Phó Hàn Lĩnh mấy ngày này cũng không từ bỏ việc tìm kiếm con tiểu hồ ly kia, chẳng qua từ sau ngày bỏ trốn, toàn bộ dấu vết bên trong cấm địa đều bị xóa sạch, chính
là ngay cả ổ hồ ly tìm được trước đó cũng không thấy nữa.

Vừa nhìn chính là đã có chuẩn bị kỹ càng.

Tiểu hồ ly thông minh khiến người ta kinh ngạc, hứng thú của Phó Hàn Lĩnh cũng bị khơi dậy.

Có điều, hiểu biết của ông ta đối với con cáo trắng đột nhiên xuất hiện này vẫn là quá ít. Trong lòng Phó Hàn Lĩnh mơ hồ có một chút suy đoán, mấy ngày này cùng lắm là nhận được chứng thật mà thôi.

Khiến chân mày ông ta thả lỏng chính là Lục Lược Vũ sau khi từ cấm địa trở về cũng không tìm được tung tích của tiểu hồ ly.

Nó che giấu rất tốt.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ tới đây, nắm kiếm, hơi hơi rũ mắt. Ông ta tìm khắp cấm địa cũng không tìm được, hiện giờ vừa lúc thiếp mời của Yêu Tộc đưa tới cửa, có lẽ ông ta phải tới yêu tộc xem xem.

Thiếp mời ở trong tay chợt lóe liền biến mất, Phó Hàn Lĩnh hiếm thấy mà giữ nó lại.

Cố Yêm không biết sư tôn tiện nghi đã điều tra đến trên đầu Yêu Tộc, sau khi y trở về lại lấy tấm da trâu ra xem lại một lần. Bên trên không có một chút nào về biện pháp che lấp huyết mạch.

Tuy rằng trong lòng y đã sớm biết, nhưng lúc này vẫn không khỏi có chút thất vọng.

Tấm da trâu được cất vào một lần nữa, Cố Yêm nằm ở trên giường, hơi hơi nhíu nhíu mày. Giống như nhận thấy tâm tình y không vui, Trầm Quang dán tới, dựa vào trong tay Cố Yêm.

Thanh kiếm trong tay khiến cho trong lòng Cố Yêm được an ủi một chút. Y nhìn màn trướng trên giường nghĩ: Nếu huyết mạch không thể che lấp mà nói, như vậy hiện tại
biện pháp duy nhất chính là trốn tránh Yêu Tộc. Chỉ cần bản thân không chạm mặt cùng yêu tộc, không đi Nam Cương, vậy thì vẫn có thể che giấu được thân phận.

Nhưng mà Cố Yêm trong khoảng thời gian này vừa mới đột phá, không có cách nào lại dùng bế quan để làm cớ nữa. Y mím mím môi, chân mày nhíu lại, nhưng cũng
biết hiện tại không thể nghĩ ra thì cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đến ngày mai lại xem.

Cố Yêm miễn cưỡng ngủ một đêm, ngày hôm sau thức dậy, thái dương còn có chút đau.

Bên ngoài, mấy đệ tử bởi vì lời Chưởng giáo nói ngày hôm qua, hiện tại nội dung bàn luận đều là chuyện của Yêu Tộc. Ngay cả mấy sư đệ trước đó vô cùng tò mò về
kiếm của Cố Yêm cũng ném kiếm ra sau đầu, Cố Yêm lại không có cách nào thả lỏng một hơi.

Có điều, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, y đều không để lộ ra mặt, chỉ biểu hiện giống như ngày thường.

Sau khi ở Diễn Võ Trường cùng người khác tỷ thí một hồi, y đè nén tâm tình trong lòng đi ra. Vừa mới chuẩn bị trở về Tê Hà Phong, liền nhìn thấy Minh Đăng đứng ở
trong đình.

Hắn ở chỗ này làm gì?

Cố Yêm nghi hoặc chớp mắt một cái.

Minh Đăng cũng đã nhìn thấy Cố Yêm, sau khi do dự giây lát, vẫn là khe khẽ gật gật đầu. Cố Yêm không xác định có phải là trùng hợp gặp phải Minh Đăng hay không, sau khi thu kiếm vẫn là mở miệng cười nói:

"Minh Đăng thiền sư hôm nay lại có nhã hứng tốt."

Minh Đăng lúc này lại khó hiểu mà nhìn y một cái, khiến Cố Yêm gần như cho rằng bản thân đã nói sai gì rồi.

Sau khi y ngẩn ra một lúc, nghe thấy Minh Đăng nói: "Yêu Tộc xuất thế, về sau thời điểm có nhã hứng tốt sẽ không còn nữa."

Cố Yêm nghe hiểu ý của Minh Đăng, có điều hiện giờ y vừa nghĩ đến Yêu Tộc đều sẽ thấy đau răng. Trong lòng y trầm xuống một chút, ngoài mặt lại ngẩng đầu lên cười nói: "Nói cũng đúng. Có điều, nếu thiền sư là ở đây ngắm hoa, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa."

Cố Yêm sau khi nói xong vừa chuẩn bị rời đi, liền thấy Minh Đăng nhíu nhíu mày nhìn mình: "Ta là tới tìm ngươi."

Cố Yêm còn chưa mở miệng, ngay sau đó liền nghe Minh Đăng dừng một chút lại nói: "Yến Trì xuất quan rồi."

Cố Yêm lúc trước ở trong Thanh Hoa Điện nói để Minh Đăng làm chứng việc mình từ hôn. Hôm nay Minh Đăng chính là đến để nói cho y biết.

"Mới vừa rồi Vân Đức Chân Quân đã cùng Lăng Tiêu Tông bàn bạc, ước chừng ngày mai là các ngươi có thể từ hôn rồi."

Lời này vừa nói ra, bàn tay lần tràng hạt của Minh Đăng siết lại một chút, nhịn không được mà nhìn về phía Cố Yêm.

Cố Yêm hơi hơi rũ mắt, trong lòng trái lại nhẹ nhàng thở ra. Mau chóng cùng Yến Trì giải trừ hôn ước, việc này thật sự chính là tin tốt duy nhất gần đây của y rồi.

Trên mặt Cố Yêm hoàn toàn không có biểu tình không nỡ gì đó, sau khi nghe lời Minh Đăng nói, chỉ là cười nói: "Đa tạ thiền sư báo cho ta biết."

"Ngày mai vẫn là phải làm phiền thiền sư rồi."

Thanh niên mặc áo gấm màu son đứng ở đối diện, trong mắt ý cười trong suốt, không có một chút cảm xúc khác. Minh Đăng biết Cố Yêm cũng không phải là yêu thích Ngu Bạch Trần, cũng biết Ngu Bạch Trần hoàn toàn không phải là nguyên nhân y cùng Yến Trì giải trừ hôn ước.

Trong lòng hắn sinh ra hiếu kỳ với Cố Yêm, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ là đè nén tâm tư, nói: "Ngày mai đến Thanh Hoa Điện là được."

Minh Đăng ngày mai sau khi làm chứng cho Cố Yêm liền phải rời khỏi Trung Châu rồi. Hắn đến Trung Châu là vì chuyện Yêu Tộc, hiện giờ đã xác định Yêu Tộc xuất thế ở Nam Cương, thì cũng phải đi xem.

Hôm nay hắn đã từ biệt với Vân Đức Chân Quân, sau khi nhận được mật hàm của Giác Sơn Tự liền đốt cháy trong lòng bàn tay. Minh Đăng nhìn Cố Yêm, xoay người rời đi.

Cố Yêm ở trong đình thu lại ánh mắt, nghe được chuyện tốt duy nhất, chân mày thả lỏng chút, nhìn về phía phù truyền âm của mình. Quả nhiên sau khi Minh Đăng rời khỏi, vậy mà lại có mấy đạo phù truyền âm đồng loạt sáng lên, trong đó vậy mà lại còn có của Phó Hàn Lĩnh.

Nghĩ đến việc từ hôn còn cần sư tôn tiện nghi có mặt, Cố Yêm nhấn mở phù truyền âm.

Phó Hàn Lĩnh cũng là vừa mới nhận được tin tức của Lăng Tiêu Tông, giờ phút này, sau khi thu hồi tay, nói: "Đến Minh Quang Các."

"Vâng, sư tôn."

Cố Yêm biết việc giải trừ hôn ước không có đơn giản như vậy, Phó Hàn Lĩnh phỏng chừng là có lời muốn nói, liền đi tới Minh Quang Các.

Sau khi y đi vào lại nhận ra trên bàn đặt một bình đan dược.

Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu lên nhìn y: "Ngày mai giải trừ hôn ước phải phá bỏ lời thề với thiên đạo."

"Ăn một viên Hộ Tâm Đan."

Giải trừ hôn ước mặc dù không đến mức nguy hiểm tới sinh mệnh, nhưng ít nhiều vẫn phải chịu một chút thương tổn. Cố Yêm không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh ngay cả điểm này cũng đã nghĩ tới, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Sư tôn đã sớm chuẩn bị xong rồi?"

Cũng có lẽ là nhìn ra y bất ngờ, tôn giả tóc trắng áo bào đen trên ghế chỉ là thản nhiên nói: "A Yêm là đệ tử duy nhất của bản tôn."

Phó Hàn Lĩnh trước đó chưa từng làm sư tôn, nhưng nếu Cố Yêm vô cùng hợp với tâm ý của ông ta, dĩ nhiên ông ta sẽ vui lòng đối tốt với y.

Có điều, ông ta giống như là nhớ tới gì đó, lại nhìn về phía Cố Yêm.

"Hôm qua thấy A Yêm lắng nghe lời Vân Đức nói vô cùng nghiêm túc. A Yêm đối với yêu tộc cảm thấy hứng thú?" (Có mùi bị sư phụ dắt tới Nam Cương rồi nha!)

Cố Yêm còn chưa hiểu đề tài sao lại đột nhiên nhảy tới đây rồi, lời cảm tạ mà y chuẩn bị cứng lại, gương mặt tươi cười thiếu chút nữa cũng quên thu lại. Có điều, cũng may năng lực phản ứng nhanh nhiều năm khiến y nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu lên nói: "Yêu Tộc lánh thế nhiều năm, đột nhiên lại nghe thấy, mọi người đều sẽ tò mò."

Cố Yêm không dám nói mình không tò mò, như vậy càng khiến người khác nghi ngờ, y cho ra một câu trả lời tiêu tiêu chuẩn chuẩn.

Cũng may Phó Hàn Lĩnh đối với việc này cũng không có nghi ngờ, lúc Cố Yêm nhìn về phía ông ta, ông ta hơi hơi rũ mắt, hỏi: "Yêu Tộc mời vi sư tới Yêu Thành ở Nam Cương, theo A Yêm thấy, vi sư có nên đi hay không?"

Loại chuyện này hỏi y làm gì, y làm sao biết Phó Hàn Lĩnh có muốn đi hay không.

Nhưng mà mặc dù trong lòng văng tục, Cố Yêm vẫn là nói: "Đệ tử không biết."

Ý của y chính là ông muốn đi thì đi, việc không liên quan đến mình.

Dáng vẻ không muốn chọc vào phiền toái của tiểu đồ đệ khiến trong lòng Phó Hàn Lĩnh có chút buồn cười, ông ta dừng lại một chút, vẫn là tha cho đối phương: "Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống chuẩn bị cho việc ngày mai từ hôn đi."

Mãi cho đến khi rời khỏi điện Cố Yêm mới nhẹ nhàng thở ra.

Hộ Tâm Đan nắm ở trong tay, Cố Yêm siết chặt tay nhìn về phía cửa điện đóng lại. Y mới vừa rồi ở bên trong cũng không có thoải mái bao nhiêu, ở trên điểm mấu chốt
này, Cố Yêm sợ trả lời sai sẽ khiến Phó Hàn Lĩnh hoài nghi, nhưng cũng may lần này xem như đã qua một cửa này.

Y mím mím môi, đặt Hộ Tâm Đan vào trong Túi Càn Khôn. Sau khi trở lại động phủ, vì tránh cho ngày mai lúc ở trước mặt mọi người giải trừ hôn ước xảy ra việc ngoài ý muốn, lại đặt lên trên người mình mấy đạo cấm chế.

Trong sự chờ đợi của Cố Yêm, ngày hôm sau rất nhanh đã tới.

Thời điểm Cố Yêm tới Thanh Hoa Phong, Yến Trì đã tới, đứng bên cạnh anh ta còn có Đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không có cảm xúc gì, trái lại là Đại trưởng lão có chút tiếc nuối.

Đại trưởng lão vốn không đồng ý hai người bọn họ từ hôn, trước đó ông còn muốn bảo Yến Trì liên hệ nhiều với Cố Yêm, nhưng mà không ngờ tới mối quan hệ giữa
hai người đã đến mức không thể cứu vãn, sau khi Thái Thanh Tông nói muốn từ hôn, Yến Trì bên này vậy mà lại cũng đã đồng ý.

Bởi vì có tòa núi lớn là Phó Hàn Lĩnh kia đè nặng, Đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông chỉ đành từ bỏ tâm tư, để hai người sau khi Yến Trì kết Anh, ở trước mặt mọi người giải trừ hôn ước.

Người của sáu tiên môn lớn làm chứng.

Phó Hàn Lĩnh ngồi ở trên đài cao nhìn tiểu đồ đệ của mình cùng Yến Trì sóng vai mà đứng hơi hơi nhíu nhíu mày.

Đây coi như là lần duy nhất Cố Yêm và Yến Trì ở chung hòa bình. Thật sự tới lúc này rồi, Yến Trì trái lại trở nên bình tĩnh. Sau khi anh ta khống chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Cố Yêm, không ngờ tới lại vừa lúc chạm phải ánh mắt Cố Yêm.

"Chúc mừng ngươi đột phá." Cố Yêm nhíu mày nói.

"Cũng vậy, cũng vậy." Yến Trì nhíu mày nói.

Lúc này Vân Đức Chân Quân cùng trưởng lão của Lăng Tiêu Tông đã đem tờ liên hôn đã viết ra khi trước ra.

"Các ngươi đã nghĩ kỹ rồi?" Đại trưởng lão nhịn không được hỏi một câu.

Cố Yêm ngẩng đầu lên cười cười: "Đa tạ trưởng lão lo lắng, đệ tử đã nghĩ kỹ rồi."

Yến Trì lúc này sau khi đè lại mi tâm cũng gật gật đầu. "Hai người bọn con tự nguyện giải trừ hôn ước, không còn liên quan."

Đại trưởng lão thở dài, cuối cùng xé giấy liên hôn.

Ngay tại lúc ông ta xé, sắc trời tối sầm, sau đó lôi kiếp liền đánh xuống.

Hôn ước đã hướng Thiên Đạo làm chứng, bội ước dĩ nhiên phải trả giá đắt, Cố Yêm tuy rằng đã ăn Hộ Tâm Đan, nhưng khi bị lôi kiếp đánh xuống vẫn phải nhíu nhíu mày.

Nghĩ tới may mắn bản thân đã hạ cấm chế, bằng không, vừa bị sét đánh, chỉ sợ là không giấu được nguyên hình nữa rồi.

Sức mạnh của Thiên Đạo này là dễ kích phát bản năng Yêu Tộc nhất. Cố Yêm dùng sức lực thật lớn mới khống chế được tai cáo muốn vươn ra của mình.

Một đạo lại một đạo lôi kiếp đánh xuống, ba đạo thiên lôi bội ước, từng đạo đánh lên trên gân cốt, Đại trưởng lão nhìn mà không nhịn được thở dài.

Cố Yêm lại rũ mắt, nhếch môi, cùng Yến Trì đều là không rên một tiếng.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này. Khi ánh mắt Minh Đăng nhìn thấy trên gương mặt Cố Yêm nhiễm tia máu, hơi hơi ngẩn ra một chút. Áo đỏ trên người Cố
Yêm đã ẩm ướt, một đạo lôi kiếp vừa rồi lướt qua, bên má liền xuất hiện một vệt tơ máu mỏng manh.

Rõ ràng là cả người chật vật, nhưng người nọ lại khó hiểu mà khiến Minh Đăng không thể dời tầm mắt.

Sau thời gian một nén nhang, lôi kiếp qua đi, Cố Yêm buông tay ra, khe khẽ thở ra.

Đã xong rồi.

Lúc này, một sợi tơ vô hình giữa hai người bị lôi kiếp cắt đứt, theo thời tiết trở nên sáng tỏ liền biến mất không thấy.

Loại cảm giác này rất huyền diệu, Yến Trì thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hoàn toàn đứt đoạn của sợi tơ kia, giống như là hôn ước giữa anh ta và Cố Yêm, từ giờ trở đi, hoàn toàn không còn tồn tại nữa.

Anh ta khẽ siết chặt tay, dấu đi tâm tình khó hiểu hiện ra nơi đáy mắt, không đặt ánh mắt ở trên người Cố Yêm.

Sau khi lôi kiếp tan đi, Cố Yêm liền có thể cử động, y vừa đứng dậy, chuẩn bị xử lý vết thương ở bên ngoài một lần, ngay sau đó liền được bao phủ trong một mảnh ấm áp.

Linh khí của Phó Hàn Lĩnh chữa trị kinh mạch của Cố Yêm, sau khi nhìn thấy chân mày Cố Yêm giãn ra mới nhìn về phía Yến Trì.

"Từ nay về sau, hôn ước giữa các ngươi cứ thế giải trừ."

Yến Trì gật gật đầu, lúc rũ mắt, trong đầu lại bất chợt nhớ tới lôi kiếp mới vừa rồi. Không biết vì sao vừa rồi khi anh ta ở trong sấm sét bỗng nhiên hoa mắt trong giây lát, khó hiểu mà nhìn thấy giữa tóc của Cố Yêm dường như có chút hở ra.

Một màn kia chợt lóe liền biến mất, nghĩ đến có lẽ là ảo ảnh của lôi kiếp, Yến Trì liền không nghĩ nhiều nữa. Dù sao từ sau ngày hôm nay... Yến Trì xem nhẹ phiền muộn trong lòng, nói với chính mình: anh ta cùng Cố Yêm không còn quan hệ gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play