Ánh mắt tiểu đồ đệ ngày hôm đó đứng ở trong điện ngẩng đầu cười nhìn ông ta, ông ta luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Chân mày Phó Hàn Lĩnh khẽ nhíu, chậm rãi ẩn đi suy nghĩ.

Cố Yêm đã xem xong tất cả tư liệu có liên quan đến Hoài Âm Thành.

"Trong thành này mới đầu khi vừa có người chết, cư dân trong thành vẫn chưa tin, chỉ nghĩ là ngoài ý muốn, về sau người chết càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả thành chủ cũng đã mất tích."

"Hoài Âm Thành cũng trở thành cấm kỵ trong Tu Chân Giới." Chu Vấn vừa xem vừa cảm thán.

Cố Yêm lại nhíu mày lại: "Còn có một sự kiện, Hoài Âm Thành cũng không phải thành trấn bình thường, trước khi trở thành một tòa thành chết, vạn âm chi khí, trong thành trấn này không hề ít tu sĩ."

"Thậm chí còn có mấy gia tộc tu chân nổi danh đều ở trong đó."

Nếu nói mới đầu còn có người nghi ngờ là tà tu vào lúc này có ý đồ giết sạch hiến tế dân chúng toàn thành, nhưng sau đó trong thành đã có mấy đại năng đi thăm dò, lại đều không đồng ý với việc này.

Khi đó trong thành còn có mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nếu lúc này thật sự có tà tu làm bậy, mấy tu sĩ nguyên anh hậu kỳ này sẽ không thể không phát hiện được.

"Bên trong có cái gì, ai cũng không thể nói được chính xác." Chu Vấn lại lật mấy trang, bỗng nhiên lại ngừng lại: "Ý, Cố Yêm, có người tìm ngươi."

Cố Yêm vừa quay đầu nhìn sang, vậy mà lại là Yến Trì. Lần trước anh ta nói với mình mấy lời kỳ kỳ quái quái, lần này tìm mình làm gì? Đặt tài liệu xuống, Cố Yêm xoay người, vốn là không muốn để ý tới, nhưng lại nghĩ đến một vài việc mà Thái Thanh Tông bên này không biết, Lăng Tiêu Tông có thể sẽ có một vài tin tức, nên vẫn cầm lấy phù truyền âm.

Yến Trì giống như là biết được suy nghĩ của y, chỉ ở trong phù truyền âm hẹn một địa điểm.

"Vừa rồi xem tư liệu, Hoài Âm Thành hình như là do Lăng Tiêu Tông phong ấn, hắn tìm ngươi hẳn là có việc." Chu Vấn lần này trái lại không có choáng váng đầu óc.

Cố Yêm và hắn nghĩ đến cùng một điểm: "Ta đi xuống núi tìm Yến Trì, ngươi đi cùng không?"

Chu Vấn vẫn chưa tới Nguyên Anh, về sau nhiệm vụ tiếp nhận chắc chắn không khó, hắn vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì, nên cũng đi theo.

Yến Trì cũng là từ chỗ Đại trưởng lão biết được năm nay có người giống anh ta, muốn nhận mười nhiệm vụ Tán Kim hàng đầu trên bảng, hơn nữa người kia vậy mà còn là Cố Yêm.

Chân mày anh ta khe khẽ giật giật. Trước đó anh ta đã xem qua ở trên bảng, vốn mới đầu cũng là muốn nhận nhiệm vụ Quỷ Hôn, nhưng mà lại bị Đại trưởng lão
khuyên can, cuối cùng chỉ có thể nhận một nhiệm vụ khác.

Có điều Yến Trì không cam lòng, sau đó lại cũng đã tra xét một ít chuyện của Hoài Âm Thành, lúc này mới tìm Cố Yêm.

Bởi vì không thích rượu thịt xa hoa lãng phí, mấy người liền hẹn gặp trong một quán trà ở trong Xuân Phong Thành.

Anh ta ngồi ở lầu hai, trong tay nâng chén trà, hơi hơi nhíu nhíu mày, đợi một lúc lâu mới thấy Cố Yêm cùng Chu Vấn đi đến.

"Ta có hai tin tức về Hoài Âm Thành." Yến Trì thấy hai người tiến vào, ngẩng đầu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói.

Biểu cảm của anh ta lúc này có chút khác biệt với bình thường. Nếu nói trước đó Yến Trì luôn mang theo một bộ dạng trầm lặng, ngạo mạn, hôm nay trái lại giống như đã phá bỏ tầng ngạo mạn kia, biểu cảm nặng nề, có chút kỳ quái.

Chu Vấn vốn là muốn châm chọc anh ta mấy câu, nhưng mà lời lại dừng lại.

Cố Yêm lại híp híp mắt: "Trao đổi cái gì?"

Y cũng không tin Yến Trì này sẽ đơn giản như vậy mà giao ra manh mối cho mình. Tuy rằng nhiệm vụ Tán Kim của ai nấy nhận, không tồn tại quan hệ cạnh tranh gì đó, nhưng mà cái người Yến Trì này tính quy tắc rất mạnh, không có việc gì sẽ không phá vỡ quy tắc.

Sau khi y mở miệng, Yến Trì nói: "Tổ phụ của ta một trăm năm trước cũng ở trong Hoài Âm Thành, ta muốn biết bên trong đó đã xảy ra cái gì."

"Ta muốn khi ngươi tiến vào Hoài Âm Thành thì mang theo một tia thần hồn của ta."

Cố Yêm nghe đến đây, động tác dừng lại, tổ phụ của Yến Trì một trăm năm trước ở trong Hoài Âm Thành?

Y cẩn thận nhớ lại, lúc điều tra tư liệu về Hoài Âm Thành, quả thật đã nhìn thấy Hoài Âm Thành từng có một thế gia vọng tộc là Yến.

Lẽ nào có liên quan với tổ phụ của Yến Trì?

Thấy y dường như đã nghĩ đến, Yến Trì mở miệng giải thích: "Nhà họ Yến năm xưa có một chi nhánh ở Hoài Âm Thành, tổ phụ của ta chính là trấn thủ ở đó."

"Chỉ là một trăm năm trước đã mất tin tức, chuyện này ở trong Tu Chân Giới không phải bí mật."

Yến Trì xuất thân danh môn, năm đó chuyện này lại gây ra chấn động, quả thật không cần thiết nói dối về việc này. Sau khi anh ta nói xong, lại lộ ra một tin tức trong đó.

"Không thể đụng vào nước trong Hoài Âm Thành."

"Nước ở đó có vấn đề."

Cố Yêm nhìn về phía Yến Trì: "Nếu ngươi tò mò về Hoài Âm Thành, vì sao không tự mình đi?" Cố Yêm biết anh ta điều tra nhiều tin tức như vậy, chỉ sợ cũng có ý đi tới, chỉ là nghi hoặc vì sao anh ta không đi.

Yến Trì dĩ nhiên là cũng muốn đi, có điều lại nghĩ tới lời Đại trưởng lão nói, lắc lắc đầu.

"Hoài Âm Thành không phải nơi mọi người có thể đi vào."

"Chỉ có năng lực đứng đầu như Kiếm Tôn mới có thể đi vào."

Đây cũng là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy lại chưa từng có ai đi vào.

Cố Yêm lúc này mới hiểu được vì sao sư tôn tiện nghi lại đề cử nhiệm vụ Tán Kim này cho y.

Chỉ có năng lực đứng đầu như Kiếm Tôn mới có thể đi vào, nơi này trái lại khơi dậy hứng thú của y.

Sau khi Yến Trì nói xong liền chờ Cố Yêm đáp lại.

Cố Yêm rũ mắt, nghĩ rồi lại nghĩ, bên trong nơi này vạn phần hung hiểm, tuy rằng y tự tin, nhưng cũng không đến mức ngạo mạn. Mấy đại gia tộc Nguyên Anh hậu kỳ đều
ngã xuống trong đó, còn có bao gồm cả tổ phụ của Yến Trì.

Bên trong có lẽ cũng không đơn giản.

Nhiều thêm một tin tức thì cũng nhiều thêm một cơ hội, huống chi điều kiện trao đổi này chỉ là mang một tia thần hồn của Yến Trì đi vào. Nghĩ đến đây, hơi hơi nâng mắt nhìn về phía Yến Trì, hỏi: "Tin tức thứ hai thì sao?"

Những lời này chính là nói rõ Cố Yêm đã đồng ý hợp tác.

Tuy rằng cùng Cố Yêm đối đầu ngươi chết ta sống nhiều năm như vậy, nhưng Yến Trì cũng biết chuyện mà y đã nói, từ trước đến nay đều có thể làm được, cũng không giấu diếm.

"Tổ phụ của ta trước khi mất tích đã truyền ra một tin tức."

"Tu sĩ sau khi tiến vào Hoài Âm Thành sẽ tạm thời hoàn toàn mất hết tu vi, biến thành một người bình thường."

Biến thành người bình thường.

Đồng tử Cố Yêm hơi co lại, nhất thời cảm thấy may mắn đã mua được tin tức này.

Tu sĩ từ khi tu chân đã khác biệt với người phàm, cho dù là thân thể hay là tâm lý, nếu như không chuẩn bị đầy đủ đi vào, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt.

Lúc này ngay cả Chu Vấn cũng trở nên chăm chú.

"Ta biết rồi." Cố Yêm nhíu mày nói.

Sau khi Yến Trì nói nhiều như vậy, nhìn Cố Yêm, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi thật sự muốn tới Hoài Âm Thành?"

"Mười hạng đầu trên bảng không phải không có nhiệm vụ khác." Lúc anh ta nói lời này thì nắm chặt chén trà một chút, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Cố Yêm nhìn anh ta một cái, có chút kỳ quái. Sao y lại cảm thấy từ sau khi giải trừ hôn ước, Yến Trì vẫn luôn không nhìn vừa mắt y dường như đối với mình tâm bình
khí hòa hơn không ít?

Yến Trì nhíu mày nhìn về phía y, Cố Yêm lại cười khẽ một tiếng: "Cũng đã nghe nhiều như vậy rồi, không đi không phải là đáng tiếc."

Y vốn là người tràn đầy lòng hiếu kỳ, huống chi: "Yến Thủ tịch không phải có việc nhờ vả ta sao?"

Những lời này của Cố Yêm là mang theo ý cười nói ra, Yến Trì hơi hơi ngẩn ra một cái. Vốn là nhắc tới chuyện tổ phụ năm đó có chút nặng nề, giờ phút này lại nhịn không được quay đầu đi.

Người nọ tựa lên trên ghế, vệt hoa Phượng Hoàng màu đỏ trên áo gấm rộng rãi kia được gió thổi ra, khiến mắt hoa đào cong xuống cũng mang theo ý cười. Vừa rồi lúc đối diện, có một nháy mắt khiến Yến Trì cho rằng y là đang nhìn mình thật sâu.

Anh ta trước đây không quen nhất là nhìn bộ dạng này của Cố Yêm, giờ phút này trái tim lại nhảy lên một cái, không khỏi có chút kỳ quái.

Anh ta đè xuống tâm tình của mình, sau khi nhìn thấy Cố Yêm tâm ý đã quyết, đưa qua một cái chuông.

"Đến lúc đó ta sẽ tách ra một tia thần hồn ở trên đây."

Cố Yêm gật gật đầu nhận lấy cái chuông: "Hợp tác vui vẻ."

Qua một lúc, sau khi Cố Yêm rời đi. Yến Trì nhìn theo bóng lưng của y, khe khẽ nhíu nhíu mày.

Từ quán trà đi ra, Chu Vấn lại muốn khuyên Cố Yêm đừng nhận nhiệm vụ này.

"Cái này không phải chuyện đùa, hay là chúng ta lại suy nghĩ một chút?" Hắn nghiêm túc nói.

Cố Yêm quay đầu sang, tung chuông lên chơi đùa một phen, lại thu lại: "Không có việc gì, ta còn chưa từng trải qua cảm giác không có tu vi đây."

"Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"

Chu Vấn không nói gì nữa.

Cũng đúng, từ nhỏ, chuyện mà Cố Yêm muốn làm thì sẽ không ai khuyên được.

Sau khi Chu Vấn ngậm miệng, Cố Yêm lại nhớ lại một lần sắc mặt Phó Hàn Lĩnh khi đề cử nhiệm vụ này cho y. Phép khích tướng, nhưng mà y vậy mà lại vẫn ăn cái này.

Cố Yêm cười nhạo một tiếng.

Một tháng sau, Vân Đức Chân Quân cùng Yêu Tộc thương nghị đã sớm trở về, mà Bảng Tán Kim cũng đã xuất hiện.

Bảng Tán Kim giống như bốn mươi năm trước, xuất hiện ở Trung Châu, có điều Cố Yêm lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Dùng ánh mắt của y mà xem, đó là một ô bố cáo dùng hình thức thang trời để xuất hiện, mà nhiệm vụ tốt nhất là ở chỗ cao nhất.

Người bước lên thang trời không phân biệt xuất thân sang hèn, chỉ dựa vào bản lĩnh, chỉ có người có bản lĩnh mới có thể lên đến chỗ cao nhất, có điều người được công nhận mười nhiệm vụ hàng đầu chỉ có Nguyên Anh trở lên mới có thể nhận.

Sau khi Cố Yêm nhìn thấy thang trời liền ăn một viên Tuyệt Tức Tán.

Thời điểm tiếp nhận nhiệm vụ, khó tránh khỏi gặp phải Yêu Tộc, y vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.

Quả nhiên, sau khi Cố Yêm dùng Tuyệt Tức Tán không lâu, liền có một vị Yêu Chủ đến dưới thang trời.

Bốn vị Yêu Chủ, Cố Yêm đều chưa từng gặp mặt, có điều nhìn thấy khí chất ăn mặc của người này, sau khi Cố Yêm rũ mắt liền đoán được thân phận.

-- Là vị Yêu Chủ Bạch Côn, nguyên hình là Côn* kia, nghe nói tính tình ôn hòa, dung mạo tuấn tú, là người tính tình tốt nhất trong mấy vị Yêu Chủ.

*Côn: Một loài cá khổng lồ trong truyền thuyết, giống giống cá voi.

Hắn trực tiếp đi tới trước.

Người trước sau đi đến nơi này đều không nói nhiều lời liền đều tự đi nhận nhiệm vụ,

Cố Yêm, Yến Trì và Minh Đăng đều là nhận nhiệm vụ trong mười hạng đầu.

Yến Trì là đánh lui Ma Tướng xâm phạm ở phương bắc, Minh Đăng là siêu độ vong hồn sáu vùng cấm khu, mà nhiệm vụ của Ngu Bạch Trần lại là khu trừ hóa ma trong
lòng người.

Nội dung những nhiệm vụ này khác nhau, nhưng bởi vì đều ở trong sáu châu, có một vài địa điểm cũng không tránh khỏi có chỗ trùng hợp.

Bởi vì nhiệm vụ có thời hạn, sau khi thang trời biến mất, mọi người nhận được nhiệm vụ đều từng người rời đi.

Phó Hàn Lĩnh tách ra một tia thần thức đến xem bên này, sau khi nhìn thấy Cố Yêm nhận nhiệm vụ Quỷ Hôn, khe khẽ nhếch lên khóe môi.

"Sư huynh, làm sao vậy?"

Bởi vì bản thân Vân Đức Chân Quân cũng phát ra nhiệm vụ, giờ phút này cũng chú ý tới trên bảng thang trời, muốn xem xem là ai nhận nhiệm vụ của mình. Có điều sau khi phát hiện là một tán tu chưa từng biết mặt, Vân Đức liền thu ánh mắt lại.

Quay đầu sang lại nhìn thấy chân mày Phó Hàn Lĩnh giãn ra, không khỏi suy đoán có phải có chuyện tốt gì đó hay không.

Phó Hàn Lĩnh lắc lắc đầu: "Không có gì."

"Chỉ là nghĩ tới A Yêm mà thôi."

Sau khi ông ta lộ ra cho Cố Yêm về Hoài Âm Thành cũng đã tiết lộ rất nhiều tin tức, không có cái nào là không nói rõ Hoài Âm Thành hung hiểm, nhưng mà Cố Yêm đến lúc cuối cùng lại vẫn không thay đổi chủ ý,
không khỏi khiến cho ông ta tâm tình vui sướng.

Trảm Uyên nhận ra tâm tình của ông ta, khe khẽ rung động mấy cái.

Cố Yêm vừa mới chuẩn bị ngự kiếm tới Hoài Âm Thành, liền nhìn thấy Trầm Quang rung động. Y mấy ngày nay coi như là đã hiểu rõ, kiếm này cùng Trảm Uyên tâm tình tương thông, đồng cảm, phỏng chừng động tĩnh của Trầm Quang lúc này hẳn là đến từ Trảm Uyên rồi.

Nhưng mà vì sao Phó Hàn Lĩnh lại vui vẻ như vậy?

Là bởi vì mình đã nhận Quỷ Hôn?

Cố Yêm cúi đầu nhìn nhiệm vụ trong tay mình một cái, hơi hơi nhíu mày, lại nghĩ tới chuyện Yến Trì trước đó bảo y cẩn thận với Phó Hàn Lĩnh.

Lẽ nào là vì cái này?

Cố Yêm suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ thông, sau khi Trầm Quang yên tĩnh lại, vẫn là ngự kiếm đi Hoài Âm Thành.

Cùng lúc đó, Bạch Côn cùng Cố Yêm gặp thoáng qua lại bỗng nhiên dừng bước.

Hắn mấy ngày này ở Trung Châu điều tra vẫn luôn không có phát hiện được gì, vốn đã cho rằng mấy tiểu yêu nói sai, nhưng mà vừa mới không biết vì sao lại mơ hồ có một chút tim đập nhanh.

Cảm giác đột nhiên mà tới này, khiến Bạch Côn không khỏi quay đầu lại.

Lời tác giả:

Vân Đức Chân Quân: Sư huynh vì sao lại vui vẻ như vậy?

Sư tôn: Bà xã đã bước một bước vào trong lòng của ta~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play