Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 52


1 năm

trướctiếp

Sau khi nụ hôn rơi xuống, thân thể Cố Yêm đột nhiên cứng đờ, sau gáy giống như một sợi dây cung, kéo đến căng chặt.

Nhìn ra căng thẳng của y, Thành Chủ khe khẽ nhếch khóe môi lên. Ông ta vừa mới chuẩn bị nói gì đó, ngay lúc đó, người bị đè ở trên bàn lại bỗng nhiên mở mắt ra.

Cố Yêm lúc này đuôi mắt vẫn ướt át như trước, trong mắt hoa đào tràn đầy dấu vết động tình, nhưng mà lại dùng vuốt sắc xuyên qua ngực Thành Chủ.

Bàn tay xinh đẹp thon dài không biết từ khi nào đã sớm đổi thành vuốt cáo. Lúc trước cái đệm thịt hoa mai nho nhỏ kia chỉ nhẹ nhàng cào qua liền vạch xuyên huyền thiết, hiện giờ lại không chút nào lưu tình.

Nhưng Phó Hàn Lĩnh lại không có một chút bất ngờ, vuốt sắc xuyên qua tim không gặp phải bất cứ cản trở gì, thuận lợi đến không thể ngờ.

Lúc Cố Yêm cúi đầu, thu tay về, đồng tử hơi co lại, bên trong cơ thể Thành Chủ không có máu. Bên trên vuốt cáo của y hoàn toàn sạch sẽ, giống như chỉ là đâm vào bên trong hồn thể.

Xem ra Thành Chủ quả thật là đã chết rồi, chỉ có người chết mới không thể bị giết.

Bên trên áo ngoài rách ra một cái lỗ lớn, thân thể Phó Hàn Lĩnh gần như không thể nhìn thấy mấy phần yếu ớt. Cố Yêm chú ý tới tuy rằng ‘hắn’ không chảy máu, nhưng
mà màu sắc thân thể lại trở nên nhạt đi.

Y hơi hơi híp híp mắt, sau khi bị lừa gạt một lần, không dám lại thả lỏng cảnh giác, nhíu mày mở miệng nói: "Người trong thành chết là do tự giết lẫn nhau, sau khi
uống máu của ngươi coi như là nhận phải báo ứng."

"Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, trước khi ngươi chết cũng đã tự mình hoàn thành báo thù."

"Cho nên nhiệm vụ lần này đến cùng là cái gì?"

Sau khi y đi vào Hoài Âm Thành, mặc dù đã tra ra sự thật, nhưng đến nay vẫn chưa biết được nhiệm vụ. Có điều, hiện giờ y nhìn ra, nhiệm có vụ hoàn thành hay không, vẫn là phải xem vị Thành Chủ này.

Cố Yêm mạnh mẽ đè nén cảm giác run rẩy dâng lên sau gáy bởi vì nụ hôn kia, nắm chặt tay, khống chế bản thân, nhắc nhở chính mình, người trước mặt chẳng qua là quỷ vật ở Hoài Âm Thành.

Cảm giác trống rỗng ở chỗ trái tim hoàn toàn không xa lạ, Phó Hàn Lĩnh có thể cảm nhận được, sau khi Cố Yêm ra tay, thời gian cũng sắp đến rồi, bản thân đã bị tách ra với tàn hồn ở lại trong Hoài Âm Thành trước đó.

Rất nhanh, sau khi làm xong một việc cuối cùng, tàn hồn này cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan. Có điều ông ta cũng không quan tâm thân thể sắp tiêu tan này của mình nữa,
trái lại hỏi: "Ngươi biết về người chịu Thiên Phạt sao?"

Cách gọi này, trước đó lúc Cố Yêm thực hiện Nhiếp Hồn Thuật đã từng hỏi ‘hắn’, ‘hắn’ cũng đã thừa nhận.

Người chịu Thiên Phạt bị trời đất chán ghét, tương đương với một loại nguyền rủa, máu của ‘hắn’ có thể trở thành chất dinh dưỡng của người khác, bởi vậy nhất định chết vào tay đồng tộc.

Cố Yêm nhíu mày, đem hiểu biết của mình nói ra, Thành Chủ liếc mắt nhìn y một cái, gật gật đầu mở miệng giải thích:

"Đây chính là tầng nguyền rủa thứ nhất nhắm vào người chịu Thiên Phạt."

"Còn có tầng thứ hai."

Mặc dù ở trong tình cảnh này, Thành Chủ vẫn như trước gió thoảng mây bay, giống như không phải đang nói chuyện của mình, mà là đang nói chuyện người khác.

"Tầng thứ hai này chính là... cho dù dùng loại thủ đoạn nào, chỉ cần người chịu Thiên Phạt phản kháng, bản thân cũng sẽ chết." Cho nên sau khi người trong thành Hoài Âm tử vong, Thành Chủ thờ ơ, bàng quan ngồi xem những kẻ gieo gió kia gặt bão, cũng đã chết.

‘Hắn” không phải chết vì bị người uống máu, mà là chết vì nguyền rủa của tầng Thiên Phạt thứ hai châm biếm.

Bản thân hình phạt này là một loại tử hình, chẳng qua xem ngươi dùng cái dạng gì để chết.

Đây chính là Tâm Ma Cảnh năm đó Phó Hàn Lĩnh trải qua lúc ở Độ Kiếp Kỳ. Tu Chân Giới nhiều năm trở lại đây chưa từng có người nào phi thăng, chính là ngay cả tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cũng không có.

Không phải bởi vì những thiên tài kia vận khí không tốt, mà là bởi vì từ Hóa Thần đến Độ Kiếp phải trải qua một lần Thiên Phạt Tử Cảnh. Cho dù là tu sĩ như thế nào, đều sẽ chết ở trong Thiên Phạt, cho nên nhiều năm như vậy qua đi mới không có ai từng đến cảnh giới Độ Kiếp.

Phó Hàn Lĩnh là người duy nhất dùng phân hồn phá vỡ tử cảnh này, lên tới Độ Kiếp Kỳ.

Có điều, bởi vì che giấu Thiên Đạo, ông ta ở bên ngoài chỉ đè ép cảnh giới trở thành tu vi Hóa Thần, vì vậy mới có chuyện Cố Yêm nhìn thấy ông ta áp chế lôi kiếp ở bên
trong cấm địa.

Năm đó sau khi ông ta vượt qua Tâm Ma Cảnh Thiên Phạt đã để lại tàn hồn tách ra kia bên trong Hoài Âm Thành cùng Thiên Phạt Tử Cảnh năm đó mà phong ấn lại, chỉ có người được ông ta cho phép mới có thể đi vào Hoài Âm Thành.

Hoài Âm Thành chắc chắn phải hủy diệt, nhưng mà với kiêu ngạo của ông ta, cho dù là tàn hồn cũng sẽ không dễ dàng cho phép bị người khác đâm vào trái tim.

Chỉ có người thân cận mới có thể giết chết ông ta.

Bởi vậy ông ta mới đưa nhiệm vụ này cho tiểu đồ đệ, chỉ có tiểu đồ đệ mới có thể khiến tàn hồn này cam tâm tình nguyện mà tiêu tan, trở về với bản thể.

Sau khi Cố Yêm thu lại vuốt sắc, Phó Hàn Lĩnh rũ mắt, nói: "Hiện tại thời gian vẫn chưa tới."

"Có điều suy nghĩ của ngươi không sai, chỉ cần giết ta, giúp ta giải thoát, nhiệm vụ này sẽ hoàn thành."

Thành Chủ bởi vì Thiên Phạt mà chết, hồn thể bị phong ấn ở trong Hoài Âm Thành này cùng những quỷ hồn tự giết lẫn nhau kia nhốt lại cùng nhau. Bởi vậy nhiệm vụ
Quỷ Hôn này chính là giết chết thành chủ, làm cho thành trì này hoàn toàn hủy diệt.

Theo ánh trăng càng ngày càng sáng, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng sẽ truyền đến một hồi tiếng gào thét.

Cố Yêm chống tay, nâng người dậy nhìn một cái. Quả nhiên, trong một ngày cuối cùng, những con quỷ trong thành này đã thoát khỏi trói buộc của ký ức hồi tưởng, hoàn toàn hóa quỷ.

Mấy người hầu vốn cầm đèn lồng đi lại ở trong vườn hoa, thân thể bị xé rách, từ trên người xuất hiện ra một người khác, nhưng vẫn không biết mệt mỏi đi lại.

Phó Hàn Lĩnh nhìn một cái: "Bên trong Phủ Thành Chủ, bởi vì có sự tồn tại của ta, biến hóa của những người hầu này là chậm nhất."

"Nếu ngươi đi trên đường, liếc mắt nhìn một cái, vậy mới thật sự là bất ngờ."

Không cần nghĩ, Cố Yêm cũng đã biết trên đường là dáng vẻ địa ngục trần gian gì.

Bên trong Phủ Thành Chủ yên tĩnh, đẹp đẽ, hoa lệ, đèn lồng âm u chiếu sáng. Thành Chủ bị đâm một vuốt, sắc môi tái nhợt, giống như không chống đỡ được, khẽ ho một tiếng.

Cố Yêm quay đầu lại nhìn ‘hắn’: "Nếu Thành Chủ đã muốn người khác tới giết ngươi, hẳn là nên nói cho ta biết thời gian."

Y vừa rồi sau khi đâm một lần, Thành Chủ chỉ là yếu đi một phần, hoàn toàn không chết, nói rõ quả thật giống như lời ‘hắn’ nói, thời gian vẫn chưa tới. Chỉ có vào thời
điểm chính xác giết chết Thành Chủ, nhiệm vụ này mới có thể giải quyết.

Mà lúc này... Cố Yêm suy đoán, đó chính là thời điểm Thành Chủ chịu Thiên Phạt, biến thành quỷ hồn.

Phó Hàn Lĩnh thấy tiểu đồ đệ chỉ dựa vào mấy câu mình nói liền phỏng đoán ra những thứ này, chân mày hơi hơi nhướng lên một chút.

Ánh mắt hai người đối nhau, đuôi cáo của thanh niên áo đỏ vẫn chưa thu về.

Ngay sau khi Cố Yêm nghiêm túc phỏng đoán, mấy cái đuôi phía sau cũng đã không còn bị khống chế, quấn về phía Phó Hàn Lĩnh, thậm chí còn bò lên trên cổ tay người ta.

Chân mày y nhảy dựng, thân thể vốn chịu ảnh hưởng của hương thúc tình, hiện tại vô cùng nhạy cảm, lúc này cái đuôi còn rơi vào trong tay người khác.

Trên cổ tay Phó Hàn Lĩnh bị xúc cảm bông xù quấn quanh, ánh mắt bên dưới mặt nạ sâu hơn trong tích tắc.

Đuôi cáo của A Yêm đáng yêu vô cùng, lông cáo mềm mại xoã tung phất qua chỗ mẫn cảm trên cổ tay khiến Phó Hàn Lĩnh vô thức bắt lấy cái đuôi nghịch ngợm kia.

Cố Yêm bị bắt lấy điểm yếu, rên rỉ một tiếng, một phen nắm lấy cái đuôi, nhíu mày: "Buông tay."

Phó Hàn Lĩnh có chút tiếc nuối bản thân hiện tại mang cái xác tàn hồn Thành Chủ trong Tâm Ma Cảnh này, không thể bại lộ thân phận, đành phải nhịn xuống động tác vuốt ve đuôi hồ ly, sau khi bị cuốn lấy, buông lỏng tay ra.

Không ai thấy rõ sắc mặt bên dưới mặt nạ của ông ta có bao nhiêu tiếc nuối.

Sau khi Cố Yêm đòi được đuôi cáo trở về, chịu đựng hơi nóng, nhìn về phía Thành Chủ.

Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng lại một chút, mở miệng nói: "Lúc trăng tròn."

"Chỉ có vào lúc trăng tròn giết ta mới có tác dụng."

"Hơn nữa, còn phải có quần áo đặc biệt."

Lời này của Phó Hàn Lĩnh nói ra là nửa thật nửa giả.

Cố Yêm nhíu nhíu mày: "Quần áo gì?"

Thành Chủ khí chất tựa trăng rằm kia liếc mắt nhìn y một cái, nói: "Ngươi sẽ không quên nhiệm vụ này gọi là Quỷ Hôn chứ."

"Dĩ nhiên là phải mặc áo cưới mới được."

Sau khi Thành Chủ chết đi, Hoài Âm Thành liền sẽ do y làm chủ.

Lời 'hắn' nói có khả năng chính là quy tắc. Cố Yêm không rõ ràng lắm vì sao hắn phải phí công làm ra một hôn lễ, nhưng xét thấy Thành Chủ này trước đó gài bẫy
mình một lần, y vẫn là híp híp mắt: "Ngươi không có gạt ta?"

Thành chủ khẽ họ một tiếng, giọng nói dễ nghe: "Ta là muốn hủy Hoài Âm Thành, vì sao phải gạt ngươi?"

Cố Yêm nghĩ đến hắn quả thật không cần thiết phải gạt mình, nụ hôn thoáng qua trước đó, ở trong hiểm cảnh liền bị y xem nhẹ bỏ qua.

Cố Yêm cắn răng chống đỡ thân thể đứng dậy, nói: "Chỗ này của ngươi có áo cưới sao?"

Phó Hàn Lĩnh nhìn ngăn tủ một cái: "Trước đó lão tổ nhà họ Triệu đã đưa tới đây một ít quần áo, có lẽ bên trong có."

Cũng may hiện tại hương liệu đã cháy hết, Cố Yêm tuy rằng khó chịu, nhưng mà chỉ cần không chịu kích thích thì vẫn có thể miễn cưỡng nhịn xuống. Y cho đến hiện giờ thật sự có chút cảm tạ kỳ phát tình có thể nói là khủng bố đã trải qua trước đó.

Nếu không phải uy lực của kỳ phát tình lần đó đáng sợ, khiến cho y sơ giải ở trong tay Phó Hàn Lĩnh, chỉ sợ không chống đỡ qua được hương thúc tình lần này.

Ngay khi Cố Yêm đứng lên, lúc này nhóm người hầu lột xác chậm nhất cũng đã bắt đầu không thể khống chế. Trong phòng chỉ có một tầng kết giới, nhóm ác quỷ mang hai thân người đánh lên trên kết giới, làm cho trong phòng này cũng có vẻ tràn ngập nguy cơ.

Thành Chủ mặc áo choàng trắng nhắm mắt, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là cong đốt ngón tay lên.

Cố Yêm sau khi mở ngăn tủ phía sau ra, phát hiện quả nhiên có một bộ áo cưới. Nghĩ đến lấy tính tình Triệu lão quỷ có thể để y đi thi hành mỹ nhân kế, khi y mở ra liền cầu nguyện áo cưới này đừng giống như Phượng Hoàng Cẩm.

Cũng may bộ áo cưới này hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là áo cưới bình thường mà thôi.

Có điều, sau khi Cố Yêm cẩn thận nghiên cứu, lại phát hiện áo cưới này lại là kiểu dành cho nữ tu, trán y nhảy lên một cái, nghĩ tới áo cưới của nữ tu này, lúc này mới
phản ứng lại đây tình thú của Triệu lão tổ.

Không phải quần áo ẩm ướt thì chính là đồ nữ, Triệu lão tổ này rất là biết chơi.

Nhưng cho dù như thế nào, áo cưới cho nữ này vẫn là phải thay.

........

Sau khi mặt gương vỡ nát, người bên ngoài liền không liên hệ được với Cố Yêm, ngay cả Yến Trì thông qua cái chuông cũng không được. Sau khi anh ta phục hồi lại tinh thần, đè nén tâm tình, chỉ đành gửi đi một đạo phù truyền âm cho Cố Yêm.

Nhưng mà đạo phù truyền âm kia còn chưa tới trong tay Cố Yêm, liền ở trong phòng, lặng yên không một tiếng động tự cháy.

Tia dao động linh khí mỏng manh này bị đám ác quỷ bên ngoài tông cửa che dấu, ngay cả Cố Yêm cũng không phát hiện.

Sau khi y cắn răng, siết mình một cái, cố nén cảm giác xấu hổ, đem cái áo cưới cho nữ kia thay lên trên người. Có điều, Cố Yêm chưa từng mặc đồ của nữ, loay hoay cả nửa ngày cũng làm không rõ, phía sau có một sợi dây đỏ, thế nào cũng buộc không xong.

Y loay hoay nửa ngày, quần áo không mặc xong, trái lại mồ hôi trên trán chảy xuống khơi dậy hơi nóng. Cố Yêm nắm chặt áo cưới, đốt ngón tay cũng đỏ ửng, cuối cùng mới không thể không chịu thua mà đi ra ngoài bình phong.

Phó Hàn Lĩnh đang nghĩ tới tiểu đồ đệ, liền thấy tiểu đồ đệ đi ra. Có điều nằm ngoài dự kiến của ông ta chính là, tiểu đồ đệ vậy mà lại mặc... đồ nữ.

Tuy Cố Yêm là nam tu, nhưng dung mạo mỹ lệ, khí chất tùy tiện, phóng khoáng đến không phân rõ giới tính, áo cưới này mặc ở trên người không những không có một
chút cảm giác không phù hợp, trái lại có một loại cảm giác khác.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng một chút, liền thấy Cố Yêm sau khi nhíu mày, lại xoay người sang chỗ khác.

"Áo cưới mặc như thế nào?"

Ông ta cúi đầu nhìn một cái, làm khó tiểu đồ đệ chính là một cái thắt lưng.

Thắt lưng kia chỉ có thể để người khác buộc lại.

Nến đỏ yếu ớt chiếu lên đuôi mắt Cố Yêm, nén nhịn nước mắt bên trên. Phó Hàn Lĩnh rũ mắt khẽ ho một tiếng, giọng nói thâm trầm: "Tới đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp