Bởi vì trong tay có danh sách do Thành Chủ hư hư thật thật là người bị Thiên Phạt kia đưa cho. Sau khi tiến vào ban ngày, Cố Yêm cũng không chậm trễ thời gian, liền
chuẩn bị trực tiếp đi đến chỗ ở của những người trên danh sách này xem xem.

Ngay vào lúc này cái chuông lại sáng lên, Yến Trì trong lúc hành động mới vừa rồi bỗng nhiên bị che đi ánh mắt, hoàn toàn không thấy rõ, lúc này mới nhìn đến cảnh tượng ban ngày ở trong thành.

"Vừa rồi là vào buổi tối?" Anh ta bỗng nhiên mở miệng.

Cố Yêm nghe thấy giọng nói mới nhớ tới cái chuông vừa rồi đột nhiên sáng lên, còn hại y thiếu chút nữa bị Thành Chủ phát hiện, sau khi cất tập sách đi, nhìn cái chuông kia một cái, giọng điệu trở nên có chút không tốt lắm.

"Yến Thủ Tịch, về sau lúc đưa thần hồn vào nên báo trước với ta một tiếng."

"Ngươi có biết vừa rồi thiếu chút nữa hại ta bị phát hiện rồi không?"

Y nói lời này không chút khách sáo, Yến Trì phản ứng lại y đây là đang nói cái gì, khe khẽ nhíu nhíu mày.

"Ngươi vừa rồi là đang làm cái gì?"

Trước đó, lúc anh ta liên kết được liền nhìn thấy quần áo Cố Yêm biến mỏng, bộ dáng gần như trần trụi. Cho dù y đã khoác thêm áo ngoài, nhưng mà cảnh tượng chợt lóe rồi biến mất kia vẫn đã bị anh ta nhìn thấy.

Trên mặt Yến Trì có chút kỳ quái, không rõ bên trong Hoài Âm Thành đã xảy ra cái gì, Cố Yêm vì sao lại ăn mặc thành như vậy.

Trên tảng đá bị cát vàng che lấp, thanh niên mặc áo đen cúi đầu nhìn cái chuông, nhíu mày lại.

Cố Yêm nghĩ tới người này chỉ sợ còn chưa biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, liền khẽ cười nhạo một tiếng, nói lại một lượt chuyện ngày hôm qua.

"Ngày hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, ai biết lão già kia vì thật sự để ta dùng mỹ nhân kế, vậy mà lại làm đến mức như vậy."

"Đợi tới lúc tra xong chuyện ngày hôm nay, nhất định phải đem lão già kia siêu độ đến không thể siêu độ thêm." Y nói với lòng đầy căm phẫn.

Yến Trì nhắm mắt, nghĩ đến vệt tuyết trắng kia, trong lòng có chút không được tự nhiên. Sau khi Cố Yêm giải thích xong sự việc, thuận tiện nói ra tin tức Ngu Bạch Trần cung cấp, anh ta vẫn là đè nén tâm tư, nói nhỏ một câu: "Cẩn thận một chút."

"Mặc dù Thành Chủ có khả năng là người bị hại, nhưng mà cũng đã hóa quỷ."

Anh ta đối với việc có thể tổ phụ đã chết vì bị lòng tham cắn trả chỉ nhíu mày giây lát liền đã chấp nhận kết quả. Dù sao trường sinh động lòng người, phản ứng của những người đó cũng có thể đoán được.

Yến Trì cũng không có bao nhiêu tình cảm với tổ phụ, chỉ là ông vô cớ mất tích, anh ta thân là người nhà họ Yến, nên cho những người khác một sự thật mới đúng.

Cố Yêm đáp lại một tiếng, lúc này mới thả cái chuông xuống.

"Ban ngày càng ngày càng ngắn, ta phải đi kiểm chứng một suy đoán, đợi một lúc nữa lại nói."

Sau khi cái chuông sáng lên một cái, lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Cố Yêm nhớ tới trình tự xuất hiện những cái tên trong tay mình, nhanh chóng đi tìm từng người, từng người.

Bởi vì là ký ức hồi tưởng, thời điểm ban ngày ít nhiều sẽ để lại một chút manh mối.

Trong danh sách đầu tiên là người của mấy gia tộc lớn, mà tờ thứ hai lại là một ít tán tu trong thành.

Sau khi Cố Yêm đi tới địa chỉ của những người trên trang thứ hai nhìn xem, sắc mặt khó coi hơn một chút. Trước đó y chỉ là suy đoán người của mấy thế gia lớn sau khi dùng Suối Quỷ bị cắn trả, hiện tại xem ra số người vượt xa không chỉ như vậy.

Trong danh sách do Thành Chủ viết ra, những tán tu này cũng đã uống Suối Quỷ.

Theo danh sách thứ ba càng ngày càng đi xuống, người dân bình thường cũng đã uống Suối Quỷ.

Cố Yêm dựa theo danh sách tiếp tục điều tra, phát hiện gần như người cả Hoài Âm Thành đều đã uống, mà những người mất tích kia cũng không phải không có người từng uống, chỉ là người đã uống không nhiều bằng người trước đó.

Cho nên người con một xác hai hồn với lão tổ nhà họ Triệu kia cũng là người đã uống Suối Quỷ, chẳng qua bởi vì đánh không lại lão tổ nhà họ Triệu, cho nên vừa mới bắt đầu đã bị lấy đi tuổi thọ.

Cắn trả này là do người làm. Cố Yêm nhìn danh sách rậm rạp chằng chịt, sắc mặt trầm xuống.

Y gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bên trong Hoài Âm Thành khi tất cả mọi người đều uống Suối Quỷ, đó chắc chắn là một thảm kịch nhân gian.

Cho dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy nhiều người như vậy, Cố Yêm vẫn là nhíu mày lại. Tới hiện tại, đã hoàn toàn có thể xác định mọi người trong thành là tự giết nhau mà chết, bởi vậy mới không có oán khí.

-- Đây là điều Thành Chủ muốn cho y biết.

Hiện tại sự thật đã tra được đến cuối cùng, Cố Yêm ngoại trừ mất đi tu vi, mấy ngày này hoàn toàn không gặp nguy hiểm gì. Nếu như thật sự chỉ là tra được sự thật liền kết thúc, vậy nhiệm vụ này thật sự quá mức đơn giản, đơn giản đến mức không giống như một nhiệm vụ đứng trong mười hạng đầu trên Bảng.

Cho nên trọng điểm hẳn là còn ở trên người Thành Chủ.

Cố Yêm không nghĩ ra Thành Chủ kia để y thấy được sự thật là muốn làm gì.

Tới hiện giờ, ban ngày đã càng ngày càng ngắn, chỉ sợ đợi đến lúc mặt trời hoàn toàn biến mất, ánh trăng vĩnh viễn tồn tại, Quỷ Hồn cả thành sẽ thoát khỏi trói buộc của ký ức, hoàn toàn triển khai tàn sát.

Cố Yêm biết y không thể lại bị Thành Chủ nắm mũi dắt đi nữa rồi, đêm nay nhất định phải xác nhận thân phận Thành Chủ, lấy được yêu cầu kết thúc nhiệm vụ.

Có điều, Cố Yêm nhíu mày suy tư, hiện tại có một chỗ khó chính là tu vi của y đã biến mất, làm một người bình thường, muốn ép hỏi Thành Chủ vô cùng khó khăn.

Y lúc này đang ở nhà họ Triệu, ở bên cạnh, lư hương năm xưa còn đặt trên bàn, sau khi Cố Yêm nhìn một cái, đáy lòng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.

Nếu y đánh không lại, vì sao không dùng một ít biện pháp khác chứ?

Nhà họ Triệu có thể ở trên quần áo của y đưa vào hương thúc tình, y cũng có thể ở trong phòng của Thành Chủ bỏ vào hương thúc tình.

Lúc dục vọng thân thể bị gợi ra, một người đánh mất lý trí là khó nói dối nhất, cũng có thể lộ ra nguyên hình nhất. Nếu y muốn biết được bí mật của Thành Chủ, có thể thông qua hương thúc tình để thẩm vấn.

Suy nghĩ này vừa nảy ra liền có chút không dừng được, vừa lúc nhà họ Triệu có hương thúc tình, mà bản thân trước đó lúc học Phá Ảo Thuật đã từng học qua thuật pháp thuộc về loại hút hồn, vừa hay dùng vào thời điểm này.

Có điều thời điểm thực hiện Thuật Nhiếp Hồn này rất dễ bị cắn trả, y phải tìm một người đến trông chừng mình.

Sau khi quyết định kế hoạch, lúc này Cố Yêm liền liên hệ mấy người Ngu Bạch Trần, Minh Đăng, Yến Trì.

Minh Đăng lúc này đang nghỉ ngơi, mở mắt ra liền nhận được phù truyền âm của Cố Yêm.

"Ta có một việc muốn mời Minh Đăng đại sư hỗ trợ." Cố Yêm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói.

Sau khi y nói ra một lượt kế hoạch của mình, lại nói: "Thuật Nhiếp Hồn rất dễ bị cắn trả, ta lo lắng thời điểm dùng Thuật Nhiếp Hồn, bản thân ta cũng sẽ trúng chiêu. Cho nên, lúc đó sẽ thông qua một mặt gương làm pháp khí liên kết đến chỗ ngươi, nếu thiền sư từ trong mặt gương nhìn thấy trạng thái của ta không đúng, làm phiền lập tức truyền âm gọi tỉnh ta."

Đây là biện pháp bảo đảm nhất mà Cố Yêm nghĩ tới.

Vì ngăn ngừa thời điểm y hành động vào buổi tối, Minh Đăng vừa lúc cũng đang làm nhiệm vụ, Cố Yêm tương tự lại gửi đi cho mấy người khác. Cứ như vậy, cho dù Minh Đăng không kịp phát hiện y không đúng, Ngu Bạch Trần và Yến Trì, cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy, cũng luôn sẽ có một người kịp thời kéo y trở về.

Pháp khí mặt gương của Cố Yêm chỉ cần hai người từng có tiếp xúc, thông qua cùng một pháp quyết là có thể đồng thời nhìn thấy nội dung trong gương. Minh Đăng sau khi niệm xong pháp quyết liền thấy được dáng vẻ Cố Yêm hiện giờ.

.......

Ngu Bạch Trần cũng đã nhận được truyền âm của y, có điều cậu ta hiện giờ cũng không phải ở một mình. Vừa rồi cậu ta thoáng sơ ý, bị một Ma Chủng đánh lén, là Lục Lược Vũ cứu cậu ta, hai người hiện tại liền ở cùng một chỗ.

"Phù truyền âm của ngươi sáng rồi." Lục Lược Vũ bỗng nhiên mở miệng.

Ngu Bạch Trần cúi đầu nhìn một cái, là của Cố Yêm, cậu ta dừng một chút, ngẩng đầu nói: "Thật ngại quá, làm phiền ngươi tạm thời chờ một chút."

Cậu ta không biết Lục Lược Vũ là cố ý tiếp cận mình, giọng điệu khách sáo, không nhìn thấy đối phương sau khi nhìn về phía phù truyền âm của mình, vẻ mặt dường
như có chút đăm chiêu.

Lục Lược Vũ thật ra là cố ý tìm đến Ngu Bạch Trần. Công tác giữ bí mật của sáu tiên môn lớn làm rất tốt, lúc này nhiệm vụ Tán Kim vẫn chưa hoàn thành, cho dù là
hắn cũng hoàn toàn không biết Cố Yêm đã đi đâu. Sau khi phái Ma Tộc đi ra cũng không có tin tức, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Ngu Bạch Trần.

Cố Yêm rất có thể là Yêu Tộc kia, dường như quan hệ rất tốt với Ngu Bạch Trần.

Hắn nghĩ tới đây liền che đi thần sắc, nhìn về phía Ngu Bạch Trần cầm lấy phù truyền âm ở bên cạnh.

Sau khi Ngu Bạch Trần trở lại, nói: "Là phù truyền âm của A Yêm."

Nghĩ tới Lục Lược Vũ có thể không biết Cố Yêm là ai, cậu ta lại giải thích một câu: "Đó là người ngươi nhìn thấy trong bức tranh kia ngày hôm đó."

Dáng người nằm trong bụi hoa Phượng Hoàng kia chợt lóe liền biến mất, sau khi Lục Lược Vũ nghe đến mấy chữ pháp khí mặt gương, chân mày nghiêm lại một chút,
có điều lại không có hỏi gì.

Sau khi Cố Yêm gửi phù truyền âm cho mấy người liền giấu gương ở trong tay áo, lúc này buổi tối đã sắp đến. Y lấy ra mấy viên Thanh Tâm Hoàn, lại quay đầu xông một chút hương thúc tình lên trên quần áo của mình.

Ngay cả trong lư hương ở bên giường, Cố Yêm cũng đã bỏ thêm một chút bột hương.

Y lẳng lặng chờ buổi tối tiến đến, sau khi bột hương chậm rãi hóa thành sương trắng, tản ra, cảnh tượng trong thành dần dần bắt đầu biến hóa.

Thành trì vốn dĩ trống không không người biến mất, đèn lồng sáng ngời treo ở trên tường, đám người đã hóa quỷ kia lại xuất hiện một lần nữa.

Cố Yêm vừa mở mắt ra liền nhận thấy Thành Chủ đã xuất hiện ở trong phòng.

Mặt gương trong tay áo xoay một cái, Cố Yêm nhướng mày đem cảnh tượng của bản thân hiện giờ đồng bộ cho mấy người Ngu Bạch Trần.

Phó Hàn Lĩnh chính là tỉnh lại ở trên giường, sau khi ông ta tỉnh táo lại liền ngửi thấy mùi hương thúc tình khắp phòng. Liều thuốc này có thể còn nhiều hơn so với mấy người nhà họ Triệu xông lên trên quần áo ngày hôm qua. Ông ta chặn lại hơi thở, đem hương độc thoát ra đầu ngón tay, trên mặt lại không chút biến sắc.

Khi nghe đến giọng nói vang lên bên tai, Phó Hàn Lĩnh liền biết tiểu đồ đệ muốn làm cái gì.

-- Nhiếp Hồn Thuật.

Cố Yêm đã biết sự thật về Hoài Âm Thành, hiện tại nhiếp hồn, đồ đệ hẳn là muốn xem xem bản thân có phải người chịu Thiên Phạt hay không. Nếu là người bình thường, ở dưới tác động của hương thúc tình, đánh mất lý trí, lại trúng Thuật Nhiếp Hồn của Cố Yêm, chỉ sợ không thể nhận ra.

Nhưng những thứ trong Phá Ảo Thuật kia dù sao cũng là Phó Hàn Lĩnh dạy cho Cố Yêm, dĩ nhiên là ông ta biết được.

Nghĩ đến điều bản thân muốn kiểm chứng, Phó Hàn Lĩnh cũng liền không có phản kháng. Ông ta vốn cũng muốn dùng hương thúc tình, nếu A Yêm đã dùng, vậy ông ta
cũng không cần ra tay nữa.

Yêu Tộc vào lúc cực hạn động tình sẽ lộ ra hình dáng chân thật, hôm qua ông ta đã tráo đổi Thanh Tâm Hoàn, chính là vì nhìn xem suy đoán kia của bản thân có phải là
sự thật hay không.

Có điều... Phó Hàn Lĩnh trong lòng nhíu nhíu mày, liều lượng hương thúc tình này thật lớn, tiểu đồ đệ không biết Thanh Tâm Hoàn của mình đã bị đánh tráo, cũng không biết có thể chịu được hay không.

Cố Yêm vẫn chưa biết hành động hạ hương thúc tình của mình vừa lúc hợp với ý Phó Hàn Lĩnh, giờ phút này nói cùng mấy người Ngu Bạch Trần một tiếng. Ngay sau khi Thành Chủ ‘mờ mịt’ khẽ rên rỉ một tiếng, liền thi triển một thuật định thân.

Nhìn thấy Thành Chủ bất động, hai mắt Cố Yêm khẽ cử động, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào chợt lóe, lặng yên bắt đầu nhiếp hồn.

"Ta hỏi người đáp."

Phó Hàn Lĩnh nhìn động tác của tiểu đồ đệ, sau khi giả vờ bị hút lấy hồn phách, vùng vẫy trong giây lát, cuối cùng, khi Cố Yêm tăng mạnh sức lực lại hơi hơi gật gật đầu.

"Ngươi có phải là người chịu Thiên Phạt hay không?"

Bởi vì lời Ngu Bạch Trần nói, Cố Yêm liền trực tiếp hỏi tới cái này. Ánh mắt nhìn chằm chằm Thành Chủ bị nhiếp hồn, nhìn thấy bên thái dương ‘hắn’ rướm ra mồ hôi, chảy xuống, bộ dáng suy yếu đến cực điểm, mở miệng nói: "Phải."

Quả nhiên, Cố Yêm khe khẽ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo.

"Suối Quỷ mà bọn họ uống có phải là máu của ngươi hay không?"

Thành Chủ tự nhiên nói: "Phải."

Phó Hàn Lĩnh được mặt nạ che chắn, không nhìn ra được sắc mặt. Khi bột hương trong lò bốc cháy, nhìn thấy Cố
Yêm trúng hương thúc tình càng ngày càng nhiều, chân mày nghiêm lại một chút.

Sau khi Cố Yêm liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề mới cảm thấy có chút không đúng, Thành Chủ này cũng quá phối hợp rồi đi. Đáy lòng y sinh ra một cảm giác kỳ quái, mãi
đến khi sóng nhiệt quen thuộc trong thân thể đánh úp tới.

Đây là có chuyện gì ?

Đầu ngón tay Cố Yêm run rẩy, bỗng nhiên cảm giác trên người nóng đến kỳ quái, giống như là lúc y vào kỳ phát tình trước đó. Hơi nóng này tới rất mạnh, nháy mắt đã khiến y gián đoạn nhiếp hồn.

Đây là phản ứng đã trúng hương thúc tình, Cố Yêm cúi đầu, sau khi thở dốc một hơi, có chút không thể tin.

Nhưng không phải y đã dùng Thanh Tâm Hoàn rồi sao?

Hơi nóng gần như đã xâm nhập vào lý trí, Cố Yêm vì để tiện cho nhiếp hồn còn cố ý cho thêm rất nhiều hương liệu. Hương thúc tình trong phòng nồng đến mức có thể khiến người khác lập tức mềm oặt ngã xuống. Đốt ngón tay y bởi vì siết chặt, thậm chí cũng đã biến thành màu hồng nhàn nhạt.

Thanh Tâm Hoàn có vấn đề.

Sau khi Cố Yêm ý thức được điểm này, y đã không khống chế được chính mình nữa. Mi mắt dài mỏng bị xông đến ẩm ướt, Cố Yêm nắm chặt áo đỏ, khi quần áo chậm rãi biến mỏng, bên dưới mái tóc đen rũ xuống bỗng hiện ra một vệt màu trắng.

Dây buộc tóc không biết từ khi nào đã rơi trên mặt đất, tai cáo trắng nhung nhung vươn ra từ trong mái tóc, bởi vì hơi nóng, lông nhung mỏng manh, mềm mại khe khẽ
lắc lư.

Cố Yêm không còn sức lực quan tâm mặt gương trong tay áo, Yêu Khí trên người giờ phút này cuối cùng đã không thể khống chế được nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play