Cố Yêm đi qua liền nhìn thấy dây lưng trong tay Thành Chủ, khe khẽ nhướng nhướng mày, vẫn là xoay người lại.
"Đa tạ."
Có điều, bởi vì chuyện trước đó, vuốt sắc bên trong áo của Cố Yêm trước sau vẫn luôn cảnh giác, không có một chút thả lỏng.
Y lúc này là trạng thái nửa người nửa hồ, lại không ngờ đến lúc bản thân cảnh giác thì ngay cả tai cáo trắng tuyết cũng dựng thẳng lên, hết sức nổi bật ở trên tóc đen.
Sau khi Cố Yêm phát hiện, xấu hổ mím mím môi, lại giả vờ ra dáng vẻ như không có việc gì.
Phó Hàn Lĩnh cũng phối hợp với y, chỉ nhìn một cái liền thu ánh mắt về.
Tai cáo bông xù khe khẽ nhúc nhích, Phó Hàn Lĩnh rũ mắt, nhìn thấy vòng eo Cố Yêm, ánh mắt sâu hơn một chút. Sau khi cầm lấy dây lưng, nhận ra vòng eo của tiểu
đồ đệ thật sự là rất nhỏ.
Trước đây lúc là hồ ly thì nho nhỏ một con, cả người đều mềm mại, yếu ớt. Hiện tại biến thành bộ dạng nửa hồ, lại có vẻ gầy chắc xinh đẹp.
Cố Yêm từ nhỏ luyện kiếm, xương cốt trên người không có chỗ nào không đẹp, lúc bàn tay lạnh như băng của Thành Chủ dừng ở trên lưng, thân thể Cố Yêm căng thẳng, không biết là chuẩn bị bất cứ lúc nào gây khó dễ hay là như thế nào.
Vuốt cáo của y nắm chặt, khóe mắt không thấy rõ động tác của Thành Chủ, có điều, quá trình buộc dây lưng lúc này trái lại cũng không có xảy ra cái gì.
Chỗ cửa sổ đã có một con ác quỷ đảm nhiệm vai trò dẫn đầu, chính là Triệu lão tổ một xác hai hồn mà Cố Yêm từng gặp trước đó.
Ông ta lúc này hai mắt hỗn độn, đã không phân rõ cái gì, chỉ muốn ăn thịt người.
Cố Yêm cảm nhận được tay của Thành Chủ chậm rãi siết chặt, cái áo cưới kiểu nữ kia liền cứ như vậy mặc ở trên người y.
Mà lúc này, thời điểm trăng tròn vẫn chưa đến.
..........
Sau khi Yến Trì không liên hệ được với Cố Yêm, nhíu nhíu mày. Hình ảnh cuối cùng thoáng cái tối đi, lại không biết là bị ai cắt đứt, anh ta đứng dậy, sắc mặt khó coi.
"Yến tướng quân." Lúc này, vừa lúc Phó tướng đi tới.
"Vừa rồi truyền đến tin tức bên phía Ma Tộc đã tạm thời lui binh."
Yến Trì trước đó cùng Ma Tướng khổ chiến, đã tiêu hao phần lớn binh lực, hôm qua lại chặt đứt một chân của Ma Tộc kia, khiến bọn họ lúc này không thể không lui binh.
Ngay tại lúc anh ta vừa muốn nói chuyện, trên bầu trời biên giới phía Bắc truyền đến một hồi tiếng kèn, ngay khi anh ta nhận được tin tức, những Ma Tộc kia đã rời khỏi
biên giới.
Bên tai Yến Trì vang lên giọng nói Đại trưởng lão: "Nhiệm vụ Tán Kim của đệ tử Lăng Tiêu Tông, Yến Trì kết thúc."
Nhiệm vụ trong tay anh ta đã tự động biến mất.
"Yến tướng quân, chúc mừng ngươi." Phó tướng nghe thấy Yến Trì hoàn thành nhiệm vụ, không khỏi vui mừng thay anh ta. Mà lúc này Đại trưởng lão cũng lên tiếng:
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì mau trở về."
Tu vi của Yến Trì cùng Ma Tướng chênh lệch không lớn, trên người mang theo không ít vết thương, hiện tại Ma Tộc đã rút lui, hẳn là lập tức trở về trị thương mới có thể không để lại di chứng. Nếu là bình thường, sau khi Yến Trì nghe thấy đã hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức trở về.
Nhưng mà hiện giờ bởi vì không liên hệ được với Cố Yêm, Yến Trì siết chặt tay một cái. Anh ta lúc này vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện Cố Yêm là Yêu Tộc, nhưng mà lại cũng vô thức giúp y giữ bí mật.
Dù sao... Cố Yêm chỉ tin tưởng một mình mình.
Chuyện không phải Nhân Tộc này cũng không phải việc nhỏ, nghĩ đến, trong đầu chợt lóe đuôi cáo liền biến mất. Yến Trì nắm chặt kiếm. Cố Yêm mấy năm nay nhất định đã cẩn thận che dấu, chỉ là vào lúc trọng yếu thực hiện Nhiếp Hồn Thuật lại tình nguyện mạo hiểm bại lộ thân phận, để anh ta hỗ trợ nhìn thấy, việc này đủ để nói rõ tin tưởng của người nọ đối với mình.
Bên ngoài đều nói y thích Ngu Bạch Trần, nhưng mà vào loại thời điểm này y lại không tìm Ngu Bạch Trần hỗ trợ, mà là tìm mình...
Trong lòng Yến Trì vô cùng phức tạp, lúc này cũng không rõ đầu mối, nhưng mà chính là vì cái này, trong lòng anh ta không có cách nào giữ được bình tĩnh.
Qua một lúc, trong lúc Trưởng lão chờ anh ta trả lời, lần đầu tiên nói dối: "Đại trưởng lão, Cố Yêm từ trong Hoài Âm Thành mang ra thi cốt tổ phụ của đệ tử, đệ tử cần tới Hoài Âm Thành một chuyến."
Năm đó, gia chủ nhà họ Yến thật sự là ở Hoài Âm Thành, Yến Trì nói vậy, Đại trưởng lão cũng không có nghi ngờ gì, chỉ là sau khi nhíu mày một cái, nói: "Đã là
như vậy, vậy ngươi đi sớm về sớm."
Yến Trì đáp lại một tiếng, ngắt phù truyền âm.
Yến Trì không biết Cố Yêm ngay từ đầu lúc tìm người dùng gương trông chừng mình cũng không chỉ tìm một mình anh ta. Bên phía Ngu Bạch Trần và Minh Đăng cũng không biết chuyện này, cũng cho rằng Cố Yêm chỉ là đơn độc gửi cho bọn họ.
Mà loại tin tưởng ngoài mặt này lại khiến trong lòng mấy người suy nghĩ nhiều.
Ngu Bạch Trần cầm phù truyền âm lên nhíu nhíu mày, rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Lục Lược Vũ lúc này đã lấy được đáp án mình muốn, nhưng trên mặt hắn lại hoàn toàn không biểu hiện ra. Chỉ là trong lúc Ngu Bạch Trần thất thần, mở miệng nói: "Tuy rằng mặt gương đã bị cắt đứt, nhưng mà... Cố Yêm của ngươi hiện tại cũng không có nguy hiểm gì."
"Vẫn là hoàn thành nhiệm vụ trước đi." Lục Lược Vũ nhắc nhở.
Hắn vốn là muốn nói bằng hữu của ngươi, nhưng mà nghĩ đến con hồ ly xinh đẹp kia, lời nói trong miệng liền biến thành Cố Yêm, cũng may hiện tại Ngu Bạch Trần cũng không nghe ra.
Nếu đã là đệ tử của Phó Hàn Lĩnh, như vậy Cố Yêm có nguy hiểm, Phó Hàn Lĩnh sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, đây cũng là lý do Lục Lược Vũ nói ra lời này.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy người mang mặt nạ hiện ra trong màn ảnh có chút quen thuộc.
Hắn giấu đi suy nghĩ sâu xa trong mắt, nhìn về phía Ngu Bạch Trần. Ngu Bạch Trần gật gật đầu, sau khi cậu ta siết chặt tay, lại giống như nhớ tới gì đó, nhìn về phía Lục Lược Vũ: "Ta có một việc muốn nhờ ngươi."
"Chuyện hôm nay, ngươi có thể xem như không thấy hay không?"
Ngu Bạch Trần muốn giúp Cố Yêm che giấu.
Sau khi Lục Lược Vũ nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu ta, chân mày nghiêm lại, hắn không phải người vong ân phụ nghĩa, Ngu Bạch Trần đã từng cứu hắn, nhưng mà
Yêu Tộc kia lại cũng có ý nghĩa không bình thường với hắn.
Có điều hiện giờ Ngu Bạch Trần muốn mình giúp cậu ta giữ bí mật thân phận của Cố Yêm, hắn sâu xa nhìn về phía Ngu Bạch Trần, mở miệng nói: "Có thể, có điều nếu là như vậy, nhân quả cứu mạng giữa ngươi và ta sẽ từ đây hoàn toàn giải bỏ."
Long Tộc xem trọng nhân quả, đây cũng là nguyên nhân hắn ngoại lệ đối với Ngu Bạch Trần, nếu như Ngu Bạch Trần xem đây là cái giá lớn để hắn che giấu chuyện này, như vậy phần nhân quả cứu mạng kia sẽ hoàn toàn giải quyết xong, về sau hắn cũng sẽ không nương tay với Ngu Bạch Trần, dù sao hắn có thể sẽ cướp đoạt vị bằng hữu kia của Ngu Bạch Trần.
Nhưng mà những lời này hắn không nói ra, tuy rằng vì bản năng bị hấp dẫn, nhưng mà hắn hiện tại cũng chưa từng chính thức gặp Cố Yêm, cũng chưa có quyết định là
giết cái người ảnh hưởng đến hắn này, hay là giữ lại.
Ngu Bạch Trần không biết tâm tư của Lục Lược Vũ với Cố Yêm, lúc này nghĩ đến Cố Yêm chỉ gửi gương cho một mình cậu ta, như vậy chuyện này cũng chỉ có thể một mình cậu ta biết.
Hơn nữa hơi thở trên người Lục Lược Vũ khiến cậu ta rất là kiêng kị, lúc đối phương nói như vậy, cậu ta mở miệng nói: "Làm phiền Lục công tử giữ bí mật rồi."
Hai người tạm thời đạt thành thỏa hiệp, ngay lúc Lục Lược Vũ thu ánh mắt về, lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
"Trăng tròn rồi."
........
Cố Yêm vào lúc ánh trăng trên trời chiếu vào trong phòng, muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng mà lại bị một bàn tay đè bả vai lại.
Hơi thở sau lưng lạnh nhạt, Cố Yêm nhíu nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Phó Hàn Lĩnh vươn tay từ trên vai y gỡ xuống một sợi lông hồ ly, chân mày động động: "Trên người dính lông hồ ly."
Được rồi, y cũng không quan tâm tới lông hồ ly kia, sau khi xoay người lại, đè nén cảm giác run rẩy thoáng hiện rồi biến mất vừa rồi, nhìn về phía Thành Chủ: "Ngươi còn có di ngôn gì?"
Dù sao đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng của hai người, Thành Chủ hồn phi phách tán, nếu ‘hắn’ có di ngôn, Cố Yêm không ngại giúp ‘hắn’ hoàn thành.
Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu đồ đệ, càng thêm cảm thấy đáng yêu, vậy mà lại còn muốn giúp mình hoàn thành di ngôn. Sắc mặt bên dưới mặt nạ của ông ta khó dò.
Tiểu đồ đệ đã mặc vào áo cưới, ông ta trái lại rất muốn trải nghiệm bái đường một phen, có điều nơi này chỉ là một phần tàn hồn của ông ta. Suy nghĩ độc chiếm quấy
phá trong lòng Phó Hàn Lĩnh, liền dừng lại suy nghĩ này.
Vuốt cáo đã đến gần ngực ông ta, chỉ thiếu một chút liền sẽ đâm vào da thịt, móc trái tim ra, ánh trăng chiếu lên đôi môi nhếch lên của ông ta.
Phó Hàn Lĩnh vốn là tùy ý suy nghĩ, giờ phút này trong lòng lại hơi hơi động đậy, giống như là bị cái gì đó kích thích tơ lòng.
Ông ta rũ mắt, thản nhiên nói: "Ngươi lại đây một chút."
Vuốt sắc đã đến gần trái tim.
Phó Hàn Lĩnh cúi người xuống, sợi tóc cùng Cố Yêm vấn vít vào với nhau, áo nghiêm trang bao lấy áo cưới, ông ta lại che đi ánh mắt Cố Yêm. Chẳng qua đây cũng không phải hôn môi vui đùa bình thường, mà là cúi đầu xuống.
"Di ngôn của ta chính là, đừng nhìn bộ dạng chật vật của ta."
Tuy rằng đây chỉ là phân hồn, nhưng mà bản thân Phó Hàn Lĩnh sau khi bị lấy trái tim ra, Thiên Phạt trên người nguyền rủa, sẽ hiện ra nguyên hình.
Tàn hồn của Phó Hàn Lĩnh chậm rãi tan thành mảnh nhỏ, bắt đầu từ dưới chân, từng chút, từng chút một biến thành bột phấn.
Thân thể ông ta càng ngày càng lạnh như băng, ánh mắt lại sâu hơn một chút.
Bộ dáng tiểu đồ đệ mặc áo cưới rất đẹp.
Phó Hàn Lĩnh cúi đầu, dựa tới gần Cố Yêm, trán hai người tựa vào nhau, hơi thở gần như đan xen cùng một chỗ. Ông ta cười khẽ một tiếng, cảm thấy tuy rằng Thiên
Phạt khiến người khác chán ghét, nhưng mà có thể nhìn thấy A Yêm như vậy cũng vô cùng đáng giá.
"Được." Sau khi Cố Yêm nghe thấy lời ‘hắn’ nói, nhắm mắt bóp nát trái tim. Nháy mắt, thân thể Thành Chủ hóa thành tro bụi.
Cùng lúc đó, tôn giả trong Minh Quang Điện mở mắt ra.
Lời tác giả:
Yến Trì & Minh Đăng & Ngu Bạch Trần: Cậu ấy chỉ gửi gương cho một mình mình, chắc chắn là rất tin tưởng mình, mình phải giúp cậu ấy che giấu thân phận, không thể phụ lòng tin tưởng của cậu ấy.
Tiểu hồ ly: Ngại quá, gửi nhóm, cảm ơn.