cũng liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, khi đệ tử ở bên cạnh tò mò nhìn qua, lại đen mặt, nhíu mày thu lại ánh mắt.
Đệ tử đi cùng:...
Yến Thủ Tịch gần đây quả nhiên kỳ kỳ quái quái.
Mấy người không đợi bao lâu, các vị trưởng lão liền đã đến, Cố Yêm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh. Y từ sau lần trước tắm rửa ở Minh Quang Điện vẫn
còn có chút xấu hổ, lúc này nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh, không khỏi hạ thấp đầu xuống, cũng may sư tôn tiện nghi cũng không có nhìn y nhiều, chỉ là ngón tay hơi cong,
chống tay, khép hờ mắt, dáng vẻ rất mỏi mệt.
Phó Hàn Lĩnh một thân áo bào đen vân mây, tóc trắng ngọc quan, trước nay vẫn là dáng vẻ trích tiên lạnh lùng, đây vẫn là lần đầu tiên thấy ông ta biểu hiện ra mệt mỏi.
Tối hôm qua ông ta đã làm cái gì?
Lúc Cố Yêm cúi đầu, trong đầu không khỏi hiện lên một ý tưởng, lại rất nhanh bị xua tan.
Sư tôn tiện nghi làm cái gì, có liên quan gì với y, chỉ cần không ảnh hưởng đến y là được, Cố Yêm khe khẽ nhíu nhíu mày.
Phó Hàn Lĩnh giống như là không nhận thấy ánh mắt vừa rồi của tiểu đồ đệ, chỉ là khép hờ mắt nghỉ ngơi, sau khi Cố Yêm dời ánh mắt đi, mới nâng mắt lên, liếc mắt nhìn y một cái.
Trảm Uyên vừa cùng Trầm Quang đến gần liền ong ong vang động, động tĩnh này chỉ có Cố Yêm và Phó Hàn Lĩnh biết.
Cố Yêm vừa nghe Chưởng Giáo lên tiếng, vừa nhíu mày nhốt Trầm Quang bị ảnh hưởng vào phòng tối.
"Lần này phái các ngươi đi làm cái gì, hẳn là đều đã biết rõ."
"Chỉ cần có người thám thính được kế hoạch của Ma Tộc liền lập tức rút lui." Giọng điệu Vân Đức Chân Quân nghiêm túc hơn một chút, đây cũng là lo lắng an nguy của bọn họ. Sau khi ông nói xong, Phó Hàn Lĩnh mới mở mắt ra, thản nhiên nói: "Phía Ma Tôn, các vị trưởng lão sẽ theo dõi, có tin tức sẽ thông báo cho các ngươi."
Mấy đệ tử sau khi nghe thấy lời này thì thở ra một hơi, có điều vẫn có người đưa ra nghi ngờ, Yến Trì bỗng nhiên nói: "Ảo thuật bình thường, chỉ sợ Ma Tộc sẽ nhìn thấu."
Sau khi bọn họ đi vào, phải biến huyễn thân hình, Cố Yêm cũng đã nghĩ tới rồi.
Lúc này Vân Đức Chân Quân tươi cười, mở miệng: "Không sai, lần này là nằm vùng cũng là thử thách."
"Trong Ma Tộc, Ma Thị nhất đẳng là người có khả năng đến gần Ma Tôn nhất, trên mặt bọn họ đều sẽ đeo mặt nạ, bên trên mặt nạ kia có ma khí, nếu như các ngươi có thể lấy được mặt nạ, vậy những việc này cũng không phải vấn đề."
Yến Trì gật gật đầu, không nói nữa, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn kiềm chế bản thân không nhìn về phía Cố Yêm, ngoại trừ Phó Hàn Lĩnh, ai cũng không
phát hiện.
Phó Hàn Lĩnh vốn vẫn luôn là sắc mặt thản nhiên, nhưng mà sau khi nhìn đến Yến Trì, lại nhíu mày lại. Ông ta không hiểu vị Chưởng Giáo tương lai của Lăng Tiêu Tông này đối với tiểu đồ đệ là tâm tư gì. Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh rất chắc chắn, ông ta không thích ánh mắt đối phương nhìn về phía tiểu đồ đệ, cũng không thích... tâm tư bên trong.
Đốt ngón tay gõ bàn thoáng dừng lại, Phó Hàn Lĩnh thu ánh mắt về.
Vân Đức Chân Quân ở bên cạnh không khỏi có chút kỳ quái, sư huynh đây là làm sao vậy? Nhìn thế nào lại có chút không vui a.
Nhưng mà việc của sư huynh, ông trước giờ không dám hỏi nhiều, lúc này cũng chỉ có thể đè nghi hoặc xuống, dặn dò rõ ràng sự việc cho mười hai đệ tử kia.
Sau khi nói xong đã là giữa trưa, lập tức liền sẽ lẻn vào Ma Vực. Ngay lúc Cố Yêm chuẩn bị cùng Chu Vấn rời đi trước, bỗng nhiên tôn giả tóc trắng trên tòa mở miệng.
"A Yêm, đến đây."
Bước chân những người còn lại dừng một chút, quay đầu sang liền thấy Kiếm Tôn đang nhìn Cố Yêm. Nghĩ đến Cố Yêm là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn, cho dù là mọi
người có hâm mộ thể nào đi nữa, cũng chỉ có thể rời đi trước.
Yến Trì vừa nghe thấy Phó Hàn Lĩnh mở miệng liền nhíu mày lại, hơi thở trên người trầm xuống. Anh ta vẫn chưa quên bản thân trước đây đã dặn dò Cố Yêm, lúc này thấy Phó Hàn Lĩnh cùng Cố Yêm một mình ở chung, không khỏi siết chặt kiếm.
Yến Trì quay đầu sang, ánh mắt cùng Phó Hàn Lĩnh va chạm. Hai người, một người bình tĩnh, một người ảm đạm.
Phó Hàn Lĩnh như cũ là bộ dạng mọi việc đều ở trong khống chế kia.
Lúc người bên cạnh gọi, Yến Trì rũ mắt xuống, thu lại ánh mắt.
Giao đấu ngắn ngủi này hoàn toàn không có ai thấy, Cố Yêm sau khi ở lại, nghĩ đến sư tôn tiện nghi hẳn là có việc muốn nói với mình. Dù sao trước đó Chu Vấn cũng
đã nói, hôm nay lúc hắn tới, Tĩnh Ngôn chân nhân đã lôi kéo hắn dặn dò nửa ngày.
Đối với sư tôn tiện nghi mà nói, quan tâm hẳn là không có khả năng, Cố Yêm chỉ có thể nghĩ đến đối phương là có việc dặn dò.
"Sư tôn." Sau khi y lên tiếng, trên đại điện liền chỉ còn hai người, ngay cả Chưởng Giáo Vân Đức Chân Quân cũng đã đi ra ngoài.
Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu lên, không có một chút tự giác bản thân chính là Thành Chủ Hoài Âm, mở miệng nói: "Ta nghe Chưởng Giáo nói, ngươi từ Hoài Âm Thành nhận được một tờ hôn khế?"
Động tác Cố Yêm dừng lại, tuy rằng không biết sư tôn tiện nghi hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn là nói: "Vâng, có một tờ hôn khế."
"Sư tôn nhắc tới cái này làm gì?" Y ngẩng đầu lên, nhìn người trên tòa có chút nghi hoặc.
Phó Hàn Lĩnh tạm thời không trả lời, chỉ là nói: "Lấy hôn khế ra cho vi sư nhìn xem."
Cố Yêm do dự một lúc, vẫn là đưa qua.
Sau khi nhìn thấy cái góc bị gấp lại kia, biểu cảm ông ta không đổi, xem xong thì rũ mắt đưa thứ này cho Cố Yêm.
"Tu vi con rối bên trong hôn khế không tệ, ngươi lần này đi nằm vùng thì mang theo cái này đi, có việc thì dùng đầu ngón tay nhỏ máu lên là được."
Cố Yêm nhướng nhướng mày, không ngờ tới sư tôn đối với con rối này đánh giá cao như vậy. Có điều việc này cũng nói rõ y đi tới Hoài Âm Thành không có uổng phí.
Sau khi Cố Yêm nhận lấy hôn khế, chân mày thả lỏng một chút: "Đa tạ sư tôn chỉ điểm."
Y vừa mới dứt lời, phù truyền âm bên thắt lưng liền sáng lên, sau khi ngắt một lần lại sáng, cũng không biết là của ai. Cố Yêm vốn còn muốn nói gì đó, nhưng mà bị phù
truyền âm chen ngang, lúc này chỉ có thể nói: "Sư tôn, nếu không còn việc gì, đệ tử cáo lui trước?"
Phó Hàn Lĩnh nhìn phù truyền âm kia một cái, ánh mắt hơi trầm, ngoài mặt lại chỉ là khe khẽ gật đầu: "Đi xuống đi, lần này cẩn thận một chút."
Cố Yêm nhịn không được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng lại vẫn là gật đầu lui ra. Không biết vì cái gì, vừa rồi lúc Phó Hàn Lĩnh bảo mình cẩn thận, y khó hiểu mà cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà lại không nói được là cái gì, đành phải tạm thời đè xuống.
Sau khi vệt màu đỏ kia rời đi, người trong điện thu ánh mắt về.
Cố Yêm quay đầu lại nhìn một cái, lại nhướng nhướng mày.
"Ây, Cố Yêm, Kiếm Tôn đã nói cái gì với ngươi vậy?"
Chu Vấn vẫn luôn chờ y, thấy y đi ra không khỏi hỏi thăm, hắn lại không tưởng tượng được Kiếm Tôn nói lời sắp chia tay gì đó, sau khi hỏi ra còn xoa xoa cánh tay.
Cố Yêm hồi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không có gì, chỉ là bảo ta cẩn thận một chút."
"Những người khác thì sao?"
Lần này lẻn vào Ma Vực không thể gây ra động tĩnh lớn, hẳn là phải tách ra mà đi. Hai người Cố Yêm và Chu Vấn là người Thái Thanh Tông, không thể tách ra, y liền chuẩn bị cùng người của các tiên môn khác mỗi người tự đi.
Sau khi y hỏi xong liền thấy Chu Vấn chỉ chỉ: "Sáu người còn lại đều đã đi rồi."
"Chỉ còn lại mấy người Ngu mỹ nhân ở bên kia."
Cố Yêm nhìn sang, phát hiện mấy người Yến Trì, Ngu Bạch Trần, Minh Đăng vậy mà lại ở cùng một chỗ. Yến Trì ôm kiếm đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Cố Yêm đi ra thì thu ánh mắt về, không biết suy nghĩ gì.
Hai người cách có hơi xa, không thấy rõ hàm nghĩa ánh mắt vừa rồi của anh ta, có điều... người vừa rồi vẫn luôn không ngừng gửi phù truyền âm cho y vậy mà lại là Yến Trì.
Y kẹp phù truyền âm trong tay hơi hơi híp híp mắt.
Yến Trì không biết từ lúc nào cầm kiếm, lại liếc mắt nhìn y một cái, sau đó mới theo người rời đi.
Minh Đăng vừa nhìn thấy Cố Yêm liền nhớ tới việc Cố Yêm trúng Thúc Tình Hương ngày hôm đó, đuôi mắt Cố Yêm ướt nước chợt lóe trước mắt liền biến mất, hắn siết chặt tràng hạt.
Ngu Bạch Trần vốn là muốn đợi Cố Yêm, nhưng mà nhìn thấy Minh Đăng bỗng nhiên nhíu mày lại, dáng vẻ không thoải mái, đành phải nuốt xuống lời trong miệng.
"Chúng ta đi trước đi." Minh Đăng mở miệng nói.
Vừa lúc lúc này Cố Yêm gửi phù truyền âm cho cậu ta: "Bạch Trần, ta và Chu Vấn đi cùng nhau." Ngu Bạch Trần gật gật đầu, liền cùng Minh Đăng rời đi trước.
Mấy người tách ra lẻn vào Ma Vực, sau khi Cố Yêm rời khỏi cũng không có chú ý tới hôn khế trong ngực hơi hơi sáng lên.
Trái lại kiếm Trầm Quang lại chú ý tới, có điều, trên hôn khế này có một loại cảm giác rất nguy hiểm, nó không những không thể nhắc nhở chủ nhân còn bị hạn chế rất chặt chẽ.
Trong điện, Phó Hàn Lĩnh vuốt ve một tờ hôn khế tương tự khác, khe khẽ nhướng nhướng mày.
-- Ông ta rất chờ mong dáng vẻ tiểu đồ đệ lúc triệu hồi mình ra.