Thời điểm Cố Yêm được Phó Hàn Lĩnh ôm đi thì ý thức đã hôn mê, mãi cho đến khi trở lại Minh Quang Điện mới mơ mơ màng màng mở mắt. Trong điện thắp lãnh hương hạc tuyết khiến người khác tỉnh táo một chút, Cố Yêm ngây ra giây lát, nhíu nhíu mày.
Y đây là đã trở về rồi?
Y nhìn cảnh tượng xung quanh một vòng.
Phó Hàn Lĩnh đang ngồi ở bên giường, thấy y tỉnh lại, mở miệng nói: "Vân Đức Chân Quân đã đi lấy thuốc rồi, ngươi đã trúng Thúc Tình Hương."
Giọng điệu ông ta khi nói lời này thản nhiên, lúc nhắc tới Thúc Tình Hương cũng không có một chút dáng vẻ ngại ngùng, Cố Yêm đành phải khàn giọng nói: "Đa tạ sư tôn đã mang đệ tử trở về."
Phó Hàn Lĩnh nhíu nhíu mày, chỉ liếc mắt nhìn tay áo một cái, không nói gì, Cố Yêm cúi đầu nhìn một cái, trái lại phát hiện bản thân vậy mà vẫn còn đang cầm lấy tay áo người ta.
Y lúc này suy nghĩ tỉnh táo hơn không ít, vừa thấy động tác của bản thân liền biết chính mình vừa rồi hẳn là trong lúc khó chịu, nhịn không được, cho nên mới theo bản năng nắm lấy Phó Hàn Lĩnh.
Lúc này, giữa hai chân mày nhảy lên, làm như không có việc gì mà thả lỏng tay, thuận miệng hỏi:
"Sư tôn, đệ tử vừa rồi không có làm cái gì chứ?"
Cố Yêm cảm thấy với chênh lệch thực lực giữa y và Phó Hàn Lĩnh, y cũng không làm ra được cái gì. Ai ngờ Phó Hàn Lĩnh nghe thấy lời y nói, lại không nói gì.
Y vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương lại khe khẽ nhíu mày lại.
Sư tôn tiện nghi đây là biểu cảm gì, lẽ nào bản thân thật sự đã làm cái gì?
Trong lòng Cố Yêm lộp bộp một phen, sắc mặt không khỏi có chút thay đổi, chỉ vì y nhớ tới lần trước dùng dáng vẻ hồ ly cưỡng ép Phó Hàn Lĩnh.
Ngay tại lúc Cố Yêm vừa không nhịn được khó chịu, vừa bất ổn trong lòng, Phó Hàn Lĩnh cuối cùng mở miệng: "Thật ra cũng không có gì."
"Chỉ là A Yêm cầm lấy tay của ta, mắng tên một người."
"Bản tôn chưa từng gặp người này, chẳng qua có chút tò mò mà thôi."
Biết được bản thân không làm ra cái gì, Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là... mắng người?
Lúc y đang hôn mê đã mắng ai? Cố Yêm trong nháy mắt nhìn về phía sư tôn tiện nghi, liền nghe người nọ thu tay lại, nói: "A Yêm ở trong mộng mắng một người được gọi là Thành Chủ."
"Nói nếu không phải hắn, ngươi sẽ không trúng Thúc Tình Hương."
Mỗi một câu Phó Hàn Lĩnh nói ra, sắc mặt Cố Yêm lại kém đi một phần, mãi đến một câu cuối cùng: "A Yêm nói, dây lưng này là người kia buộc cho ngươi."
Y vốn cho rằng bản thân chỉ khi say rượu thì thích văng tục, không ngờ tới khi trúng Thúc Tình Hương cũng vậy. Chỉ là vừa ngủ một giấc, lời nên nói, không nên nói, vậy
mà lại đều đã nói ra.
"Sư tôn thứ tội, đệ tử chỉ là ngủ đến mơ hồ." Y hít một hơi thật sâu, vẫn là cố nhịn xuống, giải thích.
Phó Hàn Lĩnh không ừ hử gì.
Y lúc này vẫn chưa thay áo cưới. Ánh mắt của Phó Hàn Lĩnh nhìn trên dây lưng của tiểu đồ đệ, đó là do ông ta tự tay buộc lại, tiểu đồ đệ vẫn luôn mặc.
Có điều, với tính cách của ông ta thì sẽ không cho phép đồ vật khác xuất hiện ở trên người tiểu đồ đệ, nếu hiện tại ông ta đã biết được đây là của "người khác", như vậy phải gỡ xuống mới được.
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, nước nóng đã đun xong, Thị Đồng ngoài cửa sau khi bẩm báo thì khom người chờ đợi. Phó Hàn Lĩnh xoay người lại, Cố Yêm
không biết là chuyện gì, giữa hai chân mày nhảy lên một cái.
"A Yêm hẳn là muốn tắm rửa?"
Trên người Cố Yêm đều là mùi hương, lúc này sư tôn tiện nghi vừa nói cũng liền muốn, có điều y nhìn ngoài cửa một cái, y nghĩ trong lòng lẽ nào là lúc y trở về thì sư
tôn tiện nghi liền gọi người đun nước?
Sau khi Cố Yêm nói ra, Thị Đồng ngoài cửa liền đem nước nóng đặt ở phía sau bình phong cách đó không xa.
"Tôn thượng còn cần gì ạ?" Sau khi Thị Đồng đặt nước xuống thì cúi đầu.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt: "Đi xuống đi."
Sau khi người đều đã đi rồi, tôn giả tóc trắng áo đen thản nhiên nói: "A Yêm có thể đi tắm rửa rồi."
Cố Yêm là chuẩn bị tắm rửa, nhưng y đợi nửa ngày cũng không thấy Phó Hàn Lĩnh rời đi, không khỏi nhíu nhíu mày: "Sư tôn không đi ra ngoài?"
Phó Hàn Lĩnh ngồi ở trên ghế nhìn cuộn sách trên tay, giọng điệu bình tĩnh: "A Yêm hiện tại chưa giải hương độc, nếu vi sư đi ra ngoài, lại có cái gì ngoài ý muốn thì sẽ không tiện trông chừng."
"Bồn tắm ở ngay phía sau bình phong, vi sư ở chỗ này chờ ngươi."
Y ở dưới ánh mắt của Phó Hàn Lĩnh, do dự thật lâu, nhưng mà sắc mặt đối phương lạnh nhạt, bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm thấy đây là một việc cần thương lượng, trái lại có vẻ là y chuyện bé xé ra to.
Hơn nữa... Y hiện tại là hình người, cũng không phải là lông nhung nhung mà Phó Hàn Lĩnh thích, hẳn là không có việc gì.
Nghĩ vậy, chân mày Cố Yêm cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Quần áo dùng để thay vừa rồi Thị Đồng cũng đã đem vào bày ở một bên, nước bên trong bồn tắm kia còn đang bốc lên hơi nóng. Phó Hàn Lĩnh chờ ở ngay bên ngoài, ánh mắt nhìn ở trên cuộn sách.
Cố Yêm thu lại thần thức, thả lỏng tâm tình, chuẩn bị cởi áo ra, nhưng mà chờ sau khi y cởi đi một tầng sa mỏng bên ngoài, mới nhận ra bản thân đã quên dây lưng.
Dây lưng kia mang vào khó, gỡ xuống cũng khó. Cố Yêm xoay người sang chỗ khác, cố mấy lần cũng không cởi xuống được, trái lại đấu tranh đến trên trán đổ mồ hôi, lúc này chỉ có thể cắn chặt răng.
Thành Chủ Hoài Âm đáng chết, buộc chặt như vậy làm gì?
Áo cưới bị y kéo mấy lần làm cho lộn xộn không thôi, Cố Yêm cùng dây lưng trên eo mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn thật lâu, vẫn là chịu thua.
"Có thể xin sư tôn lại đây một chút hay không." Giọng nói bên trong có chút run run.
Bàn tay cầm cuộn sách của Phó Hàn Lĩnh thoáng dừng một chút: "Qua đó làm gì?"
Đương nhiên là giúp y cởi dây lưng áo cưới a. Cố Yêm nói không nên lời, lúc này chỉ có thể nói: "Quần áo này có chút khó cởi."
Cố Yêm đã quyết định, nếu người này không giúp y, y liền đốt quần áo này là xong. Kết quả lời này y vừa nói ra, bên ngoài, sau khi cuộn sách được đặt xuống trong tích tắc, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Phó Hàn Lĩnh đã tiến vào, ông ta vẫn là bộ dáng bình tĩnh, thản nhiên như vậy. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Cố Yêm lại chỉ là ánh mắt sâu hơn trong tích tắc.
Cố Yêm nhìn ông ta một cái. Không biết vì sao vừa rồi lúc sư tôn tiện nghi tiến vào lại làm cho y cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cảm giác này làm thế nào cũng không tìm được đầu mối.
Y chỉ đành giải quyết vấn đề trước mắt trước: "Làm phiền sư tôn giúp đệ tử cởi dây lưng này xuống."
Phó Hàn Lĩnh chậm chạp không có động tác, Cố Yêm ngẩng đầu lên liền nghe thấy giọng điệu ông ta nhạt đi một chút: "Đây chính là dây lưng do Thành Chủ buộc cho ngươi?"
Rõ ràng là ông ta tự mình buộc lên, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh hiện tại lại có chút hứng thú mà cố ý làm khó dễ tiểu đồ đệ.
Nhưng hiện tại Cố Yêm lại chưa biết Thành Chủ và sư tôn tiện nghi là một người.
Y nghĩ đến lúc mình ngủ mơ đều đã nói cho Phó Hàn Lĩnh, lúc này muốn chống chế cũng không thể, đành phải nói: "Chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, huống hồ Thành Chủ kia cũng đã chết."
Lúc Cố Yêm nói ra những lời này, cảm nhận được hơi thở người phía sau thả lỏng trong tích tắc, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh lại, lại không nhìn thấy trong mắt vị sư tôn phía sau chợt lóe ý cười liền biến mất.
Cố Yêm mặc áo cưới không quen cho lắm, lúc một đường đánh ra, không ít bộ phận quần áo đều đã sai lệch vị trí, dây lưng này cùng vạt áo rách nát phía sau quấn lại
cùng với nhau, có chút khó cởi.
Y vốn nhạy cảm, hơi lạnh trên người người kia theo ngón tay truyền tới, khiến y không khỏi nhíu nhíu mày.
Lúc này một cái gút cuối cùng lập tức liền mở ra, Cố Yêm đè nén nhiệt độ nhuộm lên đuôi mắt của chính mình, nắm chặt lấy bồn tắm bên cạnh chờ đợi.
Nhưng mà thế tới của làn sóng nhiệt thứ hai hung mãnh, khi dây lưng cởi xuống, trước mắt Cố Yêm một phen mơ hồ, lại muốn ngã xuống, bình phong bị đẩy ngã, may mắn Phó Hàn Lĩnh đúng lúc đỡ lấy y.
Lúc Vân Đức Chân Quân trở về liền nhìn thấy bình phong ầm ầm đổ xuống, dáng vẻ quần áo hai người dây dưa cùng một chỗ. Ông vốn sợ Cố Yêm dưới tác dụng của thuốc xảy ra chuyện gì, nhìn thấy một màn như vậy, tức thì mở to hai mắt, hiểu lầm.
"Ngươi, các ngươi..."
Vân Đức Chân Quân một đống tuổi vẫn chưa từng thấy một màn kích thích như vậy, gấp đến mức râu cũng muốn dựng lên, đứng tại chỗ nói không nên lời.
Sau khi Phó Hàn Lĩnh đỡ Cố Yêm dậy, liếc mắt nhìn ông.
"Sư đệ suy nghĩ nhiều rồi."
"Cái gì?"
Vân Đức vô thức thuận theo lời ông ta nói, liền thấy Cố sư điệt đã hòa hoãn lại, nói: "Vừa rồi đệ tử đứng không vững, sư tôn đỡ giúp đệ tử một phen, Chưởng Giáo đừng hiểu lầm."
Sau khi nghe Cố Yêm giải thích xong, Vân Đức Chân Quân vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghe Phó Hàn Lĩnh mở miệng: "Sư đệ vừa rồi là đã đi đâu?"
Vân Đức Chân Quân thân thể cứng đờ, chỉ đành cười gượng: "Sư huynh không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là lo lắng hai người Cố sư điệt và sư huynh."
Sống đến tuổi này của bọn họ, tuy rằng có thể không cần để ý một số việc, nhưng mà loại chuyện sư đồ vì trúng dược ở chung một phòng này, nếu như xảy ra chuyện gì,
cũng không thể nói rõ.
Sau khi ông vừa biết Cố Yêm trúng hương gì liền lo lắng điểm này, vội vàng chạy trở về. Nhìn thấy một màn vừa rồi kia còn đã hiểu lầm, cũng may chưa có xảy ra chuyện.
Vân Đức Chân Quân sau khi kinh sợ, nhanh chóng thu lại biểu tình.
"Cái này, thuốc đã sắc xong rồi."
"Uống thuốc rồi lại đi tắm rửa đi."
Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía Cố Yêm, Cố Yêm lúc này đành phải gật đầu, xoay người sang chỗ khác nói: "Đa tạ Chưởng Giáo."
Y lúc này cũng sắp nhịn không được nữa rồi, uống thuốc rồi lại tắm rửa cũng có thể tốt hơn một chút. Sau khi cầm lấy chén thuốc trên bàn, Cố Yêm một hơi uống cạn.
Phó Hàn Lĩnh nhận lấy chén thuốc: "Được rồi, hiện tại chỉ cần tự mình sơ giải một lần là được."
"Cái gì?"
Cố Yêm cho rằng sau khi uống thuốc sẽ không cần, nhưng mà sư tôn tiện nghi lại nhìn y một cái: "Vi sư đã kiểm tra kinh mạch của ngươi, ngươi lần này hít vào
nhiều lắm, nếu không dùng thuốc, chỉ sợ phải sơ giải mấy ngày mấy đêm."
"Sau khi uống thuốc, một lần là được rồi."
Ông ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra loại lời nói này, ngay cả Vân Đức Chân Quân cũng kinh ngạc.
Cố Yêm nghe xong, giữa hai chân mày nhảy lên một cái.
Được rồi, sơ giải một lần thì một lần, dù sao cũng tốt hơn làm mấy ngày mấy đêm. Có điều lần này Cố Yêm trái lại cứng rắn hơn một chút: "Làm phiền sư tôn cùng Chưởng Giáo đi ra ngoài trước."
Trước đó tắm rửa, Cố Yêm còn có thể, nhưng mà hiện giờ phải làm cái loại việc này nếu hai người này ở đây, y tuyệt đối sẽ không được.
Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu đồ đệ đã bị ép tới cực hạn, lại tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ tác dụng ngược, liền thu chén thuốc lại, nói: "Ngươi ở bên trong, chúng ta đi ra ngoài."
Ông ta dừng một chút, lại thản nhiên hỏi: "Ngươi biết làm không?"
Tuy lần đầu tiên của y là do Phó Hàn Lĩnh hỗ trợ, nhưng không có nghĩa là y không biết! Việc liên quan đến vấn đề tôn nghiêm, Cố Yêm cắn răng cười nói: "Đệ tử đương
nhiên biết, sư tôn không cần lo lắng."
Đề tài trong lời nói hai người có chút không được tự nhiên, khiến Vân Đức Chân Quân ở bên cạnh không thể không ho khan một tiếng, ý bảo ông còn ở chỗ này.
Phó Hàn Lĩnh lúc này mới khẽ thả lỏng chân mày, liếc mắt nhìn Vân Đức một cái. Vân Đức vội vàng đi ra ngoài.
Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên không muốn Vân Đức nhìn thấy một mặt như vậy của tiểu đồ đệ, cũng may sư đệ này của ông ta vẫn biết rõ tính cách của mình.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Cố Yêm vừa nghĩ đến, đây là chỗ của Phó Hàn Lĩnh, liền xấu hổ, không nhịn được lại thêm vào bên trong Minh Quang Điện một tầng kết
giới, sau đó mới hít một hơi thật sâu, tiến vào trong bồn tắm.
Vừa rồi đã uống thuốc, làm cho bên trong thân thể thoải mái hơn không ít, Cố Yêm không còn bị hơi nóng thiêu đốt tra tấn, đốt ngón tay cuối cùng thả lỏng.
Sau khi y ngâm ở trong bồn tắm một lúc, bởi vì thoải mái mà thiếu chút nữa ngủ mất, sau khi bừng tỉnh trong nháy mắt mới nhớ tới bản thân phải làm cái gì.
Không phải sơ giải sao?
Tri thức lý luận của y phong phú như vậy, chắc chắn có thể. Lại nói, quá trình của Phó Hàn Lĩnh lần trước, y vẫn nhớ rõ. Cố Yêm an ủi chính mình một câu, nhịn xuống
không được tự nhiên do bên ngoài có người, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt động thủ, bỗng nhiên phù truyền âm sáng lên.
Cố Yêm bị hoảng sợ, tay run lên, nhấn mở phù truyền âm.
Lúc này giọng nói của Ngu Bạch Trần truyền tới.
"A Yêm, ngươi hiện giờ ở đâu?"