Sau khi Cố Yêm bóp nát trái tim, cửa lớn Hoài Âm Thành liền mở ra. Theo Thành Chủ hoàn toàn biến mất, bàn tay bao phủ ở trên đôi mắt cũng không còn.
Cảm giác cuối cùng của Cố Yêm chính là hơi lạnh trong lòng bàn tay người nọ.
Y lúc này thân trúng Thúc Tình Hương, theo lý mà nói, hẳn là rất bài xích tiếp xúc tay chân với người khác, nhưng mà vừa rồi, trước khi Thành Chủ biến mất, y lại không có suy nghĩ đẩy đối phương ra.
Một tiếng hét thảm bên tai, Triệu lão tổ ngoài cửa thất kinh nhìn y, Cố Yêm chậm rãi làm quen từ trong bóng tối, mở mắt ra.
Lúc này linh khí trong thân thể đã khôi phục, y nhìn Triệu lão tổ muốn đi vào một cái, dùng Trầm Quang cố định người ở trên mặt đất, sau đó mới thu hồi tai và đuôi cáo bởi vì mùi hương mà lộ ra vừa rồi.
Tuy rằng không biết đến cùng mấy người Yến Trì có nhìn thấy hay không, nhưng mà hiện giờ Cố Yêm cũng không thể cứ vò mẻ không sợ nứt mà đi ra ngoài như vậy, có điều cuối cùng vẫn là không kịp thay đổi quần áo.
Sau khi thu hồi yêu lực, lão tổ nhà họ Triệu trên mặt đất cũng đã hóa thành một bãi nước đen.
Cố Yêm đầu váng mắt hoa, siết lòng bàn tay mình một cái, nhắc nhở bản thân kiềm chế, nhắm mắt, đợi cho hơi nóng trong thân thể giảm bớt mới cầm kiếm lên, rời đi.
Cục diện bế tắc bên trong Hoài Âm Thành lúc này đã bị đánh vỡ, sau khi Cố Yêm ra ngoài, quay đầu lại nhìn một cái, Phủ Thành Chủ phía sau liền lập tức tiêu tan giống như bột phấn.
"Cố Yêm."
Phù truyền âm lúc này cuối cùng cũng vang lên, Minh Đăng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong Hoài Âm Thành.
"Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Cố Yêm có chút kỳ quái, Minh Đăng hẳn sẽ không phải là đến tìm y chứ? Suy nghĩ này chợt lóe liền biến mất, bị cho rằng không có khả năng.
Minh Đăng lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Nhiệm vụ của ta là siêu độ vong hồn sáu vùng cấm địa, vùng cấm cuối cùng chính là Hoài Âm Thành."
Minh Đăng là vội vàng tới siêu độ quỷ ở Hoài Âm Thành, Cố Yêm mím mím môi, chấp nhận cách giải thích này. Có điều, sau khi y giết mấy ác quỷ suốt một đường,
linh khí dao động kịch liệt, hiện đã không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Hoài Âm Thành sắp biến mất rồi."
"Ngươi ở bên ngoài thành siêu độ."
Nhiệm vụ này của Minh Đăng cũng không nó rõ nhất định phải đi vào, ở ngoài thành cũng có thể, hơn nữa những vong hồn này cũng đều là trừng phạt đúng tội. Sau khi Minh Đăng nghe lời Cố Yêm nói thì gật gật đầu, lại nhìn thanh niên mặc áo cưới ngồi ở trên tảng đá kia một cái, vừa muốn nói gì đó, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Cố Yêm bị đẩy ngã ở trên bàn tối hôm qua.
Cố Yêm nhận thấy ánh mắt của Minh Đăng. Minh Đăng nhìn chằm chằm quần áo trên người mình, cúi đầu, mới nhận ra hắn đang nhìn cái gì. Y chưa kịp thay áo cưới, lập tức siết chặt tay, trên trán giật giật.
"Ngươi siêu độ trước đi."
"Có chuyện gì chúng ta đợi siêu độ xong rồi lại nói."
Thân thể Cố Yêm hiện tại như nhũn ra, đi một bước cũng khó khăn, lúc này gặp phải Minh Đăng, chỉ có thể để Minh Đăng đưa y trở về Thái Thanh Tông rồi.
Y tránh đi ánh mắt của Minh Đăng. Cho dù Cố Yêm da mặt dày, cũng chưa từng ở trước mặt người khác mặc đồ nữ, huống chi còn là áo cưới. Bộ quần áo này y cũng có thể tưởng tượng ra là quái dị cỡ nào.
Cố Yêm nắm chặt tay, lúc sờ đến dây lưng lại không được tự nhiên.
Ước chừng Minh Đăng biết y đang suy nghĩ cái gì, sau khi Cố Yêm tránh đi liền thu ánh mắt về, tranh thủ thời gian siêu độ.
Sau khi hắn nhắm mắt lại, đám ác quỷ chạy trốn từ trong thành ra bên ngoài dừng bước, ánh mắt mê mang trong một tích tắc. Cố Yêm thấy bên trên Hoài Âm Thành xuất hiện một cái Phật Ấn, đây là pháp bảo bổn mạng của Minh Đăng.
Trong lúc tăng nhân áo trắng niệm kinh văn, Phật Ấn khổng lồ từ trên trời đè xuống, từng bước, từng bước bao phủ trên bầu trời Hoài Âm Thành sắp biến mất.
Trong lúc Minh Đăng đang siêu độ, khác với ngày thường, gương mặt tuấn tú lúc này nghiêm trang, không dục vọng, giống như một pho tượng Phật, khiến người
khác chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhịn không được nhíu mày.
Cố Yêm cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Minh Đăng như vậy, tay lần tràng hạt của hắn có chút trắng bệch, khóe môi hơi hơi rỉ ra một vài vết máu, hiển nhiên siêu độ những ác quỷ này cũng không đơn giản.
Y lẳng lặng chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy Minh Đăng nôn ra một búng máu, Phật Ấn bao phủ ở phía trên Hoài Âm Thành hoàn toàn đè xuống.
Ác quỷ trong thành hét thảm, không ngừng kêu rên, Phật Quang trên người Minh Đăng bình lặng, lại giống như không chút dao động, chỉ là mơ hồ chiếu sáng sắc môi mím chặt của hắn.
Qua một lúc sau, Phật Ấn cuối cùng biến mất. Vào lúc Minh Đăng mở mắt ra, cả phế tích của Hoài Âm Thành đều không còn. Minh Đăng lau đi vết máu bên môi, thu lại ánh mắt từ khoảng không trước mặt.
"Xong rồi."
Cùng lúc này, nhiệm vụ của Cố Yêm và Minh Đăng đồng thời tuyên bố hoàn thành, nhiệm vụ đã nhận cũng biến mất trong tay.
Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nghe Minh Đăng lên tiếng: "Chuyện đêm qua ta đã nhìn thấy."
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, giữa hai chân mày của Cố Yêm vẫn nhảy lên một cái.
Xem ra vẫn là phải rời khỏi nơi này, y nghĩ trong lòng.
Cũng không biết Minh Đăng đã nhìn thấy, mấy người khác có thấy hay không, Cố Yêm siết chặt tay, chân mày cau lại.
Minh Đăng lúc này lại hỏi: "Ngươi là Yêu Tộc, vì sao lại ở Thái Thanh Tông?"
Cố Yêm y đương nhiên là được nhặt về, chỉ là chuyện này có giải thích cũng không thể giải thích rõ, y đơn giản liền trực tiếp hỏi: "Cho nên Minh Đăng thiền sư là muốn
nói cái gì?"
"Thiền sư dự định tố giác ta với Thái Thanh Tông sao?"
Hiện tại tuy rằng Yêu Tộc thân thiện, nhưng mà cũng không đại biểu những tu sĩ này có thể chấp nhận trong môn phái của mình có Yêu Tộc. Sau câu nói đột xuất mới vừa rồi, Cố Yêm hiện tại đã làm tốt chuẩn bị.
Lấy tính cách nghiêm trang, thanh lãnh của Minh Đăng, y cho rằng Minh Đăng hiện tại là đang nhắc nhở mình rời đi.
Nào ngờ, sau khi Minh Đăng nghe lời y nói, giật mình sửng sốt một chút. Nếu là những người khác, dĩ nhiên Minh Đăng sẽ không bỏ qua, thậm chí nói không chừng
sẽ ra tay với đối phương.
Nhưng mà người trước mặt là Cố Yêm.
Minh Đăng không biết đối phương là xuất phát từ ý tứ gì, cuối cùng đưa cái gương cho y.
Rõ ràng... Phật Yêu đối lập, lúc hai người bọn họ tỏ rõ thân phận chân thật, hẳn là sẽ hoàn toàn đứng ở hai phía.
Nhưng mà Cố Yêm vẫn đã để lộ nguyên hình của mình ở trước mặt hắn. Minh Đăng hơi hơi siết chặt tay, trong lòng chỉ đấu tranh trong một tích tắc liền nói: "Ta sẽ không tố giác ngươi."
Trong lúc Cố Yêm kinh ngạc, tăng nhân áo trắng kia giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài."
"Trừ ngươi và ta, sẽ không có ai biết."
Minh Đăng muốn giúp y che giấu?
Chờ đã, y không có nghe lầm chứ?
Cố Yêm bị lời Minh Đăng nói dọa sợ, hiện tại vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, thật sự là lời Minh Đăng nói mới vừa rồi hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc của hắn.
Cố Yêm ngàn vạn lần không ngờ tới lại phát triển như vậy, chuyện tốt trên trời có bánh thịt rơi xuống. Y nghi ngờ nhìn Minh Đăng một cái, nghi hoặc trong lòng quả
thật sắp tràn ra. Nhưng mà Minh Đăng lại hiểu lầm là y không tin, sau khi dừng một chút, lại nói: "Nếu ngươi không tin, ta có thể thề."
Lời thề ở trong Tu Chân Giới không thể tùy tiện nói ra, dù sao có Thiên Đạo, tu sĩ sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói, việc làm của mình, nếu không, lúc trước Cố Yêm
cũng sẽ không vì muốn giải trừ hôn ước với Yến Trì mà bị sét đánh.
Ánh mắt y thấp thoáng lóe lóe, tuy rằng không biết vì sao thái độ của Minh Đăng thay đổi, nhưng mà lúc này không thể nghi ngờ là có lợi với y. Y hiện tại không biết hai người khác có nhìn thấy hay không, chỉ cần Minh Đăng không nói ra ngoài, liền giảm bớt nguy cơ bại lộ của mình.
Hai mắt Minh Đăng thẳng tắp nhìn y, Cố Yêm đành phải nói: "Đa tạ."
"Thề thì không cần, ta tin tưởng thiền sư."
Chân mày Minh Đăng lúc này mới thả lỏng.
Bộ dáng Cố Yêm lúc này có chút thê thảm, trên áo cưới dính một ít máu, nhìn có mấy phần yếu ớt. Nhưng mà y chống tay, đứng dậy: "Trở về trước đi." Y không nhìn Minh Đăng, chỉ là nói: "Mặc bộ quần áo này trên người, bản thân ta cũng chán ghét."
"Ngươi đừng nhìn ta nữa."
Minh Đăng nghe thấy lời này lại hơi hơi nhíu nhíu mày, chỉ vì hắn cảm thấy lời Cố Yêm nói không đúng.
Áo cưới này không có kỳ quặc... Rất đẹp.
Minh Đăng lần đầu tiên thấy người khác mặc áo cưới, hắn không biết người bên ngoài mặc như thế nào, chỉ là sau khi nhìn thấy Cố Yêm, cảm thấy dù là mặc đồ nữ cũng rất thích hợp.
Cố Yêm không buộc dây tóc, tóc đen rũ xuống, một thân áo cưới đỏ như máu tôn lên làn da trắng nhợt yếu ớt của y, ở dưới mi mắt tùy ý đè ép lại có chút cảm giác mong manh.
Trái tim Minh Đăng nhảy nhót, lúc nhận thấy suy nghĩ của bản thân, thu ánh mắt về, chỉ là trong đầu vẫn còn hiện lên dáng vẻ Cố Yêm lúc đó.
Cũng may đuôi và tai cáo của Cố Yêm đêm đó đều đã thu lại, lúc này đốt ngón tay Minh Đăng mới thả lỏng một chút.
Cố Yêm đi tới, đi tới, giọt nước bên thái dương liền rơi xuống, dây lưng của áo cưới này siết cho y khó chịu không thôi, nếu không phải Minh Đăng ở đây, y đã muốn
lập tức cởi xuống, nhưng mà lúc này lại chỉ có thể chịu đựng, ở trong đáy lòng thầm mắng vị Thành Chủ kia.
Hai người một đường từ địa giới Hoài Âm Thành đi ra, cuối cùng đã tới bên ngoài, lúc này khi Cố Yêm chuẩn bị ngự kiếm, bỗng nhiên nhận ra hơi thở của sư tôn.
Cố Yêm ngẩng đầu, liền thấy phía Bắc có một đạo kiếm quang hạ xuống. Kiếm Tôn áo đen tóc trắng xuất hiện ở ngoài thành.
Sau khi nghe thấy Cố Yêm lên tiếng, Minh Đăng bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này hắn mới chú ý tới Cố Yêm không biết từ khi nào đã cắn chặt môi, đuôi mắt cũng đã
ẩm ướt.
Thúc Tình Hương bị cưỡng chế đè ép, cuối cùng không áp chế được nữa, mùi hương trên người Cố Yêm tản ra, Minh Đăng lúc này mới ngửi thấy trên người y tản ra mùi
hương thúc tình.
Cố Yêm đã trúng Thúc Tình Hương, hơn nữa đã nhịn cả một đường. Đầu ngón tay hắn hơi dừng lại.
Phó Hàn Lĩnh cũng đã mở miệng: "Làm phiền Minh Đăng thiền sư đã chiếu cố A Yêm, hiện tại có thể giao A Yêm cho bản tôn rồi."
Cố Yêm trước đó vẫn luôn mạnh mẽ nhẫn nại, lúc này cuối cùng không nhịn được nữa, mặc dù có thể nhịn, nhưng cứ nhịn tiếp như vậy cũng sẽ nhịn đến hỏng mất,
sau khi hướng về phía Minh Đăng gật gật đầu, liền đi về phía Phó Hàn Lĩnh.
"Ta đi trước."
Phó Hàn Lĩnh đương nhiên biết tiểu đồ đệ sao lại thế này, dù sao liều thuốc kia nhiều ít bao nhiêu, ông ta cũng biết được. Có điều, hiện tại ông ta không phải Thành Chủ đeo mặt nạ, mà là sư tôn của Cố Yêm, bởi vậy trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra.
Chỉ là nhìn đến dáng vẻ khó chịu của tiểu đồ đệ, rũ mắt, tạm thời làm cho y ngủ đi, sau đó đón lấy người.
Trên người Cố Yêm rất nóng, giống như một cái lò lửa nhỏ, lại tiếp tục hun nóng, chỉ sợ là tai cáo cũng không thu lại được nữa. Phó Hàn Lĩnh không chút biến sắc mà ôm tiểu đồ đệ, dùng linh khí giúp y giảm nhiệt độ, lập tức liếc mắt nhìn Minh Đăng một cái, xoay người rời đi.
Minh Đăng đứng ở tại chỗ, nắm chặt tràng hạt. Hắn dọc đường vậy mà lại không phát hiện Cố Yêm đã trúng Thúc Tình Hương.
Sắc mặt lạnh lùng của tăng nhân áo trắng khó coi một chút, không khỏi nhìn về hướng Phó Hàn Lĩnh ôm Cố Yêm rời đi.
Dáng vẻ cố nhịn của Cố Yêm trước khi rời đi khiến hắn nhíu nhíu mày. Tuy biết rằng cho dù bản thân phát hiện cũng không có cách nào, nhưng mà trong lòng Minh Đăng lại vẫn là khẽ động.
Cố Yêm được Phó Hàn Lĩnh mang về Thái Thanh Tông. Chưởng Giáo Vân Đức Chân Quân vừa lúc muốn tới Tê Hà Phong, sau khi ở trên đường nhìn thấy dáng vẻ của Cố Yêm liền bị dọa sợ.
Phó Hàn Lĩnh ngăn cản ánh mắt Vân Đức nhìn qua, thản nhiên nói: "Không có việc gì, chỉ là đã trúng một ít dược mà thôi."
"Làm phiền sư đệ tới Hồi Xuân Sơn một chuyến, mua vài thứ trở về."
"Vâng, sư huynh yên tâm."
Vân Đức gật gật đầu, nhìn thấy bộ dáng hôn mê của Cố Yêm, không có nghĩ nhiều, liền đi tới Hồi Xuân Sơn. Mãi cho đến sau khi bốc thuốc xong, phát hiện ánh mắt lão
đại phu bên cạnh vẫn luôn kỳ quái ở trên mặt ông, Vân Đức Chân Quân mới ý thức được không đúng.
"Nhưng mà những cái này có gì không đúng?"
"Trái lại cũng không có gì, chỉ là ta lần đầu tiên thấy người ở tuổi tác như ngươi mua những thứ này."
Hồi Xuân Sơn là dược đường đứng đắn.
Lão đại phu cũng là lần đầu tiên gặp người mua thuốc sơ giải, bởi vậy mới nhìn nhiều hơn một cái.
Vân Đức mới đầu nghe không hiểu, đợi sau khi lão đại phu giải thích mới bỗng nhiên mở to hai mắt.
Chờ đã, Cố sư điệt là trúng dược thúc tình?
Không xong, nó còn cùng sư tôn của mình ở cùng một chỗ a!