Trong mắt y sáng bừng ý cười, Ngu Bạch Trần chỉ đành cuống quít dời tầm mắt đi.
Qua một lúc sau, Cố Yêm thu tay lại. Linh khí bao phủ trên tay biến mất khiến Ngu Bạch Trần thoáng có chút thất vọng. Có điều trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
"Đa tạ Bạch Trần." Cố Yêm lúc này lại khôi phục bình thường, nói.
Ngu Bạch Trần lắc lắc đầu, cậu ta dừng một chút, lại giống như ngượng ngùng, nói: "Lần sau nếu ngươi... cũng muốn, có thể tới tìm ta."
Cố Yêm cười gật gật đầu, có điều trong lòng lại nghĩ lần sau e là phải đổi người rồi.
Trước đây y có chứng yêu thích làn da thì đã chọn Ngu Bạch Trần, sau khi thỉnh thoảng đụng chạm, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà mới vừa rồi, tiếp xúc cách một tầng linh khí đã không còn một chút hiệu quả giảm bớt khi trước.
Đương nhiên cũng có khả năng là vì y có mới nới cũ.
Có điều lời này y cũng không nói ra, chỉ nghĩ lần sau lặng lẽ đổi một người khác thử xem.
Yến Trì ở bên ngoài lúc này đã chờ đến không còn kiên nhẫn nữa, tại thời điểm anh ta nhíu mày thì kết giới cuối cùng cũng mở ra, Ngu Bạch Trần đi ra. Cậu ta vốn là đến thăm Cố Yêm, nhưng mà lúc đi ra ngoài, bản thân lại đỏ bừng hai tai.
Chu Vấn canh giữ ở bên ngoài, dán lên trên kết giới muốn nghe lén, vừa nhìn thấy kết giới được thu lại, vội vàng đứng thẳng người dậy, giả vờ ra bộ dáng giống như không có việc gì, mãi cho đến khi nhìn thấy Ngu Bạch Trần vành tai đỏ hồng đi ra mới nhướng mày, trợn mắt nhìn Cố Yêm một cái.
Yến Trì nhìn thấy một màn này cũng đen mặt lại.
Có điều trước đó Ngu Bạch Trần đã khước từ anh ta ra mặt, anh ta trái lại cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là trầm mặt lại, nắm chặt kiếm.
Chu Vấn mở miệng nói: "Mới vừa rồi lúc ở dưới chân núi không phải Yến Thủ Tịch nói cũng có việc muốn tìm Cố Yêm sao?" Hắn cố ý châm chọc.
Cố Yêm nghe thấy lời này liền chuyển mắt nhìn về phía anh ta.
Yến Trì vốn dĩ trong lòng không vui, nhưng mà khi đối diện cùng ánh mắt chuyển tới kia lại bỗng nhiên ngẩn ra: "Mắt của ngươi?"
"Mắt của ta làm sao?" Cố Yêm có chút nghi hoặc.
Yến Trì mới vừa rồi khó hiểu mà cảm thấy trong mắt của y giống như có một ngọn lửa âm u, nhưng mà trong giây lát lại biến mất không còn, lúc này chỉ nghĩ hẳn là bản thân đã nhìn nhầm rồi.
Tại lúc Cố Yêm nhìn sang, anh ta lại khôi phục biểu cảm lúc bình thường: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay ở dưới chân núi không yên ổn lắm, ước chừng không lâu sau Yêu Tộc sẽ xuất thế."
"Chưởng môn đặc biệt lệnh cho ta đến thông báo." Biểu cảm của anh ta thản nhiên, nói xong liền nhìn về phía Ngu Bạch Trần gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chu Vấn trước đó không biết việc này còn có chút kinh ngạc, sau khi nhìn thấy hành động của anh ta lại khẽ cười một tiếng.
Cố Yêm lại nhớ tới việc Vân Đức Chân Nhân rời đi mới vừa rồi, chắc là có liên quan đến việc Yêu Tộc xuất thế này.
Cố Yêm mới vừa nhận ra thân thể của mình bất thường, đối với chuyện của Yêu Tộc khó tránh khỏi chú ý một chút. Yêu Tộc lẩn trốn, định cư ở trong Thập Vạn Đại Sơn đã không chỉ vạn năm, hiện nay Tu Chân Giới có rất ít Yêu Tộc hoạt động.
Tin tức này của Yến Trì trái lại có chút tác dụng đối với y, có điều trên mặt y cũng không biểu hiện ra cái gì. Sau khi Ngu Bạch Trần cũng đã rời đi, trên mặt liền trở về biểu cảm biếng nhác.
Chu Vấn vẫn chờ nói gì đó, liền thấy Cố Yêm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi sao còn ở chỗ này?"
Chu Vấn không hiểu ra sao: "Ta không ở đây thì ở đâu?"
Cố Yêm nhếch nhếch chân mày: "Ngươi không nghe Yến Trì nói Yêu Tộc xuất thế sao, tuy nói rằng Yêu Vương cùng chúng ta không có liên quan, nhưng mà mấy tiểu yêu xuất hiện trong lãnh thổ Trung Châu lại cần chúng ta diệt trừ."
"Lấy tu vi của ngươi hiện tại..." Y dừng một chút, nói: "Ngươi muốn bị Yến Trì đánh bại?"
"Cái này tất nhiên là không có khả năng!"
Chu Vấn vỗ đùi một cái, gương mặt bị kích thích đỏ bừng, vội vàng quay về động phủ tu luyện.
Cố Yêm thấy hắn rời đi, sau khi vỗ vỗ ống tay áo, xoay người lại, không đi tới sân thí luyện, trái lại là hướng tới Tàng Thư Các.
Yêu Tộc lánh đời nhiều năm, hiện tại hiểu biết của y đối với Yêu Tộc vẫn là quá ít, phải xem tàng thư một chút mới được.
Sau khi Cố Yêm đi tới Tàng Thư Các liền lấy ra lệnh bài đi vào. Kỳ quái chính là, hôm nay trong Tàng Thư Các không có một ai, thậm chí ngay cả sư thúc Lâm Tuyền Phong vẫn canh giữ ở ngoài cửa cũng không thấy. Cố Yêm chỉ nhìn một cái liền thu ánh mắt lại.
Sau khi tùy ý cầm mấy quyển sách để ngụy trang, mới đi về phía chỗ kệ sách bản thân nhắm tới.
Ghi chép bên ngoài về việc của Yêu Tộc không nhiều lắm, nhưng cũng may Thái Thanh Tông là một trong sáu tiên môn lớn, nền tảng sâu dày, đối với những bí văn này đó ít nhiều vẫn biết một chút.
Cố Yêm đặt những cuốn sách khác ở bên cạnh, lựa chọn một lúc lâu mới lấy ra một quyển «Đàn Sơn Đồ Lục» để xem.
Cuốn sách tranh này ghi lại một ít chuyện về cuộc sống, tập tính của Yêu Tộc các loại. Sau khi Cố Yêm dùng linh thức sao chép lại, không tìm được tin tức mong muốn, lại nhìn thấy một trang chữ phía sau cuốn sách tranh.
Đây hình như là... ghi chú của người khác?
Y do dự một chút, cầm lấy đồ vật, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Trên đó mặc dù giống như là ngẫu nhiên viết ra mấy tờ, so với nội dung trên sách tranh còn có có tác dụng hơn nhiều.
Đây là bản ghi chép đầy đủ nhất về những lần từng gặp Yêu Tộc trong mấy năm gần đây mà Cố Yêm từng đọc. Có điều đáng tiếc chính là bên trên lại không có nói đến hồ ly.
Cố Yêm cất sách đi, nhìn thấy sắc trời đã tối, nghĩ rằng hôm nay không thể xem xong rồi, liền lại tiêu phí một viên linh thạch để sao chép lại, mượn đọc.
Tại lúc y sao chép lại cuốn sách nhỏ này, bỗng nhiên ở trong Minh Quang Các trên Tê Hà Phong, đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh lại hiện lên một sợi tơ đỏ.
"Đây, đây là... đã có người mượn ghi chú của ngài?" Trưởng lão Tàng Thư Các có chút kinh ngạc.
Hôm nay chẳng qua là ông ta nghe nói Kiếm Tôn xuất quan, cho nên đặc biệt đến thăm hỏi, không ngờ tới nói được một nửa liền nhìn thấy có người mượn đọc ghi chú của Kiếm Tôn năm đó.
Kiếm Tôn chưa từng để lại tên trên sách, cả Tàng Thư Các hơn tám mươi ngàn quyển sách, trong đó chỉ có hai ba cuốn sách có, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào có thể bị người khác mượn đọc.
Phó Hàn Lĩnh thu tay lại, sau khi cảm nhận được hơi thở lưu lại trên sách của chính mình, hơi hơi lắc lắc đầu.
"Chẳng quá chỉ là một quyển sách tạp mà thôi."
Năm đó lúc ông ta còn chưa đến Hóa Thần đã xông vào không ít bí cảnh, trong đó có một ít bí cảnh chưa khai hóa, sau khi phát giác, ông ta liền trở về, ghi lại ở bên trong sách tranh của Thái Thanh Tông.
Mấy năm nay bế quan, bản thân cũng đã quên có chuyện này, mãi cho đến hôm nay có người mượn đọc.
Phó Hàn Lĩnh cảm nhận được hơi thở trên người của người mượn đọc kia, đuôi lông mày hơi hơi nhăn lại một chút. Không ngờ vậy mà lại là Cố Yêm. Buổi sáng mới vừa gặp mặt, buổi chiều y đã mượn đọc sách của mình.
Thật đúng là... có duyên.
Có điều ông ta không nói ra việc này.
Trưởng lão Tàng Thư Các thấy Kiếm Tôn dường như cũng không chú ý việc này, cũng liền tươi cười chuyển hướng đề tài. Thầm nghĩ trở về nhất định phải điều tra kỹ là ai, bằng không ông sẽ tò mò đến khó chịu.
Cố Yêm còn chưa biết bản thân ma xui quỷ khiến mượn đi ghi chú của Phó Hàn Lĩnh. Sau khi y trở về, tắm rửa một phen, lại sắp xếp lại những tin tức đã biết một lần, sau đó mới thở ra một hơi, chậm rãi nhìn về phía tường đá, do dự mà lại thả đôi tai và cái đuôi ra.
Ban ngày lúc thu hồi đi thì không cảm thấy gì. Chỉ là tới buổi tối, Cố Yêm lại luôn có một luồng xung động khó hiểu, khiến y không thể khống chế.
Quả nhiên là để đôi tai cùng cái đuôi ra ngoài thì cảm giác tốt hơn so với vừa rồi nhiều.
Ngứa ngáy, tê dại trong lòng biến mất, Cố Yêm thở ra một hơi, sau khi nằm lên trên giường, đắp chăn. Qua một lúc lại lặng lẽ vươn một bàn tay ra, sờ sờ đôi tai của chính mình.
Đầu tiên là y sờ sờ lông nhung nhỏ mịn trên vành tai, sau khi không cảm thấy có gì bất ổn lại thử thăm dò mà vươn tay sờ sờ chóp tai.
Xúc cảm mềm mại, tê dại truyền đến từ cổ tay.
Cố Yêm lại lập tức giống như không có việc gì mà thu tay lại, giả vờ như người có cái đuôi lắc lư rất thích thú kia không phải chính mình. Vẫn cứ luôn nhắm mắt như vậy, lăn qua lăn lại, tới nửa khuya Cố Yêm mới ngủ thiếp đi.
Có điều qua ngày hôm sau, Cố Yêm lại tỉnh dậy rất sớm.
Trước đây khi Phó Hàn Lĩnh không ở đây, y một mình ở trên Tê Hà Phong không có phép tắc đã quen, nhưng mà hiện giờ sư tôn xuất quan, Cố Yêm làm đệ tử, nói như thế nào cũng phải tới thỉnh an.
Sau khi y thức dậy, lười biếng ở trên giường một lúc lâu mới đứng dậy mặc quần áo đi tới Minh Quang Điện.
Cũng may Minh Quang Điện cách động phủ của Cố Yêm cũng không xa, trong chốc lát liền tới.
"Tiến vào." Cố Yêm mới vừa ở ngoài cửa hành lễ, một giọng nói lạnh như băng liền truyền ra từ bên trong.
Cửa trong Nội Điện vẫn luôn để mở, Cố Yêm liền đi vào. Sau khi đi vào mới nhìn thấy thanh niên áo đen tóc trắng kia đang cầm một quyển sách xem. Sau khi nhìn thấy y thì chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Đệ tử dường như tới không đúng lúc." Cố Yêm ngẩn ra một chút, cười nói.
Phó Hàn Lĩnh khép sách lại, chuyển mắt nhìn về phía y, tỏ vẻ hoàn toàn không bị quấy rầy.
Đuôi lông mày của Cố Yêm thả lỏng một chút, liền thấy đôi mắt sâu xa, nghiêm nghị như vực sâu khiến người khác nhìn không thấu kia nhìn y, bỗng nhiên nói: "Nghe nói hôm qua Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc Ngu Bạch Trần đến đây?" Ông ta hỏi.
Cố Yêm cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể giấu diếm được Phó Hàn Lĩnh, liền dựa theo sự thật trả lời.
Phó Hàn Lĩnh liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, phát hiện hơi thở ở trên tay y.
Nếu là người bình thường chỉ sợ là không thể phát hiện, nhưng mà ông ta tu luyện công pháp đặc thù. Người ở gần mấy ngày trước gặp ai, lây dính hơi thở như thế nào, ông ta đều biết rõ. -- Hơi thở thuần khiết nhiên kia là truyền đến từ trên tay Cố Yêm.
Y cùng với Ngu Bạch Trần ít nhất hẳn là đã nắm tay.
Việc này trái lại hoàn toàn không giống như bên ngoài đồn đãi là Cố Yêm đơn phương yêu mến Ngu Bạch Trần.
Đuôi lông mày Phó Hàn Lĩnh nhăn lại một chút, lần này trái lại cẩn thận xem xét dung mạo vị đệ tử này của mình.
Cố Yêm đứng ở trên điện, giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, mạnh mẽ, sắc bén, rồi lại nhiều hơn chút cởi mở, trong sáng.
Hôm nay bên ngoài đã có dấu hiệu mưa, bên trong Minh Quang Điện mờ tối, yên tĩnh. Nhưng Cố Yêm đứng ở nơi đó, sức sống bừng bừng, giống như có ngọn lửa yếu ớt bất chợt sáng lên, chiếu vào trong mắt Phó Hàn Lĩnh.
Cố Yêm không biết tâm tư của người trên ghế, sau khi trả lời, ánh mắt y chuyển hướng về chuôi kiếm bên cạnh Phó Hàn Lĩnh, trong lòng khó thể hiểu mà bị thanh kiếm kia thu hút đến ngứa ngáy.
Hôm qua lúc lần đầu tiên gặp mặt, y đã chú ý tới thanh kiếm này, chẳng qua lúc đó không dám nhìn nhiều, hôm nay cuối cùng đã có một chút cơ hội.
Nghĩ tới, đến nay y vẫn chưa có một thanh vũ khí thuận tay, Cố Yêm không khỏi có chút tiếc nuối.
Phó Hàn Lĩnh nhìn y, sắc mặt giãn ra một chút.
Bên ngoài lúc này đã đổ mưa, sấm giăng chớp giật, hạt mưa rơi xuống rả rích.
Cố Yêm sau khi thỉnh an, đang nghĩ có nên cáo từ hay không, không ngờ tới lại nghe Phó Hàn Lĩnh nói: "Bên ngoài trời mưa, buổi sáng cứ ở lại đi."
"Vừa lúc vi sư kiểm tra bài vở của ngươi một chút."
Đây là muốn chỉ điểm cho y?
Cố Yêm ở trong lòng ngẩn ra, y không biết vị sư tôn này của mình có mục đích gì, nhưng nghe thấy hai chữ kiểm tra thì liền sốc dậy tinh thần. Sau khi nói ra lời đồng ý, tích tắc sau đó liền nhận thấy bên trong Thức Hải hơi hơi đau đớn, liền đã truyền vào một bộ kiếm pháp.
"Ở trước mặt ta, luyện bộ kiếm pháp này." Phó Hàn Lĩnh nói.
Cố Yêm trong lòng run rẩy một cái, người ngồi ở trên ghế bỗng nhiên đi xuống.
Y giống như lần trước, bị khóa chặt. Lúc này, đầu ngón tay lạnh như băng đặt lên trên cổ tay y, áo bào màu đen di động, chậm rãi đánh tan đi hơi thở trên tay phải của y.