Cho dù là ai, đang yên đang lành đi trên đường lại bỗng nhiên bị một thứ từ trong bụi cỏ nhảy ra ôm lấy đều sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
Cố Yêm vô thức mà trở nên cảnh giác, đầu ngón tay của y lưu chuyển linh lực, nhíu mày chờ thứ trong bụi cỏ ra tay. Nhưng mà đợi cả buổi trời lại vẫn không thấy thứ kia có hành động, chỉ là ôm lấy mắt cá chân của y, không biết đang làm gì.
Móng vuốt mang theo gai nhọn cào ở trên giày có chút ngứa, Cố Yêm nhíu nhíu mày, cúi đầu xuống, lạnh giọng nói: "Buông tay."
Vật kia giống như là nghe không hiểu, sột sà sột soạt ở trong bụi cỏ. Móng vuốt trái lại tiến tới một chút, có ý định ôm lên phía trên chân y.
Cố Yêm híp híp mắt, lần này không có khách sáo, trực tiếp cúi người, đẩy bụi cỏ ra.
Ở trong bụi cỏ thật dày nằm lù lù một con nhím con, đang tràn đầy đáng thương ôm lấy chân y. Sau khi nhận thấy Cố Yêm đẩy bụi cỏ ra, còn "chít chít" hai tiếng.
Cố Yêm: ...
Con nhím này sao lại ở đây?
Không đúng, con nhím này hẳn là Yêu Tộc đi?
Yêu Tộc bậc thấp không thể dò xét Yêu Tộc bậc cao, nhưng Yêu Tộc bậc cao lại có thể nhận ra huyết mạch thấp hơn bọn họ, yêu lực trên người con nhím này yếu ớt, vừa nhìn liền biết là tiểu yêu tu vi thấp kém, cũng không biết làm thế nào lại tới nơi này.
Cố Yêm có thể cảm nhận được con tiểu yêu này không có ác ý với mình.
Y nhìn gai nhọn khắp người đối phương, muốn xách lên lại không biết ra tay như thế nào. Đang phát rầu, liền thấy con nhím con tỉnh tỉnh mê mê kia trở mình một cái, giống như hiểu được suy nghĩ của y, trực tiếp để lộ bụng ra.
Nói gì mà Yêu Tộc đều rất cảnh giác đâu.
Con tiểu yêu này là như thế nào?
Cố Yêm không để ý tới động tác của nó, trực tiếp xách móng vuốt của con nhím con lên, lúc con nhím con chòi đạp lung tung thì nhìn nó một cái.
Con nhím lập tức yên tĩnh lại, chỉ là ngoài miệng vẫn chít chít chít như trước. Lần này trái lại Cố Yêm đã hiểu được ý tứ của nó, thì ra là lúc con nhím này cùng đại quân
Yêu Tộc di chuyển đến Nam Cương, trên đường đi lạc, chẳng biết làm sao con yêu một mình lại đã đi tới Trung Châu.
Bởi vì ở nơi xa lạ, linh khí của con nhím lại thấp kém, cho nên vẫn trốn ở trong bụi cỏ ít người để tránh né Nhân Tộc, không ngờ tới hôm nay Cố Yêm vừa lúc đi tới chỗ này bị nó bắt được.
Con yêu nhím con cũng không biết là như thế nào. Bình thường nó gặp Nhân Tộc đều sẽ vô thức dùng yêu lực bao bọc bản thân lại, ẩn hình trốn đi, nhưng mà hôm nay trong lúc ngủ mơ mơ màng màng lại bỗng nhiên ngửi được một hơi thở có hương vị cực kỳ ngọt ngào, khiến nó nhịn không được mà mở mắt ra.
Loại cảm giác này rất thần kỳ, con nhím con rõ ràng đã ăn no, nhưng mà sau khi ngửi thấy lại đói bụng không thôi.
Nó nghĩ không rõ là vì sao lại đói, chỉ đành đi theo hơi thở kia, vào lúc Cố Yêm cuối cùng tới gần nó, liền ôm lấy đối phương.
Sau khi tới gần Cố Yêm, hơi thở có hương vị ngọt ngào kia càng thơm hơn, so với trái cây chua ngọt ngon miệng còn ngon hơn. Con nhím con chít chít chít bày tỏ hưng phấn của bản thân, Cố Yêm miễn cưỡng nghe hiểu mấy chữ.
Chít, thơm thơm.
Chít, ôm ôm.
Nó vừa chít, vừa để lộ ra cái bụng.
Bộ dáng này, không ít tu sĩ nhìn thấy, nói không chừng đều sẽ dao động, cho dù biết nó là Yêu Tộc cũng nhịn không được mà tiến lên sờ một cái, nhưng mà Cố Yêm lại không chút cử động.
Thơm cái gì mà thơm, y hôm nay rõ ràng không có xông hương.
Y bị con nhím làm ầm ĩ như vậy, trái lại có chút nghi hoặc.
Con nhím con không biết người này sao lại thơm như vậy, Nhân Tộc đều rất đáng ghét, nó đối với người này lại rất thích, một mặt nhịn không được nhắc nhở bản thân cẩn thận với Nhân Tộc, một mặt lại chít chít dựa tới gần.
Con nhím này quả thật giống như là muốn dính lên trên người Cố Yêm, Cố Yêm nhíu nhíu mày: "Thơm mà ngươi nói là thế nào?"
Bản thân Cố Yêm cũng không ngửi được trên người mình có mùi hương gì, cùng lắm là trước đó tiếp xúc cùng Phó Hàn Lĩnh, lây dính một ít mùi hương tuyết tùng
trên người đối phương, nhưng con nhím này hẳn là không thích những cái này đi?
Trong lòng Cố Yêm có một vài suy đoán, liền lấy ra một lọ cao hương tuyết tùng đặt ở chóp mũi con nhím. Con nhím con lập tức lui về phía sau một bước, nhưng mà lại lần nữa hướng về phía Cố Yêm kêu.
Lẽ nào là trên người mình có thứ gì đó mà bản thân y không cảm giác được?
Tuy rằng Cố Yêm biết thể chất "trùng mẫu" của bản thân đối với Yêu Tộc tất nhiên sẽ có khác biệt, nhưng lại không biết con nhím này kêu cái gì thơm. Nếu có thể sớm biết được, không chừng có thể né tránh những Yêu Tộc khác bị mùi hương hấp dẫn.
Cố Yêm nghĩ rất tốt, cảm thấy con yêu nhím con này trái lại cũng coi như là xuất hiện đúng lúc, vì vậy hiếm có mà kiên nhẫn với nó hơn một chút.
Vào lúc con nhím con lại trở về trên tay y, Cố Yêm nhướng nhướng mày, giọng điệu uy hiếp dịu đi, dỗ dành nói: "Nhím con, nói cho ta biết, ta thơm chỗ nào?"
Nếu như lúc này có người khác ở đây, liền có thể nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ áo đỏ giữa núi, dáng vẻ rũ mắt ôn hòa, biểu cảm dịu dàng.
Dáng vẻ Cố Yêm thật sự rất ưa nhìn.
Con nhím cho dù là không hiểu thẩm mỹ của Nhân Tộc, nhưng mà vào giờ phút này cũng đã bị hấp dẫn.
Nhân Tộc kia đặt nó trong lòng bàn tay, ánh mắt mỉm cười nhìn nó.
Dưới ánh mặt trời, làn da Cố Yêm như được bao phủ một tầng ánh sáng, trắng nõn, nhẵn nhụi, ngay cả gai nhọn trên người nó không cẩn thận đâm vào một cái, liền dễ dàng chảy ra một giọt máu nhỏ.
Nhân tộc thơm lừng này rất yếu ớt.
Con nhím con không làm ầm ĩ nữa.
Cố Yêm thấy giọng điệu dỗ dành tiểu yêu rất hữu dụng, vì thế sau đó tiếp tục thăm dò sờ bụng nó một cái, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Con nhím con được ấm áp bao phủ, vươn móng vuốt cẩn thận ôm lấy ngón tay y, dưới ánh mắt cổ vũ của Cố Yêm, chít chít chi chi nói: "Thơm."
"Hít hít."
"Mẫu thân, thơm."
Nhân Tộc này mang đến cho nó có một loại cảm giác yêu thích tự nhiên, khiến con nhím con suy nghĩ nửa ngày, thử thăm dò đáp lại.
Nhưng mà một giây sau, Cố Yêm nghe rõ con nhím yêu nói cái gì, biểu cảm bỗng nhiên cứng đờ.
"Ngươi gọi ta là gì?"
Con nhím con nghi hoặc mà lặp lại một lần.
"Mẫu thân."
Cố Yêm ngàn vạn lần không ngờ có một ngày y sẽ bị người khác gọi là mẹ, thanh niên áo đỏ mang theo con nhím con đứng ở tại chỗ, mặt đều đen rồi.
"Câm miệng, ta không phải mẫu thân của ngươi."
Tốt lắm, cuối cùng đã biết tiểu yêu này là bị cái gì hấp dẫn đến đây.
Hương vị của mẹ cái quỷ gì.
Cố Yêm tức giận đến mức tay đều run lên.
Y sai rồi. Y chỉ biết tiểu yêu không cảm nhận được uy áp huyết mạch của mình, lại không biết tiểu yêu sẽ xem y là mẹ nó.
Con yêu nhím con sau khi nói xong, không biết Nhân Tộc thơm thơm này vì sao lại tức giận, nó từ ở trên tay Cố Yêm lúc đầu, biến thành bị xách một chân.
Cố Yêm hít một hơi thật sâu, cùng con nhím mắt to trừng mắt nhỏ, qua một lúc, nói: "Ta không phải mẫu thân của ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi."
Thấy con yêu nhím không hiểu, Cố Yêm lại hung dữ mà ra đòn mạnh hơn.
"Ta là nam tu."
Con nhím con rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Cố Yêm khẽ cười phì một tiếng: "Không được nói với người khác ngươi đã từng gặp ta."
"Tới từ nơi nào thì trở về chỗ đó, biết không?"
Tiểu yêu này không biết thân phận của y, tuy rằng Cố Yêm đối với việc nó gọi mình là mẹ này không thể chấp nhận, nhưng mà cũng không đến mức ra tay với một con
tiểu yêu. Sau khi đe dọa đối phương một lần, không cần y nói, con nhím liền vô cùng uất ức, tủi thân mà ẩn hình, tự mình chạy mất, cũng không dám ở trên đường tùy tùy
tiện tiện ôm chân Nhân Tộc nữa.
Nhìn thấy con nhím yêu chạy vào trong núi mất dạng, Cố Yêm lúc này mới thu lại ánh mắt.
Hiện tại suy nghĩ trong đầu y đều là một tiếng gọi mẹ vừa rồi kia, cũng may đây là một con tiểu yêu, nếu là đại yêu, Cố Yêm chắc chắn sẽ cho nó biết kết cục của việc gọi mẹ lung tung.
Y hít một hơi thật sâu, bởi vì hôm nay ngẫu nhiên gặp được con yêu nhím, ngay cả tâm tình cùng người khác nói chuyện phiếm cũng đều không còn, mặt không chút biểu cảm, đi vào mua một ít thuốc.
Cố Yêm mấy ngày trước đã ở trong sách nhìn thấy một vị thuốc là Tuyệt Tức Tán, nghe nói có thể che dấu hơi thở, tuy rằng không biết có tác dụng với cảm ứng huyết mạch của Yêu Tộc hay không, nhưng xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa, y cũng chỉ có thể mua về thử xem.
Cũng may Phó Hàn Lĩnh buổi chiều chuẩn bị đi Nam Cương không ở nơi này, nếu không, có thêm mấy tiểu yêu tinh giống con yêu nhím nhảy ra gọi y là mẹ, bị người kia nhìn thấy, dùng mắt nhìn cũng biết là có vấn đề.
"Đa tạ." Thấy đệ tử Hồi Xuân Đường quen thuộc trước đây đã bốc thuốc xong, chân mày Cố Yêm thả lỏng một chút, nhỏ giọng nói.
Giang Uyên nhìn y một cái, chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của thanh niên áo đỏ.
"Không có việc gì."
Hắn vốn là cố lấy can đảm để đáp lời, nhưng mà nhìn dáng vẻ Cố Yêm hôm nay tâm tình không tốt lắm, sau khi y xoay người, đành phải lại nuốt xuống lời nói trong miệng.
Chỉ là trong lòng khó hiểu, Cố sư huynh không phải đã được Kiếm Tôn lập làm đệ tử quan môn rồi sao? Chuyện tốt như vậy, sao Cố sư huynh lại là bộ dáng không vui?
Hắn suy nghĩ nửa ngày, trước sau vẫn không nghĩ ra, mãi cho đến khi bóng người màu đỏ kia biến mất ở ngoài cửa, Giang Uyên vẫn có chút hoang mang.
Cố Yêm bởi vì bị con yêu nhím kích thích, buổi tối cùng ngày ngủ cũng không ngon, vừa nhắm mắt liền thấy cảnh tượng một đám tiểu yêu tinh ngồi thành hàng, đuổi theo y gọi mẹ.
Càng đáng sợ chính là, ở trong mơ y còn không thể cử động, chỉ có thể tùy ý đám sóc a, nhím a gì đó đều treo ở trên người y.
Đáng thương một con hồ ly đực là y bị hút đến cái lông đuôi cũng rụng mất mấy sợi. Cố Yêm nhắm chặt mắt, siết chặt tay, trong chốc lát lại mơ thấy cái khác.
Con yêu nhím kia khóc lóc chạy đến chất vấn y vì cái gì lại lừa nó: "Ngươi rõ ràng trên người thơm thơm, sao lại không phải là mụ mụ (mẹ)?"
Hai chữ mụ mụ tuần hoàn vô hạn ở trong tai Cố Yêm, không biết sau khi gân xanh trên trán nhảy mấy lần, Cố Yêm cuối cùng bừng tỉnh.
Tiểu yêu tinh gặp quỷ!
Ai con mợ nó thích làm nam mụ mụ thì đi làm.
Cố Yêm tuyệt đối không cho phép chuyện bi thảm nhất trần gian như vậy xảy ra ở trên người mình. Y một giây một phút cũng không nhịn được nữa, xoay người ngồi dậy, sau khi cấu bản thân mấy cái làm cho linh đài của bản thân tỉnh táo, hít một hơi thật sâu, lấy ra dược liệu đã mua hôm nay, cúi đầu nhìn chăm chú.
Cả buổi tối y không ngủ, cũng không tin luyện không ra một viên.
Bên này Cố Yêm cả buổi tối bị ác mộng đánh thức mà chế dược. Bên kia, Yêu Tộc mới vừa thiết yến xong, có người đi lên, đến bên tai Hề Nha nói nhỏ mấy câu.
Sắc mặt thanh niên áo bào rộng, mũ lông bỗng nhiên thay đổi.
"Ngươi nói cái gì?" Gã quay đầu sang hỏi.
Yêu Tộc kia nhíu mày lặp lại một lần. Lúc này yến hội còn đang tiếp tục, Hề Nha rất nhanh đã điều chỉnh tốt thần sắc, giống như bình thường, ra hiệu Yêu Tộc kia đi xuống.
Trên điện chỉ có mấy yêu chủ Bạch Côn chú ý tới không đúng, có điều bởi vì có người ngoài nên đều không mở miệng.
Tiệc Vạn Yêu chiêu đãi ba ngày ba đêm, mãi cho đến khi yến hội kết thúc, Hề Nha đứng dậy, bảo mấy thị giả Yêu Tộc đưa các quan khách đi, trong điện trở nên trống trải mới không che dấu nữa.
"Làm sao vậy, Hề Nha? Thấy sắc mặt ngươi vừa rồi khó coi, lẽ nào đã xảy ra chuyện?"
Thanh niên mũ lông được gọi là Hề Nha nhìn hắn một cái, nói: "Phó Hàn Lĩnh của Thái Thanh Tông đã trả lời thiếp mời, nói muốn tới Nam Cương."
Tuy rằng Phó Hàn Lĩnh khó đối phó, nhưng mà lúc gửi thiếp mời, bốn vị yêu chủ cũng đã làm tốt chuẩn bị, bởi vậy việc này trái lại cũng không phải nguyên nhân làm cho Hề Nha âm trầm như vậy.
Có thể khiến cho có người vừa rồi trong lúc yến hội đang diễn ra tiến vào cắt ngang... Liên Thường khe khẽ nhíu mày suy tư: "Lẽ nào là bên phía Thập Vạn Đại Sơn đã xảy ra chuyện?"
Yêu Tộc lánh thế nhiều năm, lần này xuất thế dĩ nhiên không phải đột nhiên xuất hiện cùng lúc, mà là đi ra từng nhóm, từng nhóm. Mấy Yêu Chủ bọn họ là những người đi ra đầu tiên, còn lại chính là một ít nhóm tiểu yêu chậm rãi được hộ tống đi ra.
Không lâu trước đây đã có Yêu Chủ đi hộ tống, lẽ nào là đã xảy ra chuyện?
Bạch Côn cũng đã nghĩ tới điểm này.
Hai người nhìn nhau một cái, liền nghe Hề Nha nói: "Trong lúc Bắc Kính hộ tống đã có một đám tiểu yêu lạc đường."
.............
Ha ha ha, xin chú ý, tiểu yêu như vậy còn có một... đám~
Cố Yêm lúc đầu: Chỉ cần né tránh đại yêu sẽ không có việc gì.
Về sau, nhím con: Mụ mụ, mụ mụ, mụ mụ~