Cửa tiểu viện đã đóng lại, Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cái đuôi bông xù mới hạ xuống. Kết quả mới vừa quay đầu lại liền phát hiện trước mặt có một người đang ngồi.
Y mới đầu còn chưa kịp nhận ra, đợi sau khi quay đầu sang, lại liếc mắt nhìn một cái mới xác nhận trước mặt mình quả thật có một người đang ngồi.
Trái lại là một người quen thuộc đến mức khiến y muốn quên thế nào cũng không quên được.
Phó Hàn Lĩnh đặt kiếm Trảm Uyên xuống, hơi hơi nâng mắt nhìn về phía y: "Nhìn thấy ta rất kinh ngạc?"
Cố Yêm: Đâu chỉ là kinh ngạc, còn là kinh sợ có được không.
Y một đường chạy tới đã tìm một khách điếm trống, Phó Hàn Lĩnh sao lại ở đây?
Ông ta không phải đang ở Yêu Thành tại Nam Cương sao? Khi nào thì đã trở về Trung Châu?
Hơn nữa y làm sao lại không phát hiện ra gì cả?
Cố Yêm lúc này thậm chí không còn quan tâm đến hơi nóng bên trong cơ thể mình, giẫm đệm thịt hoa mai, lui về phía sau một bước. Tai cáo nho nhỏ dựng thẳng lên, tìm cơ hội chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh đã để cho y chạy trốn một lần, lần này sao có thể lại phạm phải sai lầm tương tự.
Sau khi ông ta xuất hiện ở trong khách điếm thì nơi này cũng đã bị kết giới bao phủ, khi Cố Yêm lui về phía sau, cái đuôi quét lên trên kết giới, không những không quét được ra ngoài, còn dính lấy cái đuôi của mình lên trên đó.
Linh khí này giống như là có lực hút, hút lấy tiểu bạch hồ đứng tại chỗ, muốn cử động cũng không được.
Móng vuốt Cố Yêm vừa nhấc, lại giống như bị hút vào càng sâu.
Đây là cái đồ quỷ gì?
Y thử thăm dò vùng vẫy mấy cái, phát hiện toàn thân hồ ly của mình đều bị cố định lại.
Phó Hàn Lĩnh lẳng lặng nhìn y vùng vẫy, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với bộ dáng này của tiểu hồ ly.
Người ở trên ghế một thân áo đen vân mây, sau khi thu tay lại, mái tóc bạc hơi hơi rũ xuống, khiến gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng càng thêm lạnh nhạt.
Cố Yêm đối diện với hai mắt sâu như đáy vực, thoáng ngẩn ra một chút.
Phó Hàn Lĩnh đây là đang trừng phạt y?
Sau khi tâm tư y thoáng thay đổi, rũ mắt, giấu đi tâm tình trong mắt, lại ngẩng đầu lên, giống như một con tiểu hồ ly bình thường, khe khẽ nức nở mấy tiếng.
Đây chính là âm thanh đáng thương của động vật mà Cố Yêm học được từ con nhím con, khiến người khác khó tránh khỏi mềm lòng.
Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lần này lại tìm được tiểu hồ ly, trước sau ý chí sắt đá, khi nghe thấy tiểu hồ ly kêu lên, lại vẫn không chút động tĩnh như cũ, chỉ thản nhiên nói: "Thứ này càng vùng vẫy, rơi vào càng sâu."
Được rồi, y không động nữa.
Phó Hàn Lĩnh lúc này thấy y yên tĩnh lại, không dự định chạy nữa, ánh mắt nhìn trên đệm thịt hoa mai bị dính chặt của tiểu bạch hồ một cái, lại nhìn nhìn lông nhung bông xù trên người Cố Yêm, khe khẽ nhíu mày, giọng điệu không nghe ra hỉ nộ.
"Xem ra mấy ngày này trải qua không tệ."
Sau khi chạy trốn, không những không tiều tụy còn trở nên càng xinh đẹp hơn.
Tai cáo của Cố Yêm khe khẽ giật giật, làm như không nghe thấy những lời này, chỉ là nghĩ Phó Hàn Lĩnh giữ chặt y lại là muốn làm cái gì. Nếu là bình thường, y chắc
chắn sẽ cùng người này phản kháng đến cùng, nhưng mà hiện giờ mới vừa dùng xong hai viên đan dược, di chứng đi ra hun cho trong đầu Cố Yêm choáng váng, mơ hồ, chỉ muốn nhanh chóng giải tỏa.
Nhưng mà người này còn muốn cố định y ở chỗ này.
Lông nhung mềm mại bên trong tai cáo gần như đã biến thành màu hồng nhạt, thân thể Cố Yêm run run, lại cắn răng, khe khẽ nức nở hai tiếng. Nước mắt hồ ly không đáng tiền, của ác hồ ly lại càng không. Nếu người này còn không thả y ra, y liền chuẩn bị làm đối phương buồn nôn.
Phó Hàn Lĩnh như có chút hứng thú mà nhìn bộ dạng tràn đầy đáng thương của y, khi nhìn thấy tiểu hồ ly luôn luôn giảo hoạt lại nhanh như vậy đã chịu thua thì có chút
kinh ngạc.
Lấy hiểu biết của ông ta đối với tiểu hồ ly này, cho dù là kết giới bắt người này khó giải quyết, nhưng mà e là cũng sẽ không khiến 'nó' nghe lời nhanh như vậy.
Nghĩ đến hành động gấp gáp tiến vào phòng cho khách của tiểu hồ ly mới vừa rồi, ánh mắt Phó Hàn Lĩnh sâu hơn một chút.
"Nhóc con, cho ngươi một cơ hội."
"Ngươi đã có linh trí, bổn tọa nói không sai chứ?"
Phó Hàn Lĩnh vẫn nghi ngờ bức tượng nhìn thấy bên trong Thánh Điện ở Yêu Thành có liên quan với con tiểu hồ ly này. Dù sao yêu thú bình thường cơ bản là không có khả năng chỉ dựa vào móng vuốt có thể để lại dấu vết trên cương khí của ông ta.
Huống chi sau đó, sau khi ông ta rời đi, hành động khi con cáo trắng này chạy trốn còn không quên lấy đi nhúm lông kia, tuyệt đối không thể là không có linh trí.
Ông ta rất tò mò về thân phận con tiểu hồ ly này, rõ ràng là có linh trí, nhưng lại vẫn luôn làm ra bộ dáng như nghe không hiểu, đến hiện tại bị bắt được vẫn còn giả vờ.
Có điều hôm nay ông ta thời gian dư dả, trái lại có thể cùng con tiểu hồ ly này vui vẻ mặt đối mặt nói chuyện.
Cố Yêm bị bắt dính lấy cái đuôi, trong bụng giờ phút này từng trận, từng trận hơi nóng, đệm thịt hoa mai cũng đều đỏ lên.
Y cắn răng không nói lời nào, Phó Hàn Lĩnh lại nói: "Ngươi không thừa nhận thì tiếp tục dính ở đó đi."
Phó Hàn Lĩnh thật sự là đặc biệt vô tình mà chuẩn bị tiếp tục đối xử với tiểu hồ ly như vậy. Cố Yêm biết người này đã sớm nhận định bản thân có linh trí, đành phải gật gật đầu.
Trong mắt tôn giả áo đen tóc trắng hiện lên tươi cười, giải cứu đệm thịt hoa mai bị dính chặt lấy của Cố Yêm ra.
Phó Hàn Lĩnh ở trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu bạch hồ tự nói một mình.
"Cho nên, người ngày hôm đó ở trong cấm địa ăn sát khí sau khi độ kiếp của ta cũng là ngươi."
Vuốt cáo sắc bén, có thể cắn nuốt sát khí, hơn nữa linh trí không tầm thường.
Ngoại trừ không có chín cái đuôi, hoàn toàn giống với hình khắc trên tường đá ở Yêu Thành.
Phó Hàn Lĩnh nhìn cái đuôi bị cưỡng chế dựng lên của Cố Yêm một cái, không có hung hăng bức ép 'nó' có chín cái đuôi, trái lại nói: "Cửu Vĩ là tín ngưỡng của Yêu Tộc."
"Mấy tiểu yêu đến Trung Châu hẳn là có liên quan tới ngươi đi?"
Nghe thấy chuyện tiểu yêu, động tác vùng vẫy của Cố Yêm dừng lại, trong lòng thoáng kinh sợ.
Phó Hàn Lĩnh sao lại biết chuyện cửu vĩ?
Y vốn tưởng rằng người này chỉ là từ lần trước bị mình lừa mà biết được y có linh trí, lại không ngờ Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại đã tra được đến trên người Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Lẽ nào là Yêu Thành?
Y suy đoán trong lòng giây lát đã bị quấy rầy, ở dưới phản phệ của dược lực lại chỉ làm ra dáng vẻ khó chịu, từ chối thừa nhận.
Y cũng đã như vậy rồi, sao có thể đáp lại hiểu lời Phó Hàn Lĩnh nói.
Tiểu hồ ly tinh thần mệt mỏi, chỉ là cái đuôi bị dính chặt lại dường như khó chịu không thôi, ngẩng đầu lên hướng về phía ông ta kêu lên. Một tiếng này cũng chân thật hơn so với giả vờ mới đầu lúc trước rất nhiều.
Phó Hàn Lĩnh vốn là muốn dọa con hồ ly thích giả vờ này một chút, không ngờ 'nó' thật sự không thoải mái, đầu ngón tay thoáng dừng một chút, nhìn bộ dạng của ông ta, dường như là đang cân nhắc.
Cố Yêm quả thật đã không xong, hai lần phát tình khiến y cảm thấy bản thân hiện giờ giống như một lò lửa nhỏ, lông cáo bông xù trên người cũng giống như là sắp bốc cháy.
Ngay tại lúc ác hồ ly rơi lệ, bỗng nhiên kết giới phía sau được mở ra, cái đuôi bị dính lấy một lần nữa khôi phục tự do.
Cố Yêm thở gấp một hơi, sau khi nâng mắt, phát hiện bản thân đã bị ôm lên trên đùi Phó Hàn Lĩnh. Mùi hương tuyết tùng trong tay áo người nọ nhàn nhạt mà quanh quẩn ở bốn phía, khiến Cố Yêm mát mẻ trong một tích tắc, lại rất nhanh bị luồng hơi nóng khác xâm nhập.
"Ngươi là bị làm sao?" Phó Hàn Lĩnh vươn tay thăm dò trên trán tiểu hồ ly, lúc giọt nước mắt ác hồ rơi xuống, từ đầu ngón tay lướt qua, đón được.
Nước mắt lạnh lẽo từ đôi mắt kia rơi xuống đốt ngón tay thon gầy, Cố Yêm vội vàng, xao động mà nức nở một tiếng, cái đuôi bông xù vung vẩy ở sau lưng.
Còn chưa từng có người nào hoặc động vật nào khóc ở trước mặt Phó Hàn Lĩnh.
Ông ta bình thường lạnh nhạt, uy nghiêm nhất, ngay cả khi còn nhỏ những người đó cũng sợ ông ta, có điều cái sợ này cũng không dám lỗ mãng mà e sợ, sau khi ông ta nhíu mày, ngay cả vành mắt cũng không dám đỏ lên. Tiểu hồ ly này vẫn là người đầu tiên khóc trước mặt ông ta.
Hơi lạnh trên đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh khiến Cố Yêm miễn cưỡng có được chút thời gian thở hắt ra, y vùng vẫy muốn nhảy xuống, lại bị cản lại, trong lòng gần như muốn tức chết.
Khi Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nắm lấy cái đuôi của y, Cố Yêm dứt khoát vươn ra móng vuốt sắt bén từ trong đệm thịt hoa mai, muốn cho Phó Hàn Lĩnh một trảo. Y lần này thật sự là mất khống chế, nhịn không được nữa, bởi vậy cũng là dùng hết sức lực.
Phó Hàn Lĩnh bất thình lình bị cào rách tay, nhưng mà động tác bắt lấy đuôi cáo lại không có dừng lại, chỉ là híp híp mắt, trầm giọng nói: "Trên người thật nóng."
Cố Yêm hiện tại hoàn toàn không còn lý trí, tính công kích rất mạnh, y cuối cùng cũng đã biết được kỳ phát tình của Yêu Tộc đáng sợ dường nào. Cố Yêm trước đây ở
trong hồng lâu từng trúng thuốc, đều tràn đầy tự tin có thể chịu đựng qua được, nhưng mà hơi nóng từ trong mạch máu dâng lên lại hoàn toàn không thể chống cự.
Nếu không phải hiện tại Phó Hàn Lĩnh bắt lấy y, y cũng có thể giải quyết ngay tại chỗ.
Bị dính lên kết giới một lúc đã khiến y hoàn toàn không có cách nào điều khiển hành động của mình, trong đầu Cố Yêm lúc này chỉ muốn chạy đi.
Sau khi nhận thấy tiểu hồ ly không bình thường, đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng lại, sau khi dùng linh khí cố định bốn móng vuốt của 'nó', lật người Cố Yêm lại.
Cái bụng bông xù mềm mại của tiểu hồ ly lộ ra, bên trong con mắt xinh đẹp ướt át, long lanh.
Sau khi Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy một màn này, biểu cảm hiếm khi mà có chút kinh ngạc.
"Thì ra là phát tình."
Ông ta nhíu nhíu mày, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Yêu Tộc phát tình. Nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu không thôi của tiểu hồ ly, vẫn là thả lỏng y ra.
Ngay vào lúc Cố Yêm cho rằng bản thân cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Ngay sau đó, bàn tay lạnh như băng kia hoàn toàn không có thu lại.
Cố Yêm kinh ngạc mà thân thể cứng lại, đệm thịt hoa mai đỏ bừng. Trong lúc kinh ngạc, bỗng nhiên chín cái đuôi đã thu lại đều không thể khống chế được nữa.
Phó Hàn Lĩnh hơi hơi rũ mắt, nhìn về phía chín cái đuôi không biết chạy ra khi nào, cuốn lấy ông ta.
Quả nhiên là cửu vĩ.
Mới đầu, sau khi ông ta động tay, tiểu hồ ly liền hai mắt đỏ bừng, trở mình đứng dậy, dùng chín cái đuôi cuốn lấy ông ta.
Chín cái đuôi cáo bông xù này nhìn thì mềm mại xõa tung, nhưng khi Cố Yêm thật sự hành động, cũng không kém với đao kiếm huyền thiết, chín cái đuôi cáo giống như lồng sắt, bao vây lấy ông ta.
Phó Hàn Lĩnh nhíu mày, nhìn tiểu hồ ly cảnh giác, dựng thẳng hai tai nhìn về phía ông ta.
Ông ta đối với tính tình của tiểu hồ ly có chút nhận thức, cho rằng sau khi bị ông ta đụng chạm, tiểu bạch hồ trong cơn phát tình này sẽ vây lấy ông ta, nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ sau khi đuôi cáo bện thành lồng sắt nhốt ông ta ở bên trong, tiểu hồ ly quay đầu oán hận đạp cho ông ta một cái móng vuốt, lại cắn răng dùng một cái đuôi cuốn lấy tay ông ta, nhắm mắt lại.
Trước mắt, thân bị nhốt trong một cái lồng bông xù, thật chỉ cần gọi Trảm Uyên ra là có thể rời đi. Nhưng mà khi đuôi cáo bò lên cổ tay ông ta, Phó Hàn Lĩnh lại hơi hơi
rũ mắt, không những không rời đi, trái lại liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái thật sâu.
Cố Yêm chuyển bại thành thắng hoàn toàn không nhìn ra hàm nghĩa của cái liếc mắt này, chỉ nghĩ đến thoải mái của bản thân.
Thời gian một nén nhang sau, tiểu hồ ly đã khôi phục lại bình thường, nhưng mà chín cái đuôi cáo bông xù lại tràn đầy thù địch với ông ta.
Phó Hàn Lĩnh trái lại cũng không gấp gáp đi ra ngoài, chỉ là cởi áo bào đen bị làm bẩn ra.
Phát quan của ông ta rơi xuống, một đầu tóc trắng thoáng dừng ở trên vai, lại vô cùng hài hòa với màu sắc của đuôi cáo ở xung quanh.
Sau khi đầu óc Cố Yêm tỉnh táo lại một chút, phục hồi lại tinh thần, vừa xoay đầu sang chính là dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh chống tay nhìn y.
Chờ đã, y vừa rồi đã phạm phải cái gì rồi?
Y lên cơn phát tình, Phó Hàn Lĩnh vây lấy, không cho y rời đi.
Sau đó thì sao?
Cố Yêm nhìn chín cái đuôi hiện giờ giống như lồng giam của mình một cái. Y đã dùng đuôi cuốn lấy Phó Hàn Lĩnh, bắt buộc đối phương giúp mình...
Cố Yêm: !!!
Một câu thô tục nghẹn ở trong lòng, Cố Yêm giống như bị sét đánh, trái lại là người bị hại, Phó Hàn Lĩnh, nhìn thấy thần sắc không ngừng biến hóa trong con ngươi xinh đẹp của y, khe khẽ nhếch khóe môi lên.