Bước chân Phó Hàn Lĩnh dừng lại một chút, nhíu mày phái ra một con rối.

.........

Một bên khác, Cố Yêm cùng Minh Đăng đi tới Hồi Xuân Sơn.

Y trong lúc vô ý đi đến chỗ gặp con nhím yêu lần trước, phát hiện con tiểu yêu kia cũng không có ở chỗ này, liền bảo Minh Đăng dùng Yêu Huyết thử xem.

Lúc này, ở một chỗ sâu trong Hồi Xuân Sơn, con nhím con cùng con bướm nhỏ đang chờ mấy đồng bạn tới đây. Không lâu trước đó, bọn chúng từng cảm nhận được hơi thở của tiểu yêu khác ở cách đó không xa, cho rằng bọn họ cũng là vì đã phát hiện hương vị của mẫu thân mà tìm đến.

Hai yêu chờ rồi lại chờ.

Chờ rồi lại chờ.

Kết quả thời gian đã qua thật lâu, mấy con tiểu yêu kia lại từ trước đến sau không có đi tìm đến. Con nhím con từ trong bụi cỏ vươn người ra dò xét: "Bọn họ có phải là đã tìm nhầm chỗ rồi hay không a?"

Con bướm yêu cũng có chút khó hiểu. Hai tiểu yêu nhìn nhau một cái, quyết định đợi thêm một lúc nữa. Nếu lại đợi thêm một lúc nữa mà mấy tiểu yêu khác vẫn chưa tìm đến, bọn nó sẽ đi ra ngoài tìm.

Bụi cỏ ở Hồi Xuân Sơn thật sự thoải mái, hoa cũng rất ổn. Con nhím con cùng con bướm nhỏ nằm ở bên trên. Mới đầu vốn là muốn đếm thời gian, kết quả lại không hay không biết mà ngủ mất, mãi đến khi bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

"Yêu Huyết chỉ ra chính là ở chỗ này." Minh Đăng nói.

Hắn nhắm mắt, mở rộng thần thức khắp bốn phía, Cố Yêm lại ở trong lòng khe khẽ giật giật, nhìn về phía bên phải đằng sau gốc cây.

Có điều, tuy rằng y đã mơ hồ nhìn thấy, nhưng mà trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, dù sao Yêu Huyết ở trong tay Minh Đăng. Không mất bao lâu, Minh Đăng liền mở mắt ra nhìn về một hướng.

"Đi qua xem đi." Cố Yêm quay đầu sang nói.

Minh Đăng tránh đi ánh mắt y, gật gật đầu.

Con nhím con cùng con bướm nhỏ đang ngủ say sưa, trong mộng còn mơ thấy hương vị mẫu thân, bất thình lình liền bị một bàn tay xách lên, sau khi trở mình một cái còn chép chép miệng.

Chậc, còn ngủ rất ngon.

Bởi vì dùng đan dược, một đường này đều không xảy ra việc gì, Cố Yêm biết con nhím yêu đã không nhận ra mình nữa, vì vậy đối với hai tiểu yêu hoàn toàn không
khách sáo, mỗi tay xách lên một con để đánh thức bọn chúng.

Khi con nhím con tỉnh lại còn mơ hồ trong giây lát. Mẫu thân trong mộng không còn, con nhím con mở to hai mắt, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai... Nhân tộc?

Nó vừa mới chuẩn bị gọi con bướm, kết quả vừa nhìn liền thấy con bướm cũng bị xách ở trên tay.

"Hai người các ngươi trốn ở chỗ này có thể khiến ta đỡ tốn công đi tìm a." Cố Yêm nhíu mày chọc chọc cái bụng tròn trịa của nhím con.

Tiểu yêu mày mấy ngày không gặp, sao lại cảm thấy ăn béo ra rồi chứ?

Minh Đăng chưa từng thấy dáng vẻ trẻ con như vậy của Cố Yêm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn y một cái. Chỉ thấy hai tiểu yêu kia bị y xách ở trong tay, làm ra dáng vẻ uy hiếp, lúc này bị dọa cho lạnh run.

Cố Yêm đè nén cơn phát tình, đầu ngón tay đều nóng lên, giờ phút này nhìn thấy hai tiểu yêu hại y phải dùng thêm một viên đan dược này bị dọa sợ, trong lòng mới thoải mái một chút.

Con nhím con không nói ra được lời hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy người trước mặt này có một chút quen thuộc, nhưng giọng điệu lại rất hung hăng, nó nghĩ không ra, chỉ có thể kêu loạn chít chít chít.

Con bướm yêu thì lại hoàn toàn bị bộ dáng nghiêm mặt của Cố Yêm dọa sợ.

Hai tiểu yêu tội nghiệp ở trong tay Cố Yêm, trái lại có chút thú vị.

Minh Đăng nhìn thấy cảnh này, trong mắt thoáng hiện lên một chút vui vẻ không thể nhận ra, nâng tay đưa lồng sắt nhốt đám tiểu yêu sang.

"Đừng dọa bọn nó nữa."

"Nếu hai tên ở cùng một chỗ, trái lại cũng bớt việc cho chúng ta."

Minh Đăng vốn cho rằng ở đây chỉ có một con bướm yêu, không ngờ tới còn có một con tiểu yêu ngoài ý muốn. Hiện nay tám con yêu đều đã tìm đủ, cũng có thể bàn giao lại cho yêu chủ Bắc Kính rồi.

Sau khi hắn đưa lồng sắt qua, liền thấy Cố Yêm tuy rằng ngoài miệng uy hiếp, nhưng động tác lại nhẹ nhàng mà nhanh chóng nhốt hai tiểu yêu vào lồng sắt.

Ánh mắt Minh Đăng ngẩn ra một lúc, lại lần tràng hạt, nhận lấy lồng sắt.

Có điều trước khi đi vẫn là nâng mắt nhìn về phía thanh niên áo đỏ kia, nhỏ giọng nói: "Đa tạ."

Trong lòng Minh Đăng biết rõ, cho dù là có lời nói của Tĩnh Ngôn Chân Quân, nhưng Cố Yêm vốn cũng có thể không tới, lần này có thể tìm được mấy con tiểu yêu, có một nửa công lao của Cố Yêm.

Cố Yêm không dự đoán được hòa thượng đầu gỗ này sẽ lại nói lời cảm tạ, người này ngoại trừ Ngu Bạch Trần, trong mắt chỉ có Phật hiệu, những thứ còn lại đều không để mắt, hôm nay trái lại thật bất ngờ.

Sau khi nhìn tiểu yêu trong lồng sắt một cái, Cố Yêm chỉ nói: "Chuyện cảm tạ để sau lại nói, Minh Đăng thiền sư vẫn là đem những tiểu yêu này giao cho yêu chủ trước đi, miễn cho xảy ra việc ngoài ý muốn."

Minh Đăng gật gật đầu, vốn là muốn nói gì đó, nhưng mà sau khi liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, vẫn là không nói gì, chỉ là sau khi cầm lấy lồng sắt, gật đầu nói: "Bần tăng đi trước."

Thân thể Cố Yêm thả lỏng, phất phất tay.

Thời gian viên đan dược thứ hai của y hết hiệu lực cũng lập tức tới rồi, nếu Minh Đăng còn không rời đi, chỉ sợ là phải bại lộ. Hơn nữa... Nhiệt độ thân thể cũng càng ngày càng cao, chỉ sợ di chứng của đan dược cũng sắp đến.

Chân mày Cố Yêm không đổi, đốt ngón tay dưới áo gấm màu son lại siết đến trắng bệch, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào trên cây, dáng vẻ biếng nhác không khiến người khác nghi ngờ.

Y rũ mắt xuống, chân mày nhíu lại, chỉ cảm thấy hoa Phượng Hoàng trên áo cũng như nóng lên, cũng may lúc này Minh Đăng cũng không quay đầu lại, phát hiện ra không đúng.

Cố Yêm đứng một mình ở trong rừng, tựa lên trên cây, nhìn như nhàn tản mà chờ Minh Đăng rời đi trước.

Hai tiểu yêu sau khi vào trong lồng mới hiểu ra bọn chúng đây là cũng bị đưa về rồi, nhưng mà mẫu thân còn chưa tìm được đâu. Con nhím con sốt ruột mà lay lồng sắt, miệng gọi mẫu thân.

Mặc dù là cách một rừng cây, Cố Yêm cũng có thể nghe được.

Trên trán y nhảy lên một cái, nghĩ thầm may là con nhím con này bị đưa trở về rồi, bằng không mỗi ngày lại gọi một lần như vậy, y không bị Phó Hàn Lĩnh tóm được, trái lại là bị tiểu yêu này làm phiền chết.

Tiếng bước chân cùng âm thanh của con nhím con càng ngày càng xa.

Cố Yêm cứ thế tựa ở trong rừng chờ, đợi đến khi an toàn rồi mới thở hắt ra.

Thời gian hiệu lực của thuốc còn một nén nhang cuối cùng, sau khi một nén hương này kết thúc, di chứng sẽ hoàn toàn bắn ngược.

Cố Yêm nhớ đến lời Dược Phong Chân Quân nói lúc trước.

"Hai lần phát tình." Y hiện tại phải tìm một chỗ trốn đi.

Nhiệt độ bên trong đan điền càng ngày càng cao, dây buộc tóc của Cố Yêm lỏng ra, tai cáo trên đầu mơ hồ có xu thế vươn ra.

Y vốn là muốn trở về Thái Thanh Tông, nhưng sau khi tai cáo trắng bông xù đi ra liền biết bản thân hiện tại chỉ e là không xong rồi.

Đuôi mắt không biết từ khi nào đã có chút ẩm ướt.

Cố Yêm ngẩng đầu lên, chạm vào tai cáo một cái, khi xúc cảm bông nhung nhung lướt qua, đốt ngón tay vốn tái nhợt khẽ run lên một cái, bởi vì khắc chế, lúc thu hồi lại đã biến thành màu hồng nhạt.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay cả cánh rừng này cũng không đi ra được.

Cố Yêm cắn chặt răng, quyết định thật nhanh biến thành nguyên hình, sau khi thu hồi chín cái đuôi như nhũn ra, nhìn phương hướng một cái.

Phó Hàn Lĩnh thu hồi con rối dò đường trở về, phát giác Lục Lược Vũ vậy mà lại ở cùng một chỗ với vị Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc kia. Ông ta nhíu mày, sau khi không nhận được tin tức của tiểu hồ ly thì cũng không còn hứng thú gì, thu hồi con rối liền chuẩn bị quay về Thái Thanh Tông.

Kết quả Phó Hàn Lĩnh ngự kiếm đi vào phía trong Trung Châu không được bao lâu, bỗng nhiên thần thức liền điều tra được một chút không đúng.

Bên dưới, trên mái các tòa nhà trong thành có một cái bóng màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Phó Hàn Lĩnh dừng lại, kiếm Trảm Uyên liền hạ xuống phương hướng mới vừa rồi.

Bóng dáng kia... Nếu ông ta không nhìn lầm, hẳn chính là con tiểu hồ ly kia.

Ông ta nhíu mày, đuổi theo, nhìn thấy con cáo trắng kia vậy mà lại chạy vào bên trong một khách điếm.

Cố Yêm tùy tiện tìm một gian phòng trốn vào, dự định đợi sau khi khôi phục lại trở ra tính tiền. Thân hình y cực nhanh, động tác lại mau lẹ, lúc từ sân sau tiến vào khách điếm, không có một ai phát giác.

Đôi tai trắng bông xù của tiểu hồ ly bởi vì vừa rồi chạy trốn cực nhanh mà dựng thẳng lên. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp giờ phút này lấp lánh ánh nước, vừa vào cửa liền dùng cái đuôi đóng cửa lại.

Cố Yêm quay đầu lại nhìn một cái, ở trên đường chạy đến, y còn cố ý chọn một khách điếm không có tu sĩ. Giờ phút này tiến vào bên trong tiểu viện mới thoáng chút nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy may mắn là bản thân sáng suốt.

Lời tác giả:

Tiểu hồ ly: Ta thật sáng suốt.

Lão công cuồng lông nhung: Ta cũng cảm thấy như vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play