Tuy rằng Cố Yêm nhìn ra tâm tư của Ngu Bạch Trần, nhưng không dự định vạch trần.

Y cùng Ngu Bạch Trần vốn không phải người cùng một đường, vạch trần ra trái lại không tốt, nếu cứ giả vờ không biết như vậy, chậm rãi xa cách, về sau nói không
chừng bản thân Ngu Bạch Trần cũng phai nhạt đi những cảm xúc này.

Nghĩ như vậy, Cố Yêm che dấu đi tâm tình lạnh nhạt dưới đáy mắt.

Ngu Bạch Trần sau khi nói xong, thấy Cố Yêm nhìn mình, không khỏi có chút kỳ quái: "A Yêm, vì sao ngươi lại hỏi cái này?"

Cố Yêm trước đó chưa bao giờ hỏi cậu ta những việc này, đây vẫn là lần đầu tiên. Tuy rằng Cố Yêm đối với Ngu Bạch Trần tốt hơn so với những người khác nhiều,
nhưng mà Ngu Bạch Trần lại cũng có thể cảm nhận được A Yêm bình thường thoạt nhìn luôn là bộ dáng không chút để ý, thật ra đối với cái gì đều không để ý. (?????)

Cậu ta nhìn về phía Cố Yêm, liền thấy Cố Yêm lắc lắc đầu: "Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."

Cố Yêm dừng một chút, nhìn thấy Ngu Bạch Trần nhếch khóe môi lên, giây tiếp theo lại giống như không có chuyện gì mà khống chế lại đề tài này: "Vừa rồi nghĩ đến
ta sắp cùng Yến Trì giải trừ hôn ước, cho nên thuận miệng hỏi một câu."

Lời giải thích này cũng không khiến cho Ngu Bạch Trần nghĩ nhiều, chân mày cậu ta giãn ra một chút, do dự một chút, cũng nói: "Yến Thủ tịch không bao lâu nữa hẳn là có thể xuất quan."

Hai người đứng ở trên quán trà, thu hút ánh mắt của không ít người. Ngu Bạch Trần tướng mạo thánh khiết không tỳ vết, khí chất tựa như tiên nhân, mặc dù là dân
chúng bình thường trong thành Xuân Phong nhìn thấy cậu ta cũng sẽ chú ý nhiều hơn một chút.

Bình thường cậu ta ở nơi này uống trà thì đã có không ít người đến đây nghe ngóng, hôm nay vừa khéo lại tới thêm một Cố Yêm. Hai người một đỏ, một trắng, đứng bên lan can đỏ, đặc biệt vui tai vui mắt.

"Công tử áo đỏ này là bằng hữu của Ngu tiên trưởng sao?"

"Có vẻ là vậy."

"Công tử áo đỏ cùng Ngu tiên trưởng thật là xứng đôi a." Người đến mua đồ ở tiệm may bên dưới nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn trộm, cùng người bên cạnh thì thào bàn tán.

Cố Yêm và Ngu Bạch Trần đều là người tu tiên, năm giác quan tinh nhạy, những lời này dĩ nhiên là đều nghe thấy.

Bàn tay nâng chén trà của Cố Yêm hơi hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu đi, không nhìn Ngu Bạch Trần, trái lại là nhìn về phía dưới, muốn xem là ai đang nói chuyện.

Những người bàn luận kia thấy bị chính chủ bắt được, liền nhỏ giọng đi một chút, mãi cho đến khi ánh mắt Cố Yêm chuẩn xác tìm được người nói chuyện, cô nương kia mới nghĩ đến người này hẳn cũng là tiên nhân.

Cũng đúng, người là bằng hữu của Ngu tiên trưởng sao có thể là người phàm, cô ta nghĩ đến đây, cuối cùng mới giật mình nhận ra, thu lại ánh mắt, không dám bàn luận nữa.

Ngu Bạch Trần cũng không ngờ đến sẽ nghe thấy có người bàn tán về mình và Cố Yêm, ngoài kinh ngạc, đáy lòng lại mơ hồ có một chút không thoải mái. Cũng may A Yêm dường như cũng không nghĩ nhiều. Dáng vẻ của người đối diện khiến Ngu Bạch Trần không biết là nên tức giận hay là thở ra một hơi.

Cậu ta ngẩn ra một chút, xem nhẹ tâm tư của bản thân, ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Những người dân trong trấn này chỉ là tò mò mà thôi, A Yêm không cần để ý."

Người ở nơi này cho dù là cậu ta làm cái gì đều vô cùng tò mò, Ngu Bạch Trần cũng đã quen rồi.

Cố Yêm nghe nói lời này, lắc lắc đầu. Y dĩ nhiên là không để trong lòng. Khi Cố Yêm ở trong hoa lâu, có lời nói gì mà chưa từng nghe qua, những lời này thậm chí còn không tính là đang bàn luận. Sau khi Ngu Bạch Trần lên tiếng, y cười nói: "Ta biết, chúng ta là bằng hữu mà thôi."

Ngu Bạch Trần bị tươi cười của y làm cho ngẩn ra một tích tắc, sau khi phục hồi lại tinh thần, Cố Yêm lại đã thu lại tươi cười, hơi hơi duỗi người.

Y vừa rồi vẫn luôn tựa lên lan can, xương cốt toàn thân đều có chút lỏng lẻo, sau khi đứng dậy mới thả lỏng một chút.

Ánh mắt của Ngu Bạch Trần nhịn không được nhìn theo Cố Yêm. Sau khi nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ diễm lệ bên dưới ngọn đèn của đối phương, khe khẽ mím mím môi, giống như nghĩ tới gì đó: "A Yêm, mấy ngày này chứng khao khát làn da có tái phát hay không?"

Cậu ta bỗng nhiên nhớ tới, dựa theo tần suất tái phát chứng khao khát làn da của Cố Yêm, y hình như gần đây hẳn là đã tái phát một lần, chỉ là Cố Yêm vẫn luôn bế quan, cậu ta trái lại đã quên mất chuyện này, lúc này mới nhớ tới.

Cố Yêm không dự đoán được Ngu Bạch Trần sẽ đột nhiên hỏi cái này, động tác duỗi người không khỏi cứng đờ. Y mấy ngày này đương nhiên đã từng tái phát, có
điều trước đó đã ở chỗ Phó Hàn Lĩnh tạm giải một lần, cho nên hiện giờ mới không tái phát nữa. Có điều, chuyện này đương nhiên không có khả năng để Ngu Bạch Trần biết. Bởi vậy Cố Yêm chỉ là cứng lại trong một chớp mắt liền buông tay xuống, nói: "Bạch Trần không cần lo lắng, cũng có lẽ là có liên quan đến việc ta đột phá, mấy ngày này tu vi tăng tiến, trái lại bệnh đã ít đi rất nhiều."

Cố Yêm nhìn về phía Ngu Bạch Trần, nói: "Nếu như tái phát, ta sẽ xuống núi tìm ngươi."

Y cười, chớp chớp mắt. Ngu Bạch Trần ngẩn ra một lúc, cảm thấy lời này của bản thân giống như là muốn đối phương tái phát chứng khao khát làn da, lại che đi tâm tư, thu lại ánh mắt.

Cố Yêm thấy cậu ta không có nghi ngờ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này sắc trời đã càng ngày càng khuya, không bao lâu liền đã nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh.

Cố Yêm bình thường sau khi xuống núi vẫn luôn là đến ngày hôm sau mới trở về, nhưng mà mấy ngày này Cố Yêm không tâm tư đi dạo hoa lâu gì đó, ở cùng Ngu Bạch Trần một chỗ lại lo lắng đối phương hỏi nhiều lộ tẩy, nên sau khi nhìn sắc trời một cái liền quay đầu sang, nói: "Có vẻ trên núi sắp bế sơn rồi."

"Ta lần này ra ngoài chưa xin chỉ thị của Chưởng giáo, hiện giờ e là phải đi rồi."

"Lần sau lại đến tìm ngươi chơi đùa."

Ngu Bạch Trần lắc lắc đầu: "Ngươi trên đường cẩn thận một chút."

Cậu ta nhìn theo Cố Yêm rời đi, sau khi bóng lưng đối phương biến mất, Ngu Bạch Trần muốn thu lại chén trà, chỉ là vào lúc cầm lấy chén trà Cố Yêm từng uống, cảm
nhận được hơi ấm bên trên, ánh mắt hơi hơi dừng lại một chút.

.......

Sau khi nhận ra tâm tình của Ngu Bạch Trần, liên tiếp mấy ngày, Cố Yêm đều không gửi phù truyền âm với Ngu Bạch Trần, vừa lúc mấy ngày này y thuần phục kiếm, cũng có thể lấy cớ để né tránh.

Cố Yêm mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở trong Diễn Võ Trường, khiến cho Chu Vấn gần như cũng cho rằng y sắp biến thành cái loại kiếm tu điên cuồng Lăng Tiêu Tông ở bên cạnh kia rồi.

"Ngươi mấy ngày này, mỗi ngày đều ở Diễn Võ Trường à? Cố Yêm, cái này không giống ngươi a."

Giọng nói vang lên bên tai, Cố Yêm cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Y cũng không thể nói mình từ sau khi thức tỉnh Cửu Vĩ, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều phải vô cùng cẩn thận, khiến cho không còn hứng thú.

Y liếc Chu Vấn một cái, mặt không chút biểu cảm, nói: "Mới vừa đổi kiếm Trầm Quang, có chút không thuận tay, cho nên rèn luyện nhiều một chút."

Chu Vấn khẽ chậc lưỡi một tiếng, cũng nhìn về phía Trầm Quang sát khí tỏa ra bốn phía bên cạnh y, nhìn rồi lại nhìn, liền không khỏi cảm thán, nói: "Kiếm Trầm Quang này không hổ là có thể xếp ngang hàng cùng Trảm Uyên."

"Người bình thường quả thật khó thể khống chế."

Lời này của Chu Vấn không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thán đơn thuần, nhưng Cố Yêm không biết sao lại nghe ra vài phần quái dị.

Có điều y cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy túi nước Chu Vấn đưa qua, uống vào một ngụm, sau đó mới nói: "Có điều, kiếm này thật ra hợp với tâm ý của ta."

Trầm Quang vốn vì lời Chu Vấn nói mà tỏa ra hơi thở lạnh băng, giờ phút này lại đột nhiên giống như xuân về hoa nở, vô cùng thân thiết cọ cọ đầu ngón tay Cố Yêm.

Cố Yêm khe khẽ đùa nghịch thân kiếm, sau khi lưỡi kiếm không còn kêu ong ong nữa mới nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Chu Vấn: "Nó, nó còn biết làm nũng?"

Hắn vừa dứt lời, Trầm Quang lại liền trở nên rét lạnh, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh hiếm thấy. Chu Vấn ngạc nhiên mà vây quanh kiếm nhìn một cái, chậc chậc, lấy làm kỳ quái, nói: "Chờ sau khi ta kết Anh, tới Kiếm Trủng cũng phải chọn một thanh kiếm có linh tính."

"Vậy ngươi cũng nhanh kết Anh một chút đi." Cố Yêm thu Trầm Quang vào trong Kiếm Phủ, nhìn hắn một cái.

"Lại nói, Yến Trì sắp xuất quan rồi, đợi cho hắn cũng kết Anh thành công, ngươi có thể giải trừ hôn ước rồi." Chu Vấn không để ý thái độ của Trầm Quang, lại nói sang chuyện khác.

Cố Yêm vừa nghe nhắc tới việc này, tâm tình trái lại tốt hơn một chút. Hai người đang nói, bỗng nhiên tiếng chuông ở điện trung tâm của Thái Thanh Tông vang lên.

Cố Yêm khe khẽ nhíu nhíu mày, cùng Chu Vấn nhìn nhau một cái.

"Xảy ra chuyện rồi."

Chuông cổ của Thái Thanh Tông gần như hàng năm chỉ vào lúc tuyển nhận đệ tử mới thì mới gõ vang, thời gian tuyển nhận năm nay đã qua, lúc này gõ vang chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.

Cố Yêm cùng Chu Vấn từ Diễn Võ Trường rời đi tới Thanh Hoa Điện, quả nhiên nhìn thấy gần như tất cả đệ tử đều đã đến đây.

Mấy vị trưởng lão ở bên trong Thái Thanh Tông đều có mặt, Cố Yêm dĩ nhiên cũng thấy được bóng dáng Phó Hàn Lĩnh ở trong đó.

Biết vị sư tôn này bình thường chỉ tại thời điểm xảy ra việc lớn mới có thể tham dự, trong lòng Cố Yêm lộp bộp một tiếng. Qua một lát sau, các đệ tử trong Tông gần như đều đã đến đây.

Vân Đức Chân Quân nhìn đám đông thì thào bàn tán bên dưới một cái, trong lòng hơi trầm xuống, có điều sau khi phóng ra uy áp khắp nơi, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.

"Hôm nay gõ chuông là có chuyện quan trọng muốn nói cùng mọi người." Sau khi giọng nói Chưởng môn hạ xuống, Cố Yêm mơ hồ nghe thấy mấy lời Lăng Tiêu Tông cũng có tin tức gì đó.

Tiếng thì thào bàn tán bên tai, lúc này Vân Đức Chân Quân mới giải thích nguyên nhân tập họp mọi người lại cùng một chỗ.

"—– Yêu Tộc xuất thế rồi."

Mấy năm này vẫn luôn lan truyền tin tức Yêu Tộc xuất thế, nhưng mà lại hiếm có người nhìn thấy Yêu Tộc, ngay cả ảo cảnh trước đó cũng chỉ là có người nghi ngờ mà thôi, nhưng hiện giờ Yêu Tộc lại thật sự xuất hiện rồi.

"Yêu Tộc mấy ngày trước đã gửi thiếp mời tới Thái Thanh Tông, mời sáu tiên môn lớn cùng nghị sự."

Vân Đức Chân Quân nói tới đây, Cố Yêm không khỏi nhíu nhíu mày. Trong nguyên tác, bốn vị Yêu Chủ của Yêu Tộc quả thật là vào lúc này xuất hiện ở Tu Chân Giới, nhưng mà hoàn toàn không có gửi thiếp mời tới Thái Thanh Tông, cũng không biết bên trong đây đã xảy ra biến hóa gì.

Yêu Tộc vừa xuất thế, sáu tiên môn lớn lúc này chưa biết Têu Tộc là địch hay bạn, chỉ có thể bảo các đệ tử cẩn thận một chút.

Các đệ tử trẻ tuổi gần như chưa bao giờ thấy qua Yêu Tộc, sau khi nghe nói thì ngoài kinh ngạc lại có chút hưng phấn, đều đang thảo luận Yêu Tộc đến cùng có bộ dạng gì, ngay cả Chu Vấn cũng có chút tò mò.

Cố Yêm nghe mấy lời bên trên, lại co rút khóe miệng.

Có cái gì hay mà tò mò, không phải là một cái mũi, một cái miệng sao. Nếu nói ban đầu y vốn còn tò mò về Yêu Tộc, hiện tại lại một chút cũng không còn.

Cố Yêm thân là một vật hy sinh Công, cùng Yêu Tộc quả thật chính là thiên tính tương khắc. Với y mà nói, bị một đám Yêu Tộc khát khao gần gũi, chuyện này quả thật so với biến thành nguyên hình bị Phó Hàn Lĩnh sờ còn khủng bố hơn. Cho dù trong mật quyển nói bản thể Yêu Tộc so với yêu thú xấu xí thì tốt hơn rất nhiều, y cũng không tiếp thu được.

Thậm chí Cố Yêm giờ phút này tưởng tượng đến thể chất "trùng mẫu" của mình liền muốn lập tức cách thật xa mấy Yêu Tộc kia.

Ghi chép trên da trâu trong hộp gỗ lim lại hiện lên trước mắt: Giữa Yêu Tộc bậc cao có cảm ứng huyết mạch lẫn nhau, chỉ cần ở trong cùng một thành trấn liền có thể cảm ứng được.

Cố Yêm đau răng trong nháy mắt, có điều khiến y nhẹ nhàng thở ra chính là nghe Chưởng giáo nói nhóm Yêu Chủ kia hiện giờ sau khi xuất thế đã đặt Yêu Thành ở tại
Nam Cương hoang phế mà trước đây Nhân Tộc cùng Ma Tộc giao chiến, cách Trung Châu một khoảng.

Nhưng trong lòng Cố Yêm biết rõ đây cũng chỉ là tạm thời. Lúc này chỉ cảm thấy sóng này chưa yên, sóng khác lại tới. Chuyện linh thú của Phó Hàn Lĩnh bên kia còn chưa qua đi, bên này chuyện Yêu Tộc đã tới.

Cũng không biết có biện pháp gì để che giấu cảm ứng huyết mạch hay không, Cố Yêm rũ mắt suy tư.

Mãi cho đến khi rời đi, trở lại động phủ, tâm tình Cố Yêm cũng chưa chuyển biến tốt đẹp, cũng may vừa rồi lúc y ở trên đại điện vẫn luôn giữ vững biểu cảm trên mặt, chính là ngay cả Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái cũng không chú ý ra điểm không đúng, nhìn thấy Cố Yêm nghiêm túc lắng nghe, chỉ cho rằng tiểu đồ đệ cũng cảm thấy hứng thú với Yêu Tộc.

Đầu ngón tay ông ta hơi hơi dừng lại một chút, nghĩ đến con tiểu hồ ly bỏ trốn kia. Nếu ông ta đoán không sai mà nói, dựa vào tin tức mà con rối bên Ma Vực kia thám thính được, con cáo trắng giả vờ như không có linh trí kia hẳn cũng là —— Yêu Tộc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play