Giọng điệu Ngu Bạch Trần rất gấp gáp.
Cố Yêm biết cậu ta là đang quan tâm mình, nhưng mà ở trong tình huống hiện giờ, cậu ta thoáng cái liền phế đi công trình y đã rất vất vả làm ra.
Cố Yêm cúi đầu nhìn một cái, trên trán giật giật, sau khi thu tay về mới trả lời Ngu Bạch Trần.
"Ta đã quay về Thái Thanh Tông rồi."
Ngu Bạch Trần làm xong nhiệm vụ, vừa muốn đi tìm Cố Yêm liền nhận được tin tức nhiệm vụ của Cố Yêm hoàn thành, đã rời đi. Cậu ta không tìm được Cố Yêm, chỉ đành gửi phù truyền âm, trước đó phù truyền âm vẫn luôn không có ai để ý tới, không ngờ tới lần này đã có người nhận.
Tuy rằng biết Cố Yêm đã hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có việc gì, nhưng mà hình ảnh Cố Yêm bị người trong gương kia đè ngã vẫn khiến cậu ta trước sau không thể yên tâm, cho tới hiện giờ mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Cố Yêm nói xong liền nghe thấy bên kia im lặng thật lâu, đốt ngón tay y siết chặt, đoán được Ngu Bạch Trần hơn phân nửa cũng đã nhìn thấy hình dáng hồ ly của mình, sau khi trong lòng trầm xuống một chút, vẫn là mở miệng nói: "Ngươi là có chuyện muốn hỏi ta phải không?"
Cố Yêm cũng đã quyết định, nếu Ngu Bạch Trần hỏi y, y sẽ thẳng thắn thừa nhận. Ai ngờ nói tới đây rồi, Ngu Bạch Trần lại thu tay nói: "Khi nào thì ngươi có thời gian, ta muốn gặp ngươi một lần."
Thái độ của Ngu Bạch Trần có chút kỳ quái, Cố Yêm lúc này chỉ có thể nói: "Ngày mai đi, ngày mai gặp dưới núi." Y nói xong liền muốn ngắt phù truyền âm, không
thoải mái trong thân thể lại sắp đến rồi, nếu không động thủ, Cố Yêm cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ xong rồi.
"Ta tạm thời ngắt phù truyền âm."
Y chỉ nói với Ngu Bạch Trần một câu, liền quyết đoán đốt phù truyền âm.
Mà bên kia, Ngu Bạch Trần sau khi hẹn xong thời gian lại nghe thấy một tiếng rên trầm.
Âm thanh này có chút khác với giọng nói Cố Yêm ngày thường, hình như khàn hơn một chút. A Yêm vừa rồi đang làm cái gì? Cậu ta khe khẽ nhíu nhíu mày, trong đầu có một chút cảm giác kỳ quái, nhưng rồi lại không nói ra được là cái gì, chỉ đành tạm thời kiềm chế xuống.
"Thánh Tử."
"Phần thưởng lần này đã phát xuống rồi." Ngay lúc Ngu Bạch Trần nâng mắt lên, người hầu bên cạnh đã mang phần thưởng nhiệm vụ lần này của cậu ta trở về.
Ngu Bạch Trần bởi vì việc của Cố Yêm, đối với những thứ này cũng không có hứng thú gì, chỉ là tùy ý gật gật đầu: "Tạm thời đặt đó đi." Sau khi người hầu rời khỏi, y
mới hơi hơi rũ mắt xuống.
Đợi tới thời điểm chỉ còn một mình, trong đầu Ngu Bạch Trần liền lơ đãng hiện ra dáng vẻ Cố Yêm lộ ra tai cáo ngày hôm đó. Cậu ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới,
A Yêm cũng sẽ yếu ớt bị người kiềm chế như vậy.
Trên bàn là thanh niên xinh đẹp bất lực, đuôi mắt còn ướt nước.
Lúc Ngu Bạch Trần nhận thấy bản thân suy nghĩ cái gì, giữa hai chân mày nhíu lại một cái, vội vàng đè xuống suy nghĩ mới vừa rồi. Hiện tại việc cấp bách trước mắt
chính là nói rõ với A Yêm bản thân không e ngại chuyện y là Yêu Tộc, sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ.
Ngu Bạch Trần miễn cưỡng ổn định lại tâm tình, chỉ là mắt thấy một màn kia, trong lòng cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.
..........
Cố Yêm không biết suy nghĩ của Ngu Bạch Trần bên kia, sau khi ngắt phù truyền âm, y liền nhân lúc hơi nóng đánh tới, nhắm mắt lại nhanh chóng giải quyết, qua một lúc, đuôi mắt trở nên ướt át.
Cố Yêm nhận ra bản thân từ sau khi thức tỉnh Cửu Vĩ Thiên Hồ, độ nhạy cảm của thân thể thẳng tắp bay lên theo cấp lũy thừa, trước đó rõ ràng còn tốt, hiện tại chỉ
cần đụng chạm quá mức liền dễ dàng khiến cho đuôi mắt ẩm ướt, đỏ hồng, giống như là bị người khi dễ.
Bản thân y vừa rồi sau khi làm xong động tác liền nhìn thấy hình ảnh trong gương đối diện.
Cũng may gương đồng mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ lắm, Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra. Bằng không, bảo y ở trong gương nhìn thấy bản thân làm việc kia, thật sự là xấu hổ không thôi.
Thời gian bên ngoài đã qua thật lâu, Vân Đức Chân Quân chờ đợi, liền nhịn không được mở miệng.
Bọn họ chờ ở bên ngoài, bên trong không có một chút động tĩnh.
Bàn tay lật sách của Phó Hàn Lĩnh dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Có kết giới."
Vân Đức Chân Quân lúc này mới hiểu ra, có điều ông vẫn là nhìn về phía sư huynh. Sư huynh sao lại giống như không có một chút lo lắng, dù sao cũng là trúng được.
Ông đang muốn hỏi, Phó Hàn Lĩnh đã nói trước: "A Yêm trúng hương này đối với thân thể không có chỗ hại gì." Bằng không lúc đó ông ta ở Hoài Âm Thành biết Cố Yêm dùng thuốc sẽ ngăn cản y.
Chính là vì biết chỉ là khó nhịn mà thôi nên Phó Hàn Lĩnh mới yên tâm.
Có điều... A Yêm quả thật cũng ở bên trong quá lâu rồi.
Thời gian dài như vậy cũng không có động tĩnh.
Sẽ không phải là thật sự không biết làm chứ?
Nghĩ đến tiểu đồ đệ có thể nào là, tuy rằng mê chơi một chút, nhưng trên thực tế lại chưa từng một lần tự mình động thủ, lần duy nhất vẫn là do mình giúp hay không,
màu sắc trên mặt Phó Hàn Lĩnh không đổi, chỉ là đáy mắt hơi sâu hơn một chút.
Vân Đức Chân Quân nhìn chén trà đã lạnh, nghĩ tới, nếu lại qua thời gian một chén trà nhỏ vẫn chưa ra, ông sẽ lên tiếng gọi Cố sư điệt. Ông mới vừa dâng lên suy nghĩ này, ngay sau đó, cửa Minh Quang Điện đã được mở ra.
Hơi nóng trong điện đã tản đi, Cố Yêm thậm chí còn đã thu dọn cả bồn tắm. Y thay một bộ quần áo mới đi ra, liền nhìn thấy Vân Đức Chân Quân sắc mặt quỷ dị nhìn mình.
"Chưởng giáo đây là làm sao vậy?" Cố Yêm có chút kỳ quái.
Vân Đức Chân Quân nói: "Nếu ngươi còn không ra, bọn ta cũng muốn đi vào tìm ngươi rồi."
Cố Yêm chỉ có thể miễn cưỡng xem những lời này thành khen y thời gian dài. Trái lại là Phó Hàn Lĩnh nhìn ra y vừa rồi đi ra vậy mà lại đã ngủ một giấc. Có điều, đã trêu
đùa tiểu đồ đệ mấy lần, lúc này cũng không tiện lại vạch trần.
Ông ta chỉ là khép sách lại, giương mắt: "Nếu hương độc đã giải rồi thì tốt." Ông ta dừng một chút, lại nói: "Phần thưởng cho các tu sĩ hoàn thành nhiệm vụ Tán Kim yết
bảng lần này đều đã phát xuống, đã để ở trong động phủ của ngươi."
"Sau khi trở về nhớ xem."
Phần thưởng nhiệm vụ Tán Kim thường có liên quan với nội dung, theo lẽ thường mà nói, trong nhiệm vụ đưa ra tin tức mấu chốt gì, phần thưởng chính là cái đó.
Cố Yêm đối với phần thưởng lần này vẫn rất có hứng thú, lúc này sau khi nghe xong lời Phó Hàn Lĩnh nói thì nhíu nhíu mày.
"Đa tạ sư tôn nhắc nhở."
"Vậy đệ tử cáo lui trước."
Sau khi Phó Hàn Lĩnh gật gật đầu, nhìn người rời đi, mới thản nhiên thu ánh mắt về. Vân Đức Chân Quân biết Cố Yêm chính là tới Hoài Âm Thành, nhưng mà đối với bên trong có cái gì vẫn là có chút tò mò.
Thời điểm bọn họ công bố nhiệm vụ, lựa chọn đều là nhiệm vụ không liên quan với mình, trong nhiệm vụ Tán Kim có rất nhiều nhiệm vụ chủ yếu đều là tùy tiện tìm
những vụ án chưa giải quyết năm xưa. Vân Đức không biết sư huynh cùng Hoài Âm Thành từng có liên hệ, chỉ cho rằng nhiệm vụ của ông ta cũng là tùy tiện tìm tới, sau khi Cố Yêm rời khỏi, vuốt vuốt râu.
"Chuyện của Hoài Âm Thành năm đó oanh động cả Tu Chân Giới, vừa rồi hẳn là nên hỏi Cố sư điệt một chút bên trong có cái gì."
Phó Hàn Lĩnh chờ ở bên ngoài đến trà cũng đã nguội lạnh, lại không nhanh không chậm mà uống ngụm, mặt mày thản nhiên: "Sẽ có cơ hội."
Vân Đức lúc này mới tạm gác lại tâm tư, có điều lần này ông đến trái lại cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện bốc thuốc, sau khi chuyện của Cố sư điệt được giải quyết mới nhíu mày mở miệng: "Sư huynh, vừa rồi nhận được tin tức nói Ma Vực bên kia đã có động tĩnh."
"Hình như Ma Tôn đã mất tích một tháng."
Nếu là tin tức khác, Vân Đức cũng không xem trọng như vậy, có điều lần này lại là tin tức của Ma Tôn.
Lục Lược Vũ không biết đã mất tích từ khi nào, Vân Đức không tin vị Bạch Long Thánh Quân này sẽ chết, lúc này chỉ là nghĩ đến Ma Vực bên kia sẽ không lại có âm mưu gì chứ.
Phó Hàn Lĩnh nghe thấy lời này, trái lại nhíu nhíu mày.
"Mất tích khi nào?"
"Sau buổi chiều ngày phát nhiệm vụ Tán Kim." Vân Đức nói.
Vừa lúc là khi ông ta tiến vào Hoài Âm Thành, lẽ nào hắn đã phát hiện cái gì?
Phó Hàn Lĩnh biết Lục Lược Vũ đang tìm Cố Yêm, có điều khi đó ông ta không biết Lục Lược Vũ tìm Cố Yêm làm gì, hiện tại sau khi hiểu rõ thì đã có đáp án.-- Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Bởi vì A Yêm là Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà ý nghĩa của Thiên Hồ đối với Yêu Tộc không bình thường, cho dù Lục Lược Vũ khoác áo Ma Tôn, cũng là một bán yêu, cho nên mới muốn tìm Cố Yêm.
Trong lòng ông ta biết rõ, lúc Vân Đức còn đang nhíu mày suy nghĩ, nói: "Chú ý bên phía Ma Vực."
"Vừa có tin tức gì liền báo cho ta biết trước."
Vân Đức Chân Quân gật gật đầu: "Sư huynh yên tâm."
........
Một bên khác, Cố Yêm trở về, lại được việc hôm nay nhắc nhở, người bại lộ thân phận là y, tuy rằng không biết một người che dấu còn lại đến cùng có nhìn thấy hay
không, nhưng mà bản thân cũng không thể ngồi yên chờ chết, phải tìm một cơ hội thăm dò Yến Trì.
Y cầm phù truyền âm ở trong tay, hơi hơi dừng một chút, vừa mới chuẩn bị liên hệ Yến Trì, lại dừng lại.
Ngày mai trước tiên cần gặp Ngu Bạch Trần, hiện tại hỏi cũng có chút qua loa, đợi sau ngày mai gặp Ngu Bạch Trần rồi lại liên hệ Yến Trì cũng không muộn.
Tuy rằng Cố Yêm nghĩ như vậy, nhưng tâm tình vốn vì giải bỏ hương độc mà tốt hơn một chút lại trở nên u ám.
Khoảng cách từ Minh Quang Điện đến động phủ cũng không xa, Cố Yêm suy nghĩ về chuyện mình ngã ngựa, rất nhanh đã về tới nơi. Sau khi y trở về đến động phủ, mở kết giới ra, mới nhận ra bên ngoài động phủ có một cái hộp, bên trên có khắc tên của mình.
Đây là... Phần thưởng nhiệm vụ lần này?
Cố Yêm nhớ tới lời Phó Hàn Lĩnh nói, cầm cái hộp lên, ước lượng một chút.
Rất nhẹ, cũng không biết bên trong đến cùng là cái gì.
Lẽ nào là giấy?
Sau khi y đi vào động phủ, có chút tò mò, liền mở hộp ra, nào ngờ cái hộp trang trí đẹp đẽ, sau khi mở ra, bên trong vậy mà lại là... một tờ hôn khế?