Một đám tiểu yêu lạc đường, sắc mặt mấy vị Yêu Chủ không khỏi thay đổi một chút.
Liên Thường nhíu mày nói: "Sớm biết Bắc Kính làm việc không đáng tin như vậy, hẳn là để ta đi hộ tống rồi."
Nhóm tiểu yêu tu vi thấp kém, ở Yêu Thành còn tốt, nhưng là một khi lưu lạc đến Tu Chân Giới, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hề Nha mím mím môi: "Bắc Kính đã đi tìm rồi."
"Có điều, bản thân Yêu Tộc có cảm ứng huyết mạch, tuy nói đám tiểu yêu kia lạc đường, nhưng hẳn không mất bao lâu là có thể tìm về." Đây cũng là nguyên nhân gã không lập tức dừng yến hội lại, mà đợi tiệc xong mới nói.
Bạch Côn vẫn lắng nghe hai người nói chuyện, lúc này gật gật đầu: "Tạm thời chờ tin tức của Bắc Kính đi."
"Nói không chừng, qua mấy ngày là tìm được rồi."
Lúc này Hề Nha hơi hơi nâng mắt lên. Yêu Tộc trước đó bẩm báo ở trên yến hội lại xuất hiện ở dưới điện.
"Yêu Chủ." Yêu Tộc hành lễ.
Hề Nha nhíu mày hỏi: "Mấy Yêu Tộc khác đã đi đến đâu rồi?" Trên đường có một đám tiểu yêu lạc đường, Bắc Kính hẳn là phải đi tìm đám tiểu yêu kia, cũng không biết mấy Yêu Tộc khác như thế nào rồi.
Sau khi hắn nói ra, Yêu Tộc dò đường kia liền nói: "Đại nhân yên tâm, mấy Yêu Tộc khác đã tới biên giới Nam Cương, ngay lập tức sẽ có thể đến Yêu Thành."
Hề Nha gật gật đầu, lúc này mới yên tâm một chút.
Hiện giờ Yêu Tộc hiện thế, mấy thế lực Đạo, Tiên, Ma, Quỷ trong Tu Chân Giới đều sẽ có người tới. Vì duy trì Yêu Thành mới xây dựng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, mấy người bọn họ tạm thời đều không thể rời đi, lúc này chỉ đành chờ đợi Bắc Kính có thể nhanh chóng tìm được mấy tiểu yêu.
...........
Mấy người bọn họ không biết chính là mấy tiểu yêu đi lạc lần này thật sự không thể trách Bắc Kính sơ ý, mà là tình huống lúc đó quả thật khẩn cấp.
Thời điểm bọn hắn đi đến chỗ giao giới của ba châu, vừa vặn gặp phải một ít việc ngoài ý muốn, gặp phải Nhân Tộc và Ma Tộc không biết của môn phái nào đấu pháp, bởi vậy thiếu chút nữa đã bị lan đến. Bắc Kính vì bảo hộ hàng trước của Yêu Tộc, liền đi lên trước mở đường, ai ngờ đấu pháp quá kịch liệt, trên đường lại khiến đội ngũ tách ra, lúc hắn quay đầu lại lần nữa, một nhóm tiểu yêu ở phía sau đã không thấy bóng dáng.
Mấy Yêu Tộc mỗi người đều có thiên phú, thần thông riêng, giữ mạng cũng đều là nhất lưu, vào thời khắc nguy cơ, hắn chưa kịp khống chế liền gà bay chó sủa mà tự mình chạy trốn, thậm chí Bắc Kính còn ở trên mặt đất nhặt được một cái đuôi bị rụng xuống của thằn lằn yêu.
Qua một lúc sau, lang yêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Đại, đại nhân, đều chạy rồi."
Bắc Kính đương nhiên đã nhìn thấy, mắt kép của hắn thoáng lóe lên trong một tích tắc, gương mặt anh tuấn thoáng chốc liền đen lại, quả thật bị đám tiểu yêu chọc cho giận đến cười rồi.
"Nói thừa, ta không biết chạy hết rồi sao?"
"Đám oắt này đừng để ta tìm được!"
Mắt thấy lúc này đuổi theo đã không kịp, Bắc Kính hộ tống đến nửa đường thì gặp phải sự cố bất ngờ, lúc này đối với nhân mã hai phe đánh nhau phía trước cũng trở
nên giận chó đánh mèo. Càng nghĩ càng giận, hắn dứt khoát quay đầu nhìn về đám người phía trước.
Mấy người đánh nhau chậm chạp nhận ra nguy hiểm, đều không hẹn trước mà đồng thời xoay người: "Các ngươi là ai?"
Ma tu đầu lĩnh kia còn chưa nói xong đã bị Bắc Kính tát một cái dán lên trên cây.
Mấy tiểu yêu khác trong đội ngũ nhìn thấy Yêu Chủ đem hai đầu lĩnh Ma tu và Đạo tu đánh nằm trên mặt đất cũng không khỏi ngậm miệng lại, cầu nguyện thay cho mấy đồng bọn chạy lạc.
Biết tính tình của vị đại nhân này, lang yêu thở dài, sau khi gửi tin tức cho mấy Yêu Chủ khác mới xử lý sự việc hiện giờ.
Mấy người đánh nhau đều đã bị trói lại treo lên trên cây, không đáng lo lắng, hiện tại cần nghĩ đến chính là mấy tiểu yêu chạy trốn kia.
"Đại nhân."
Bắc Kính sau khi xả giận một phen, cuối cùng cũng thu tay lại, nhìn thấy lang yêu muốn nói lại thôi, nhíu mày, dứt khoát nói:
"Ta đi tìm đám tiểu yêu, ngươi mang theo những người khác trở về trước."
Lang yêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gã chỉ sợ vị đại nhân này chậm trễ chính sự.
Mãi cho đến khi lang yêu mang theo đại quân Yêu Tộc rời đi, Bắc Kính mới một mình từ chỗ giao giới ba châu trước đó đi tìm đám tiểu yêu.
Đám tiểu yêu chạy tản ra ở ngã ba đường, lần lượt là tới Trung Châu, Tây Lục Châu và Đông Lâm Châu, hắn vốn dự định đi thẳng tới Trung Châu trước, nhưng mà vào lúc này lại nhìn thấy một khúc đuôi của thằn lằn yêu mới vừa rồi kia...
Tiểu yêu này vừa chạy vừa rụng đuôi, lại đi về phía Tây Lục Châu.
Bắc Kính do dự một chút, nhìn thấy dấu chân hướng về Tây Lục dường như nhiều hơn một chút, lại tạm thời thay đổi phương hướng, nghĩ, chờ tìm được mấy tiểu yêu ở bên kia trước lại sang bên này tìm.
Cố Yêm không biết bản thân ma xui quỷ khiến vậy mà lại tránh được một kiếp, chỉ thiếu một chút là có một Đại Yêu tới Trung Châu rồi.
Y nửa đêm thức dậy chế dược, vừa mở kết giới đã lấy lò luyện dược mua trước đó ra.
Nhờ phúc của Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm trước đó còn chưa biết sẽ dùng lửa hồ ly chế dược như thế nào, nhưng mà sau khi giúp ông ta sắc không ít chén thuốc khi trước, trình độ nắm bắt đối với lửa hồ ly lại thẳng tắp tăng cao.
Y lấy phương thuốc cổ ra, đặt ở trên bàn, vì phòng ngừa bất trắc lại nhìn một lần, sau đó mới châm lửa dưới đáy lò luyện dược, đưa vào từng loại, từng loại dược liệu.
Hơn nửa đêm, trên Tê Hà Phong một mảnh tối đen, bởi vì Phó Hàn Lĩnh đã rời đi, ngay cả Minh Quang Điện cũng không thấy ánh sáng, chỉ có động phủ của Cố Yêm đèn đuốc sáng trưng, không biết làm gì.
Lúc đệ tử tuần tra đi ngang qua còn có chút kỳ quái, có điều lại cho rằng Cố sư huynh quả thật là chăm chỉ, cũng đã trễ như vậy rồi vẫn còn tu luyện, chẳng trách có thể được Kiếm Tôn lập làm đệ tử quan môn, nhất thời dâng lên kính nể đối với Cố Yêm.
Nhưng mà bọn họ không biết Cố Yêm không những không có tu luyện, còn ở bên trong vô cùng cẩn thận luyện đan.
Toàn bộ dược liệu điều chế Tuyệt Tức Tán đều đã thêm vào, động tác dưới tay Cố Yêm không ngừng chăm chú vào lò luyện, e sợ có một chút dị động.
Phương thuốc cổ này là trước đó tìm được từ Tàng Thư Các, không có ký tên. Có thành công hay không thì khó mà nói, dùng được hay không cũng không biết.
Cố Yêm vừa cầu nguyện, vừa tính thời gian.
Lò thứ nhất đi ra.
Y ngừng thở, sau khi nhìn thấy lò luyện đóng chặt tỏa ra sương khói thì thu lửa hồ ly lại, mở lò ra. Tuy nhiên, vừa mở ra, bên trong liền có một mùi cháy khét bay ra.
Lò thứ nhất thất bại rồi.
Cố Yêm nhíu nhíu mày, cảm thấy cũng không ngoài ý muốn, đành phải lại tiếp tục luyện tiếp. Cho dù như thế nào y cũng không thể ngồi chờ chết.
Y vĩnh viễn sẽ không làm nam mụ mụ, đời này cũng không thể!
Cứ thế, ở dưới sự ám ảnh của con nhím yêu, Cố Yêm luyện suốt một đêm, vẫn không luyện ra được một viên hoàn chỉnh.
Cố Yêm cảm thấy phương pháp của bản thân có vấn đề, nhưng mà lúc này lại không tìm được người hướng dẫn.
Hỏi Phó Hàn Lĩnh là không có khả năng, hơn nữa ông ta đã đi Nam Cương, Thái Thanh Tông nổi danh về kiếm tu, lại không có mấy đan tu. Trái lại là Lăng Tiêu Tông có một trưởng lão đan tu có quan hệ rất tốt với y.
Trời vừa sáng, Cố Yêm nhìn một đống cháy khét trước mặt, cắn chặt răng, quyết định tới Lăng Tiêu Tông thỉnh giáo một phen, cần trong vài ngày luyện ra thứ này.
...........
Ngay tại lúc Cố Yêm đi tới Lăng Tiêu Tông, Lục Lược Vũ lúc này đã hóa thành hình người, xuất hiện ở Trung Châu.
Thân phận của hắn không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác cho lắm, vì để không mang đến phiền toái cho Ngu Bạch Trần, nên hẹn với Ngu Bạch Trần ở chỗ xa một chút.
Trong một quán trà ở biên giới Trung Châu, Ngu Bạch Trần vừa vào cửa liền nhìn thấy thanh niên áo hoa bên phía cửa sổ.
Khi Ngu Bạch Trần còn là thiếu niên đã từng cứu Lục Lược Vũ, nhưng mà khi đó Lục Lược Vũ chỉ nói dối hắn là một công tử gặp nạn, hoàn toàn không nói rõ thân phận, cho nên đến nay cậu ta vẫn không biết Lục Lược Vũ chính là vị Bạch Long Thánh Quân của Ma Vực kia.
Hai người trong mấy năm này vẫn thường xuyên thư tín qua lại, nhưng lại chưa từng gặp mặt. Hôm qua khi Ngu Bạch Trần nhận được thư của Lục Lược Vũ còn kinh ngạc giây lát.
"Lục công tử." Sau khi Ngu Bạch Trần tiến vào thì gật gật đầu.
Lục Lược Vũ thấy cậu ta tiến vào, quay đầu dấu đi thiên tính lạnh nhạt của rồng, lộ ra nụ cười giống như Nhân Tộc.
"Ngu Thánh Tử."
Ngu Bạch Trần cũng không biểu hiện ra cái gì. Tuy rằng trước đây cậu ta đã cứu Lục Lược Vũ, có điều mấy năm nay Lục Lược Vũ đã sớm trả hết nợ rồi. Quan hệ giữa hai người thật ra không tính là nợ hay không nợ gì đó. Sau khi cậu ta chào hỏi mới thả lỏng chân mày, cười nói: "Chúng ta cũng đã rất lâu không gặp, mấy năm nay ta chuyển đến Trung Châu, còn tưởng rằng không hẹn ngày gặp lại."
Lục Lược Vũ trước đó vẫn nói dối là mình ở tại Nam Cương, sau khi hắn nghe vậy, chỉ lắc lắc đầu: "Vừa lúc có việc đến Trung Châu nên tiện đường thăm ngươi."
Hắn nói là thật, lần này tới đây quả thật là vừa lúc có việc.
Hai người trò chuyện vài câu, Lục Lược Vũ vốn dự định trực tiếp hỏi Ngu Bạch Trần chuyện dược liệu, nhưng lại bỗng nhiên phát hiện Ngu Bạch Trần dường như đã thay đổi rất nhiều.
Năm đó khi ở Minh Nguyệt Cốc, Nam Cương, tuy rằng Ngu Bạch Trần bởi vì tu tập Lưu Ly Tâm, thiên tính thanh thuần, nhưng với người khác luôn có vài phần xa
cách. Mà hiện giờ, dường như bức tường ngăn kia đã bị cái gì đó đánh vỡ, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nhận ra.
Lục Lược Vũ hơi hơi híp híp mắt, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn đãi bản thân nghe được gần đây.
Đệ tử kia của Phó Hàn Lĩnh vì Ngu Bạch Trần mà cùng Yến Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông giải trừ hôn ước, lẽ nào thay đổi của Ngu Bạch Trần hiện giờ là vì đệ tử kia?
Hắn mặc dù là vì thiên tính, đối với nhân loại khó thể sinh ra tình cảm, nhưng lại đối với biến hóa trên người Ngu Bạch Trần nổi lên một chút hứng thú.
Chuyện dược liệu tạm thời dời lại một chút. Sau khi tiểu nhị mang trà lên, Lục Lược Vũ khẽ nhấp một ngụm, nâng mắt nói: "Ngươi mấy năm này trái lại đã thay đổi rất nhiều."
Ngu Bạch Trần đặt chén trà xuống, có chút nghi hoặc: "Thay đổi rất nhiều?"
Lời nói của bằng hữu đã lâu không gặp khiến cậu ta có chút không phản ứng kịp. Lục Lược Vũ nhìn cậu ta thật sâu, liếc mắt một cái, nói thẳng ra: "Ngươi trước đây gần như hoàn toàn không tham dự vào những chuyện đồn đãi kia."
Mấy chữ 'những chuyện đồn đãi' hiện lên trong đầu, Ngu Bạch Trần tức thì hiểu ra.
"Ngươi là nói Cố Yêm?"
Mấy ngày này quả thật có một vài lời đồn đãi về chuyện giữa cậu ta và Cố Yêm. Ngu Bạch Trần không ngờ tới, ngay cả Lục Lược Vũ xa tận Nam Cương cũng biết được. Có điều sau khi nghe thấy Lục Lược Vũ nhắc tới Cố Yêm, cậu ta lại không nói gì.
Vốn cũng không có gì, nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, không biết sao, Ngu Bạch Trần lại vô thức không muốn để cho người khác biết đến sự tồn tại của A Yêm.
Cậu ta chỉ là lắc đầu thay đổi đề tài câu chuyện: "Đều là đồn đãi mà thôi."
"Lại nghe nói Yêu Tộc hiện tại ở Nam Cương xây dựng Yêu Thành, nơi đó thế nào rồi?"
Ngu Bạch Trần không biết cậu ta phản ứng như vậy, trái lại khiến trong mắt Lục Lược Vũ thoáng lóe ánh vàng rồi biến mất, ngoại trừ vệt yêu khí kia, trong lòng hiếm khi lại dâng lên một chút cảm xúc khác lạ.
Đối với đệ tử quan môn kia của Phó Hàn Lĩnh, trở nên có chút tò mò. Có điều hắn từ trước đến nay vẫn không để lộ ra cảm xúc, sau khi rũ mắt, ngay cả Ngu Bạch Trần cũng không nhận ra tâm tư của hắn.
Sau khi Cố Yêm đi đến Lăng Tiêu Tông, trong lúc chờ thông báo đi vào liền nheo mắt lại, cảm thấy dường như có người đang nghĩ tới mình.
Có điều sau khi y đi vào, nhìn thấy mấy đệ tử quen biết y ở Lăng Tiêu Tông hướng ánh mắt tò mò về phía mình, liền có lời giải thích đối với cảm giác vừa rồi.
Cố Yêm một đường đi qua đều có người đang bàn luận, có điều bản thân y trái lại không chút để ý, dứt khoát dùng gương mặt không đổi sắc phớt lờ bọn họ, đi đến chỗ Dược Phong Chân Nhân.
Dược Phong nhận được phù truyền âm của y, đã sớm chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Cố Yêm liền lập tức xoa xoa tay đi tới.
"Ngươi nói đã tìm được một phương thuốc tuyệt diệu, đến cùng là phương thuốc gì, mau lấy ra cho ta xem một chút."
Mắt thấy đối tượng bát quái (bà tám) đi vào phòng chế dược, mọi người đều tiếc nuối thu lại ánh mắt.
Cố Yêm đem đơn thuốc Tuyệt Tức Tán ra: "Chính là cái này, làm phiền Dược Quân rồi."
Dược Phong mở phương thuốc Tuyệt Tức Tán ra nhìn một lúc.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, ông càng xem, sắc mặt càng kỳ quái.
"Ngươi xác định đây là Tuyệt Tức Tán?" Ông nhịn không được, hỏi.
"Có vấn đề gì sao?" Cố Yêm có chút kỳ quái.
Ngay sau đó liền nghe Dược Phong nói: "Tên gọi là Tuyệt Tức Tán này không sai, nhưng mà lại là một loại Tức khác."
"Ví dụ như?" Cố Yêm không hiểu.
Dược Phong nói: "Tức trong đoạn tử tuyệt tôn."
Ông quay đầu sang hỏi Cố Yêm: "Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, luyện cái này làm gì?"
Lời tác giả:
Dược Phong chân thành đặt câu hỏi: Ngươi không có việc gì, luyện thuốc đoạn tử tuyệt tôn làm gì?
Cố Yêm: Vì để không làm nam mụ mụ.