Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy tai cáo vươn ra từ trong tóc tiểu đồ đệ, đồng tử đột nhiên sâu hơn.

Bởi vì tạm thời mất đi lý trí, Cố Yêm hoàn toàn không chú ý tới người vốn bị y dùng Thuật Định Thân cố định lại đã có thể cử động.

Trong phòng nóng hầm hập, dưới tác dụng của mùi hương khắp phòng, đuôi mắt thanh niên áo đỏ ửng hồng, khi nhắm mắt, một giọt nước liền chảy xuống.

Sau khi tai cáo của Cố Yêm xuất hiện, đuôi cáo phía sau cũng đã không thể khống chế được nữa. Trước mắt y một trận mơ hồ, không để ý tới mặt gương rơi trên mặt đất, sau khi sờ sờ đôi tai, vừa quay đầu nhìn, chín cái đuôi bông xù cũng đã hiện ra ở sau lưng.

Thanh niên tóc đen cong người, ngồi ở trên bàn, khẽ tản ra một thân da thịt mỏng manh, nhẵn nhụi giống như tuyết trắng, giờ phút này gấm đỏ bọc lấy thân thể, khe khẽ run rẩy, lộ ra một vệt tai cáo cùng đuôi cáo màu trắng, liền giống như móc câu, câu lấy lòng người.

Đôi mắt hoa đào rươm rướm nước khiến Cố Yêm giờ phút này giống như yêu tinh câu lấy hồn phách người khác.

Không, y vốn là Hồ Yêu.

Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh tối rồi lại tối, tới giờ phút này rồi, đã hoàn toàn không cần chứng minh cái gì khác nữa.

-- Tiểu đồ đệ của ông ta chính là con Cửu Vĩ Thiên Hồ kia.

Tình cảnh hai người giờ phút này hoàn toàn đảo ngược, trước đó là Cố Yêm dùng Nhiếp Hồn Thuật thẩm vấn Thành Chủ, hiện giờ lại biến thành y bị Thành Chủ bắt lấy cổ tay.

Ở trong hơi nóng cực độ, lý trí của Cố Yêm dần dần bắt đầu trở về, biết được bản thân là bị Thành Chủ gài bẫy.

"Ngươi không bị nhiếp hồn." Sau khi y lên tiếng, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mà sức lực trên cổ tay lại khiến y muốn trốn cũng không được.

Người này đã sớm khóa chặt phòng, Cố Yêm bị cố định ở trên bàn, đáy lòng âm thầm tức giận bản thân sơ ý, vậy mà lại thông minh bị thông minh hại, đào hố cho chính mình nhảy xuống.

Cố Yêm giờ phút này rơi vào trong tay Thành Chủ, đã làm xong chuẩn bị liều chết một phen. Nào ngờ sau khi nắm lấy cổ tay y, Thành Chủ mang mặt nạ kia lại không
có động tác tiếp theo.

Kiếm Trầm Quang rít gào ở bên trong Kiếm Phủ, Cố Yêm chật vật duy trì lý trí của bản thân, nhưng mà ở dưới tác dụng của hương liệu, y lại ngay cả cử động cũng không cử động được.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy vệt đỏ trên cổ tay tiểu đồ đệ liền nhíu nhíu mày. A Yêm ở nguyên hình dường như càng mẫn cảm hơn một chút.

Đầu ngón tay ông ta vận chuyển linh lực, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ bị ông ta nắm ra ở trên cổ tay kia, động tác vốn là loại trừ đau đớn, lại bởi vì trạng thái của Cố Yêm giờ phút này mà càng thêm khiến người khó chịu.

"Cổ tay ngươi đỏ rồi."

Cố Yêm nghe thấy giọng nói trầm thấp kia nói: "Xin lỗi, vừa rồi dùng sức hơi mạnh một chút."

Nhưng mà tuy rằng nói như vậy, ông ta lại không có một chút ý định buông tay, cảm giác ngứa ngáy, tê dại trên cổ tay khiến tai cáo của Cố Yêm cuộn lại, ngay cả chín cái
đuôi cáo xoã tung cũng bởi vì vậy mà trở nên hưng phấn.

Phó Hàn Lĩnh vươn tay bắt lấy một cái đuôi cáo đánh úp về phía ông ta. Sau khi cái đuôi bông xù kia bị nắm lấy liền quấn lên cổ tay ông ta.

Tai cáo màu trắng chậm rãi mềm xuống, bên dưới ánh đèn lồng hồng nhạt, mềm mại, đặc biệt xinh đẹp.

Trong mắt Cố Yêm đã che kín hơi nước, yêu hồ áo đỏ dùng đuôi cáo quấn lấy người đàn ông phong thái sáng sủa tựa trăng rằm trước mặt, ngẩng đầu lên, cắn chặt môi.

Đây chính là hình ảnh Yến Trì nhìn thấy sau khi mở gương ra.

Trong nháy mắt, anh ta thiếu chút nữa cho rằng bản thân đã nhìn lầm. Từ góc độ của mặt gương, Yến Trì mới đầu chỉ có thể nhìn thấy mặt gương rơi xuống đất, sau đó liền nhìn thấy dây buộc tóc của Cố Yêm rơi xuống.

Anh ta biết rằng Cố Yêm đang nhiếp hồn, sau khi nghe thấy động tĩnh liền không lên tiếng quấy rầy, nào ngờ sẽ nhìn thấy một màn như vậy.

-- Cố Yêm bị người khác đè ở trên bàn.

Không chỉ như vậy, tai cáo trên đỉnh đầu người kia, còn có chín cái đuôi ở phía sau, đều vượt qua hiểu biết của Yến Trì. Vào lúc tai cáo run rẩy xuất hiện bất ngờ trùng
hợp ở trên người Cố Yêm.

Yến Trì biết bản thân hẳn là nên thu ánh mắt về, nhưng mà trước sau lại không thể khống chế.

Giờ phút này, ở trong đầu anh ta, phản ứng đầu tiên không phải là Cố Yêm không phải Nhân Tộc, mà là gương mặt xinh đẹp đến mức khiến trái tim người ta nảy lên một cái.

Yến Trì nhíu chặt mày.

Minh Đăng tương tự cũng không tốt hơn chỗ nào. Thời gian hắn để ý tới so với Yến Trì còn dài hơn một chút, nhìn thấy rõ ràng quá trình tai cáo vươn ra từ bên trong mái tóc của Cố Yêm.

Bàn tay lần tràng hạt của hắn siết chặt hơn một chút. Tăng nhân áo trắng mím chặt môi, bỗng nhiên nghĩ tới bất thường của Cố Yêm khi bắt yêu ngày hôm đó.

Phản ứng đặc biệt của đám tiểu yêu chợt hiện ở trước mắt rồi biến mất. Hắn nhìn thấy thanh niên áo đỏ tai cáo, đuôi cáo ở trong gương, đầu ngón tay thoáng dừng lại một chút, ngay cả bản thân cũng không nhận ra động tác cứng nhắc của mình.

Cố Yêm trước đó vẫn luôn cẩn thận che dấu chuyện bản thân là Yêu Tộc, trước ngày hôm nay, không có một ai biết được chuyện này. Nhưng mà hiện giờ, không chỉ Thành Chủ biết được, những người y liên hệ thông qua mặt gương trước đó đều đã biết.

Sau khi y chậm chạp nhớ tới bản thân tự cho là thông minh còn muốn làm bản phát trực tiếp hiện trường, khi bị một bàn tay nâng cằm lên, chỉ có thể cầu nguyện những người khác đều đang bận rộn hoàn thành nhiệm vụ, không có nhìn thấy.

Nhưng mà nguyện vọng này đã định là thất vọng, sau khi y bị khống chế ngược, giọng nói của Ngu Bạch Trần thông qua phù truyền âm, truyền đến.

"A Yêm, ngươi hiện tại thế nào rồi?"

Ngu Bạch Trần chỉ kịp nhìn thấy Cố Yêm bị đẩy ngã, liền không nhìn thấy gì nữa. Mặt gương giống như đã bị cái gì đó che đi. Sau khi cậu ta lên tiếng, ngọn gió bên ngoài cửa sổ lại thổi đi một chút vải đỏ, để lộ ra mặt gương dưới đất.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, sau khi Ngu Bạch Trần thấy rõ toàn cảnh, đồng tử khẽ co rút lại.

Chỉ là vì Cố Yêm hiện giờ hoàn toàn khác biệt với lúc bình thường.

Ngu Bạch Trần nhìn thấy dáng vẻ đuôi cáo của Cố Yêm, y lúc này hoàn toàn không phải dáng vẻ phong lưu tùy tiện ngày thường. Trái lại bị người nắm lấy cổ tay.

Tóc đen xõa tung, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền khiến người khác... dừng không được mà muốn khi dễ.

Ngu Bạch Trần nhìn thấy một màn này, trong lòng khó hiểu mà sinh ra loại dục vọng kia, chờ đến khi nghe thấy có người gọi mình, mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Ngu Thánh Tử?"

Ngu Bạch Trần lúc này mới đè lại tâm tư.

Lục Lược Vũ nhìn Ngu Bạch Trần một cái, không ai nhìn ra hắn mạnh mẽ đè ép khắc chế.

Sau khi nhìn thấy chín cái đuôi, trong lòng Lục Lược Vũ gần như run rẩy, cho dù là cách một mặt gương, loại cảm giác này cũng khiến hơi thở hắn trở nên nguy hiểm hơn mấy phần, đồng tử dựng thẳng gần như sắp hiện ra. Chỉ là ngay sau đó, sau khi nhận thấy có người đang nhìn mặt
gương, pháp khí kia lại đã bị đánh vỡ.

Lục Lược Vũ híp híp mắt, hình ảnh trước mắt tối đi, mấy người đồng thời mất đi liên hệ với Cố Yêm.

"Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?" Trước mắt Cố Yêm mờ đi trong một tích tắc.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nghe thấy giọng nói xa lạ, nhìn thấy mặt gương dưới đất, sắc mặt trầm xuống. Ông ta trước đó vậy mà lại không phát hiện mặt gương.

Một màn vừa rồi đã bị người khác nhìn thấy, cũng may quần áo của tiểu đồ đệ vẫn an an ổn ổn mặc ở trên người. Trên mặt Phó Hàn Lĩnh lạnh đi trong một tích tắc, bóp lấy mặt gương đã nhặt lên trong tay.

"Thứ đồ vật này, về sau đừng tùy tiện đưa cho người khác." Cố Yêm nghe thấy người kia nói.

Y nhíu nhíu mày, nhìn thấy Thành Chủ bóp nát mặt gương, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại để cho cái gương ở lại chỗ này, nói không chừng sẽ điên mất.

Cố Yêm cố gắng duy trì tỉnh táo, thẳng tắp nhìn Thành Chủ.

Không biết vì cái gì trong một nháy mắt vừa rồi, Thành Chủ cho y một cảm giác rất quen thuộc, giống như là đã gặp qua ở đâu.

Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy tiểu đồ đệ nhíu mày nhìn mình, trong lòng biết được nếu giờ phút này lấy mặt nạ xuống, tiểu đồ đệ chắc chắn sẽ không tiếp nhận được. Khi Cố Yêm hỏi ông ta muốn làm gì, Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nói: "Phải là ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng?"

"Hương thúc tình này không phải ngươi đốt sao?"

Cố Yêm nói không nên lời.

Nhưng y không phải người có tính ngồi chờ chết, thừa dịp nghỉ ngơi mới vừa rồi. Bàn tay che dấu ở bên dưới tay áo màu đỏ đã hóa thành vuốt sắc, khi Phó Hàn Lĩnh
tới gần, y giả vờ ra dáng vẻ như đã mất đi lý trí, từ từ nhắm lại hai mắt.

Tu vi của y vẫn chưa khôi phục, giờ phút này chỉ có thể che giấu, xem xem Thành Chủ đào cho y một cái hố, đến cùng là muốn làm gì.

Phó Hàn Lĩnh hơi hơi rũ mắt, ông ta đối với tiểu đồ đệ luôn có một loại dục vọng chiếm hữu kỳ quái, hiện giờ sau khi biết được tiểu đồ đệ chính là con cáo trắng kia thì lại càng sâu.

Ông ta nhìn dáng vẻ Cố Yêm giờ phút này không có sức lực phản kháng, đốt ngón tay khẽ cong, lại thuận theo cảm giác trong lòng mình, vươn tay ra.

Hoàn cảnh xung quanh quá mức yên tĩnh, cũng có lẽ là hai người cách rất gần, Cố Yêm thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình cùng tro hương rơi xuống.

Một lò hương liệu đã hoàn toàn cháy hết, mi mắt dài mảnh của y khe khẽ run rẩy, mãi đến khi một bàn tay bao phủ lên trên mắt mình. Vuốt sắc ở trong nháy mắt gần như không khống chế được muốn đâm ra, lại được Cố Yêm cưỡng ép nhẫn nại.

Rồi lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này không rõ ý vị, Cố Yêm cau mày, trái tim đập nhanh hơn một chút.

Mặc dù đã đến thời điểm này rồi, Thành Chủ đáng chết này cũng vô cùng phong độ, không trực tiếp ra tay, trái lại giống như mèo vờn chuột, mang theo hứng thú mà đùa giỡn.

Không, so sánh này có lẽ phải đổi thành Quỷ vờn hồ ly.

Ngay lúc Cố Yêm nghĩ xem ông ta đến cùng khi nào sẽ ra tay, cái tay bao phủ ở trên mắt kia khe khẽ cử động, ngay sau đó, sợi tóc hai người đan xen cùng một chỗ.

Cố Yêm cảm nhận được... một nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi lên đuôi mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play