Âm thanh bên tai hơi trầm xuống, ở trong điện có thể nghe thấy rõ ràng, Cố Yêm lập tức phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Đệ tử sao lại không muốn chứ."
"Chỉ là vừa rồi quá mức kinh ngạc và vui mừng cho nên mới ngây ngốc cả người, mong sư tôn không lấy làm phiền lòng."
Cố Yêm trong lòng co rút, trên mặt lại biểu hiện ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc, vui mừng.
Nói thừa, đối với tất cả tu sĩ ở Tu Chân Giới mà nói có thể làm đệ tử quan môn của Phó Hàn Lĩnh tương đương với chuyện trên trời rơi xuống bánh nhân thịt, nếu Cố Yêm từ chối thì chính là đầu óc có vấn đề.
Tuy y không muốn kéo ngắn khoảng cách với sư tôn tiện nghi, nhưng hiện giờ, trong tình huống các vị trưởng lão và Chưởng giáo đều có mặt, Cố Yêm đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể tươi cười chấp nhận.
Quả nhiên sau khi y nói xong, chân mày của tôn giả tóc trắng trên ghế thả lỏng một chút.
Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên sẽ không cho rằng tiểu đồ đệ thật sự có bao nhiêu được ưu ái mà kinh ngạc gì đó, dù sao ông ta nhìn thấy rõ ràng hơn so với những người khác, hiểu được thiên tính giả dối của Cố Yêm.
Chỉ là việc này cũng không quan trọng, tiểu đồ đệ hiện tại đứng ở trong điện, trong mắt chỉ có thể nhìn mình.
Ông ta khe khẽ nhướng nhướng mày, đối với việc quan hệ hiện tại của hai thầy trò bọn họ so với Cố Yêm thân cận cùng những người loạn thất bát tao kia thì hài lòng hơn rất nhiều.
Vân Đức Chân Quân cũng phục hồi lại tinh thần sau khi khiếp sợ, trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu ông nhanh chóng hiện lên chuyện Cố Yêm từ hôn trước đó.
Ông đã nói vì sao sư huynh lại dứt khoát với việc từ hôn như vậy, thì ra là có ý định nhận Cố Yêm làm quan môn đệ tử.
Ở trong Tu Chân Giới, làm đệ tử quan môn phải kế thừa tất cả đích truyền thừa của sư trưởng. Nếu như Cố Yêm thật sự trở thành đệ tử quan môn, đại biểu cho một mạch Kiếm Tôn, vậy quả thật không thích hợp tiếp tục cùng Lăng Tiêu Tông liên hôn.
Ông phân tích trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy sư huynh nhìn xa trông rộng, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cố Yêm cũng thay đổi.
Nhưng mà Vân Đức Chân Quân lại không biết suy nghĩ của mình cùng ý tưởng thật sự của Phó Hàn Lĩnh lúc này lại cách xa vạn dặm. Sau khi xác nhận Cố Yêm đồng ý, Vân Đức Chân Quân ho khan một tiếng nhanh chóng nói:
"Cố Yêm, nếu Kiếm Tôn đã nhận ngươi làm đệ tử quan môn, còn không mau mau hành lễ?"
Lời này giống như đã đánh vỡ gì đó, cũng nhắc nhở mọi người. Hai vị trưởng lão còn lại trên ghế liếc mắt nhìn nhau một cái, đầu ngón tay hơi dừng lại, truyền tin cho Tạp Vật Đường ở bên ngoài.
Loại chuyện nhận đệ tử quan môn này không thể qua loa, hơn nữa xem ý tứ này của Kiếm Tôn hẳn là muốn chiêu cáo toàn Tu Chân Giới, trong lòng mấy người bọn họ có chút tính toán, liền truyền tin cho đệ tử viết cáo văn gửi đến các môn phái khác.
Sau khi Chưởng giáo nói xong, Cố Yêm hít một hơi thật sâu, quỳ xuống đất hành một đại lễ, tuy rằng trong lòng suy nghĩ loạn thất bát tao, nhưng động tác lại không chút chậm trễ.
Sau khi ngẩng đầu, y được một hơi thở dìu đứng dậy, sau đó liền thấy Phó Hàn Lĩnh đang nhìn mình.
Trong lòng Cố Yêm thoáng ngẩn ra, rũ mắt, cầm lấy trà trên bàn, đi tới trước.
"Xin sư tôn dùng trà."
Từ xưa nhận đệ tử quan môn đều là như vậy, trước tiên ở trong Tông môn của mình chiêu cáo một lần, sau đó lại chọn ngày cử hành nghi thức.
Phó Hàn Lĩnh liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, vươn tay ra.
Áo bào lạnh lẽo phất qua đầu ngón tay Cố Yêm, lúc ngửi được mùi hương tuyết tùng, chân mày Cố Yêm nghiêm lại một chút, nhưng sắc mặt không đổi, chỉ là cung kính
như trước chờ Phó Hàn Lĩnh.
Mọi người đều nhìn thấy, sau khi Phó Hàn Lĩnh nhận lấy trà thì khe khẽ mỉm cười.
Cùng lúc đó, sáu tiên môn lớn vừa rồi được Vân Đức Chân Quân thông báo, đều đã nhận được tin tức. —– Kiếm Tôn đã tuyên bố đệ tử quan môn.
Chuyện này ở trong Tu Chân Giới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng vi diệu chính là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn Phó Hàn Lĩnh chính là Cố Yêm mới không lâu trước đó đã cùng Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông giải trừ hôn ước.
Lúc tin tức đến tay Lăng Tiêu Tông, Yến Trì đang ở Diễn Võ Trường.
Đệ tử ngoài sân đều đang thảo luận chuyện này, cũng vì vậy, tên của Cố Yêm đã truyền đến đây.
Động tác luyện kiếm của Yến Trì không khỏi dừng lại một chút, cố gắng xem nhẹ chữ Cố Yêm bên tai mà tiếp tục. Nhưng anh ta càng không muốn để ý tới, lời lọt vào tai càng nhiều.
Qua một lúc sau, Yến Trì dừng lại.
Đề tài Cố Yêm còn ở bên tai, Yến Trì do dự một chút, vẫn là đi qua, nhíu mày hỏi:
"Các ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"A, Yến sư huynh." Đệ tử đang tán gẫu cho rằng lời nói vừa rồi của mình bị Yến Trì nghe thấy, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Thấy Yến Trì sắc mặt khó coi nhìn sang, trong lòng vô thức nói: "Bọn đệ vừa rồi nói chuyện Thái Thanh Tông."
"Vừa rồi môn phái đã nhận được tin tức, Phó Kiếm Tôn hình như đã tuyên bố đệ tử quan môn."
Hai người bởi vì vừa rồi mới thảo luận, nói ra càng thuận miệng, đề tài Thái Thanh Tông liền thốt ra, sau khi nói xong, một người trong đó mới bị người bên cạnh đẩy một cái, phản ứng lại.
Lời vốn chuẩn bị nói ra khỏi miệng dừng lại, lúc này mới ý thức được không đúng.
Yến sư huynh cùng vị đệ tử quan môn kia của Kiếm Tôn quan hệ cũng không bình thường, Cố, Cố Yêm hình như là đối tượng đính ước trước đây của Yến sư huynh a.
Hắn phản ứng lại, vội vàng im miệng, Yến Trì cũng đã từ trong ấp a ấp úng của hai người biết được một chút.
Phó Hàn Lĩnh đã nhận Cố Yêm làm đệ tử quan môn.
Anh ta nắm chặt kiếm, chậm rãi nhíu mày lại. Nếu là bình thường, anh ta chắc chắn sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng mà sau khi biết được kiếm Cố Yêm lấy được là Trầm Quang, Yến Trì liền không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.
Giữa sư đồ bình thường, cơ bản sẽ không lấy kiếm đôi, Cố Yêm tính tình tùy tiện mới không để ý, nhưng Phó Hàn Lĩnh thì sao?
Ông ta thật sự không để tâm sao?
Phó Hàn Lĩnh thân là sư trưởng, đối với chuyện đệ tử tùy tiện cầm lấy kiếm đối với mình không ngăn cản gì, trái lại còn muốn xác định Cố Yêm là đệ tử quan môn...
Yến Trì vừa nghĩ đến đây, sắc mặt liền có chút khó coi.
Anh ta tu kiếm nhiều năm, mặc dù vẫn luôn nghe thấy đồn đãi về Phó Hàn Lĩnh, nhưng lại đối với vị Kiếm Tôn này không có thiện cảm gì, thậm chí còn mơ hồ có chút cảnh giác.
Nhiều năm như vậy vẫn khiến mọi người nhắc tới liền kinh hồn táng đảm như trước, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, Yến Trì biết rõ điểm này, cho nên mới cảm thấy không đúng.
Cảnh tượng trong đầu trước đó bỗng nhiên hiện lên trước mắt. Nhớ tới lời Phó Hàn Lĩnh nói vào ngày mình cùng Cố Yêm giải trừ hôn ước, Yến Trì hơi hơi siết chặt tay, giữa hai chân mày trầm xuống.
Hai gã đệ tử vừa rồi nói chuyện không biết Yến sư huynh đây là làm sao vậy, sao biểu tình kỳ quái như vậy. Nhưng mà nghĩ đến thân phận của Cố Yêm cũng không dám lại mở miệng.
Qua hồi lâu, Yến Trì mới hồi phục lại tinh thần.
Có lẽ là nghĩ nhiều quá rồi, anh ta nói với chính mình. Nghĩ như vậy, Yến Trì cầm kiếm quay đầu sang nói: "Đa tạ."
Mãi cho đến khi Yến Trì rời đi, hai người mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là đối với biểu cảm vừa rồi của Yến sư huynh có chút nghi hoặc.
Suốt cả một ngày Yến Trì đều nghĩ đến việc Phó Hàn Lĩnh nhận Cố Yêm làm đệ tử quan môn, anh ta không biết suy đoán của mình có đúng hay không.
Có lẽ cũng chỉ là bản thân suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến đôi kiếm tình lữ kia, anh ta liền không thể yên tâm.
Động tác lau chùi kiếm trong tay dừng lại, Yến Trì hơi hơi rũ mắt.
Giữa anh ta và Cố Yêm tuy rằng luôn luôn không hợp, nhưng cũng không muốn nhìn thấy y bị người như vậy, nếu Phó Hàn Lĩnh thật sự có tâm tư gì đó với y... Vậy đó chính là thầy trò loạn luân.
Anh ta nghĩ tới đây, đầu ngón tay nóng lên, một giọt máu nhỏ xuống, rơi trên mặt đất. Yến Trì ở bên kia còn đang nhíu mày phân vân, Cố Yêm bên này cũng nhận được không ít ánh mắt của người khác. Có điều, những người khác không biết chuyện kiếm Trầm Quang, trái lại cũng
không nghĩ nhiều như vậy. Người duy nhất bên trong Thái Thanh Tông biết được là Chu Vấn lại là một người qua loa, sau khi nghe xong hoàn toàn không có nghĩ nhiều. Chu Vấn lúc này ngồi ở bên trong quán rượu chờ Cố Yêm tới.
Hắn buổi sáng nghe nói tin tức, buổi chiều liền lập tức ở dưới chân núi chuẩn bị một bàn rượu thịt thay Cố Yêm chúc mừng.
Lúc này từ xa xa nhìn thấy bóng người liền đứng dậy: "Cố Yêm, bên này."
Cố Yêm đi tới, vừa tới liền nghe Chu Vấn: "Nào, nào, nào, ăn tiệc mừng quan môn."
"Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn rồi."
Cố Yêm nhận lấy rượu, miễn cưỡng nhận lời chúc mừng của hắn.
Chu Vấn nhìn thấy bộ dáng y như vậy, không khỏi tặc lưỡi, nói: "Nói tới, cảm giác chỉ có một mình ngươi là đồ đệ này hẳn là tốt nhiều hơn so với sư phụ ta có mười mấy đệ tử, sao lại còn không vui như vậy?"
Sư phụ của Chu Vấn, Tĩnh Ngôn Chân Quân đồ đệ thành đàn, nhìn vào có vẻ sẽ còn nhận thêm, khiến Chu Vấn đối với loại đệ tử duy nhất như Cố Yêm này hâm mộ không thôi.
Có điều nghĩ đến đệ tử Kiếm Tôn cũng không dễ làm, hắn lại có chút đồng tình mà nhìn về phía Cố Yêm. Với trình độ nghiêm khắc của Kiếm Tôn, nếu về sau Cố Yêm phải kế thừa y bát của ông ta, chỉ e ngày tháng trải qua cũng không dễ dàng.
Cố Yêm dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới những cái này. Y thật ra không sợ khổ chỉ là lo lắng bản thân cách càng gần càng dễ dàng bại lộ thân phận.
Có điều những cái này lại không thể nói, liền cũng để mặc Chu Vấn hiểu lầm, sau khi nghe nói thì nhướng mày: "Nếu ngươi hâm mộ, vậy chúng ta trao đổi?"
Chu Vấn lúc này lập tức lắc đầu: "Cái này vẫn là quên đi."
"Ấy, đúng rồi, ngươi biết chưa?" Chu Vấn vừa thốt ra lại giống như nhớ tới gì đó, nhỏ giọng nói: "Hiện tại bên ngoài đều đang bàn tán việc ngươi được lập làm đệ tử
quan môn, ngay cả chuyện từ hôn trước đó cũng không còn ai nói tới nữa."
Cố Yêm đối với việc này cũng không bất ngờ, chuyện Phó Hàn Lĩnh lựa chọn đệ tử quan môn này đủ để vượt lên trên chuyện hai tông từ hôn. Hơn nữa việc để thảo luận ở trong Tu Chân Giới cũng là một việc vượt qua một việc, nói không chừng vài ngày sẽ không còn, y cũng không để ý. Cố Yêm cầm chén rượu nghĩ một chuyện khác.
Hôm nay y được lập làm đệ tử quan môn, ngoài ra còn bất ngờ biết được Phó Hàn Lĩnh mấy ngày nữa sẽ đi Nam Cương.
Xem ra ông ta đối với chuyện của con cáo trắng kia vẫn chưa bỏ qua, Cố Yêm như có chút đăm chiêu.
Có điều Phó Hàn Lĩnh có điều tra thêm cũng không tra ra cái gì. Thời điểm y cùng Phó Hàn Lĩnh ở chung đã thu lại Cửu Vĩ, chỉ là một con hồ ly bình thường, yêu tộc bên kia hoàn toàn không có ghi chép về y.
Rõ ràng sư tôn tiện nghi đi một chuyến này uổng công rồi, ở trong một đống chuyện không may mắn, Cố Yêm cuối cùng vẫn là yên tâm một chút.
Nếu cứ ở lại Thái Thanh Tông không đi đâu cả là con đường an toàn nhất cho tới hiện giờ. Chân mày y thả lỏng một chút, lúc lại nâng mắt lên thì đã che đi tâm tình.
Cái thể chất "Trùng mẫu" này chính là có hấp dẫn Yêu Tộc thế nào đi nữa, còn có thể vượt qua Trung Châu sao?
Cố Yêm nghĩ vậy tâm tình thả lỏng hơn.
Nhưng mà một lúc lâu sau, khi từ trong quán rượu đi ra ngoài, Cố Yêm thầm muốn đem cái miệng nói trước của mình vả một cái.
Sau khi cùng Chu Vấn tách ra, Cố Yêm vốn là muốn tới Hồi Xuân Sơn một chuyến, liền không trở về Thái Thanh Tông. Kết quả y mới vừa đi đến dưới chân núi, chưa kịp
tiến vào Hồi Xuân Sơn, liền bỗng nhiên bị một cặp móng vuốt lủi ra từ trong bụi cây ôm lấy mắt cá chân.