Cố Yêm vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Quang bay vòng quanh y, giống như là vì nhìn thấy cái đuôi của mình mà hưng phấn vô cùng.

Tâm thần Trầm Quang và y liên kết với nhau, y vừa định nhìn xem kiếm có chuyện gì, liền nhìn thấy nó dán lên đuôi của mình, lại thoáng chốc bay lên cao, giống như là đang chờ gì đó.

Ngay sau đó, Cố Yêm liền biết nó chờ cái gì.

Mấy cái đuôi vốn yên lành nằm ở trong bồn tắm, sau khi bị Trầm Quang quấy rối, thoáng chốc phốc một tiếng đứng lên, rung rung bọt nước dính bên trên, sau đó lập tức di động theo bóng kiếm.

Chín cái đuôi bông xù không phân biệt được trước sau đều đuổi theo Trầm Quang, bóng kiếm lên cao, đuôi lên cao, bóng kiếm hạ thấp, đuôi hạ thấp.

Cố Yêm lúc này mới phản ứng lại thì ra Trầm Quang không chỉ thích đuôi của mình, còn không ai dạy mà tự biết biến bản thân trở thành cây chọc mèo cỡ lớn.

Bản thân kiếm vốn hiếu động, giờ phút này cùng mấy cái đuôi trắng bông bông đan xen cùng một chỗ, cũng không biết là ai trêu chọc ai.

Cố Yêm vừa thấy đuôi cáo của mình không nghe lời liền đau đầu, sau khi nhìn thấy chúng nó đuổi theo cả buổi cũng không đuổi kịp thì giật giật khóe miệng, chỉ đành thử dùng tâm thần khống chế Trầm Quang bay thấp một chút, để cho mấy cái đuôi có thể quấn lấy.

Mãi cho đến khi một cái đuôi cáo màu trắng quấn lên "kiếm chọc mèo", những cái đuôi khác mới biếng nhác dừng lại.

Mà Trầm Quang thiên tính hiếu thắng, bị cuốn lấy, dường như lại không có tức giận, còn thu lại kiếm quang, nửa đẩy nửa quấn, chôn ở bên trong chín cái đuôi, xếp chồng thành một cuộn lông.

Nếu kiếm này là người, y cũng nghi ngờ có thể là nó sẽ hít một hơi. Có điều hành vi vừa rồi của thanh kiếm này vì sao lại cho y cảm giác quen thuộc như vậy chứ?

Giống như từng gặp qua ở đâu đó.

Cố Yêm suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng lại, đây không phải là bộ dáng người nào đó hít hà lấy mình trong mấy ngày bản thân biến về nguyên hình, bị Phó Hàn Lĩnh bắt được sao?

Đôi kiếm tình lữ này mợ nó sao ngay cả cái này cũng học theo?

Bởi vì chuyện bị ngửi bụng lúc trước thật sự không vẻ vang gì, Cố Yêm đã rất lâu không nhớ tới chuyện ở trong Minh Quang Các khi đó. Hiện tại vừa bị Trầm Quang này trêu đùa mấy cái đuôi, lại nhịn không được mà híp híp mắt.

Đúng lúc này, phù truyền âm sáng lên.

Cố Yêm vốn chuẩn bị dạy dỗ Trầm Quang một phen, nhưng mà giữa chừng lại bị cắt ngang, đành phải tạm thời thu ánh mắt lại.

Y hơi hơi vươn tay, phù truyền âm trên bàn liền bay tới, Cố Yêm cúi đầu nhìn một cái, vậy mà lại là của Phó Hàn Lĩnh.

Thật sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Cố Yêm âm thầm xỉ vả trong lòng, động tác lại không chậm. Y vẫn nhớ rõ hậu quả của việc không nhận phù truyền âm của Phó Hàn Lĩnh lần trước.

Trầm Quang được lông xù vây quanh, hiện tại vô cùng yên tĩnh, không có một chút ý muốn cử động.

Cố Yêm liếc mắt nhìn nó một cái, lúc này mới nhấn phù truyền âm lên tiếng.

Phó Hàn Lĩnh thấy Trảm Uyên sau khi ngân vang một lúc lại trở nên yên tĩnh, không khỏi nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biết là vấn đề bên phía Cố Yêm.

Ông ta hơi hơi rũ mắt, vuốt ve chén rượu, vốn vẫn có chút tiếc nuối vì mất đi nhúm lông trước đó, nhưng mà sau khi nghe thấy giọng nói của tiểu đồ đệ, đuôi chân mày lại giãn ra một chút, nhỏ giọng hỏi:

"A Yêm đang làm cái gì?"

Cố Yêm vốn cho rằng Phó Hàn Lĩnh lúc này tìm đến y là vì có việc, không nghĩ đến là hỏi y đang làm cái gì. Mặc dù y có chút kỳ quái, nhưng sau khi nhìn bồn tắm xung quanh mình, vẫn thật tình nói.

Chỉ là tắm rửa mà thôi, không có gì không thể nói.

"Tắm rửa."

Sau khi nghe thấy hai chữ này, bàn tay cầm chén rượu của Phó Hàn Lĩnh dừng lại một chút, ông ta đã nói Trảm Uyên sao lại đột nhiên hưng phấn như vậy, thì ra là từ chỗ Trầm Quang cảm nhận được tiểu đồ đệ đang tắm.

Phó Hàn Lĩnh lạnh nhạt liếc Trảm Uyên. Trao đổi giữa hai thanh kiếm vốn không đáng để ý, nhưng mà sau khi nghe thấy Cố Yêm nói ra hai chữ tắm rửa, ông ta bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh nhìn thấy bên trong Kiếm Trủng ngày hôm đó.

Tiểu đồ đệ chỉ khoác áo trong, tóc đen phủ xuống, dáng vẻ mỏng manh đứng ở nơi đó.

Một mảng trắng tuyết vốn gần như đã quên đi lại hiện ra trước mắt, Phó Hàn Lĩnh mím mím môi, bỗng nhiên lại có chút không vui.

"Có phải Trầm Quang ở bên cạnh ngươi hay không?" Ông ta nhíu mày, mở miệng nói.

Cố Yêm cúi đầu nhìn Trầm Quang bị mấy cái đuôi của mình quấn lấy một cái, đáp lại một tiếng.

Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh thoáng dừng lại, giọng điệu thản nhiên, nói: "Mấy thanh kiếm này không thể quá dung túng."

"A Yêm, nếu như bình thường không có việc gì, có thể huấn luyện nhiều một chút." Ông ta vừa nói xong, lại thông qua phù truyền âm truyền cho Cố Yêm một đạo khẩu quyết khóa lại Kiếm Phủ.

Một khi Trầm Quang tiến vào Kiếm Phủ, Cố Yêm niệm khẩu quyết, liền chỉ có đợi đến lúc tâm tình y tốt rồi mới có thể đi ra.

Cố Yêm không hiểu gì mà lắng nghe sư tôn tiện nghi nói, không khỏi mang theo biểu cảm kỳ quái.

Phó Hàn Lĩnh đây là... đang dạy y nhốt Trầm Quang vào phòng tối?

Chẳng trách mà Cố Yêm cảm thấy kỳ quái, thật sự là hành động của sư tôn tiện nghi rất kỳ lạ. Đang yên đang lành, bảo y nhốt Trầm Quang vào phòng tối làm gì?

Trầm Quang và Trảm Uyên đều là do Phó Hàn Lĩnh tự tay đúc ra. Cố Yêm chỉ biết Trầm Quang và Trảm Uyên là kiếm đôi, nhưng lại không biết sở dĩ hai thanh kiếm này là kiếm đôi, chính là vì giữa Trầm Quang và Trảm Uyên có thể truyền đạt cảm xúc cho nhau.

Y hơi hơi nhíu nhíu mày, lại nhìn về phía Trầm Quang đang giả chết, không biết Trầm Quang lại làm cái gì.

Kiếm Trầm Quang không có linh trí, không biết bản thân sắp bị giam vào phòng tối, nhưng lại có thể cảm giác thấy Trảm Uyên bên kia vô cùng sợ hãi, vì vậy đành phải dán lên mấy cái đuôi bông xù cọ cọ để lấy lòng chủ nhân.

Đuôi cáo của Cố Yêm bị Trầm Quang cọ đến ngứa ngáy, sau khi ho khan một tiếng, ý bảo nó yên tĩnh, mới nói: "Đa tạ sư tôn."

"Con nhất định sẽ quản giáo tốt Trầm Quang, không để sư tôn lo lắng."

Bởi vì Trầm Quang quấy rối, Cố Yêm cố sức khống chế mấy cái đuôi, nhưng mà một tiếng ho khan mới vừa rồi kia lại vẫn đã bị Phó Hàn Lĩnh nghe thấy.

Giọng ông ta hơi hơi trầm lại một chút: "A Yêm bị bệnh?"

Cố Yêm đương nhiên là không bị bệnh, y vừa rồi chỉ là cảnh cáo Trầm Quang đừng khiêu khích mấy cái đuôi của mình. Nhưng mà lời này lại không thể nói, Cố Yêm chỉ làm như không có việc gì, nói: "Không có việc gì, đa tạ sư tôn lo lắng."

"Đệ tử chỉ là vừa rồi lúc uống nước bị sặc, hiện giờ đã ổn rồi."

Giọng nói của tiểu đồ đệ nghe vào quả thật không giống như là có việc gì, Phó Hàn Lĩnh cách phù truyền âm dường như có thể nghe thấy tiếng nước vang lên khi y đứng dậy ở bên kia.

Ngay cả bản thân cũng không nhận ra bàn tay cầm lấy chén rượu siết lại một chút. Qua hồi lâu, Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt nói: "Nếu là như vậy, vậy A Yêm sớm mặc quần áo đi nghỉ ngơi đi."

"Nhớ hong khô tóc."

Lúc Phó Hàn Lĩnh ngắt phù truyền âm, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.

Biểu cảm của Cố Yêm càng thêm kỳ quái, cảm thấy được những chuyện mà y gặp mấy ngày nay đều rất thần kì.

Trước đó là có Yến Trì bảo y cẩn thận với Phó Hàn Lĩnh, sau đó là có Phó Hàn Lĩnh bảo y nhốt Trầm Quang vào phòng tối, một đám người đều rất khó hiểu.

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng Cố Yêm vẫn là cười nói: "Sư tôn yên tâm."

"Sư tôn và Chưởng giáo ở Nam Cương cũng cẩn thận mọi việc." Mấy lời dễ nghe ai mà không biết nói, Cố Yêm biết rõ Phó Hàn Lĩnh không có lòng tốt gì, ngoài miệng cũng đáp lại vài câu.

Ai ngờ Kiếm Tôn ở bên kia sau khi thu tay lại vốn là biểu cảm lạnh nhạt, lại hơi hơi nhếch lên khóe môi.

Tiểu đồ đệ vừa rồi lại đang nghi ngờ tâm ý của ông ta. Phó Hàn Lĩnh nhíu mày, dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Cố Yêm ở bên kia phù truyền âm.

Có điều tiểu đồ đệ hẳn là đang mặc quần áo, tiếng nước càng thêm rõ ràng, một giọt nước theo vách thùng rơi xuống đất.

Xung quanh kèn sáo không ngừng, nhưng Phó Hàn Lĩnh lại nghe thấy rõ ràng, sau khi rũ mắt, không khỏi ngắt phù truyền âm.

Vân Đức Chân Quân ở bên cạnh vừa quay đầu sang liền nhìn thấy phù truyền âm trong tay sư huynh, cho rằng là ông ta đã phát hiện cái gì không đúng. Trong lòng dừng lại một chút, nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, lẽ nào yến hội này có vấn đề?"

Ông cho rằng phù truyền âm này là gửi tình báo về, nào ngờ Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Không có vấn đề."

Thấy Vân Đức có chút khó hiểu, Phó Hàn Lĩnh thản nhiên cười nói: "Phù truyền âm vừa rồi là gửi cho A Yêm."

"Bản tôn ra ngoài đã mấy ngày, A Yêm thật sự lo lắng, nên bọn ta trò chuyện một chút."

Rõ ràng là ông ta gửi phù truyền âm trước, hơn nữa vừa rồi nghe giọng điệu của tiểu đồ đệ không có gì là lo lắng, nhưng Phó Hàn Lĩnh lại vẫn là mặt không đổi sắc mà bẻ cong sự thật.

Vân Đức dĩ nhiên là nghe không hiểu lời ông ta nói, chỉ là sau khi nghe thấy những lời này, mơ hồ cảm thấy lúc sư huynh đối mặt với Cố Yêm, dường như có chút khác biệt với những người khác.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, thấy có vẻ tâm tình sư huynh coi như không tệ, ông cũng không nghĩ nhiều thêm.

............

Sau khi Cố Yêm phủ thêm áo bào đỏ, quay đầu lại, nhìn thấy phù truyền âm cháy hết cũng không bất ngờ. Chỉ là nghĩ tới lời Phó Hàn Lĩnh nói, có chút nghi hoặc.

Cho nên... Trầm Quang đến cùng đã làm cái gì?

Sau khi y nghĩ không ra liền thu Trầm Quang vào trong Kiếm Phủ, lúc này lại vẫn dùng khẩu quyết khóa lại. Kiếm phủ bị che lại, Trầm Quang chen trong bông xù đủ rồi cũng trở nên ngoan ngoãn.

Cố Yêm lúc này mới yên tâm, ung dung, thoải mái bước ra.

Nước trong bồn tắm đã được xử lý, y để trần bàn chân, dẫm lên lớp thảm ấm áp, cảm thấy hết sức thoải mái.

Bởi vì việc vẫn luôn lo lắng tạm thời xem như đã giải quyết, Cố Yêm hóa thành nguyên hình, cuộn mình lại, dùng chín cái đuôi cáo bông nhung nhung làm chăn, an tâm mà nhắm mắt lại.

Cố Yêm nghỉ ngơi một lần này chính là cả một ngày.

.........

Con nhím yêu trong Hồi Xuân Sơn sau khi chạy đi, lại cảm thấy có chút không đúng. Tuy rằng mẫu thân là giống đực, nhưng mà hơi thở trên người lại không thể gạt được người khác.

Mẫu thân chính là mẫu thân a.

Con nhím con suy nghĩ mấy ngày, trốn ở trong bụi cỏ, không ngừng nhớ lại mùi hương cảm nhận được ngày hôm đó, càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ mới vừa rồi của mình là chính xác.

Nhưng mà mẫu thân đã mấy ngày chưa đến đây, con nhím con ủ rũ suy nghĩ.

Nó vừa chuẩn bị tìm biện pháp kiểm tra một chút, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy một con yêu cũng chạy loạn khác.

Con bướm nhỏ mới đầu cũng không giống nhím con chạy đến Hồi Xuân Sơn. Nó mấy ngày này khó thể hiểu mà giống như bị cái gì đó hấp dẫn, từ bên ngoài một đường bay tới.

Mấy tiểu yêu này hoàn toàn là dựa vào bản năng mà hành động, rất ít khi sẽ chạy trốn cùng nhau, đây vẫn là lần đầu tiên.

Nháy mắt khi nhím con nhìn thấy bướm yêu liền trở nên cảnh giác.

"Chít chít chít."

Ngươi là đến tranh mẫu thân với ta?

Con bướm chưa từng gặp Cố Yêm, vẫn chưa biết có chuyện mẫu thân, bị con nhím nhắc tới mới nhận ra bản thân không hay không biết đã bay xa như vậy.

Hai tiểu yêu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau thù địch lúc ban đầu, đều trở nên có chút kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play