Anh ta muốn đi chung? Dù sao lần này là Ngu mỹ nhân chủ động tìm đến Cố Yêm, người dư thừa như anh ta đi tới, đến lúc đó người xấu hổ chính là bản thân.

Chu Vấn suy nghĩ như vậy, chỉ lặng lẽ truyền âm cho Cố Yêm, sau đó mới quay đầu tươi cười với Ngu Bạch Trần. "Ngu Thánh Tử, chúng ta đi lên đi."

Mấy người một đường đi lên trên núi, lúc này Cố Yêm cũng vừa lúc từ Minh Quang Điện trở về tới.

Y mới vừa đi tới bên ngoài động phủ liền nhìn thấy mấy người Ngu Bạch Trần và Yến Trì.

Thấy y trở về, Chu Vấn nhìn Ngu Bạch Trần một cái, đắc ý nhướng nhướng mày, giống như đang muốn được khen thưởng.

Cố Yêm nhìn thấy bộ dạng chân chó của hắn, quả thật cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

Có điều, giống như nhớ tới còn có một người, Cố Yêm quay đầu qua: "Bạch Trần là đến thăm ta, sao Yến Thủ tịch cũng đến đây?" Y giống như mới vừa chú ý tới Yến Trì, giọng nói kinh ngạc.

Yến Trì mặc một thân áo vải đen tuyền, giờ phút này ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Cố Yêm từ bên ngoài trở về.

Cố Yêm bình thường chính là nơi nào có Ngu Bạch Trần thì chưa từng vắng mặt, đây vẫn là lần đầu tiên. Anh ta cảm thấy có chút nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện ra. Chỉ là vào lúc Cố Yêm tùy tiện nhìn anh ta một cái, nói lời kia thì nhíu nhíu mày, khó hiểu mà có chút không vui.

Ngu Bạch Trần lúc này đành phải giảng hòa, cậu ta thấy Cố Yêm từ bên ngoài trở về không khỏi mở miệng hỏi: "A Yêm, ngươi đã ra ngoài?"

A Yêm?

Biểu cảm vốn đắc ý của Cố Yêm cứng lại, nghe thấy danh xưng đau răng này, khóe miệng co rút, trong miệng lại nói: "Ừm, mới vừa rồi chưởng môn có việc nên tới Minh Quang Điện một chuyến."

Y nói đến đây lại chuyển mắt, nhếch khóe môi lên: "Sao vậy, Bạch Trần nhớ ta rồi?"

Ngu Bạch Trần đã sớm biết y không đứng đắn, giờ phút này cũng không tức giận: "Ta nghe nói ngươi không thoải mái, cho nên tới đây thăm một chút."

Cậu ta quả thật có chút lo lắng cho Cố Yêm, người ngoài không hiểu rõ, trái lại cậu ta biết rõ thân thể Cố Yêm.

Ngu Bạch Trần nghĩ tới đây, lại nhìn về phía Cố Yêm, thấy cả người y là bộ dáng không chút để ý, mới quyết định chuyển mắt nhìn về phía hai người Chu Vấn và Yến Trì.

"Tại hạ có chuyện muốn nói cùng A Yêm, Yến thủ tịch và Chu sư đệ, hai người có thể tránh đi trước một chút không?"

Yến Trì nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì hiện tại không thể nói?"

Đây vốn là chuyện của Cố Yêm và Ngu Bạch Trần, theo lý mà nói anh ta không có tư cách xen vào. Nhưng mà vừa nghĩ đến hai người sắp ở chung một phòng, anh ta liền không nhịn được mà nhíu mày.

Anh ta nhìn Cố Yêm một cái, tại lúc nắm chặt kiếm muốn nói gì đó, ngay tích tắc này, một luồng sáng vàng lại vút qua cánh tay anh ta.

Va chạm mạnh mẽ khiến Yến Trì lui về phía sau mấy bước, trên cánh tay mang theo một vệt máu.

Yến Trì ngẩng đầu lên liền thấy Cố Yêm không biết khi nào đã cầm lấy một cây cung vàng.

Trong tay y còn đang thưởng thức cánh cung, sau khi nghe thấy lời Ngu Bạch Trần thiên vị y thì cười đến ánh mắt cong cong, ngay cả một chút không kiên nhẫn trước đó cũng không còn, trực tiếp khiêu khích, nói: "Ngươi không nghe thấy Bạch Trần muốn gặp ta sao?"

"Nếu tai của Yến đạo trưởng điếc rồi, ta không ngại lặp lại một lần."

Bước chân của Yến Trì dừng lại, bắt lấy mũi tên.

Liền thấy sau khi Ngu Bạch Trần xoay người vào động phủ, Cố Yêm khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía anh ta. Âm thanh y cười rộ lên trầm khàn, nhưng lúc đôi mắt hoa đào đa tình kia chuyển tới đây lại tràn đầy khinh
thường.

Yến Trì tức giận đến sắc mặt sa sầm, vốn là muốn cảnh cáo y, kết quả lại đối mắt cùng với y, trong lòng ngẩn ra một lúc rồi lại nhíu nhíu mày.

Động phủ được kết giới không nhìn thấy bao phủ, sau khi Ngu Bạch Trần tiến vào, không nhịn được lắc đầu.

"Ngươi cớ gì phải hơn thua cùng Yến Thủ tịch?"

Hành động mới vừa rồi của Cố Yêm giống như là khiêu khích tình địch bình thường, vô cùng tự nhiên.

Người bên ngoài không biết, nhưng mà bản thân Ngu Bạch Trần lại biết, Cố Yêm mặc dù phong lưu nhưng đối với cậu ta lại vẫn vô cùng lễ độ, mỗi lần gần gũi với cậu ta cũng chỉ là vì một vài sở thích nhỏ, hoàn toàn không có ý gì khác.

Cố Yêm có chứng yêu thích làn da, đúng như tên gọi, chính là thích cùng người khác tiếp xúc gần gũi, nhưng mà Cố Yêm lại rất kén chọn, người bình thường đều không nhìn vào trong mắt.

Chỉ có thể chấp nhận người có bộ dạng đẹp hơn y, cho nên mấy năm nay trong bụi hoa, chọn đến chọn đi liền chọn tới trên người Ngu Bạch Trần.

Ở trong mắt Cố Yêm, Ngu Bạch Trần bộ dạng đẹp, tính cách tốt. Tiếp xúc nhiều rồi còn có thể giảm bớt chứng bệnh của y, thật sự là không thể tốt hơn. Về phần nhóm tình địch hận y đến ngứa răng, Cố Yêm hoàn toàn không để tâm.

Sau khi y buông cung vàng xuống, nói: "Ta cũng lười chọc vào Yến đạo trưởng, chỉ có điều Yến đạo trưởng đã quen làm chính nhân quân tử, không quen nhìn ta mà thôi."

Trường cung được treo tùy tiện ở trên vách đá.

Cố Yêm tiện tay chỉ một cái, sau khi nước ấm ở trên bàn bắt đầu sôi trào, biếng nhác duỗi lưng một cái.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Bạch Trần đến động phủ của y, vốn là đánh giá bố trí bên trong. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng này của Cố Yêm, lại không nhịn được mà chân mày hơi nhíu lại.

Chàng trai chậm rãi xoay người lại, vòng eo thon gầy được bao bên dưới lớp áo đỏ khiến trái tim người khác nhảy lên một cái.

Nước trà bỏ thêm hoa quế được đưa cho Ngu Bạch Trần, Cố Yêm thấy cậu ta ngẩn ra không khỏi nhướng mày.

"Không có gì." Ngu Bạch Trần phục hồi lại tinh thần, biểu cảm trên gương mặt tinh thuần lại có chút không đúng, cậu ta lại lập tức lắc lắc đầu, ném đi một chút không đúng này.

"Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Ngu Bạch Trần phục hồi lại tinh thần, tránh đi ánh mắt của y: "Nếu ngươi đã không có việc gì, vậy ta cũng yên tâm rồi."

Cậu ta vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Bạch Trần lo lắng ta?"

Trên mặt Ngu Bạch Trần ửng đỏ, ngay sau đó liền thấy Cố Yêm bình tĩnh nhìn cậu ta trong chốc lát, bỗng nhiên lại vươn tay ra, cười nói: "Bạch Trần hôm nay cũng đã đến thăm ta rồi, sao lại không tới đây?"

Y có một gương mặt tuấn tú, giờ phút này, cách một tầng linh lực nắm lấy tay Ngu Bạch Trần, làm cho trên mặt cậu ta thoáng chốc cứng lại.

Ngu Bạch Trần tu luyện Lưu Ly Xích Tử Chi Tâm, vốn là không nhiễm bụi trần, giờ phút này khi hai tay thon dài xinh đẹp của Cố Yêm nắm lấy tay cậu ta, không biết vì sao rất nhiều tâm tình không được tự nhiên trong lòng lại đột nhiên tràn lên.

Cố Yêm nhìn cậu ta hồi lâu, giống như đã phát hiện ra chuyện gì mới mẻ, bỗng nhiên kề sát vào, khẽ cười, chọc
chọc gương mặt cậu ta: "A, Bạch Trần, hình như ngươi đỏ mặt rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play