Cố Yêm cũng không ngờ tới công dụng kỳ diệu trong miệng Triệu lão tổ vậy mà lại là loại tác dụng này. Y ho khan một tiếng, giống như không có việc gì khoác kín áo
choàng, trên mặt cố gắng duy trì dáng vẻ cái gì cũng chưa xảy ra.

"Cái kia, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn." Cố Yêm chuyển tầm mắt sang, giải thích.

Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt, nghe thấy y đã mặc xong quần áo, đốt ngón tay khẽ buông lỏng một chút. Cảnh tượng nhoáng hiện lên rồi biến mất vừa rồi của tiểu đồ đệ hiện lên ở trong đầu, khiến ông ta khe khẽ nhíu nhíu mày.

Làn da A Yêm thật trắng.

Cũng thật... xinh đẹp.

Phó Hàn Lĩnh vừa nghĩ đến đây liền cảm giác được Trảm Uyên không an phận, điên cuồng rít gào ở trong biển ý thức, trong lòng ông ta thoáng ngẩn ra, lại có chút không vui.

Sau khi nhốt Trảm Uyên vào trong phòng tối mới mở mắt ra trong tiếng quần áo sột soạt.

"Không có việc gì."

Phó Hàn Lĩnh nói đến đây lại nhớ tới thiết lập nhân vật của mình, mở miệng nói: "Hầu hạ ta đứng dậy đi."

"Đệ tử tay chân vụng về, mạo phạm Thành Chủ sẽ không tốt lắm." Cố Yêm còn chưa bao giờ hầu hạ người khác tắm rửa, nghe thấy lời này cũng không ngượng ngùng, khe khẽ nhíu mày.

Phó Hàn Lĩnh nghe tiểu đồ đệ giảo biện, trong lòng hơi có chút buồn cười, ngoài miệng lại thản nhiên nói: "Không có cách nào."

"Ngươi lấy đi áo ngoài của bổn Thành Chủ, bây giờ đến lau tóc cũng không được sao?"

Lau tóc.

Vậy thì không có gì.

"Nếu thành chủ không chê, vậy đệ tử sẽ không khách sáo nữa." Cố Yêm mở miệng nói. Y nhìn khăn lụa bên cạnh một cái, cầm lên liền đi tới bên hồ.

Thành Chủ bởi vì tắm rửa nên không buộc tóc, tóc đen để xõa ở bên trên áo trong, mơ hồ lộ ra làn da nhẵn nhụi bên dưới. Người này cho dù là lúc đang tắm rửa, khí chất cũng vô cùng sáng sủa, cởi mở.

Cho dù biết Thành Chủ đã chết từ lâu, Cố Yêm vẫn thưởng thức giây phút tươi đẹp này.

Có điều quỷ vẫn là quỷ, cho dù Thành Chủ có thể là người bị hại, vậy thì cũng là quỷ. Sau khi thưởng thức xong, Cố Yêm lấy lại tinh thần, giấu Trầm Quang ở trong tay áo.

Rũ mắt nhẹ nhàng lau tóc Thành Chủ.

Trong lòng lại nghĩ tới lời Ngu Bạch Trần.

Người bị Thiên Phạt, làm thế nào mới có thể nhìn ra 'hắn' có phải là bị Thiên Phạt hay không?

Trong lúc Cố Yêm suy nghĩ, tóc đã gần khô.

Phó Hàn Lĩnh cảm thấy tay tiểu đồ đệ cũng sắp mỏi rồi, mới nói: "Được rồi."

"Đi lấy phát quan tới."

Lúc này Cố Yêm mới thu tay lại.

Nhưng mà y mới vừa làm động tác thu tay về, vị Thành Chủ kia lại ở trước mặt y, không chút ngại ngùng, dùng linh khí hong khô tóc.

Cố Yêm:... Việc bản thân ngươi có thể làm được, lại lăn qua lăn lại người khác làm gì?

Lời xỉ vả nghẹn ở trong lòng. Thành Chủ đứng lên, lại nhìn về phía Cố Yêm.

Cố Yêm đành phải nói: "Thành Chủ có dặn dò gì?"

Nhìn y như vậy làm gì?

Phó Hàn Lĩnh thản nhiên rũ mắt: "Ngươi mặc quần áo của ta, ta hiện tại không có quần áo mặc."

Người này nói đến vô cùng đứng đắn, giống như Cố Yêm đã làm ra việc lớn tội ác tày trời, nói xong còn ho khan một tiếng.

Cố Yêm híp híp mắt, trong lòng nghiến răng: "Thành Chủ xin chờ." Y đi ra bên ngoài gọi người hầu mang tới một cái áo ngoài, sau đó mới tiến vào. Vị Thành Chủ kia lẳng lặng đứng chờ, sau khi Cố Yêm đưa qua, sắc mặt thản nhiên khoác lên. Cố Yêm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy bộ dáng này của tiểu đồ đệ, trong lòng trái lại có chút buồn cười. Cố Yêm ở trước mặt ông ta vẫn luôn là dáng vẻ cứng nhắc, thì ra biểu tình thật sự lại sinh động như vậy.

Lúc nhìn thấy chân mày tiểu đồ đệ khẽ thả lỏng, Phó Hàn Lĩnh lại ngẩng đầu lên.

Cố Yêm liền thấy vị Thành Chủ đã tắm rửa xong kia nói: "Nhà họ Triệu đưa ngươi tới đây, hẳn là đã dạy ngươi đi?"

Đã dạy y cái gì?

Làm Thành Chủ yêu thích?

Cố Yêm lập tức liền nghĩ tới cái này, nhíu mày, trong miệng lại nói:

"Gia chủ nói Thành Chủ thanh tâm quả dục (không màng dục vọng), bảo đệ tử đến chuyên tâm xem Thành Chủ như cha đẻ, một lòng phụng dưỡng."

Y nói đến vô cùng đứng đắn, nếu Triệu lão tổ ở đây, nghe thấy lời Cố Yêm nói, chắc chắn là phải tức chết.

Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh không có chút nào tức giận, trái lại liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái.

"Nhà họ Triệu trái lại rất hiểu tính tình bổn thành chủ."

Trong lúc nói chuyện, Phó Hàn Lĩnh đã mặc xong quần áo, lúc này trái lại Cố Yêm không phản đối nữa. Phó Hàn Lĩnh chỉ sau khi khó dễ tiểu đồ đệ một chút liền thu lại
ánh mắt.

Thân là Thành Chủ, cho dù là đã sắp nửa đêm cũng phải phê duyệt thành vụ. Ông ta đi đến trước bàn, nhìn về phía Cố Yêm.

Một canh giờ sau, y đứng ở một bên giúp người nọ mài mực, chỉ là khóe mắt trái lại vẫn luôn trộm nhìn nội dung trong tập sách. Vừa rồi y lướt qua những thứ này, bên trên cái gì cũng không có.

Vị thành chủ này lại là muốn viết cái gì?

Ánh nến lập lòe chiếu lên trên bàn, Cố Yêm nhận ra người nọ viết ra lại là một đống tên người.

"Triệu Tề Sơn, Yến Văn Ngọc, Tôn Hạo, Lý Minh Tri..."

Nhìn tới những tên người này, mỗi một người vậy mà lại là những người sau khi dùng Suối Quỷ thì bên cạnh có người chết mà Cố Yêm tra được trước đó.

'Hắn' viết danh sách này làm cái gì?

Cố Yêm vừa định tiếp tục xem tiếp, sau khi lật qua một tờ, Thành Chủ kia vậy mà lại khép lại.

"Tiếp tục." Thành Chủ nói.

Cố Yêm lại lấy ra một cuốn sổ con trống không, Thành Chủ sắc môi tái nhợt kia lại tiếp tục viết, chẳng qua những cái tên mới lần này, Cố Yêm chưa từng thấy.

Y lúc này xem như đã nhìn ra, Thành Chủ này là cố ý cho y xem những thứ này.

Một đêm qua đi rất nhanh, chẳng mấy chốc thì trời sẽ sáng.

Cố Yêm nhớ kỹ những cái tên. Đồng thời, lúc này cái chuông bên thắt lưng hơi hơi sáng lên.

Yến Trì sau khi tránh mắt đi, cho rằng lúc này Cố Yêm hẳn đã xử lý ổn thỏa rồi, sau đó mới một lần nữa đưa thần hồn vào. Vừa rồi sự việc xảy ra đột xuất, hiện tại anh ta mới nghĩ đến có phải Cố Yêm gặp phải nguy hiểm gì hay không.

Nghĩ tới đây, cho dù vô cùng không được tự nhiên, Yến Trì lại vẫn là siết chặt tay.

Phó Hàn Lĩnh sau khi viết xong, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, lại bỗng nhiên nhìn về phía Cố Yêm: "Vừa rồi có tiếng động." Ông ta thản nhiên mở miệng.

Dĩ nhiên là tiếng chuông.

Cố Yêm thầm mắng Yến Trì một tiếng, trên mặt lại vẫn như trước, giống như không có việc gì, nói: "Có thể là Thành Chủ nghe lầm rồi."

"Trời sắp sáng rồi, chim chóc bên ngoài cũng đã cất tiếng, nghe lầm cũng rất bình thường."

Cố Yêm nói đến vô cùng nghiêm túc, Phó Hàn Lĩnh lại biết cái chuông kia là vật gì, sau khi biểu cảm trầm hơn một chút, bỗng nhiên cũng không truy cứu nữa: "Phải
không, gần đây sức khỏe của ta hơi kém một chút, nghe lầm cũng là bình thường."

"Đỡ ta quay về giường đi."

"Vâng, Thành Chủ."

Cố Yêm thấy Thành Chủ không rối rắm thêm với chuyện cái chuông, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, liền không chút phòng bị dìu đỡ Thành Chủ. Nhưng mà trong tích tắc, ngay tại lúc Cố Yêm ý thức được không đúng, Thành Chủ lại thu tay lại

Một luồng hơi thở dò vào bên trong kinh mạch Cố Yêm, giống như là đang điều tra một phen.

Kiếm Trầm Quang của Cố Yêm đã ở trong tay áo, Phó Hàn Lĩnh lại thản nhiên nói: "Mới vừa rồi trượt tay.

"Thành Chủ cẩn thận một chút." Cố Yêm đành phải tạm thời che đi tâm tình, nói.

Phó Hàn Lĩnh biểu tình lạnh nhạt, giống như vừa rồi chỉ là nổi hứng nhất thời, chỉ có bản thân ông ta mới biết được trong lòng ông ta suy nghĩ cái gì, nguyên dương của tiểu đồ đệ không còn.

Vừa rồi ông ta vốn là muốn tạm thời giữ chặt Cố Yêm, gỡ cái chuông chướng mắt kia xuống, không ngờ tới lại ngoài ý muốn phát hiện hơi thở A Yêm có chút không đúng.

Lo lắng y ở bên trong Quỷ Thành bị ảnh hưởng, Phó Hàn Lĩnh vô thức muốn kiểm tra một phen, lại không ngờ rằng sẽ dò ra cái này.

-- Nguyên dương của Cố Yêm đã mất.

Loại thời điểm này nguyên dương không còn, thật sự quá mức trùng hợp.

Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt, nghĩ tới ánh mắt luôn làm cho ông ta cảm thấy có chút quen thuộc kia của tiểu đồ đệ, đầu ngón tay hơi hơi dừng một chút, trên mặt không chút đổi sắc.

Trong lòng ông ta nổi lên nghi ngờ, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để kiểm chứng, trời cũng sắp sáng rồi, hiện tại kiểm chứng, tiểu đồ đệ tuyệt đối sẽ bỏ chạy, ông ta không thể đánh rắn động cỏ.

*Đánh rắn động cỏ: Câu gốc là Đả thảo kinh xà.

Để cho Cố Yêm hiểu lầm ông ta muốn ra tay cũng tốt, dù sao... ngày mai còn có thời gian cả buổi tối.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ vậy, chân mày thả lỏng một chút, ngay khi Cố Yêm nhíu mày, nói: "Đi thăm dò những người này, sẽ có bất ngờ thú vị."

Không chỉ như vậy, ông ta còn muốn giữ tiểu đồ đệ lại.

Thăm dò kinh mạch mới vừa rồi cũng không có gì nguy hiểm, Thành Chủ kia cũng đã thu tay về, nhưng mà kỳ quái chính là trong lòng Cố Yêm trước sau lại vẫn luôn bất an.

Cảnh báo mãnh liệt trong một tích tắc mới vừa rồi đánh tới trái tim y, giống như đang nhắc nhở y đã xem nhẹ gì đó. Nhưng cảm giác này rất nhanh lại không thấy nữa, Cố Yêm đành phải miễn cưỡng thu lại tâm thần.

Lúc này ánh mắt hai người đối diện nhau, có mặt nạ che chắn, Cố Yêm chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt mọi việc như thường của vị Thành Chủ kia.

Có lẽ thật sự là y suy nghĩ nhiều rồi?

Ngay tại lúc y nâng mắt lên, bỗng nhiên ánh trăng hoàn toàn nhạt đi, sau một hồi trời đất quay cuồng, chợt nhận ra sắc trời vậy mà lại đã sáng.

Nhưng mà cảm giác xem nhẹ dâng lên mới vừa rồi kia lại trước sau quấn quýt không tiêu tan.

Trên đường đã trở lại dáng vẻ trống trải, Cố Yêm tạm thời đè cảm giác kia xuống, nhìn về phía tập sách bị gió thổi lay động trong tay.

Nhiệm vụ quan trọng, việc cấp bách vẫn là tìm hiểu những người này trước. Ánh mắt y hơi nghiêm lại.

Ngay tại lúc Cố Yêm vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đầu ngón tay bỗng nhiên lại hơi nóng lên. Một cảm giác tê dại từ trong bụng truyền đến, khiến bước chân Cố Yêm dừng lại.

Đáng chết!

Y thiếu chút nữa đã quên thuốc thúc tình kia.

Cố Yêm hít một hơi thật sâu, sau khi đợi cho thân thể tạm thời dịu lại mới cắn răng, lại lấy ra một viên Thanh Tâm Hoàn, cũng không nhận ra số thuốc còn lại đã bị đánh tráo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play