Phó Hàn Lĩnh đã sớm biết tiểu đồ đệ tối nay sẽ tới, bởi vậy vẫn chưa ngủ. Có điều, bởi vì lúc này nhớ rõ bản thân vẫn là Thành Chủ, chân mày ông ta hơi hơi giật giật, giọng nói lạnh lùng hơn một chút: "Ngươi là ai?"

Không đợi Cố Yêm kịp hiểu ra chuyện gì, người nọ liền nói: "Ngươi là người nhà họ Triệu?"

Cố Yêm nhớ lại nội dung mình đã nghe lén được trước khi tới Phủ Thành Chủ này, cái người dùng cải tử hồi sinh sau khi dùng Suối Quỷ kia chính là người Triệu gia. Bởi vì không biết nơi này đến cùng là ký ức hồi tưởng hay là cái quỷ gì, Cố Yêm hiện tại ở trong tòa thành này là không có thân phận, liền dứt khoát nhận lấy thân phận người nhà họ Triệu này.

Giờ phút này cảnh giác quay đầu lại, một bộ dáng giơ tay chịu trói.

"Không phải Thành Chủ đã nhận ra sao?"

Trên miệng y nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại không có thả lỏng cảnh giác. Sau khi Cố Yêm đâm vào không khí, cổ tay còn bị người bắt được, hơi lạnh trên tay người nọ thông qua cổ tay, thẩm thấu, căm vào bên trong gân mạch, vậy mà lại có chút đau.

Trong lòng y cảm thấy Thành Chủ này nói không chừng là một người cấp bậc Quỷ Vương, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng, ngẩng đầu lên, lại phát hiện trước mặt là một người đàn ông có cảm giác không giống với những người ở bên ngoài.

Người nọ trên mặt đeo một cái mặt nạ, nhìn không rõ khuôn mặt.

Áo choàng lông vũ, thân cao dáng thẳng.

Thật sự là một nhân vật thần tiên phong thái như sương như khói.

Người nọ dường như có chút ốm yếu, ngay cả đốt ngón tay vươn ra cũng có chút tái nhợt.

Cố Yêm híp híp mắt, không hợp thời mà suy nghĩ, nhân vật Thành Chủ nếu như không chết, vẫn sống đến một trăm năm sau, chắc chắn sẽ là loại hình mà bản thân yêu thích, nói không chừng ngay từ thời điểm đầu tiên khắc chế chứng khao khát làn da sẽ không tìm Ngu Bạch Trần nữa.

Đương nhiên, việc bị khí chất của Thành Chủ làm cho kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt.

Sau khi Cố Yêm ở thừa nhận bản thân là người nhà họ Triệu thì khe khẽ rũ mắt. Thấy Thành Chủ kia dáng vẻ suy tư, chân mày khẽ nhếch, dưới tay nhanh chóng nắm lại lần nữa cầm lấy chủy thủ.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, người hầu tuần tra bên ngoài vẫn chưa biết bên trong có thêm một người.

Phó Hàn Lĩnh thu tay về, khẽ nhíu mày, vừa rồi nếu ông ta không nhìn lầm mà nói khi tiểu đồ đệ thoáng nhìn thấy bộ dáng này của ông ta thì mắt sáng rực lên trong tích tắc.

A Yêm thích mình ăn mặc như vậy?

Không đúng, ánh mắt Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía Cố Yêm sâu hơn một chút.

A Yêm dường như thích loại hình yếu đuối hơn một chút.

Trong lúc vô tình ông ta đã phát hiện ra một sở thích nhỏ của tiểu đồ đệ, khi rũ mắt, trong mắt nhiều thêm một tia ý cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Cố Yêm đang tìm cơ hội thoát thân, vừa rồi cùng vị Thành Chủ không biết là người hay quỷ này giao thủ mà xem, tu vi người này ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ trở lên.
Mà sau khi vào Hoài Âm Thành, tu vi trên người y lại đã không còn.

Thân phận Yêu Tộc trừ phi là lúc vạn bất đắc dĩ, Cố Yêm mới dự định lấy ra để giữ mạng. Loại thời điểm này, vì không bại lộ thân phận, y chỉ có thể tạm thời rút lui trước.

Đang lúc Cố Yêm chuẩn bị thoát thân, vị Thành Chủ kia dường như không chịu nổi khẽ ho khan một tiếng, hơi hơi cúi người lộ ra sắc môi tái nhợt.

Cố Yêm nhận thấy trên người 'hắn' tỏa ra một chút hơi thở nguy hiểm.

Bước chân y không khỏi dừng lại, vị Thành Chủ vừa rồi còn khống chế y kia nói: "Có thể đỡ ta đến trên giường không?"

Sao có thể. Y thật vất vả mới thoát thân ra được, sao có thể lại đến gần 'hắn'. Kết quả Thành Chủ kia giống như là biết đọc tâm, trước khi y đi đến phía cửa sổ, thản nhiên nói: "Ta lại ho một tiếng, ám vệ bên ngoài sẽ tiến vào đây."

Mà ám vệ tiến vào, lúc đó hơn phân nửa là y trốn không được.

Cố Yêm xoay người lại cùng vị Thành Chủ thân thể yếu đuối nhiều bệnh kia liếc mắt nhìn nhau thật sâu một cái, cuối cùng phân vân giữa lợi và hại một phen, vẫn là đi qua đỡ người tới trên giường.

Nhưng mà mới vừa đỡ người đến trên giường, Thành Chủ kia lại nói: "Lấy cho ta lọ thuốc trong ngăn ngầm bên dưới bàn."

Cố Yêm híp híp mắt, tuy rằng chán ghét việc bị uy hiếp, nhưng vẫn lấy thuốc tới, có điều, lúc đưa cho Thành Chủ kia, chủy thủ trong tay y bỗng nhiên lại ra khỏi vỏ, đặt ở
trên cổ người nọ.

"Ngươi hiện tại không thể ra tay nữa?"

Sau khi y xoay người, quan sát nửa ngày, phát hiện Thành Chủ này dường như sinh bệnh nặng gì đó, hơi thở vẫn luôn rất suy yếu, vừa rồi một đòn ngăn y lại rất có thể là một đòn cuối cùng.

Cố Yêm hơi hơi híp híp mắt, nghĩ đến hôm nay đi một chuyến, không thể đến không, liền theo lời trước đó, hỏi tiếp: "Suối Quỷ ở đâu?"

Thân thể bên dưới chủy thủ hơi hơi cứng lại trong một chớp mắt, ngay khi Cố Yêm cho rằng Thành Chủ sẽ không trả lời, 'hắn' rũ mắt nói: "Về sau ngươi sẽ biết."

"Trở về nhà họ Triệu đi, các ngươi đều sẽ biết."

Tiếng bước chân của mấy người hầu ngoài cửa sổ càng ngày càng gần, trong lòng Cố Yêm căng thẳng, liếc mắt nhìn Thành Chủ đeo mặt nạ kia một cái, cuối cùng vẫn là xoay người, nhảy ra ngoài cửa sổ, rời đi.

Mãi cho đến sau khi người rời khỏi, Phó Hàn Lĩnh mới nhìn vết máu do bị chủy thủ lướt qua trên cổ ông ta trong gương đồng, đôi mắt thoáng sâu hơn một chút.

Có điều ông ta nhìn cửa sổ mở ra lại cười khẽ một tiếng.

Nơi này chốn chốn đều có liên quan đến ông ta, ông ta cùng tiểu đồ đệ rất nhanh sẽ gặp lại.

Cố Yêm mới từ Phủ Thành Chủ chạy ra liền nhận thấy phố xá náo nhiệt trước đó lại đã không còn. Ngay sau khi y dừng lại ở Phủ Thành Chủ, cả Hoài Âm Thành lại đã khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như chết bình thường.

Ánh trăng hoàn toàn biến mất, hiện tại dường như giống với lúc y vừa mới tiến vào.

Nơi này trống không giống như một tòa thành chết, Cố Yêm dứt khoát đi đến Yến Phủ ở bên cạnh đã tới lúc ban ngày, lại nhìn một cái, cũng là không còn một người.

Trên những bày trí kia phủ một lớp tro bụi, ít nhất đã có nhiều năm không ai lui tới, chỉ là, rõ ràng một canh giờ trước, nơi này vẫn còn có người.

Cố Yêm vốn cho rằng ký ức hồi tưởng này tách biệt với Hoài Âm Thành, chỉ là hiện giờ xem ra lại không phải như vậy.

Ký ức này cùng nhật nguyệt ở Hoài Âm Thành luân phiên giao nhau cùng một chỗ. Về phần ranh giới, Cố Yêm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cái, nhớ lại khi bản thân nhìn thấy phố xá xuất hiện là vào lúc trăng lên, mà khi mọi thứ biến mất chính là lúc mặt trăng biến mất. Nói cách khác, ký ức Quỷ Thành chỉ vào ban đêm mới xuất hiện.

Sắc trời đã gần sáng, có điều đầu đường còn treo mấy ngọn đèn lồng rách nát. Đúng lúc này, cái chuông vang lên. Yến Trì tạm thời có cơ hội thả lỏng một chút, hỏi chuyện bên phía Cố Yêm.

Cố Yêm hướng cái chuông về phía Hoài Âm Thành cho anh ta xem một chút, với sự sắc sảo của Yến Trì hẳn là cũng có thể phát hiện việc Quỷ Thành thay đổi theo mặt trời và mặt trăng, có điều chuyện y nói lại là chuyện Suối Quỷ.

"Ta nghe gia chủ nhà họ Yến nhắc tới Suối Quỷ có thể hồi sinh người chết, sinh thịt từ xương trắng."

"Có điều cụ thể như thế nào, vẫn phải tiếp tục điều tra."

Yến Trì đáp lại một tiếng, Cố Yêm vừa mới chuẩn bị nói gì đó lại nhận thấy hơi thở anh ta ở bên kia hình như đã thay đổi.

Dường như Yến Trì rất chật vật, Cố Yêm không khỏi nhướng mày.

"Ngươi ở bên kia tình huống gì?"

Y nhớ rõ nhiệm vụ của Yến Trì hình như là đánh lui Ma Tướng đến xâm lược. Với năng lực của Yến Trì, cho dù Ma Tướng kia so với anh ta cao hơn mấy bậc, cũng không đến mức chật vật như vậy.

Y nói xong, qua một lúc Yến Trì mới nói: "Không phải Ma Tướng."

"Ta gặp Ma Tôn Lục Lược Vũ, không biết vì sao hắn lại đến chiến trường phía Bắc."

Yến Trì cũng là tai bay vạ gió. Vốn nhiệm vụ Tán Kim lần này quả thật là đánh lui Ma Tướng, nhưng mà sau khi Lục Lược Vũ biết được Yến Trì đã dùng Thành Anh Đan, bởi vì muốn tra xem anh ta có phải là Yêu Tộc bản thân muốn tìm hay không, liền tự mình đến đó một chuyến.

Lục Lược Vũ cùng Phó Hàn Lĩnh giống nhau đều là Hóa Thần Kỳ, hai người chênh lệch một cảnh giới, Yến Trì dĩ nhiên phải chật vật một chút. Có điều dường như sau khi Lục Lược Vũ cùng anh ta giao thủ thì đã nhíu mày lại.

"Không phải ngươi."

Giọng nói hắn trầm lạnh giống như là đang suy nghĩ gì đó, Ma Tướng ở bên cạnh không dám nói lời nào. Lục Lược Vũ liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, thu tay lại.

Hắn trước đó đã tra ra được Thành Anh Đan, phân vân giữa Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông cùng đệ tử của Phó Hàn Lĩnh. Lần này tới chiến trường phía Bắc xem Yến Trì trước, không nghĩ tới lại không phải anh ta.

Yến Trì là một Nhân Tộc thuần chủng, hiện tại kết quả chỉ có một.

Sau khi thân hình biến đi, Lục Lược Vũ nhắm mắt nhớ tới bóng người màu đỏ kia.

-- Cố Yêm.

Thì ra là hắn.

Sau khi Lục Lược Vũ biến mất, Yến Trì nhíu mày, có chút nghi hoặc. Nhìn bộ dáng vừa rồi của Lục Lược Vũ, hình như là đang tìm người?

Có điều cũng may là hắn đã đi rồi, Ma tộc tạm thời đã dừng lại, Yến Trì đứng dậy nhìn cái chuông một cái.

...........

Cố Yêm chưa tìm được Suối Quỷ, xem hiện tại cách lúc trời tối còn một khoảng thời gian, liền đi tới nhà họ Triệu nghe nói có lão tổ khởi tử hồi sinh kia, cũng là nhà họ Triệu mà y mạo danh ở trước mặt Thành Chủ.

Sau khi tiến vào, khu nhà giống như trước đó phủ một tầng tro bụi. Cố Yêm tìm nửa ngày bên dưới mới tìm được một cái phòng ngầm. Giờ phút này mở phòng ngầm ra, đi vào mới phát giác là nơi tế tổ của nhà họ Triệu.

Lư hương đã bị bỏ phế, Cố Yêm nhìn bốn phía một cái, bỗng nhiên mở bồ đoàn ra, mặt dưới vậy mà lại có một hàng chữ bằng máu.

-- Báo ứng đến rồi, đều là quái vật.

Báo ứng đến rồi.

Đây là chỉ cái gì?

Quái vật lẽ nào là những tu sĩ chỉ xuất hiện khi đêm trăng?

Bên trong Hoài Âm Thành này vô cùng kỳ quái, tuy rằng người cả thành đều đã chết, nhưng mà lại không có một chút oán khí.

Cố Yêm lật bồ đoàn lại, nghĩ nghĩ, lại quay đầu sang, ở trên gia phả nhà họ Triệu thêm vào một cái tên. Y viết tên mình lên trên, thử xem xem đến buổi tối, những người này có thể nhận ra hay không.

Đến buổi tối, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện.

Nhưng mà kỳ quái chính là, sau khi Cố Yêm thêm tên của mình vào trong gia phả, những người này đều trở nên giống như quen biết y, mở miệng là một câu tiểu thiếu gia.

Cảnh tượng này không biết phải luân hồi bao lâu, Cố Yêm lúc này không có tu vi, ở bên trong cần có một thân phận, bằng không những Quỷ Hồn bị nhốt ở trong ký ức hồi tưởng này phát giác, hậu quả thiết nghĩ sẽ không chịu nổi.

"Tiểu thiếu gia, sao người còn ở chỗ này, lão tổ đang tìm người đấy."

Cố Yêm đi theo tu sĩ kia, một đường đi đến đại đường phía trước, phát hiện phía trên quả nhiên có một người đang ngồi, chính là vị lão tổ khởi tử hồi sinh kia.

Có điều, khi Cố Yêm nhìn đến vị lão tổ kia, đồng tử hơi co lại.

Người kia... Không đúng lắm.

Trước đó y đã học Phá Ảo Thuật, vừa rồi thời điểm cùng lão tổ nhà họ Triệu đối diện, vậy mà lại nhìn thấy trên người ông ta có hai người, một nửa là bản thân, một nửa khác vậy mà lại là người có bộ dạng rất giống với ông ta, có thể nhìn ra là có quan hệ huyết thống, hai người đồng thời tồn tại ở trong thân thể một người.

Cho dù trong lòng khiếp sợ, nhưng sau khi Cố Yêm thấy rõ lại không chút thay đổi sắc mặt rất nhanh thu ánh mắt về.

"Lão tổ."

Lão tổ nhà họ Triệu gật gật đầu, mở miệng nói: "Tối nay Phủ Thành Chủ thiết yến, ngươi đi cùng ta đi."

Cố Yêm không biết lão tổ này có nhìn ra cái gì hay không, vì sao muốn mình đơn độc đi cùng ông ta, nhưng trên mặt vẫn là đồng ý một tiếng. Hành động này của y khiến ánh mắt lão tổ thả lỏng một chút, cuối cùng mang theo ý cười.

"Đứa nhỏ ngoan, những người đó đều không tin tưởng, chỉ có ngươi tin tưởng."

"Yên tâm, uống Suối Quỷ rồi thì có thể có được mọi thứ."

Y cũng không tin tưởng.

Hiển nhiên Triệu lão tổ này chính là sau khi uống Suối Quỷ mới trở thành như bây giờ, có điều y cũng không nói gì, chỉ là chú ý một chút đối với Quỷ Hồn bên cạnh ông ta.

Triệu lão tổ không có phát hiện cái gì không đúng, lúc này nói: "Ngươi đi xuống chuẩn bị một chút đi."

"Tiệc tối sắp bắt đầu rồi."

Cố Yêm theo người hầu rời đi, có điều ở trên đường, y cố ý bỏ rơi người lại, đi tới phòng ngầm một chuyến.

Gia phả trước đó được lấy ra một lần nữa, Cố Yêm nhíu mày nhìn một cái, y luôn cảm thấy Quỷ Hồn trong nửa người kia nhìn có chút quen mắt. Sau khi lật đến phía sau y mới siết chặt tay, qua một lúc sau một lần nữa đặt gia phả về chỗ cũ.

Y đã nói vì sao hai người giống nhau như vậy, thì ra nửa hồn kia là con trai của Triệu lão tổ.

Cho nên manh mối hiện tại chính là Triệu lão tổ dùng Suối Quỷ khởi tử hồi sinh, nhưng mà con của ông ta lại đã chết. Không chỉ đã chết, còn cột vào chung với ông ấy?

Cho nên đến cùng là bản thân người kia có biết hay không?

Trong lúc Cố Yêm suy tư, mấy người hầu đã mang quần áo tham gia tiệc tối đến.

"Tiểu thiếu gia, quần áo đến rồi."

Cố Yêm quay đầu đi nhìn vào trong khay, biểu cảm bỗng nhiên có chút kỳ quái.

Quần áo ở trong khay sao lại nhìn quen mắt, giống như đã thấy qua ở đâu rồi.

Mấy người hầu còn đang nhìn chằm chằm Cố Yêm.

"Các ngươi đi ra ngoài, ta tự mình thay."

Cố Yêm rũ mắt, sau khi vẫy lui mấy người hầu, cầm quần áo lên.

Nếu y nhớ không lầm mà nói, đây không phải là quần áo đêm qua Thành Chủ kia mặc sao, ngay cả hoa văn bên trên cũng giống nhau như đúc, mang tới cho y làm gì?

Đây lẽ nào là ý tứ của vị Thành Chủ ốm yếu kia?

Cố Yêm lúc này nghĩ đến lời 'hắn' nói đêm hôm qua.

-- Đều sẽ biết.

Y híp híp mắt, vẫn là thay bộ quần áo này vào.

Kỳ quái chính là Thành Chủ kia hoàn toàn không biết kích thước của y, nhưng mà quần áo đưa tới này đều rất vừa người.

Cố Yêm nhớ tới dáng người tối hôm qua kia, luôn cảm thấy vị Thành Chủ kia cùng người trong cả thành này có chút không giống nhau lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play