Lục Lược Vũ dĩ nhiên sẽ không cảm thấy Phó Hàn Lĩnh chính là Yêu Tộc mà hắn muốn tìm kia. Có điều, bởi vì trên đây xuất hiện tên Phó Hàn Lĩnh, trái lại khiến hắn nghĩ đến lời đồn đãi trước đó.

Phó Hàn Lĩnh nhận đệ tử quan môn, hơn nữa đệ tử quan môn kia không lâu trước đó còn đã thành Anh.

Trong đầu Lục Lược Vũ không khỏi hiện ra gương mặt nhìn thấy trên trang giấy do Ngu Bạch Trần vẽ ra kia.

Dáng người màu đỏ nằm trong bụi hoa Phượng Hoàng thoáng hiện rồi biến mất, hắn âm thầm nhớ kỹ người này. Đây cũng là một người cần trọng điểm chú ý. Lục Lược Vũ nghĩ đến đây, khép sổ ghi chép lại, đốt ngón tay thả lỏng một chút.

Cố Yêm ở trong động phủ bỗng nhiên máy mắt một cái, giống như dự cảm được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.

Tu sĩ xem trọng nhất là trực giác, Cố Yêm nhịn không được nghĩ: Lẽ nào ngày yết bảng có thể sẽ gặp phải Yêu Tộc?

Y suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể đem cái máy mắt báo trước mới vừa rồi quy kết vào nhiệm vụ Tán Kim sau đó không lâu. Dù sao đến lúc đó có thể sẽ chạm mặt với một trong những Yêu Chủ, tính phiêu lưu trong đó, không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến nhiệm vụ Tán Kim không còn mấy ngày nữa sẽ bắt đầu, Cố Yêm tính toán đan dược trong tay mình xem đủ cho mấy ngày.

Hiện tại trong tay y còn mười viên đan dược, đến lúc đó dùng hai viên hẳn là có thể lừa gạt được Yêu Chủ. Về phần sau đó... Y cũng chỉ có thể đi một bước thì tính một bước rồi.

Đến lúc đó, y tới Hoài Âm Thành rồi, nghĩ tới hẳn cũng không có ai biết.

Có điều dáng vẻ sau kỳ phát tình ngày hôm đó vẫn là khiến Cố Yêm nhịn không được nhíu nhíu mày, cuối cùng lại đứng dậy, nhịn không được đi xuống dưới chân núi mua một ít thuốc thanh tâm gì đó.

Tuy rằng Cửu Vĩ Thiên Hồ trời sinh thích hợp với loại việc này, nhưng mà Cố Yêm cũng không muốn lặp lại chuyện đêm đó lần nữa. Sự kiện này giống như là lịch sử đen của y, hoàn toàn không muốn nhắc tới.

Thông tin Chu Vấn tìm được về Hoài Âm Thành còn chưa tới, y liền nhân cơ hội này xuống núi đi mua một ít thuốc.

Người ở Hồi Xuân Sơn đối với Cố Yêm đã quen thuộc, sau khi y đi vào, lên tiếng muốn một ít thuốc thường dùng. Có điều lần này người giúp y bốc thuốc không phải
thiếu niên xinh đẹp trước kia, mà là một đại phu già.

Cố Yêm thấy vậy không khỏi nhíu mày.

"Thần y Tiểu Giang không ở đây sao?"

Thời điểm y tái phát chứng khao khát làn da trước đó còn nghĩ đến, hay là xuống núi tìm Giang Uyên, có điều không ngờ tới hôm nay đại phu Tiểu Giang vậy mà lại
không có mặt.

Sau khi giữ khoảng cách với Ngu Bạch Trần, Cố Yêm vẫn luôn nghĩ tới tìm một đối tượng giảm bớt mới, chẳng qua mấy ngày này bận rộn vì chuyện của Yêu Tộc, lại bị Phó Hàn Lĩnh chen ngang vào, y cũng bận đến quên mất. Hôm nay xuống núi lấy thuốc mới nhớ tới mục tiêu mới.

Thần y Tiểu Giang trong miệng Cố Yêm chính là tiểu thần y vẫn luôn nhìn lén y ở Hồi Xuân Sơn kia. Y vừa nói ra, đại phu già đã nghĩ tới, sau khi đưa thuốc cho Cố Yêm, nói: "Mấy ngày này có một chút cơ duyên, đã bế quan rồi."

Bế quan rồi à.

Trái lại cũng là chuyện tốt, Y Tu tu luyện vốn là khó khăn, xem dáng vẻ thần y Tiểu Giang thiên phú không tệ, nói không chừng có thể đột phá. Cố Yêm nhận nhiệm vụ Tán Kim tới Hoài Âm Thành, chờ sau khi y trở về, ước chừng thần y Tiểu Giang đã xuất quan rồi, đến lúc đó có lẽ có thể nói chuyện cùng tiểu thần y.

Nếu như hắn đồng ý, vậy bọn họ có thể duy trì mối quan hệ giống như Ngu Bạch Trần trước đó, nếu như không đồng ý thì cũng thôi đi.

Cố Yêm nghĩ rồi lại nghĩ, sau khi lấy thuốc thì đặt một lệnh bài lên bàn.

"Làm phiền tiên sinh, chờ sau khi thần y Tiểu Giang xuất quan thì giao lệnh bài này cho cậu ấy."

"Nói là sau khi tôi trở về có việc tìm."

Cố Yêm nói chuyện tuy là dùng giọng điệu bình thường, nhưng mà thanh danh của y, nhóm tiên sinh ở Hồi Xuân Sơn này lại đều biết rõ. Giờ phút này nghe thấy y muốn tìm Giang Uyên bàn chuyện, sắc mặt cũng đều thay đổi, không khỏi mặt đầy nghi ngờ nhìn y, giống như y muốn làm chuyện gì không tốt vậy.

Tuy rằng thanh danh y không tốt, nhưng mà không đến mức này đi?

Cũng may sau khi đại phu già nhíu mày nhìn y một cái, vẫn là nhận lấy lệnh bài. Lúc Cố Yêm nhìn sang, nói: "Chờ cậu ta xuất quan, ta sẽ chuyển lời."

Ông dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà cậu ta có gặp ngươi hay không, ta cũng không biết."

Sau khi ông ta nói xong liền thu lại ánh mắt, xoay người đi sắp xếp lại dược liệu.

Cố Yêm cười nói một tiếng: "Đa tạ."

Sau khi y rời đi, cửa Dược Đường liền đóng lại.

Cố Yêm nhíu mày quay đầu lại, khó hiểu mà cảm thấy dường như lão tiên sinh này đang đề phòng mình. Cố Yêm cũng không để ý, có điều y từ Dược Đường đi ra, vừa lúc đi ngang qua chỗ gặp con nhím yêu lần trước, bước chân không khỏi dừng lại một chút, nhịn không được nhìn bụi cỏ một cái.

Cũng không biết con nhím con kia hiện giờ thế nào rồi. Lại nói, nó hẳn là đã được Yêu Chủ mang về Yêu Thành rồi đi?

Cố Yêm nghĩ không sai, con nhím con quả thật đã bị dẫn trở về. Mấy tiểu yêu lần này chạy đi, thiếu chút nữa gây họa, bọn họ vừa trở về liền bị nhốt lại, cấm túc.

Có điều khác với những tiểu yêu cùng chạy ra ngoài một chuyến, cái gì cũng chưa nhìn thấy khác, con nhím con cùng con bướm nhỏ sau khi trở về, trong lòng vẫn nhớ tới mẫu thân, dọc đường kêu gào, ngay cả Bắc Kính cũng có chút kinh ngạc.

Hắn trước đó còn cho rằng tiểu yêu này là bị dọa cho choáng váng, thấy ai đều nhận là mẫu thân. Nhưng mà hiện giờ xem lại, lại không phải như vậy.

Hắn cùng Hề Nha nhìn nhau một cái, sau khi mấy con tiểu yêu đều đã nghỉ ngơi xong mới hỏi: "Mẫu thân mà ngươi nói là chuyện gì?"

Lẽ nào lúc ở bên ngoài có người dụ dỗ tiểu yêu làm con trai? Chỉ là ai lại rảnh rỗi không có việc gì lại làm ra loại chuyện này, hơn nữa tuy rằng tiểu yêu không hiểu tập tục của Nhân Tộc, nhưng mà không ngốc.

Hai người đều có chút kỳ quái.

Con nhím con bị khí thế của Yêu Chủ dọa sợ, lập tức nói không nên lời, qua một lúc mới nói: "Đại, đại nhân, chúng ta ở bên ngoài đã nhìn thấy mẫu thân."

"Mẫu thân?"

Sau khi Liên Thường tiến vào chỉ nghe thấy một câu này: "Yêu Tộc trời sinh trời nuôi, ở đâu ra mẫu thân."

Nhưng mà lần này không chỉ con nhím con lắc đầu, ngay cả con bướm nhỏ bị tẩy não cũng lắc lắc đầu.

"Chính là mẫu thân."

"Bọn tôi có thể cảm nhận được hơi thở của mẫu thân, rất dịu dàng, rất thơm ngọt."

Bạch Côn vốn cho rằng con nhím con bị dọa sợ, nhưng mà con bướm nhỏ vẫn luôn chững chạc trong đám tiểu yêu cũng nói như vậy, khiến hắn không khỏi nhíu mày. Vào lúc Bắc Kính muốn cười nhạo bọn chúng, nói: "Các ngươi đem chuyện gặp mẫu thân nói lại đầy đủ một lần."

Thấy Bạch Côn mở mắt ra, dáng vẻ nghiêm túc, Bắc Kính cũng dừng lại. Tuy rằng không biết chuyện này đến cùng là chuyện gì, nhưng gã cũng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Hai tên tiểu yêu thấy Yêu chủ cuối cùng cũng tin tưởng hai người bọn chúng, vì thế kẻ xướng người hoạ mà đem chuyện đã xảy ra mấy ngày này nói lại một lần.

"Tôi là ở ngọn núi lúc sau bị bắt trở về kia gặp được mẫu thân."

"Tôi vốn ẩn nấp rất kỹ, nhưng mà ngửi thấy hơi thở của mẫu thân, liền nhịn không được mà chui ra..."

Sau khi con nhím con nói xong sự việc sau đó, sắc mặt Hề Nha thoáng có chút nghiêm trọng.

"Ngươi là nói, ngươi cảm nhận được một hơi thở rất thân thiết trên người Nhân Tộc, thậm chí nhịn không được chủ động để bại lộ chính mình?"

Không chỉ như vậy, còn có con bướm yêu, sau khi cảm nhận được hơi thở của Nhân Tộc kia, trực tiếp từ chỗ gần nhất bay tới.

Yêu Tộc rất nhiều thời điểm làm việc hoàn toàn dựa vào bản năng, loại hành động này xuất hiện, không thể không khiến cho mấy vị Yêu Chủ coi trọng.

"Ngươi đem cảm giác mà Nhân Tộc kia mang đến cho ngươi miêu tả lại một lần."

Con nhím con lại nói lại một lần, sau đó, đoạn sau lại nói: "Có điều sau khi mẫu thân nói mình là giống đực, thì tôi cũng không còn gặp người đó nữa."

Cả sảnh lớn yên tĩnh...

"Miêu tả này, sao ta lại cảm thấy có chút quen thuộc a?" Bắc Kính nhíu nhíu mày, đánh vỡ yên lặng.

Không chỉ là gã quen thuộc, mấy vị Yêu Chủ khác đều cảm thấy có chút quen thuộc. Nếu không phải con nhím yêu nói người kia là Nhân Tộc, Bắc Kính cũng phải nghi ngờ là nó đã gặp Cửu Vĩ Thiên Hồ rồi.

Truyền thuyết Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn luôn ở bên trong Yêu Tộc, lần trước, trước khi mấy người bọn họ xuất thế đã liên thủ tìm kiếm, nhưng mà lại không tìm được. Nhưng mà lần này nghe thấy từ trong miệng con yêu nhím, sao cảm giác lại giống như vậy chứ?

Bạch Côn vẫn lẳng lặng lắng nghe, sau khi con nhím yêu cùng con bướm yêu nói xong thì mở miệng nói: "Cho dù như thế nào, chuyện này cũng không đơn giản."

"Ta đi xem một chút đi."

Hắn đứng dậy, Yêu Tộc bình thường không có cách nào tiến vào Trung Châu, nhưng mà qua một khoảng thời gian nữa, nhiệm vụ Tán Kim bốn mươi năm một lần bắt đầu, hắn vừa lúc có thể đại diện Yêu Tộc đi thăm dò một phen.

Cho dù như thế nào đều cần đi xem trước một chút rồi mới đưa ra kết luận.

Hề Nha cũng có suy nghĩ này, sau khi Bạch Côn lên tiếng thì gật gật đầu.

"Đi xem một chút trước đi." Dù sao kiểm tra một chút cũng không mất mát gì.

Trong lúc Yêu Tộc bên này bàn luận, Cố Yêm đã một lần nữa trở lại trên núi, không bao lâu sau, Chu Vấn liền mang theo thông tin về Hoài Âm Thành tới.

"-- Hoài Âm Thành, tòa thành tập hợp vạn âm chi khí. Trước đây vốn là một tòa thành trấn bình thường, nhưng mà vì một trăm năm trước, không biết đã xảy ra chuyện gì, thành chủ mất tích, cho nên mới trở thành một tòa thành chết."

Cố Yêm nhìn tư liệu một cái, lẩm nhẩm tự nói.

Phó Hàn Lĩnh đem chuyện y mấy ngày này điều tra thành Hoài Âm xem ở trong mắt.

Đồn đãi bên ngoài về thành Hoài Âm đều chính xác. Nhưng mà không ai biết rằng, trong thành Hoài Âm này có một tia tàn hồn của ông ta năm đó.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay dừng lại một chút, lại bỗng nhiên nghĩ tới ánh mắt Cố Yêm ngày hôm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play