Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh lại, một người một hồ, ai cũng không nói gì.

Phó Hàn Lĩnh hiện giờ vẫn còn bị nhốt bên trong chín cái đuôi của y, dáng vẻ thản nhiên, giống như hoàn toàn không để ý. Cố Yêm lần đầu tiên cảm thấy may mắn bản thân có chín cái đuôi có thể che đi Phó Hàn Lĩnh, không cần trực diện xấu hổ.

Đương nhiên, y càng hận chính là không thể trở lại một nén nhang trước, quất chết chính mình.

Cố Yêm không ngốc, dĩ nhiên không ôm hy vọng Phó Hàn Lĩnh sau khi bị một con hồ ly cưỡng ép có thể thật sự hoàn toàn không tính toán. Trong lòng y đã có một ngàn, một vạn quá trình ông ta ở trong lòng rút gân, lột da mình.

Dù sao, thay đổi tương tự một chút, nếu là bản thân tuyệt đối cũng sẽ không để cho người nọ sống yên ổn.

Bởi vì lúc này suy nghĩ rối tung trong đầu, Cố Yêm thậm chí không kịp nghĩ tới, lấy thực lực của Phó Hàn Lĩnh, sao có thể sau khi bị nhốt lại thật sự không thoát ra được.

Y ở trong lòng đem các loại khổ hình như chân hồ ly hong gió, đuôi hồ ly ngâm rượu gì đó lướt qua một lần, cuối cùng, những thảm kịch tụ họp trong đầu này đều biến thành một suy nghĩ duy nhất -- Chạy.

Y phải chạy càng xa càng tốt.

Cũng may Cố Yêm hiện tại đã kết Anh, linh lực cũng đã khôi phục về trạng thái mạnh mẽ. Tuy nói rằng đánh không lại Phó Hàn Lĩnh, nhưng sau khi có tăng cường của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nếu muốn chạy trốn hẳn là vẫn có khả năng.

Y ở trong lòng đưa ra quyết định, vừa mới chuẩn bị thu lại đuôi cáo âm thầm bỏ chạy, liền bị một bàn tay bắt lấy.

Thân thể Cố Yêm cứng đờ, lông tơ trắng muốt, mềm mại phía sau cổ có chút xù lên.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh lại chảy ra nước sạch, giúp y lau rửa thứ gì đó vốn ở trên đuôi, sau đó vô cùng tự nhiên mà từ đuôi cáo vươn đến trên người.

"Ra bên ngoài giúp bổn tọa gọi một thùng nước ấm."

Cố Yêm:... Chờ đã, đây là phát triển gì?

Người này không sợ y chạy trốn?

Trong lòng y vừa hiện lên suy nghĩ này, liền thấy Phó Hàn Lĩnh nâng mắt lên, thản nhiên nhìn y một cái.

Ánh mắt này của ông ta cùng với trước đó có chút khác biệt, nếu trước đó nhìn y chỉ là đang nhìn một thú cưng, hiện tại dường như có một chút khác biệt.

Trong lòng Cố Yêm có chút không nắm bắt được, nhưng vẫn là cẩn thận thả lỏng đuôi cáo ra, chậm rãi thu lại chín cái đuôi trở về. Y quay đầu lại cảnh giác liếc mắt nhìn Phó Hàn Lĩnh một cái, đối phương không có động tác gì, chỉ là chà sát tay.

Trong lòng Cố Yêm ngẩn ra một chút, sau khi nhận thấy không có kết giới, vẫn là nhanh chóng xoay người, dùng đệm thịt hoa mai đẩy cửa ra, chạy ra ngoài.

Phó Hàn Lĩnh vào lúc tiểu hồ ly đẩy cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng y rời đi một cái. Dưới đất, áo bào màu đen còn ném ở một bên, ông ta chỉ mặc áo trong, đứng ở trong phòng, thần sắc khó hiểu mà thu ánh mắt lại.

Phó Hàn Lĩnh biết tiểu hồ ly này sẽ thừa dịp đi ra ngoài gọi nước, chắc chắn sẽ chạy trốn, lại không chút gấp gáp. Nếu là trước ngày hôm nay, Phó Hàn Lĩnh nói không chừng sẽ dứt khoát bắt lấy tiểu hồ ly làm linh sủng, dù sao ông ta cho tới bây giờ chỉ muốn con cáo trắng da lông xinh đẹp này.

Có điều, từ sau hôm nay... Ông ta nghĩ đến dáng vẻ không thể tin lúc cuối của tiểu hồ ly, trái lại cảm thấy tiểu hồ ly này so với một thân da lông kia còn thú vị hơn một chút.

Hơn nữa... Cửu Vĩ hẳn là sẽ có hình người.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp ẩn chứa hơi nước kia chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất. Thần thức Phó Hàn Lĩnh tra xét thấy y rời đi, hơi hơi nhíu mày. Nếu tiểu hồ ly muốn chơi trốn tìm, vậy ông ta sẽ cùng 'nó' chơi đùa một chút.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh thu lại thần thức không được bao lâu liền có tiểu nhị đưa nước ấm tới, có điều khi tiểu nhị đi vào vẫn có chút kinh ngạc.

Việc này nói đến cũng kỳ quái, hôm nay không biết vì sao gã đặc biệt mệt mỏi, lúc trời gần sáng, không nhịn được liền tựa lên quầy ngủ mất, suốt mấy canh giờ lại chưa từng nhận ra có người tiến vào.

Tiểu nhị vốn cũng cho rằng không có việc gì, nhưng mà sau khi gã tỉnh lại, lại phát hiện trên bàn khó hiểu mà xuất hiện một tờ giấy.

Bên trên tờ giấy kia viết bảo gã đưa một thùng nước ấm đến phòng chữ thiên trong viện Giáp, trên bàn còn để lại một thỏi vàng xem như tiền phòng.

Tiểu nhị mơ mơ màng màng cho rằng bản thân nằm mơ, hung hăng nhéo bản thân một cái mới phản ứng lại.

Tuy rằng không biết khách vào ở khi nào, nhưng ở Tu Chân Giới kỳ nhân dị sĩ nhiều như vậy, tiểu nhị tuy rằng do dự, nhưng mà không dám nghĩ nhiều, vội vàng cất kỹ vàng, đun một thùng nước ấm đưa tới phòng cho khách.

Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt chờ không bao lâu, nước ấm liền được đưa tới, cùng với đó vậy mà lại còn có một bộ đồ mới.

Nhìn bộ dạng này, vậy mà lại có chút giống cảnh kẻ bạc tình, vứt tiền lại rời đi diễn trong hí khúc, Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến con tiểu hồ ly kia không chút lưu tình nào chạy đi, trái lại cảm thấy được so sánh này rất chuẩn xác.

"Để đồ xuống đi." Ông ta giọng điệu thản nhiên, nói.

Tuy rằng tiểu nhị sau khi nhận được vàng đã có chuẩn bị, nhưng mà khi nhìn thấy trong phòng cho khách quả thật có người, vẫn là bị dọa nhảy dựng, nơm nớp lo sợ mà dựa theo dặn dò đặt thùng nước xuống, vội vàng lui ra ngoài.

Phó Hàn Lĩnh đợi đến lúc không còn ai, cầm lấy y bào trong khay lên nhìn một cái, đuôi chân mày khẽ thả lỏng một chút, sau đó mới bước vào trong thùng tắm.

Cố Yêm sau khi chạy một chuyến, mua quần áo đặt ở khách điếm, không có trực tiếp trở về Thái Thanh Tông, tính nghi ngờ của Cố Yêm khá nặng, không biết Phó Hàn Lĩnh kia vì sao lại yên tâm thả mình ra, có phải còn có hậu chiêu gì hay không. Vì để phòng ngừa bất trắc, sau khi rời đi thì bỏ chạy vào trong núi.

Cánh rừng trong núi rộng lớn, cho dù muốn tìm cũng không dễ dàng, y vừa chạy vừa kiểm tra trên người mình có thứ gì để theo dấu hay không. Sau khi hừng đông, đứng ở một ngôi miếu đổ nát, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đêm qua y cũng đã mệt mỏi, cũng may trong ngôi miếu đổ nát không có ai, sau khi Cố Yêm đi vào còn nghỉ ngơi một lúc, mãi cho đến khi có tiếng chim kêu mới tỉnh lại.

Mặt trời ở ngoài miếu chiếu vào, tiểu bạch hồ chậm rãi mở mắt ra, có điều sau khi y tỉnh ngủ, ngây ngây ngốc ngốc một lúc, vừa quay đầu sang lại nhìn thấy đuôi cáo của mình.

Chuyện tối hôm qua còn ở trước mắt, Cố Yêm vẫn chưa quên Phó Hàn Lĩnh bị y nhốt ở trong lồng sắt như thế nào. Y nheo mắt, nhìn cái đuôi kia một cái liền ảo não.

Thế nhưng đám lông xù lại không chút biết được bản thân tối hôm qua đã làm ra việc gì, còn dám chen tới lấy lòng chủ nhân, sau khi Cố Yêm đẩy ra hai lần, nghĩ đến, đến cùng có thể oán hận sâu sắc gì với đuôi của mình, sau khi hung hăng nghiêm khắc dạy dỗ mấy lần, vẫn là dùng đệm thịt hoa mai quấn lấy chín cái đuôi.

Chỉ là trong lòng lại nghĩ, quên đi, bản thân cứ giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra là được rồi, dù sao nhìn Phó Hàn Lĩnh cũng không có ý muốn bắt y.

Đường đường là một Kiếm Tôn, xảy ra loại chuyện này, chắc chắn khó thể chấp nhận. Nói không chừng, Phó Hàn Lĩnh chỉ cần nghĩ đến chuyện tối hôm qua sẽ hoàn toàn
không muốn gặp lại y nữa, ngay cả bắt mình làm linh thú cũng không có hứng thú, cho nên mới để cho mình chạy đi.

Cố Yêm càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất đúng, bằng không cũng không có cách nào giải thích hành động của Phó Hàn Lĩnh.

Y ở trong ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi một ngày, mãi cho đến ngày hôm sau mới thuyết phục được chính mình hóa thành hình người, trở lại trên núi. Cố Yêm vốn không muốn có ai nghi ngờ, kết quả bản thân vẫn là trốn không được bị người khác nghi ngờ.

Sau khi Cố Yêm trở lại trên núi, mọi việc đều bình thường.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết Cố Yêm cùng Minh Đăng thiền sư của Giác Sơn Tự đi bắt tiểu yêu, cho nên hiện giờ thấy y trở về cũng không ngạc nhiên.

Trái lại là Chu Vấn vừa nghe Cố Yêm trở về, liền quấn quít lấy y hỏi chuyện tiểu yêu.

Cố Yêm bị làm phiền đến trong lòng không yên, biến Trầm Quang ra cầm ở trong tay, nhìn hắn một cái, nói: "Cũng chỉ là một cái miệng, một cái mũi."

"So với yêu thú thì bộ dạng đẹp hơn một chút đi."

Yêu thú được công nhận là xấu, ít có loài bộ dạng xinh đẹp, nhưng mà mấy Yêu Tộc đại đa số tướng mạo lại đều không tệ.

Chu Vấn nghe thấy hình dung này của y, nhất thời cảm thấy tiếc nuối không thôi, sớm biết vậy hắn cũng đã đi cùng Cố Yêm.

Chu Vấn thở dài: "Ngươi nói xem chyện tốt thế này sao không khi nào tới phiên ta?"

Cố Yêm nghĩ thầm, sao ngươi không sớm đi đi.

Nếu Chu Vấn sớm đứng ra đi tìm tiểu yêu, y cũng không đến mức phải dùng hai viên đan dược, còn cùng Phó Hàn Lĩnh ở chung một đêm. Y vỗ vỗ bả vai Chu Vấn: "Tốt lắm, về sau có chuyện của Yêu Tộc, ngươi cứ đi ra đầu tiên."

Chu Vấn nhìn về phía Cố Yêm, có chút kỳ quái: "Sao vậy, chuyện tốt như vậy, sao ngươi không đi nữa?"

Cố Yêm xả ra một nụ cười giả tạo: "Ta bận rộn tu luyện mà."

Hai người đang nói, phù truyền âm liền sáng lên.

Là của Minh Đăng.

Sau khi Cố Yêm nhấn mở liền nghe thấy Minh Đăng nói đã đem toàn bộ tiểu yêu giao lại cho yêu chủ Bắc Kính. Lần bắt yêu này có một phần công lao của Cố Yêm, việc giao trả tiểu yêu trở về, theo lẽ thường hẳn là cũng nên nói với y một tiếng.

Đầu bên kia, Minh Đăng sau khi gửi xong phù truyền âm, hơi hơi nhíu nhíu mày, lại nhìn lồng sắt đã trống không một cái.

"Phật Tử, làm sao vậy?" Đệ tử bên cạnh thấy hắn nhíu mày, không khỏi có chút nghi hoặc. Sự việc cũng đã hoàn thành rồi, sao Phật Tử vẫn là dáng vẻ không vui như trước.

Minh Đăng cũng không nói gì, hắn chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc. Vừa rồi, trước khi giao đám tiểu yêu cho Bắc Kính, dọc đường hắn vẫn nghe thấy một con tiểu yêu luôn miệng gọi mẫu thân, dường như đến nơi này chính là vì tìm mẫu thân.

Mà tiểu yêu kêu hai chữ này, vừa lúc lại là con nhím yêu cùng con bướm yêu tìm được sau cùng kia.

Trong lòng Minh Đăng luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể cân nhắc kỹ, chỉ có thể tạm thời dằn xuống.

Cũng may đám tiểu yêu đều đã đưa đi, yêu chủ Bắc Kính cũng tuân thủ giao ước, không tiếp tục tiến vào hai châu. Chân mày Minh Đăng hơi hơi thả lỏng một chút, nhìn về phía phù truyền âm, qua một lúc, tin tức của Cố Yêm đã gửi trở lại.

"Vậy thì tốt rồi." Chỉ ngắn ngủi một câu, không nghe ra cảm xúc gì.

Minh Đăng nghĩ đến tuy rằng Cố Yêm không kiên nhẫn, nhưng động tác cầm lồng sắt lại nhẹ nhàng, không khỏi lắc lắc đầu, trong mắt lại có ý cười.

"Thiền sư, người làm sao vậy?" Đệ tử bên cạnh thấy hắn nhận được phù truyền âm, sắc mặt trở nên tốt đẹp, không khỏi có chút kỳ quái.

Minh Đăng mím môi nói: "Không có gì."

"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy trước đó có cái nhìn không đúng lắm đối với một người mà thôi."

Đệ tử ở bên cạnh nghe không hiểu hắn đang nói gì, Minh Đăng lần tràng hạt, chỉ nói: "Trở về thôi."

Cố Yêm sau khi nhận được phù truyền âm, cuối cùng có thể đi báo cáo kết quả. Vân Đức Chân Quân không ở, hắn đi tới chỗ Tĩnh Ngôn Chân Nhân bẩm báo việc này, sau đó mới từ trong phong trở về.

Có điều, dọc theo đường đi, Cố Yêm vẫn không nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh, cũng không biết ông ta đã trở lại hay chưa.

Y vừa ở trong lòng nghĩ tới, liền thấy Trầm Quang rung động.

Trầm Quang có phản ứng, nói rõ Phó Hàn Lĩnh ở ngay gần đây?

Cố Yêm hơi hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một luồng sáng trắng hiện lên trên trời.

-- Phó Hàn Lĩnh đã từ bên ngoài trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play