Trong phòng luyện dược nho nhỏ yên tĩnh đến đáng sợ, Cố Yêm bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được.
Ngươi không có việc gì, luyện thuốc đoạn tử tuyệt tôn làm gì?
Y làm sao biết được đây là thuốc đoạn tử tuyệt tôn chứ? Cố Yêm trước khi mang tới cho Dược Phong Đạo Quân xem vẫn luôn cho rằng đây là Tuyệt Tức Tán mà y ngẫu nhiên phát hiện.
Có điều, lời này không thể nói ra, Cố Yêm đành phải ho khan một tiếng, giống như không có việc gì, nói: "Gần đây sắp tới mùa xuân, yêu thú phát tình dưới chân núi hơi nhiều, ta muốn tạo phúc cho dân."
Lý do này vừa nghe là thấy nhảm nhí, nhưng mà Dược Phong Đạo Quân nhiều năm qua say mê dược lý, tính cách đơn thuần, vậy mà lại không nhận ra, trái lại còn có chút đồng tình mà gật gật đầu.
"Cách này của ngươi trái lại rất tốt."
"Mấy yêu thú không có đạo đức, mùa xuân tới là ầm ĩ không chịu nổi, mấy ngày nay ta cũng nghe thấy âm thanh xằng bậy của bọn chúng."
"Nào, lại lấy phương thuốc của ngươi ra, ta luyện giúp ngươi."
Dược Phong Đạo Quân vốn còn cảm thấy luyện thuốc này có chút xấu hổ, nhưng mà sau khi Cố Yêm nói, lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, vì thế lại trở nên hưng thú. Càng nhìn Cố Yêm càng cảm thấy không hổ là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn, suy nghĩ chu đáo như vậy.
"Được, ta vừa lúc cũng học một chút." Cố Yêm duy trì tươi cười trên mặt, trong lòng gần như muốn mắng chết cái tên lừa đảo để lại phương thuốc chưa ký tên kia.
Nhờ phúc người này, y không chỉ cả ngày không luyện thành Tuyệt Tức Tán, còn bị ép cùng Dược Phong Đạo Quân luyện thuốc đoạn tử tuyệt tôn suốt một ngày.
Mãi cho đến buổi tối, thu dọn xong lò mới được thả ra.
Trông chừng ở trước lò luyện đan một ngày, Cố Yêm bị tra tấn đến sắc mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy, sau khi đi ra, nhìn thấy Yến Trì cũng không còn sức lực để châm chọc đối phương.
Bởi vì chuyện anh ta cùng Cố Yêm từ hôn trước đó, mọi người ở Lăng Tiêu Tông đều rất quen thuộc với Cố Yêm, y vừa đến Lăng Tiêu Tông liền có người báo cho Yến Trì.
Trên mặt Yến Trì không có một chút biểu cảm, làm như không nghe thấy gì, cứ theo lẽ thường tu luyện, làm việc, nhưng chỉ có trong lòng anh ta biết được đến cùng là có bình tĩnh hay không.
Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp mặt, đối với Phó Hàn Lĩnh, suy đoán mơ hồ trước đó trong lòng Yến Trì không những không mất đi, trái lại ngày càng tích trứ trong lòng.
Sau khi từ Diễn Võ Đường đi ra, anh ta không hay không biết mà đi tới phòng luyện đan, liền nhìn thấy Cố Yêm đang chà xát tro bụi trên mặt.
Cố Yêm tối hôm nay trái lại không gấp gáp trở về, y ở dưới tra tấn của một ngày luyện dược cường độ cao, tuy rằng chịu đủ tàn phá, nhưng mà Dược Phong Đạo Quân
không hổ là thiên tài của giới đan dược, vậy mà lại từ phương thuốc đoạn tử tuyệt tôn của Cố Yêm thay đổi một chút, luyện thành một vị thuốc khác, có thể trong thời gian ngắn che đi hơi thở trên người.
Có điều một viên đan dược chỉ có thể duy trì thời gian nửa canh giờ, thời gian luyện thành lại rất dài, có tác dụng thời gian hiệu lực lại rất ngắn, về sau dường như còn có tác dụng phụ gì đó.
Nhưng nếu đã đến đây rồi, Cố Yêm dĩ nhiên không thể từ bỏ. Y lấy danh nghĩa phương thuốc cổ không thể thất truyền để thuyết phục Dược Phong Đạo Quân, hai người lại bắt đầu luyện vị thuốc mới kia.
Khi Yến Trì tới đây, Cố Yêm cũng không liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Vừa rồi ở xa xa nhìn thấy người này khiến trong lòng Yến Trì khẽ động, chỉ là vừa đi tới đây, cảm giác kia liền lập tức bị áp chế.
"Ngươi tới Lăng Tiêu Tông làm gì?" Bởi vì không còn tầng quan hệ hôn ước kia, lúc Yến Trì lại mở miệng vẫn có chút không biết nói gì.
Cố Yêm nhìn anh ta một cái, đặt bình thuốc xuống, nhíu nhíu mày.
"Luyện dược a."
"Như thế nào, Lăng Tiêu Tông là nhà của Yến Thủ tịch, ta ngay cả đến luyện dược cũng không được?"
Yến Trì bị nói mát một câu, cũng nhíu mày lại, cũng may anh ta cũng chỉ là dùng lời mới vừa rồi để mở đầu, cũng không phải thật sự muốn hỏi Cố Yêm luyện dược gì, sau khi Cố Yêm nói xong, anh ta nắm chặt kiếm, hơi hơi mím mím môi.
Cố Yêm vốn là đi ra thả lỏng, lại gặp Yến Trì tới đây gây chuyện, tâm tình không tốt lên được.
"Xem ra Yến Thủ tịch tâm tình rất tốt, hơn nửa đêm không đi nghỉ ngơi còn có hứng thú tản bộ."
Yến Trì ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái: "Không phải tâm tình của ngươi cũng rất tốt?"
Cố Yêm cười nhạo: "Như nhau, như nhau."
Có điều vừa rồi y bị lò luyện nung đến choáng váng đầu óc, tâm tư còn đang quanh quẩn về phương thuốc. Sau khi cùng Yến Trì nói mát vài câu liền cảm thấy không thú vị nữa, ấn ấn cổ tay, nói:
"Nhìn Yến Thủ tịch còn có việc, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa." Y xoay người muốn đi, ngay sau đó liền thấy Yến Trì nhíu nhíu mày, nói: "Ta là tới tìm ngươi."
Cố Yêm lúc này trái lại dừng bước quay đầu sang, có chút bất ngờ.
"Yến Thủ tịch có việc?"
Thấy Cố Yêm xoay người lại, Yến Trì vẫn là mở miệng: "Ta nghe nói ngươi được Phó... Kiếm Tôn lập làm đệ tử quan môn?"
Cố Yêm kỳ quái mà nhìn anh ta một cái, gật gật đầu, lại cười lên: "Đây không phải là chuyện mọi người đều biết sao?"
"Yến Thủ tịch là cảm thấy có vấn đề?"
Khi y dừng lại vừa lúc đứng dưới tàng cây đang treo một ngọn đèn. Ánh nến trong chụp đèn mờ mờ chớp động, chiếu ra ánh sáng mơ hồ, cũng chiếu sáng gương mặt như cười như không của Cố Yêm.
Một thân áo gấm màu đỏ tôn cho gương mặt tuấn mỹ của Cố Yêm càng thêm đường hoàng. Trong mắt y hàm chứa ý cười, đôi mắt hoa đào đa tình hơi hơi cong xuống, khi chuyển mắt qua nhìn anh ta, khiến đầu ngón tay Yến Trì khẽ động.
Yến Trì không chỉ một lần biết dáng vẻ Cố Yêm ưa nhìn, nếu không, cũng sẽ không có nhiều nợ đào hoa ở bên ngoài như vậy.
Anh ta nhíu mày lại, bị ánh mắt của Cố Yêm nhìn đến có chút không thoải mái, nắm chặt kiếm, quay đầu đi: "Không có gì."
"Chính là muốn nói với ngươi... Cẩn thận sư tôn của ngươi."
Anh ta vốn là muốn nói ra suy đoán của mình, nhưng mà tới bên miệng rồi lại không nói ra được, chỉ nói ra một câu không hiểu ra sao như vậy, không đợi Cố Yêm phản ứng lại liền thu hồi ánh mắt.
Trùng hợp lúc này Dược Phong Đạo Quân đi ra muốn gọi Cố Yêm vào, sau khi nhìn thấy Yến Trì thì kinh ngạc trong giây lát.
"Yến Trì?" Ông có chút kỳ quái nhìn thoáng qua giữa Yến Trì và Cố Yêm.
Sau khi Yến Trì nói hết lời, gật gật đầu với Dược Phong, liền xoay người rời đi.
Cố Yêm trái lại kỳ quái nhìn theo bóng lưng của anh ta.
"Không xảy ra chuyện gì chứ?" Dược Phong nghĩ đến hai người này vẫn luôn không hợp nhau, nghĩ đến vừa rồi có phải là đánh nhau rồi hay không, không khỏi lên tiếng hỏi.
Cố Yêm lắc lắc đầu: "Không có việc gì, đi vào thôi." Nhìn ngoài mặt thì y không chút để ý, nhưng trên thực tế vẫn là bị lời nói mới vừa rồi của Yến Trì làm cho kinh ngạc.
Dù sao, cho dù là ai, nghe thấy một câu như vậy đều sẽ vô cùng kỳ quái.
Vị hôn phu tiền nhiệm bảo y cẩn thận sư tôn của mình?
Tuy rằng Cố Yêm biết Phó Hàn Lĩnh không phải người tốt gì, nhưng mà Yến Trì nói với y cái này để làm gì?
Còn có ánh mắt muốn nói lại thôi, lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều vừa rồi kia...
Cố Yêm suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được rõ ràng, đành phải thu ánh mắt lại.
"Nếu không có việc gì là tốt rồi."
"Mau vào xem lò thuốc vừa ra này."
Dược Phong Đạo Quân sau khi nhận được đáp án cũng không để ý, gọi Cố Yêm đi vào, Cố Yêm liền dời lực chú ý đến bên trong lò luyện đan.
Lò thuốc mới này là dựa theo nguyên bản Đoạn Tử Tuyệt Tôn Tán trước đó để sửa đổi. Trong đơn thuốc ban đầu có một loại dược liệu có tác dụng ngăn trở. Sau khi Cố Yêm nhìn thấy, nghĩ đến nếu ban đầu có thể ngăn trở tinh khí, vậy nếu sửa lại phần sau của đơn thuốc, giữ lại dược liệu có tác dụng ngăn trở này, lại thêm vào mấy dược liệu khác xem có thể sửa thành Tuyệt Tức Tán thật sự hay không.
Y nói ra ý tưởng này với Dược Phong, Dược Phong nghĩ nghĩ rồi cũng thí nghiệm một chút, vậy mà lại thật sự thành công, vì thế vừa rồi lại luyện mấy lò.
Dược Phong đưa cả hai lọ Tuyệt Tức Tán khác nhau cho Cố Yêm.
"Đây, có điều di chứng để lại rất lớn."
"Có di chứng gì?" Cố Yêm mở cả hai lọ ra nhìn nhìn, lại cố định ánh mắt vào lọ đan dược có thể che chắn hơi thở nửa canh giờ sau khi được bản thân sửa lại trong đó.
Dược Phong nhíu nhíu mày, nhìn y một cái, nói: "Lọ cuối cùng của ngươi tốt nhất đừng dùng cho yêu thú."
"Tuyệt Tức Tán sau khi sửa lại này bởi vì không có công hiệu đoạn tử tuyệt tôn trước đó, sẽ tạo hiệu quả ngược lại, kích thích phát tình."
"Sau khi che chắn hơi thở nửa canh giờ phải sơ giải mới được."
Sơ giải a...
Cố Yêm híp mắt nhìn lọ đan dược kia một cái, y không phải người chỉ biết thanh tu gì đó, dĩ nhiên biết sơ giải sau khi dùng Tuyệt Tức Đan này là ý gì.
Sau khi nghe thấy Dược Phong Đạo Quân nói, y trái lại cũng không có chướng ngại tâm lý gì. Trước đó là vì còn chưa tu luyện đến Nguyên Anh cho nên không thể không
giữ gìn Nguyên Dương, hiện tại sau khi tu đến Nguyên Anh, thứ này liền không còn quan trọng gì.
Nếu tới thời khắc nguy cơ, thật sự phải dùng một viên cũng không có gì, cùng lắm thì đến lúc đó trở về tự mình sơ giải là được. Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Yêm gật gật đầu, ngoài miệng nói: "Đạo Quân yên tâm, chỉ có lọ thứ nhất mới dùng cho yêu thú. Lọ sau này ta chỉ là cảm thấy sau khi thay đổi có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ tới, cho nên mới muốn luyện ra, sẽ không dùng đến."
Dược Phong cũng không nghĩ nhiều, dù sao ông cũng không nghĩ đến Cố Yêm sẽ đem thuốc luyện cho thú dùng cho chính mình.
Ông cho rằng Cố Yêm chỉ là muốn trân trọng đơn thuốc, còn cố ý dặn dò y đừng để lẫn lộn sẽ khó phân biệt.
...........
Một bên khác, ngay tại ngày thứ hai sau khi Cố Yêm mang theo lọ thuốc trở về Thái Thanh Tông, Phó Hàn Lĩnh cũng đã tới Nam Cương.
Bởi vì trước đó có con rối dò đường, Phó Hàn Lĩnh trái lại đi tới vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không có căng thẳng, gấp gáp như những người khác.
Đồng hành cùng ông ta còn có Vân Đức. Lần này Yêu Tộc hiện thế, Vân Đức là Chưởng giáo Thái Thanh Tông, cho dù như thế nào đều phải tới. Thời điểm hai người xuất hiện ở bên ngoài Yêu Thành tại Nam Cương, Bạch Côn liền nhận thấy.
Bàn tay dưới áo bào màu nước thoáng động, vị tôn giả kiếm tu kia hoàn toàn không có thu liễm hơi thở. Hắn đứng dậy cùng Hề Nha liếc mắt nhìn nhau một cái, che đi thần sắc kiêu ngạo giữa hai chân mày, xuất hiện ở ngoài cửa thành.
Một lúc lâu sau...
Phó Hàn Lĩnh ngồi ở trên yến hội có chút nhàm chán.
Trên yến hội ca múa thái bình, Vân Đức cùng Yêu Chủ nguyên thân là Yểm Nha* kia thăm dò lẫn nhau. Ông ta vuốt ve chén rượu, nhìn thoáng qua, lại tràn đầy hứng
thú mà thu lại ánh mắt.
Ông ta lúc này lại bỗng nhiên nhớ tới tiểu đồ đệ, nói đến cùng lắm cũng chỉ cách biệt mấy ngày, trái lại lại có chút nhớ A Yêm. Cũng không biết sau khi ông ta rời khỏi, tiểu đồ đệ đang làm cái gì.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt, khép hờ một nửa, vừa định gửi một đạo phù truyền âm cho Cố Yêm, lại phát hiện Trảm Uyên bên cạnh ong ong kêu vang, dường như có chút... hưng phấn?
............
Cố Yêm sau khi trở về vốn định thử nghiệm trước thuốc mang về một chút, nhưng mà bất đắc dĩ gần quanh đây
dường như không có Yêu Tộc khác, không có cách nào kiểm nghiệm hiệu quả của thuốc, y chỉ đành tạm thời dẹp đi suy nghĩ trong lòng.
Cũng may Cố Yêm biết thứ Dược Phong đưa luôn luôn có bảo đảm, đáy lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá xoắn xít.
Hiện tại không thử thuốc được, sắc trời lại còn sớm, sau khi Cố Yêm cất đồ vật đi liền dứt khoát chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Xoay người đổ một chút nước vào bồn tắm, cởi bỏ quần áo.
Bởi vì chuyện Yêu Tộc xuất thế, mấy ngày nay thần kinh y căng thẳng, không thể nghỉ ngơi thật tốt, ngay cả đôi tai và đuôi cũng chưa từng thả ra thả lỏng. Hiện giờ không dễ dàng mới có cơ hội Phó Hàn Lĩnh không ở đây, còn đã có đan dược, tảng đá lớn trong lòng Cố Yêm được dỡ xuống, liền yên tâm mà thả ra đôi tai cáo đã mấy ngày chưa ra ngoài hít thở.
Đôi tai trắng nhung nhung vừa ra tới liền run run lên. Sau khi mọc ra chín cái đuôi, Cố Yêm đã cố ý làm một cái bồn tắm cỡ lớn, hiện tại chín cái đuôi liền giãn ra ngâm mình trong nước.
Cố Yêm chỉ mặc áo trong, nằm bên trong bồn tắm, đang lúc y thoải mái đến mức chuẩn bị nhắm mắt.
Trầm Quang dường như bị lông xù đột nhiên xuất hiện ở sau lưng y hấp dẫn, không biết từ khi nào đã tự mình chạy ra khỏi Kiếm Phủ.