Phó Hàn Lĩnh vào trước lúc hừng đông đã rời khỏi phòng ngầm.
Kết giới bao phủ bên trong Thánh Điện biến mất, ngay cả Vân Đức Chân Quân đi cùng cũng không biết ông ta đã từng ra ngoài một chuyến, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau không nhìn thấy ông ta mới kinh ngạc trong giây lát.
"Ngày hôm qua sư huynh cũng đã ra ngoài?" Vân Đức lúc này mới nhận ra.
Phó Hàn Lĩnh phẩy phẩy tro bụi dính trên ống tay áo, thản nhiên nói: "Ra ngoài xem một chút." Ông ta cũng không có nói đến chuyện bản thân ngay cả hang ổ Yêu Tộc người ta cũng đã đi vào.
Vân Đức Chân Quân cũng không biết, thành thật nói ra chuyện bản thân vừa nghe được.
"Đêm qua đệ nghe người ta nói, gần đây Yêu Tộc có một đám tiểu yêu đi lạc."
"Vừa rồi Giác Sơn Tự cũng đã truyền tin đến, nhưng không biết là thật hay giả."
Phó Hàn Lĩnh nghe thấy lời này, trái lại nhớ tới mấy câu bản thân nghe được khi yến hội kết thúc ngày hôm qua.
"Đã tìm được một phần." Thì ra là chỉ chuyện này.
Ông ta khe khẽ gật gật đầu, trong lúc Vân Đức nhíu mày, mở miệng: "Là thật."
"Lần yến hội này xem ra chỉ là đãi yến đơn thuần mà thôi."
Yêu Tộc sau nhiều năm lại muốn xuất hiện ở trước mặt người khác, lần yến hội này cũng là cần thiết, Vân Đức Chân Quân cũng gật đầu: "Đệ đã thử thăm dò vị yêu chủ Hề Nha kia. Bọn họ không có ý định tham dự vào cuộc chiến Đạo - Ma."
Hiện nay tu sĩ Tu Chân Giới ở sáu châu lớn, Ma Tộc ở Ma Vực, hai bên phân biệt rõ ràng. Yêu Tộc xuất thế, nếu không muốn phá vỡ cân bằng, chỉ có thể cả hai bên đều không giúp bên nào.
Đây cũng là kết quả tốt nhất hiện giờ, Vân Đức Chân Quân nghĩ tới đây, nhẹ nhàng thở ra.
Phó Hàn Lĩnh trước đây từng tiếp xúc với Yêu Tộc, cho nên từ lâu đã biết rõ lập trường của họ, trái lại hoàn toàn không có bất ngờ. Có điều, khiến ông ta suy nghĩ lại là một việc khác.
-- Lúc trước Yêu Tộc đã từng vài lần lập ra ảo cảnh ở mấy châu, thứ muốn tìm kiếm có thể nào có liên quan tới bức tranh đá hay không?
Phó Hàn Lĩnh ở trong phòng ngầm dò xét một phen. Bên trong phòng ngầm thật ra cũng không có cái gì. Yêu Thành hiện giờ vừa mới xây dựng, vật quan trọng gì đó đều còn để lại trong Thập Vạn Đại Sơn. Bên trong phòng ngầm kia chỉ có mấy phần tài liệu, còn có một ít tài bảo Yêu Yộc tích góp trong những năm gần đây.
Ngoại trừ phát hiện hình khắc trên bức tranh đá thì cũng không có tin tức gì hữu dụng.
Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, sau khi Phó Hàn Lĩnh rũ mắt, lại rất nhanh che đi.
Lúc này sắc trời đã dần sáng, bên trong Yêu Thành lại khôi phục náo nhiệt.
"Sư huynh, mới vừa rồi yêu chủ Bạch Côn đã phái yêu thị đến truyền lời, e là đệ phải ở lại thêm mấy ngày."
Đi ra ngoài đã mấy ngày, sau khi xác định Yêu Tộc không có ý đối địch, mấy người Vân Đức vốn cũng nên trở về rồi. Nhưng Nam Cương vốn là chiến trường Đạo - Ma, hiện giờ Yêu tộc đặt chân ở đây, những việc sau đó vẫn cần phải xử lý.
Vừa lúc việc Phó Hàn Lĩnh cần tra xét cũng đã tra được, ở lại hẳn là cũng không thu được tin tức gì hữu dụng, bèn nói: "Ta vừa lúc cũng không còn việc gì nữa, hôm nay hẳn là sẽ trở về Thái Thanh Tông."
Vân Đức Chân Quân lúc này mới yên tâm. Dù sao nếu thật sự hai người bọn họ đều ở lại nơi này sẽ khiến cho Trung Châu không người đứng đầu, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể nói chắc. Tuy nói Yêu Tộc không có ác ý, nhưng mọi việc đều vẫn phải cẩn thận một chút.
"Có sư huynh trở về, vậy đệ yên tâm rồi." Vân Đức Chân Quân gật gật đầu.
Khi sắc trời sáng rõ, Phó Hàn Lĩnh cũng mở mắt ra.
........
Cố Yêm lúc này vẫn chưa nhận được tin tức sư tôn tiện nghi sắp về tới. Y mới vừa tu luyện một lúc liền bị Tĩnh Ngôn Chân Nhân phái đi trợ giúp Minh Đăng, nói là có mấy tiểu yêu của Yêu Tộc lạc tới Trung Châu, bảo y mau chóng cùng Minh Đăng tìm ra đám tiểu yêu.
"Phật tử Minh Đăng đã tới dưới chân núi, trong tay hắn có yêu huyết do Yêu Tộc đưa cho, có thể nhanh chóng tìm được mấy tiểu yêu đi lạc."
Cố Yêm chính là trốn đám tiểu yêu tìm mẹ kia, làm sao có thể đi. Nhưng mà y vừa chuẩn bị nói gì đó, Tĩnh Ngôn Chân Nhân đã nói: "Mười ngày sau, nếu thật sự không
tìm thấy đám tiểu yêu, một trong số yêu chủ kia, Bắc Kính, sẽ tiến vào Trung Châu."
Tĩnh Ngôn vốn là muốn nói, Trung Châu là trung tâm của Tu Chân Giới, không thể để người khác tùy tiện tiến vào. Nhưng mà đối với Cố Yêm, những lời này còn có một ý nghĩa khác.
Cố Yêm vẫn nhớ rõ thể chất Cửu Vĩ Thiên Hồ ghi lại trên tấm giấy da trâu kia, càng là đại yêu thì càng dễ bị ảnh hưởng, nếu để cho yêu chủ Bắc Kính tiến vào Trung Châu, thân phận của y chắc chắn sẽ bại lộ.
Lời từ chối vốn định nói ra lại nuốt trở vào, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tìm được đám tiểu yêu để Minh Đăng giao cho Bắc Kính. Y nhíu nhíu mày, nghĩ đến lọ
thuốc trong tay mình, lúc này chỉ có thể đồng ý.
Cũng may trước đó y đã luyện chế ra thứ này. Đám tiểu yêu đều là dựa vào hơi thở để nhận người, sau khi y dùng Tuyệt Tức Tán, cho dù là con nhím yêu kia ở trước mặt, nó cũng sẽ không nhận ra.
Đan dược miễn cưỡng cho Cố Yêm một chút tự tin. Y nhìn vị trí hiện tại của Minh Đăng do Tĩnh Ngôn Chân Quân đưa cho một cái, ra ngoài, ngự kiếm đi tới. Sau khi
đi đến bên ngoài khách điếm mới tính toán thời gian, cúi đầu ngậm vào một viên đan dược.
Minh Đăng trên đường tiến vào Trung Châu đã bắt được một con tiểu yêu, một con khỉ con bị nhốt ở trong lồng sắt, ngửi trái lại ngửi phải. Nó vừa rồi dường như mơ mơ hồ hồ cảm nhận được một hơi thở vô cùng thoải mái, nhưng mà lúc muốn ngửi lại, bỗng nhiên không thấy nữa.
Hơi thở kia biến mất, con khỉ con ngửi cả buổi cũng không ngửi ra được, bèn cho rằng bản thân ngửi nhầm rồi. Dù sao hiện giờ xung quanh trong khách điếm đều là
mùi thức ăn.
Nó nhìn chằm chằm người xung quanh, mãi cho đến khi Cố Yêm đi vào.
Bởi vì dùng Tuyệt Tức Tán, con khỉ con hoàn toàn không ngửi ra là y.
Sau khi Cố Yêm đi vào liền nhìn thấy con khỉ yêu kia, phát hiện khỉ yêu đối với việc y đi vào phản ứng bình thường, không cảm nhận được gì thì nhẹ nhàng thở ra, biết được đan dược quả thật có tác dụng.
Minh Đăng vốn biết Thái Thanh Tông sẽ phái người đến cùng hắn tìm kiếm, bởi vậy đã đợi ở trong khách điếm cả buổi. Hắn cho rằng người đến chỉ là một vài đệ tử bình thường, kết quả không ngờ tới người đến vậy mà lại là Cố Yêm, sau khi quay đầu sang thì có chút kinh ngạc.
"Sao lại là ngươi?" Hắn dừng một chút, lại dường như ý thức được những lời này không đúng, thoáng im lặng rồi sửa lời, nói: "Là Tĩnh Ngôn Chân Nhân phái ngươi tới?"
Cố Yêm sớm đã biết Minh Đăng không giỏi ăn nói, cũng không bất ngờ, nhíu mày: "Sao không thể là ta?" Y lấy lệnh bài ra, đưa Minh Đăng nhìn một cái, sau đó liền cất lại, nói: "Mau đi tìm thôi."
"Sớm tìm được, ta cũng sớm trở về báo cáo kết quả công việc."
Quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết gì, trước đó cũng không thể gọi là bằng hữu, lần này cùng lắm chỉ là hợp tác mà thôi. Sau khi bỏ qua mấy lời xã giao, Minh Đăng nghĩ đến bản thân vừa rồi nói sai, hơi hơi rũ mắt, nhưng hắn cũng không biết nên nói cái gì, liền đứng dậy.
"Đi thôi." Cố Yêm nhìn hắn một cái, nói.
Con khỉ con nhìn tăng nhân áo trắng kia một cái, lại nhìn người bên cạnh một cái, còn chưa hiểu được bọn họ đi làm cái gì.
Dựa theo lời Bắc Kính nói, hiện tại còn có tám con tiểu yêu chưa tìm được, nếu không có gì bất ngờ mà nói, hẳn là đều ở Trung Châu. Cố Yêm trái lại đã biết ở Hồi Xuân Sơn có một con, có điều con yêu kia hiện tại không cần gấp gáp đi tìm. Y cùng Minh Đăng liền đi tới nơi khác tìm kiếm.
Bắc Kính thân là đại yêu, yêu huyết của hắn có thể dò xét ra vị trí của những Yêu Tộc khác. Hai người đi tới một trấn nhỏ ngoài thành Xuân Phong tìm được một con.
Lại tới khe núi phía Bắc tìm được một con.
Đơn giản là trong thời hạn đan dược có hiệu quả, Cố Yêm hoàn toàn không bị con nào trong số tiểu yêu tới sau này phát hiện ra thân phận.
Hai người tìm kiếm rất nhanh. Một mình Minh Đăng không quen đường xá Trung Châu, khó tránh khỏi việc đi đường vòng, nhưng Cố Yêm từ nhỏ lớn lên ở nơi này lại
vô cùng rõ ràng tình hình ở Trung Châu.
"Bên này, trong rừng."
Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, chỉ cần tìm thêm một con là có thể trở về Hồi Xuân Sơn tìm một con khác. Nhưng mà sau khi bọn họ căn cứ vào vị trí yêu huyết chỉ ra đi tìm con bướm yêu kia thì lại hoàn toàn không thấy.
Cố Yêm nhíu mày lại.
Sao lại không thấy?
"Vị trí yêu huyết chỉ ra không có sai lầm." Đầu ngón tay của Minh Đăng tìm được ở trên lá cây một ít phấn hoa.
"Con bướm yêu kia quả thật là từng dừng lại ở nơi này, có điều không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đột nhiên rời đi."
"Hơn nữa, căn cứ vào chỉ hướng của yêu huyết mà nói, thời gian rời đi cũng không lâu." Hắn mặt mày thản nhiên, quay đầu nhìn về phía Cố Yêm.
Thời gian Tuyệt Tức Tán của Cố Yêm có hiệu lực đã sắp hết, một viên khác đang vân vê ở đầu ngón tay, nghĩ đến không biết hậu quả sau khi nuốt vào hai viên sẽ như thế nào. Y do dự trong một tích tắc, cuối cùng lại vì ở động tác nhịn không được muốn dựa gần lại của mấy tiểu yêu bên cạnh mà đưa ra quyết định.
"Tiếp tục tìm đi, hẳn là ở ngay gần đây." Cố Yêm mím mím môi, trên mặt mọi thứ như thường, sau khi xoay người lại nuốt vào viên đan dược thứ hai.
Hương vị đắng ngắt hòa tan trên môi, đám tiểu yêu vốn bỗng nhiên tới gần lại nghi hoặc mà thu đầu lại, không rõ bản thân vừa rồi vì sao lại muốn tới gần Nhân Tộc kia.
Minh Đăng hoàn toàn không phát hiện một màn này, chỉ là nghĩ đến từ sau khi Cố Yêm đến đây, con khỉ con liền thích đi theo Cố Yêm, không khỏi nói: "Ngươi còn rất được động vật yêu thích."
Động tác của Cố Yêm cứng lại trong một tích tắc, lúc nâng mắt lên lại giống như không có việc gì: "Ta không chỉ được động vật yêu thích, còn khiến người khác yêu thích."
"Như thế nào, Minh Đăng thiền sư không biết sao?"
Hai người sóng vai bước đi, đèn lồng mờ tối trong tay chiếu ra gương mặt tuấn mỹ của Cố Yêm.
Sau khi đã nuốt xuống đan dược ở trong miệng, Cố Yêm xoay người lại cười khẽ một tiếng. Ánh nến làm cho gương mặt y hiền hòa hơn một chút, bên dưới bóng tối, đôi mắt hoa đào ẩn tình kia cũng cong xuống, lúc chậm rãi nhìn người khác lại có chút giống một con hồ ly xinh đẹp.
Minh Đăng không hiểu chuyện tình ái, không biết quyến rũ người, lúc này chỉ nghĩ tới một hình dung như vậy.
Hoa Phượng Hoàng đỏ thắm chen qua bụi cỏ, hàng mi dài của Cố Yêm phủ xuống một vệt bóng tối, che đi nửa phần ánh mắt, đón lấy con khỉ con trong lồng sắt.
Minh Đăng thoáng chút ngẩn ra, bởi vì ánh mắt vừa rồi của Cố Yêm mà nhíu mày, thu lại ánh mắt, không nhìn y nữa.
Cố Yêm nhíu mày, tuy có chút không hiểu, nhưng thấy Minh Đăng không chú ý tới chuyện này, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hai người theo phương hướng phấn hoa để lại đi tìm suốt một đường, bởi vì con bướm này tạm thời không thể dùng yêu huyết để tìm kiếm, bọn họ chỉ có thể đi bộ ở trong rừng.
Cố Yêm vừa đi vừa tính toán lộ trình, hai viên Tuyệt Tức Tán đã là giới hạn của y, nếu lại dùng tiếp sẽ xảy ra cái gì, ngay cả y cũng không thể bảo đảm.
Hiện tại chỉ có thể mau chóng tìm được con bướm kia.
Có điều cũng may theo hai người từ từ đi tới, Cố Yêm liền nhận ra phương hướng con bướm kia di chuyển vậy mà lại có chút quen thuộc.
-- Hồi Xuân Sơn.
Trong lòng y mơ hồ nảy ra một suy đoán.
Con nhím yêu kia ở Hồi Xuân Sơn, giữa đám tiểu yêu này có thể cảm nhận ra nhau, có thể nào cũng đã đi tới Hồi Xuân Sơn hay không? Trước khi hiệu quả phát tình bị chồng lên, Cố Yêm lại rũ mắt mạnh mẽ khống chế, giống như không có việc gì mà tiếp tục.
Quả nhiên, sau khi ra khỏi cánh rừng, dấu vết phấn hoa của con bướm yêu hướng tới Hồi Xuân Sơn.
Cố Yêm nghĩ đến thời gian hiệu lực của viên thuốc thứ hai không còn bao lâu, liền mở miệng nói: "Đi Hồi Xuân Sơn tìm xem."
"Gần đây cũng chỉ có Hồi Xuân Sơn có rừng."
Minh Đăng gật gật đầu, chỉ là trong lòng lại nghĩ con bướm yêu này tới Hồi Xuân Sơn làm gì.
Trước đó Ngu Bạch Trần từng nói, xà yêu kia nói bên trong có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng, lẽ nào là ở Hồi Xuân Sơn?
Hắn dùng việc chính để đè xuống ngày ngẩn mới vừa rồi, cùng Cố Yêm tiến vào Hồi Xuân Sơn.
Mà ở một bên khác, Phó Hàn Lĩnh cũng đã về tới Trung Châu.
Sau khi hạ xuống đất, ông ta vừa mới chuẩn bị đi tìm tiểu đồ đệ, nháy mắt lại bỗng nhiên cảm nhận được một tia ma khí.
Lục Lược Vũ.
Hắn cũng đã đến Trung Châu?