Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 37


1 năm

trướctiếp

Cố Yêm bị tin tức này oanh tạc đến ngây ra, qua thật lâu mới bình tĩnh lại. Y tưởng tượng đến cảnh tượng đám tiểu yêu quái kia tìm được mình liền đau đầu, vậy mà Chu Vấn còn thêm phiền.

"Xà yêu?"

"Ta đời này cũng chưa từng thấy xà yêu đâu. Cũng không biết xà yêu và yêu thú có gì khác nhau, Cố Yêm, hay là chúng ta xuống núi đi tìm Ngu mỹ nhân đi?"

Chu Vấn vừa nghe thấy Yêu Tộc đến đây liền có chút hứng thú.

Cố Yêm trốn còn không kịp, mà người bên cạnh y còn gấp gáp muốn chen chân vào. Y bóp hủy phù truyền âm, liếc mắt nhìn Chu Vấn một cái:

"Ngươi cần ta nói với Tĩnh Ngôn Chân Nhân không?"

Nghĩ đến Chưởng Giáo đặc biệt lưu ý nói gần đây náo động, đừng gây thêm chuyện phiền toái, Chu Vấn đành phải lại ngậm miệng lại. Có điều hắn liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, không khỏi có chút kỳ quái: "Cố Yêm, trước đây không phải ngươi thích nhất là vô giúp vui sao?"

"Sao lần này lại không chút tò mò."

"Hơn nữa......" Chu Vấn có chút kỳ quái: "Ngươi dường như đã một thời gian dài chưa xuống núi rồi, cái này hoàn toàn không giống với ngươi a."

Nếu là trước đây, Cố Yêm chính là một người suốt ngày ở trong hoa lâu dưới chân núi, gần đây quả thật có chút khắc chế quá mức.

Cố Yêm đương nhiên biết việc đã nhiều ngày không xuống núi có thể sẽ khiến người khác kỳ quái, lúc này nhìn hắn một cái, nói: "Lại thêm vài tháng nữa là tới thời
điểm tuyên bố vòng nhiệm vụ Tán Kim năm mươi năm một lần, ngươi không chuẩn bị cho tốt, lẽ nào lần này chuẩn bị bị đánh bại bởi Lăng Tiêu Tông?"

Chu Vấn lúc này mới nhớ tới Cố Yêm vừa mới trở thành đệ tử quan môn của Kiếm Tôn, lần nhiệm vụ Tán Kim này với y mà nói vô cùng quan trọng.

Cho dù là vì mặt mũi cũng tuyệt đối không thể bị đánh bại bởi Yến Trì. Hơn nữa, Cố Yêm bởi vì đã lên tới Nguyên Anh kỳ, nhiệm vụ tiếp nhận chỉ e phải là nhiệm vụ cấp Đỏ trở lên.

Nhiệm vụ Tán Kim là một truyền thống của Tu Chân Giới, không biết có từ khi nào. Mỗi năm mươi năm một lần, do năm mươi Đại Năng xếp đầu bảng kỳ trước tuyên bố nhiệm vụ, dựa theo tu vi và độ khó để phân cấp nhiệm vụ, để cho tu sĩ ở trước bảng tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành.

Nhiệm vụ do mỗi Đại Năng tuyên bố khác nhau, cách thức hoàn thành cũng không giống nhau, nhưng mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ được Đại Năng càng lợi hại hơn
công nhận, phần thưởng nhận được lại càng cao, cũng bởi vì vậy, không ít người đều muốn nhận nhiệm vụ cấp cao. Loại truyền thống này lưu truyền tới nay, có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp cao hay không, hiện tại đã trở thành một tiêu chuẩn để vang danh.

Chuyện này Tĩnh Ngôn Chân Nhân cũng đã từng nói với Chu Vấn, có điều Chu Vấn vẫn luôn không xem đây là việc gì. Hiện giờ nghe thấy Cố Yêm nói tới, trái lại cũng
trở nên nghiêm túc, tạm thời đem chuyện xà yêu ném ra sau đầu.

Cố Yêm thấy lừa gạt được Chu Vấn rồi, cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, chỉ là trong lòng lại vẫn nghĩ tới chuyện của đám tiểu yêu quái.

Sau khi lại ở Diễn Võ Trường cả buổi chiều, y không yên lòng đích nghĩ, Yêu Tộc duy nhất từng gặp mình chính là con nhím con ở dưới chân núi Hồi Xuân Sơn, nó lại không biết mình là ai, hẳn là sẽ không tìm đến đây đi?

Cố Yêm cố gắng an ủi tâm tư của, sau khi Chu Vấn rời đi thì trở về động phủ.

Chu Vấn ở bên kia bị y lừa, sau khi trở về vội vàng đi thăm dò các Đại Năng kỳ trước công bố là nhiệm vụ gì, mà sau khi Cố Yêm trở về lại hoàn toàn không nghĩ tới việc này.

Y ở trong động phủ tu luyện một lúc lại cảm thấy có chút không an toàn, đem lọ thuốc ra cầm ở trong tay, nhìn lọ thuốc, nhíu mày, có chút do dự.

Mấy tiểu yêu kia đều đang tìm mình, hiện tại có nên dùng thuốc hay không?

Y mới vừa nảy ra tâm tư này, lại nghĩ đến Dược Phong Chân Quân từng nói thuốc này dùng càng nhiều, về sau hiệu quả của thuốc lại càng không tốt, tác dụng phụ còn
lớn hơn nữa, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng.

Cuối cùng Cố Yêm rũ mắt, đấu tranh một phen, vẫn là quyết định không dùng.

Dù sao hiện giờ chỉ là mấy tiểu yêu, nếu bây giờ dùng, về sau gặp được bốn vị yêu chủ kia chẳng phải là tiêu rồi sao? Lại nói, mấy tiểu yêu này tuy rằng là đang tìm y, nhưng mà chưa chắc đã tìm được a.

Mấy tiểu yêu này linh trí không cao, chỉ cần y trốn đủ kỹ thì sẽ không có vấn đề.

Chân mày Cố Yêm thả lỏng một chút, lại cất lọ thuốc trở về, hoàn toàn không có một chút giác ngộ là đã xem nhẹ tiểu yêu.

Ngay tại thời điểm Cố Yêm bình tĩnh lại, yến hội kéo dài ba ngày của Yêu Tộc bên kia cuối cùng cũng ngừng lại.

Trước khi mấy người Phó Hàn Lĩnh được thị giả dẫn ra, thám tử Yêu Tộc ở bên ngoài kia đã trở về, cúi đầu tới gần Hề Nha ở trên ghế bẩm báo.

Khi Phó Hàn Lĩnh đi ra ngoài, bước chân thoáng dừng trong giây lát, lại che đi biểu cảm. Ông ta cứ thế đi theo Yêu Thị* đến phòng dành cho khách. Sau khi Yêu Thị lui xuống mới nhắm mắt lại.

*Yêu Thị: Thị giả/người hầu Yêu Tộc.

Nếu vừa rồi ông ta không nghe nhầm, Yêu Thị kia hẳn là đang nói mấy chữ 'ba châu', dùng yêu ngữ giải nghĩa ra chính là... đã tìm được một phần.

Đã tìm được một phần.

Tìm được một phần cái gì chứ?

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve mũi kiếm, nhìn về trời đêm đèn đuốc sáng trưng phía bên ngoài, hơi hơi trầm tư.

..........

Sau khi mấy người rời đi, Yêu Thị nhỏ giọng nói: "Bắc Kính yêu chủ đã đưa nhóm tiểu yêu ở Tây Lục Châu trở về đến đây, hiện nay chỉ còn lại Đông Lâm Châu và Trung Châu."

"Tiểu yêu đi lạc tới hai châu này không nhiều lắm, hẳn là rất nhanh có thể tìm được."

Hề Nha gật gật đầu, lúc này mới yên tâm trở lại, có điều hắn lại giống như nhớ tới gì đó, nói: "Để ý mấy Nhân Tộc của Tu Chân Giới kia một chút."

Yêu thị dĩ nhiên hiểu rõ, sau khi nhận lệnh liền lui xuống.

Sau khi Yêu Thị rời khỏi, Hề Nha lại nhíu nhíu mày, đứng dậy đi tới sau điện, dừng lại ở chỗ Thánh Tượng. Sau khi Hề Nha di chuyển cơ quan liền đi vào mật thất.

Phó Hàn Lĩnh tuy rằng thoạt nhìn không chút để ý mà tham gia yến hội, nhưng mà thần thức lại vẫn bao phủ nơi này. Sau khi nhận ra thần thức của mình có một chỗ bị ngăn cản, ông ta hơi hơi híp híp mắt.

-- Có yêu chủ đi vào.

Xem ra nơi này cần đi tới một chuyến.

Ông ta nhớ kỹ chỗ này, cũng không có lập tức đi tới, mà là đợi đến đêm khuya mới đứng dậy.

Hề Nha đi vào một canh giờ liền nhận được tin tức khẩn cấp, không thể không ra khỏi mật thất Thánh Điện.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh nhận thấy không còn ai, hạ một cái cấm chế ở trong phòng, xoay người đi vào bên trong Thánh Điện của Yêu Tộc kia.

Yêu Tộc khác với Nhân Tộc. Yêu Linh trời sinh trời nuôi, bởi vậy trong tộc khắp nơi đều có đồ đằng. Phó Hàn Lĩnh đi vào liền nhìn thấy trong điện có khắc các loại hình ảnh Yêu Tộc.

Nến trong tay sáng lên, ông ta lần lượt xem qua lịch sử Yêu Tộc này, cứ thế đi theo hành lang dài đến cuối.

Lịch sử Yêu Tộc ghi lại các loại hình thái của Yêu Tộc này vốn cũng không có gì, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại nhìn thấy một bóng dáng.

-- Ở cuối hành lang dài điêu khắc một con hồ ly.

Con hồ ly kia khác với hồ ly bình thường, phía sau là chín cái đuôi hồ ly. Những bức tranh đá trước đó chỉ dùng một hai bức hình, nhưng mà đối với hồ ly lại là trọn cả một mặt tường.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ tới con tiểu hồ ly chạy trốn từ trong tay của mình kia, hơi hơi híp híp mắt.

Con tiểu bạch hồ kia chỉ có một đuôi, nhưng mà không biết vì sao khi nhìn thấy bức tranh đá, Phó Hàn Lĩnh lại cảm thấy bức tranh đá này có liên quan với nó.

Có điều, đây cũng chỉ là suy đoán. Ông ta nghĩ tới đây, ánh mắt hơi chuyển tới giá nến ở bên cạnh, một viên đá bắn ra, bệ đá kia liền khe khẽ chuyển động, để lộ ra mật
thất ở phía sau.

Sắc mặt Phó Hàn Lĩnh không chút biểu cảm, nắm kiếm, bình tĩnh tiến vào mật thất.

Ngay tại lúc Phó Hàn Lĩnh đi vào, Bạch Côn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra. Kỳ quái... Sao gã lại cảm thấy vừa rồi Thánh Điện có chút động tĩnh?

Thanh niên tuấn tú khe khẽ nhíu nhíu mày, nhắm mắt điều tra, lại không tra ra được cái gì. Đang lúc Bạch Côn cho rằng có phải bản thân đã nghĩ nhiều rồi hay không, Hề Nha đã đi tới.

"Đã xảy ra chuyện?" Gã tạm thời gác nghi hoặc vừa rồi sang một bên.

Hề Nha nhìn gã một cái: "Vừa rồi nhận được tin tức nói là Bắc Kính đã cùng Phật Tử của Giác Sơn Tự nổi lên xung đột."

"Có bị thương không?" Biết rõ tính tình của Bắc Kính, Bạch Côn không khỏi hỏi.

Hề Nha lắc lắc đầu: "Không có."

"Có điều vị Phật Tử kia không đồng ý cho Bắc Kính đi vào Đông Lâm Châu."

Giác Sơn Tự chính là châu phủ Đông Lâm Châu, Minh Đăng vào lúc có Yêu Tộc lâm thời tiến vào Đông Lâm liền đã nhận ra. Đám tiểu yêu này là nhân lúc chạy loạn mà vào, Minh Đăng không có để ý, nhưng mà sau khi cảm nhận được hơi thở của Yêu Tộc cấp cao lại nhíu nhíu mày.

Yêu khí nồng đậm như vậy, ít nhất hẳn cũng phải là Yêu Chủ.

Hắn đến Đông Lâm Châu làm cái gì?

Tay lần tràng hạt của Minh Đăng dừng lại một chút, mãi cho đến sau khi cùng Bắc Kính đánh một trận mới nhận được phù truyền âm của Ngu Bạch Trần, biết được đầu đuôi sự việc.

"Đông Lâm Châu tổng cộng chỉ có năm con yêu, ngươi đều đã tìm được rồi." Sau khi Minh Đăng nghe xong phù truyền âm, nhíu mày nói.

Bắc Kính hoàn toàn không tin: "Phật tử chớ để cuống ta, rõ ràng thằn lằn yêu nói những Yêu Tộc khác đều là chạy về hướng này." Gã đã nhiều ngày liền tìm kiếm tiểu yêu, cũng trở nên nóng nảy, giọng điệu không tốt chút nào.

Các đệ tử khác của Giác Sơn Tự thấy vậy đều sắc mặt khó coi.

Minh Đăng lại nghĩ tới truyền âm của Ngu Bạch Trần mới vừa rồi, nhìn về phía Bắc Kính, rũ mắt trầm tư trong giây lát, bỗng nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì hai bên đều
nhường một bước. Làm phiền Yêu Chủ viết ra tên của những tiểu yêu còn lại, bần tăng sẽ đưa bọn họ mang về."

Đông Lâm Châu cùng Trung Châu là vị trí trung tâm của Tu Chân Giới, dĩ nhiên là không thể để Yêu Tộc tùy tiện đi vào.

Bắc Kính vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, liền nghe thấy Hề Nha truyền âm: "Để cho người của Giác Sơn Tự đi tìm đi."

Người của Tiên môn đề phòng bọn họ, bọn họ há lại không đề phòng tiên môn. Nếu bọn họ muốn tìm tiểu yêu, vậy thì để cho bọn họ đi tìm.

Sau khi Bắc Kính híp híp mắt, lại thu lại tính tình, viết ra danh sách tiểu yêu.

"Trong vòng mười ngày, nếu như Phật Tử không tìm thấy, vậy bổn tọa sẽ tự mình đi vào tìm."

Minh Đăng khe khẽ gật đầu: "Người tới, mời Yêu Chủ đi nghỉ ngơi."

Sau khi Bắc Kính đưa ra kỳ hạn, Minh Đăng lúc này mới cúi đầu xuống, nhìn danh sách trong tay, ánh mắt thoáng dừng một chút.

Xà yêu ở Trung Châu, mấy Yêu Tộc khác hắn đều chưa từng thấy ở Đông Lâm.

Nghĩ đến chuyện Ngu Bạch Trần nói Trung Châu có thứ gì đó đang hấp dẫn tiểu yêu, đầu ngón tay Minh Đăng khẽ cuộn lại, lẽ nào đều đã đi về hướng Trung Châu?

Hắn so với Ngu Bạch Trần thì nghĩ nhiều hơn một chút. Sau khi Bắc Kính rời khỏi, Minh Đăng nhíu mày trầm tư... Đến cùng là cái gì đang hấp dẫn tiểu yêu?

Có điều, nếu đã đồng ý với Yêu Tộc, cho dù như thế nào cũng phải đi một chuyến tới Trung Châu. Các đệ tử xung quanh lúc này đều đã lui xuống, lúc nghĩ đến việc đi tới Trung Châu, hắn nhắm mắt lơ đãng liền nhớ tới Cố Yêm.

Vệt màu đỏ kia thoáng hiện trước mắt rồi biến mất.

Minh Đăng không biết bản thân vì sao lại đột nhiên nhớ tới người nọ, sau khi mở mắt ra, bàn tay lần tràng hạt không khỏi dừng một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp