Cố Yêm nhìn tờ hôn khế trước mặt kia, biểu cảm quái dị trong tích tắc.
Y sao lại sẽ có cái này?
Không đúng.
Phần thưởng lần này là cái quỷ gì vậy?
Y lấy tờ hôn khế kia, cẩn thận nhìn từ đầu đến đuôi một lần, Bỗng nhiên nhíu mày lại, trên tờ hôn khế này viết chính là tên của y và Thành Chủ Hoài Âm Thành.
Cố Yêm hiện tại có hai loại suy đoán, một loại là vì lúc bản thân giết Thành Chủ Hoài Âm Thành mặc áo cưới, cho nên bên trên đây là tên của y và Thành Chủ Hoài Âm?
Một loại khác chính là, cho dù có mặc áo cưới hay không, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tên "Quỷ Hôn" kia, phần thưởng chính là cái này.
Có điều, Thành Chủ kia đã tiêu tan, hôn khế này có ích lợi gì?
Tuy rằng Cố Yêm lúc đầu nhìn thấy hôn khế này thì kinh ngạc trong giây lát, nhưng mà bởi vì biết đây là phần thưởng, y trái lại cũng không khó tiếp nhận gì, coi như bản thân thật sự vô duyên vô cớ có thêm một vong phu mà đơn thuần xem cái này thành một loại pháp bảo gì đó.
Cố Yêm một mình nghiên cứu cả nửa ngày cũng không nghiên cứu ra được cái gì, chỉ có thể cảm nhận được linh khí bên trên dao động rất mạnh mẽ. Biết thứ này không phải đồ bỏ, y liền tạm thời nhận lấy, đợi đến lúc có thời gian đi hỏi Phó Hàn Lĩnh hoặc là Chưởng Giáo một chút.
Có điều... Cố Yêm nhìn hôn khế ngay ngay ngắn ngắn kia một cái, lúc cất đi còn cố ý gấp lại một chút ở bên góc, che đi năm chữ Thành Chủ Hoài Âm Thành, chỉ để lại một mình hai chữ Cố Yêm ở bên trên.
Cố Yêm không chút nào nhận ra bản thân đang ghét bỏ, gấp đến quang minh chính đại.
Lúc Phó Hàn Lĩnh cầm cuộn sách, ánh mắt lại hơi hơi dừng một chút, nhận ra hôn khế bản thân đặt ở trong ngăn kéo có chút biến đổi.
Nghĩ đến hẳn là tiểu đồ đệ đã xem phần thưởng nhiệm vụ này. Sắc lạnh như băng trên mặt Phó Hàn Lĩnh hơi chút bớt đi, mở ngăn kéo ra, nhìn về phía một phần hôn khế tương tự khác trong tay mình. Kết quả liền nhìn thấy hôn khế sau khi được người khác mở ra thì gấp lại.
Hôn khế hoàn chỉnh kia xuất hiện ở trước mắt, phần bị gấp lại vậy mà lại là tên của Phó Hàn Lĩnh.
Tên Thành Chủ Hoài Âm bị gấp đè ra mặt sau, nếu không phải không xác định xé một góc này có thể ảnh hưởng đến hiệu quả pháp khí hay không, nói không chừng Cố Yêm sẽ trực tiếp xé tên ông ta xuống.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Phó Hàn Lĩnh liền cảm thấy cực kỳ có khả năng, trong lúc nhất thời, ung dung trên gương mặt lạnh lùng của tôn giả tóc trắng tản đi, khe khẽ
nhíu mày lại.
Kiếm Trảm Uyên giống như nhận ra tâm tình chủ nhân không vui, ở bên trong Kiếm Phủ không dám nhúc nhích một cái.
Qua hồi lâu, hơi lạnh trên người Phó Hàn Lĩnh mới tan đi, rời mắt khỏi hôn khế.
Thôi vậy, dù sao tiểu đồ đệ cũng không biết Thành Chủ Hoài Âm là mình.
Có điều... vừa nghĩ đến tác dụng của hôn khế này, chân mày nhíu lại của Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên lại thả lỏng.
...........
Cố Yêm không biết bản thân gấp góc lại, Thành Chủ sư tôn tiện nghi cũng biết.
Mệt mỏi cả một ngày, không lâu trước đó lại mới sơ giải xong, y mệt mỏi không thôi, sau khi thả lỏng gân cốt, buổi tối liền đặt hộp hôn khế ở một bên, nhắm mắt lại
chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà chưa ngủ được bao lâu, Cố Yêm liền cảm thấy bên trong động phủ lạnh đi trong tích tắc, y lật người một cái, nhiệt độ liền trở lại bình thường.
Ở trong động phủ của mình, y cũng không có bao nhiêu cảnh giác, Cố Yêm nhắm mắt, trước sau không có mở ra, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm nhận được phía sau ngứa ngáy, liền tiện tay một hơi bắt lấy, ôm chặt.
Không biết từ khi nào mà tai và đuôi cáo của mình đã đi ra.
Thanh niên trên giường chỉ mặc áo trong, thân hình có chút gầy gầy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia nhắm chặt, chỉ để lại một hàng mi dài khép trên làn da tuyết trắng, để lại một tầng bóng tối.
Trong tay y còn ôm một cái đuôi cáo bông xù, cho dù đang ngủ cũng vô thức bảo cái đuôi lớn đừng náo loạn.
Lúc này hôn khế không biết vì sao đã mở ra, một luồng ánh sáng nhạt lan ra trong bóng đêm, gần như khiến người khác không thể phát hiện.
Trên tờ hôn khế kia chậm rãi xuất hiện một bóng người mơ hồ, chính là dáng vẻ Thành Chủ Hoài Âm Thành.
Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh hơi ngẩn ra, tàn hồn đã bị ông ta hấp thu, có điều sau khi biến mất ở Hoài Âm Thành, ông ta đã để lại một giọt máu để làm hôn khế, làm cho thứ này có thể liên hệ với bản thể của mình.
Cố Yêm mang theo hôn khế này ở bên người, ông ta liền có thể cảm nhận được vị trí của đối phương. Vào lúc có nguy hiểm, ông ta sẽ dùng thân phận Thành Chủ Hoài Âm xuất hiện.
Phần thưởng hôn khế này chính là một "con rối vong hồn có thể bị Cố Yêm khống chế".
Sau khi Phó Hàn Lĩnh xuất hiện, nhìn thanh niên ngủ say một cái.
Ánh trăng chiếu sáng động phủ, màu trắng bạc trải lên trên người, phía trên tai cáo của Cố Yêm giống như có đốm sáng. Ông ta vốn là muốn thử phần thưởng do bản
thân mình tạo ra này một chút, lúc này nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của tiểu đồ đệ, tai cáo bông nhung nhung cũng đã đi ra, nhịn không được hơi hơi cong lại đốt ngón tay, ma sát ngón tay.
Lúc một bên tai cáo của Cố Yêm cọ đến trên gối ngọc, cuối cùng không nhịn được, vươn tay sờ sờ tai cáo mềm mại kia.
Lông nhung mềm mịn lướt qua đầu ngón tay, cọ lên trên lớp chai mỏng do luyện kiếm của Phó Hàn Lĩnh, khơi dậy một chút ngứa ngáy. Tâm tình không vui bởi vì tên bị gấp lại thoáng chút tan đi, khi tiểu đồ đệ nhíu chặt mày, ông ta nhịn không được lại vân vê tai cáo của đối phương, liền bị một cái đuôi lớn theo phản xạ có điều kiện vỗ một cái.
Có điều không biết bởi vì cái đuôi lớn này lần trước ở Hoài Âm Thành từng quấn lấy ông ta hay là như thế nào, lần này trái lại không có đánh ra máu, chỉ là quất ra một
vệt đỏ.
Xúc cảm khi vết đỏ trên lưng bàn tay cùng lông xù đan xen vào cùng một chỗ, Phó Hàn Lĩnh khe khẽ nhíu mày, vào lúc trời sắp sáng, vân vê phần chóp cái đuôi tuyết trắng kia.
Hộp hôn khế đã sắp đóng lại, sau khi Cố Yêm xoay người, Phó Hàn Lĩnh cuối cùng nhìn bên giường một cái liền biến mất.
Cố Yêm không biết sau khi bản thân ngủ đi, vậy mà lại bị sàm sỡ, y ngủ một giấc này rất say, mãi cho đến sau hừng đông ngày hôm sau mới che mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Tai cáo và đuôi cáo không biết từ lúc nào đã nhảy ra, sau khi Cố Yêm ngồi xuống mới nhận thấy kỳ quái.
Cái đuôi lớn bông xù lắc lư tiến tới cọ cọ lên mặt Cố Yêm, nghĩ đến có lẽ là sau khi bản thân ngủ say, quá thả lỏng, Cố Yêm liền cũng không để tâm gì mấy.
Hôm nay y còn có việc càng quan trọng hơn.
Đi gặp Ngu Bạch Trần.
.........
Nơi hai người hẹn gặp không phải ở quán trà trong phố xá sầm uất trước đó, mà là ở đình viện của Ngu Bạch Trần. Cố Yêm trước đó từng đi tới một lần, lần này cũng
quen cửa quen nẻo.
Có điều, khiến y kinh ngạc chính là hôm nay lúc tới, mấy người hầu vẫn luôn trông chừng ở ngoài cửa của Ngu Bạch Trần lại không thấy đâu nữa, sau khi y đi vào còn
quay đầu lại nhìn vài cái.
Biệt viện ẩn giấu ở bên trong Xuân Phong Thành, được một tầng kết giới ngăn trở, sau khi Cố Yêm đi vào liền nhận thấy Ngu Bạch Trần đang nhíu mày nghĩ gì đó, vô
cùng nghiêm túc.
Y cố ý tăng mạnh tiếng bước chân. Sau khi Ngu Bạch Trần nghe thấy liền bừng tỉnh lại, nâng mắt lên liền nhìn thấy y.
"Vừa rồi đang nghĩ cái gì đấy? Sao lại chăm chú như vậy." Cố Yêm không khỏi tươi cười trêu chọc một câu.
Ngu Bạch Trần trong nháy mắt vừa rồi trầm tư khiến y cho rằng đã xảy ra việc lớn gì. Sau khi bại lộ, đã qua ba ngày, Cố Yêm đã sớm làm tốt chuẩn bị, nhìn thấy Ngu
Bạch Trần, sắc mặt cũng không đổi.
Sau khi Ngu Bạch Trần thấy y tiến vào, gương mặt khẽ thả lỏng một chút, sau đó lại lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Đã là lúc nào rồi, ngươi còn cười được."
Cố Yêm lắc lắc đầu, lập tức rót một chén nước cho mình uống: “Không cười thì lại làm sao bây giờ?"
"Ngươi cũng đã biết thân phận của ta."
Ngu Bạch Trần nghe thấy lời này thoáng ngẩn ra một chút.
"Ta không ngờ tới ngươi lại là Yêu Tộc."
Số lần cậu ta cùng Cố Yêm tiếp xúc thân mật không ít, chứng khao khát làn da của Cố Yêm trước đó vẫn luôn là do cậu ta hỗ trợ giải quyết, khoảng cách giữa hai người
so với bất kỳ ai đều gần gũi hơn, nhưng Ngu Bạch Trần vẫn luôn không biết Cố Yêm là Yêu Tộc.
Y che giấu rất tốt, nếu không phải lần này ma xui quỷ khiến ở trong Hoài Âm Thành bảo mình trông chừng khi y dùng Nhiếp Hồn Thuật, chỉ sợ cũng sẽ không bại lộ.
Có điều Ngu Bạch Trần cũng có thể hiểu được, nếu cậu ta là Cố Yêm, cũng rất khó ngay từ đầu đã tin tưởng người khác.
Hơn nữa, Cố Yêm cuối cùng biết rõ có thể sẽ bại lộ, vẫn nói Kính Quyết cho cậu ta, nói rõ vẫn là tin tưởng mình.
Có điều A Yêm vẫn luôn thích cậy mạnh, sau khi Ngu Bạch Trần lắc lắc đầu liền không nói nhiều thêm về điểm này, chỉ là nhíu mày nghiêm túc nói: "Ngươi đừng thăm dò ta nữa."
"Ngươi biết rõ ngươi gửi cho ta, ta sẽ không nói ra ngoài."
Ngu Bạch Trần cho rằng bản thân là người duy nhất Cố Yêm tin tưởng, lúc này nghiêm trang cầm lấy cái ly của y. Cố Yêm ngẩng đầu lên, còn chưa nói gì, Ngu Bạch
Trần đã nói: "Ta có thể phát lời thề tâm ma."
Sao mà người nào cũng đều muốn phát lời thề tâm ma vậy.
Có điều, đương nhiên là Cố Yêm tin tưởng Ngu Bạch Trần, y khe khẽ lắc lắc đầu, chỉ đành nói ra lời đã nói với với Minh Đăng: "Không cần như vậy."
Sau khi y nói ra, Ngu Bạch Trần mới nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi tin tưởng ta thì tốt rồi, người ngươi gặp ở trong Hoài Âm Thành kia là ai? Có tổn thương ngươi không?"
Ngu Bạch Trần vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình nhìn thấy trước đó, lúc này ấn tượng đối với người kia rất kém.
Sau khi Cố Yêm nghe thấy câu hỏi của Ngu Bạch Trần, giữa hai chân mày nhảy lên một cái.
Hay rồi, dáng vẻ bản thân bị đặt ở trên bàn, đuôi cáo còn quấn quít lấy người nọ, phỏng chừng Ngu Bạch Trần cũng đã thấy.
Y đau răng trong tích tắc, rũ mắt nói: "Vong hồn trong thành mà thôi."
"Hắn không có làm gì với ta, Bạch Trần yên tâm đi."
Lúc Cố Yêm không muốn nói, rất ít người có thể hỏi ra cái gì, Ngu Bạch Trần nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của A Yêm lúc đó, đoán được y chắc chắn là không muốn nói,
liền dừng lại đề tài này, chủ động tán gẫu tới cái khác.
"Đúng rồi, còn có một việc, ta nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là phải nói với ngươi."
Cố Yêm thấy cậu ta không truy hỏi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Làm sao vậy?"
Ngu Bạch Trần nghĩ đến chuyện của Lục Lược Vũ, do dự một chút, vẫn là quyết định nói với Cố Yêm.
"Ngươi lúc đó dùng gương, bên cạnh ta còn có người khác, hắn cũng đã thấy."
"Có điều Lục công tử đã đồng ý với ta sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài."
Ngón tay Cố Yêm dừng lại một chút.
"Người kia tên gọi là gì?" Y bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ngu Bạch Trần cho rằng y gấp gáp là vì người khác cũng đã nhìn thấy, không khỏi có chút áy náy, nói: "Lục Ninh, hắn là một tán tu ta quen ở Nam Cương."
Cố Yêm cảm thấy hai chữ Lục Ninh này nghe vào đặc biệt quen thuộc, y siết chặt tay, nhanh chóng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến một chút.
Y nhớ ra rồi.
Lục Ninh -- Lục Lược Vũ, một tên giả mà
Ma Tôn Bạch Long Thánh Quân dùng chính là Lục Ninh.
Y đã nói là bản thân đã quên mất gì đó.
Ma tôn lúc đó ở bên cạnh Ngu Bạch Trần, cho nên... Hắn đã biết mình là Cửu Vĩ Hồ?
Cố Yêm có chút không chắc chắn phản ứng của bán yêu Lục Lược Vũ này sau khi nhìn thấy mình. Y rũ mắt che đi suy nghĩ sâu xa trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên lại giống như không có việc gì, hỏi: "Bạch Trần, lúc đó hắn có phản ứng gì?"
Ngu Bạch Trần lắc lắc đầu: "Ta không có để ý nhìn."
Thật sự là lo lắng cái gì thì cái đó đến, y vẫn luôn phòng bị phía Yêu Tộc, kết quả lại đã quên Ma Vực.
Có điều... trong nguyên tác nói Lục Lược Vũ thích Ngu Bạch Trần, hơn nữa lúc làm nhiệm vụ Tán Kim đều bảo hộ ở bên cạnh Ngu Bạch Trần, hẳn là sẽ không có cảm
xúc gì với y đi?
Hơn nữa hai người chỉ là gặp mặt cách một mặt gương, hơi thở trên người y không có tản ra, theo lý mà nói, Lục Lược Vũ hoàn toàn không có ngửi được.
Cố Yêm nghĩ tới đây, hơi hơi siết chặt tay: "Bạch Trần, cám ơn ngươi đã nói với ta việc này."
Ngu Bạch Trần bị phản ứng của Cố Yêm làm cho có chút giật mình, khe khẽ lắc đầu, nói: "Việc này vốn phải nói với ngươi."
"Có điều, lẽ nào Lục công tử có vấn đề?" Cậu ta nghĩ đến cảm giác nguy hiểm mà Lục Lược Vũ luôn mang đến cho mình, không khỏi có chút nghi hoặc.