Nhưng mà lúc này Cố Yêm đã sớm rời đi, Bạch Côn quay đầu lại, cũng không nhìn thấy cái gì.

Hắn đặt tay lên trái tim, hơi hơi cúi đầu, chẳng lẽ vừa rồi là cảm nhận sai?

Không, không có khả năng cảm nhận sai, hẳn là đã muộn trong một tích tắc.

Ở rất nhiều thời điểm dự cảm của Yêu Tộc không phải vô duyên vô cớ mà đến, Bạch Côn tạm thời dằn lại tâm tư.

Người cũng đã đi mất, hắn lúc này chỉ có thể trước tiên hoàn thành nhiệm vụ Tán Kim. Bạch Côn thu ánh mắt về, nếu như cảm giác của hắn không sai, luôn sẽ có cơ hội gặp được.

........

Cố Yêm lúc này đã ngự kiếm rời khỏi Trung Châu, y trước đó đã điều tra tư liệu về Hoài Âm Thành, cho nên lần này đi cũng không xa lạ gì, cùng lắm là thời gian hai ngày liền đã ngự kiếm tìm được địa điểm rồi.

Bởi vì là thành chết bị phong ấn, dân trấn xung quanh Hoài Âm Thành đều đã dời đến địa phương khác, thậm chí là chỉ cần tiến vào địa giới Hoài Âm liền không có một ai.

Trong lòng Cố Yêm cảnh giác hơn một chút. Khi nhìn thấy ba chữ "Hoài Âm Thành" thì dừng lại.

Hoài Âm Thành từng là thành trấn lớn nhất phương Bắc, cho dù còn chưa đi vào cũng đã có thể làm cho người khác nhìn thấy tòa thành trì này từng phồn hoa thế nào.

Sau khi xuất kiếm Trầm Quang ra, Cố Yêm nâng mắt, bước vào Hoài Âm Thành.

Cửa lớn nặng nề mở ra lại đóng lại, trong lúc mơ hồ giống như là đã xuyên qua một tầng kết giới, đem cảnh vật vặn vẹo trước mắt sắp xếp lại. Cố Yêm đang dự định nhìn kỹ, biển ý thức lại bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Y lập tức nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt nữa.

Sau khi nhắm mắt lại, quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Đau đớn tan đi, khi lại mở mắt ra, Cố Yêm tiến vào bên trong Hoài Âm Thành.

Tòa thành trống này cùng dáng vẻ nói đến trong tư liệu không có gì khác nhau. Bên trong ngoại trừ một ít hài cốt lưu lại, một người cũng không có.

Cố Yêm nghĩ đến nhiệm vụ "Quỷ Hôn" lần này mình nhận, chỉ có duy nhất một cái tên và giới thiệu, bên trên không có yêu cầu nhiệm vụ rõ ràng.

Tuy rằng Cố Yêm đã tìm đọc tư liệu, nhưng mà đến giờ vẫn chưa thăm dò được yêu cầu nhiệm vụ này. Có điều, dựa theo tên nhiệm vụ mà xem, nơi này hẳn là sẽ có oan hồn.

Thời gian hiện giờ còn dư dả, sau khi y vừa mới tiến vào, không biết rõ lắm tình huống trong thành, liền chuẩn bị trước tiên quan sát một đêm.

Lúc ở bên ngoài đã giải tỏa một lần, Thanh Tâm Hoàn mà Cố Yêm mang theo trên người đã ít đi mấy viên. Y lấy bình thuốc ra, lại tìm một cái nhà trống chuẩn bị nghỉ ngơi trước.

Bởi vì tàn hồn, thần thức của Phó Hàn Lĩnh vẫn luôn ở trong Hoài Âm Thành, lúc nhìn thấy Cố Yêm lấy ra Thanh Tâm Hoàn, biểu cảm có chút kỳ quái, có điều rất nhanh ông ta liền không chú ý tới việc này nữa.

Bởi vì tòa thành này đã hoàn toàn đóng lại.

Thần thức Phó Hàn Lĩnh chú ý tới một phương hướng, chân mày khe khẽ giật giật.

Ở nơi xa lạ, dĩ nhiên Cố Yêm không có khả năng thật sự ngủ, ban đêm y vẫn luôn cảnh giác, chính vì như vậy, y phát hiện tin tức mà Yến Trì cung cấp là chính xác.

Tu vi của y đang trôi đi, chỉ sợ đợi đến lúc trăng lên cao sẽ hoàn toàn biến thành người thường.

Nghĩ như vậy, Cố Yêm chà sát Trầm Quang, ngẩng đầu nhìn trăng, trong thoáng chốc, đồng tử co rụt lại một cái. Y từ ánh trăng trên bầu trời nhìn thấy ảnh ngược, rõ ràng là buổi tối nhưng mà Cố Yêm quay đầu đi chỉ trong nháy mắt lại đã biến thành ban ngày.

Trong tòa thành chết trống rỗng cũng đã có tiếng động.

Y đứng dậy, nhìn sang, phát hiện có một nửa Hoài Âm Thành đã bắt đầu biến hóa.

Ban ngày khi y đến, trên đường không một bóng người, hiện tại khắp nơi đều là người, trên những sạp hàng rong bỏ phế kia bốc lên hơi nóng, ngay cả những bảng hiệu trong thành cũng trở nên mới hơn.

Người đến người đi lướt qua Cố Yêm.

Cố Yêm rũ mắt, cố ý đụng vào người kia một cái, nhận ra vậy mà thật sự có thực thể, hơn nữa thân thể người kia ấm áp, hoàn toàn không giống như người đã chết.

Nhưng thú vị nhất chính là, cho dù là lời Yến Trì nói hay là trong tư liệu, đều đã chứng minh... trong thành không có người sống. Vậy những người này đến cùng là quỷ hồn hay là thời gian hồi tưởng, đều phải chờ xem xét rồi.

Cố Yêm không có gấp gáp xao động, lẳng lặng quan sát một màn này.

Lúc này ảnh ngược trong trăng biến mất, thành Hoài Âm đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ ngày thường. Tu sĩ cùng người thường trộn lẫn bên trong, y đứng tại chỗ, mơ hồ nghe thấy hai chữ "Thành Chủ".

Trong tư liệu đều có ghi chép lại về mấy gia tộc lớn trong Hoài Âm Thành, nhưng mà đối với vị thành chủ mất tích thần bí này lại trước sau chưa từng nói tới, mà khiến y kỳ quái chính là những người đột nhiên xuất hiện dường như cũng chưa từng gặp Thành Chủ.

Chính là khi nhắc tới Thành Chủ, trong miệng có chút e ngại.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, sau khi thăm dò rõ trong thành tạm thời vô hại liền đi tới Yến Phủ, đây là một trong mấy gia tộc lớn bị biến mất lúc trước, cũng là nơi Yến Trì muốn đến xem.

Sau khi y tùy tiện tìm một thân phận ngụy trang đi vào, rồi mới liên hệ Yến Trì.

"Ta hiện tại đang ở Yến Phủ." Cố Yêm trực tiếp nói với anh ta.

Yến Trì đã tách ra một tia thần hồn để chú ý đến nơi này, khi nhìn thấy người trong tòa nhà, đồng tử khẽ co rút lại.

"Cái này không có khả năng." Những người này rõ ràng đã không còn tồn tại, trong Hoài Âm Thành sao lại náo nhiệt như vậy?

Cố Yêm nhìn xung quanh một cái: "Có lẽ là thời gian hồi tưởng."

"Có điều về sau thì không biết, dù sao người trong thành này thật sự đã chết."

Ánh mắt Yến Trì nhìn thấy trang hoàng quen thuộc của Yến Phủ, bỗng nhiên nói: "Ngươi biến thành người thường rồi?"

Cố Yêm gật gật đầu: "Ta đã sớm có chuẩn bị."

Yến Trì vừa mới dự định nói gì đó, anh ta ở bên kia liền có động tĩnh, đành phải thu lại tâm thần.

Cố Yêm cũng chỉ là cho anh ta liếc mắt nhìn Yến Phủ một cái, dù sao tạm thời cũng là quan hệ hợp tác, sau đó liền thu chuông lại.

Ký ức hồi tưởng trong tòa thành trống này chắc chắn là có chỗ dùng. Mà nhà họ Yến là thế gia tu chân trong thành, tin tức có được hẳn là hơn xa người bình thường bên ngoài nhiều.

Sau khi Cố Yêm dấu đi hơi thở, lẳng lặng ở trên xà nhà nghe lén.

Bởi vì biết trước tiến vào nơi này sẽ biến thành người thường, cho nên Cố Yêm đã đặc biệt cẩn thận hơn một chút.

Y nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng đã nghe được một chút tin tức hữu dụng.

Bên dưới, tổ phụ của Yến Trì hướng mắt nhìn bốn phía, tu sĩ bên cạnh lập tức đóng cửa lại, hai người mới mở miệng:

"Gia chủ, suối quỷ kia là thật sao?"

"Trong thành đã lan truyền ra rồi, suối quỷ ở ngay bên trong phủ Thành Chủ."

"Nghe nói đã có người lén lút dùng suối quỷ này."

Suối Quỷ?

Cố Yêm híp híp mắt, ngay sau đó lại nghe tổ phụ của Yến Trì nói: "Vị lão tổ của nhà họ Triệu kia đang bế quan, vẫn chưa đột phá, lúc này thọ mệnh hẳn là đã tận rồi, nhưng mà sau khi dùng suối quỷ, vậy mà lại có thêm trăm năm tuổi thọ."

"Xem ra suối quỷ này quả thật có tác dụng."

Hai người còn đang tiếp tục nói, Cố Yêm lại càng nghe càng nhíu mày.

Những người này vậy mà lại cho rằng bên trong Hoài Âm Thành có một suối quỷ, có thể kéo dài tuổi thọ người khác, thậm chí khởi tử hồi sinh.

Người tu chân nhận được thọ mệnh đều là thông qua tăng tiến tu vi mà tăng lên. Cùng trời tranh thọ, đây vẫn là cách nói phổ biến nhất, cũng là cái mà Cố Yêm trước sau tin tưởng.

Cho nên sau khi y nghe thấy suối quỷ, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Thứ như vậy tồn tại là vi phạm quy tắc, không có khả năng thật sự có thứ như vậy tồn tại.

Có điều xem những người này, tuy rằng ngoài miệng kiêng kỵ đối với suối quỷ, nhưng mà đáy mắt lại ẩn chứa khát vọng, trong lòng Cố Yêm đã có một ít suy đoán.

Trọng điểm biến hóa của Hoài Âm Thành hẳn là ở ngay trên suối quỷ này.

Xem ra đêm nay y phải đi xem suối quỷ trong truyền thuyết này một chút.

Sau khi Cố Yêm nghe xong thì đứng dậy.

Cùng lúc đó, sau khi nhìn thấy thứ kia, Phó Hàn Lĩnh hơi hơi nhắm mắt lại, cũng thông qua tàn hồn rơi vào trong Hoài Âm Thành.

Ông ta lúc này cùng bộ dáng Cố Yêm nhìn thấy ngày thường có chút khác biệt, tuy vẫn là một thân áo đen như cũ, nhưng đầu tóc trắng kia lại đã biến thành màu đen.

Không chỉ như vậy, trên mặt Phó Hàn Lĩnh còn đeo một cái mặt nạ, khi lại mở mắt ra đã xuất hiện ở trong phủ Thành Chủ.

"Thành Chủ." Người hầu thấy ông ta vốn đang xem sách, bỗng nhiên lại ấn mi tâm, không khỏi cẩn thận tiến lên.

"Không có việc gì, các ngươi đi xuống đi." Sau khi Phó Hàn Lĩnh dùng một tích tắc để thích ứng liền hết thảy như thường.

Mấy người hầu không nhìn ra có gì không đúng, đành phải cẩn thận lui ra.

Ông ta lúc này bởi vì là thân phận Thành Chủ, trên bàn còn bày một đống công vụ trong thành, Phó Hàn Lĩnh chỉ nhìn một cái, sau khi người hầu lui ra liền cầm lấy bút xử lý hết những sự vụ này, sau đó vào lúc trời tối, khoác một cái áo choàng đi ra ngoài.

Ông ta đã hơn một trăm năm chưa có tới nơi này, Trảm Uyên trong tay ngân lên một tiếng, Phó Hàn Lĩnh thu kiếm vào trong Kiếm Phủ.

Ông ta hiện giờ liền chính là Thành Chủ của Hoài Âm Thành kia.

Đứng ở trong sân một lúc, ánh mắt nhìn ánh nến của Phó Hàn Lĩnh hơi hơi chuyển chuyển, nghĩ đến Cố Yêm tối nay hẳn là sẽ đến, liền trở về trong phòng.

Cố Yêm đợi cho trời tối mới có cơ hội lẻn vào phủ Thành Chủ, mục tiêu của y vốn là suối quỷ kia, nhưng mà sau khi tiến vào, lại làm thế nào cũng không tìm thấy nơi có
nước suối trong phủ.

Đoán rằng có lẽ là vị Thành Chủ kia đã cho người niêm phong lại thứ kia, cuối cùng Cố Yêm đành phải lại tới tẩm điện của Thành Chủ.

Nhóm người hầu chung quanh đã trao đổi tuần tra, thủ vệ trong phủ Thành Chủ này rất nghiêm ngặt, Cố Yêm ném đồ vật ra ngoài, thu hút ánh mắt một bộ phận người hầu, sau đó mới im lặng lẻn vào tẩm điện.

Vị Thành Chủ đã mất tích này chắc chắn là biết được gì đó.

Cố Yêm đi qua biến Trầm Quang thành hình dáng chủy thủ, khi đi đến trước giường, che đi hơi thở, cẩn thận vén màn trướng ra.

Không có ai?

Chỉ trong nháy mắt, y nhận thấy phía sau không đúng, nhanh chóng đâm về phía sau, lại bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh như băng bắt lấy cổ tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play