Rất nhanh, sau khi xuyên qua Tê Hà Phong, Cố Yêm đã về tới Minh Quang Các. Bởi vì thanh kiếm đau răng này, Cố Yêm lần nữa trở lại Minh Quang Các thậm chí cũng mệt mỏi mà khó thể dâng lên phòng bị.

Ở bên ngoài bẩm báo một tiếng, Cố Yêm đẩy cửa mà vào.

Bên trong Minh Quang Các so với bên ngoài ấm áp hơn một chút, Cố Yêm vừa vào cửa liền nói: "Đa tạ sư tôn thưởng áo."

Trong Túi Càn Khôn của y trước đó không có chuẩn bị quần áo, nếu không phải vừa ra khỏi Kiếm Trủng, Phó Hàn Lĩnh đã thưởng áo, nói không chừng Cố Yêm cũng chỉ có thể mặc áo trong trở về.

Cố Yêm khoác áo bào màu đen thật lòng nói lời cảm tạ, hiển nhiên chỉ nghĩ rằng Phó Hàn Lĩnh biết rõ chuyện y lấy được Trầm Quang, nhưng mà không biết đối phương đồng thời cũng đã nhìn thấy... cảnh tượng y bị thanh kiếm này xé áo.

Cố Yêm cho rằng Phó Hàn Lĩnh thưởng áo chỉ là vì ông ta chú ý tới lúc bản thân ra khỏi Kiếm Trủng quần áo không chỉnh tề, cho nên mới thuận tiện giúp một tay.

Sau khi y đứng dậy, ánh mắt Phó Hàn Lĩnh nhìn ở trên áo của y một cái, ánh mắt hơi sâu một chút. Mặc dù ông ta không đồng ý tật xấu vừa động là xé áo người ta của
Trầm Quang, nhưng mà không thể không nói, tiểu đồ đệ mặc áo của mình hợp hơn nhiều so với mặc áo của Minh Đăng.

Đương nhiên, ngoại trừ một vệt tuyết trắng
thoáng hiện rồi biến mất ngoài ý muốn kia.

Phó Hàn Lĩnh đè xuống một màn bản thân nhìn thấy lúc trước không nghĩ thêm nữa, giống như không có việc gì, hỏi: "Ngươi vậy mà lại cầm lấy Trầm Quang?"

Khi Phó Hàn Lĩnh vươn tay ra, Cố Yêm liền đưa kiếm tới, sát khí trên kiếm Trầm Quang xuất hiện trong một tích tắc liền bị một bàn tay đè lại. Phó Hàn Lĩnh chỉ là nhẹ nhàng gõ một cái, Trầm Quang liền không thể không yên tĩnh trở lại, sau đó mới chuyển mắt nhìn về phía Cố Yêm: "Trầm Quang cùng Trảm Uyên vốn là một đôi."

"Đệ tử đã đoán được." Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Y đã biết là Phó Hàn Lĩnh sẽ để ý chuyện này, bọn họ rõ ràng là thầy trò, lại ma xui quỷ khiến mà cầm một cặp kiếm tình lữ, ở trong Tu Chân Giới này gần như chưa từng có chuyện như vậy.

Cố Yêm cảm thấy sở dĩ y vừa ra khỏi Kiếm Trủng, Phó Hàn Lĩnh liền gọi y tới đây là vì vậy, bởi vậy sau khi thừa nhận liền thản nhiên chờ đợi.

Nhưng mà y chờ đợi, chờ đợi, trong điện vô cùng yên tĩnh, Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái, thở dài, vẫn là nói: "Trầm Quang nhận ngươi làm chủ, nói rõ các ngươi có duyên."

"Nó tự nguyện làm kiếm bản mạng của ngươi, vi sư cũng không tiện tước đoạt."

Nếu là người khác lấy được Trầm Quang, Phó Hàn Lĩnh chưa chắc sẽ thật sự cho hắn. Có lẽ sẽ cho một chút bồi thường, lấy lại kiếm, rồi lại cho người kia một lần nữa
chọn lựa một thanh khác.

Nhưng mà người lấy đi Trầm Quang chính là tiểu đồ đệ của ông ta, Phó Hàn Lĩnh sau khi biết điểm này, lúc đó mặc dù là kinh ngạc nhưng mà lại chưa từng nghĩ tới chuyện tước đoạt.

Ông ta ngẩn ra một chút, lúc Cố Yêm ngẩng đầu lên, nói: "Trầm Quang tính tình bá đạo, khó thể thuần phục, A Yêm về sau e là phải chú ý nhiều hơn một chút."

Cố Yêm có chút kinh ngạc, trong lòng không ngờ tới sư tôn tiện nghi vậy mà lại không để ý, dù sao cùng đồ đệ dùng kiếm đôi cũng không tốt. Y bởi vì lời này, trái lại
đối với Phó Hàn Lĩnh có chút thay đổi cách nhìn.

"Sư tôn không để ý cái nhìn của thế tục?" Cố Yêm nhịn không được ngẩng đầu hỏi.

Phó Hàn Lĩnh nhìn y, ánh mắt vốn sâu lạnh hơi trầm xuống một chút, lại hiện lên một chút ý cười, rũ mắt nhìn về phía chung trà:

"Vi sư chưa từng để ý những việc này."

Nếu như Phó Hàn Lĩnh muốn, ông ta hoàn toàn có thể lấy "lời thế tục" để chặn miệng. Ở trong Tu Chân Giới, thứ duy nhất đáng giá để ý chính là tu vi, nhưng đây cũng
chính là thứ ông ta không thiếu nhất.

Trầm Quang được ném trở về, mới vừa đến trong tay Cố Yêm liền vô cùng thân thiết mà thu hồi sát khí.

Phó Hàn Lĩnh nói: "Trầm Quang này cùng Trảm Uyên đều là do ta đúc, ta truyền một câu kiếm quyết cho ngươi, về sau có thể hoàn toàn thu phục hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi."

Cố Yêm đứng dậy, trong đầu liền xuất hiện một câu kiếm quyết. Tuy rằng trước đó Phó Hàn Lĩnh vào lúc y bị sét đánh thành nguyên hình đã từng bắt y, nhưng mà hiện giờ cũng đã giúp hắn.

Hai việc đều ở trên người mình, Cố Yêm dĩ nhiên nói lời cảm tạ với Phó Hàn Lĩnh.

Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu lên, như cười như không mà liếc mắt nhìn y một cái, lại chỉ nói: "A Yêm trở về thu phục Trầm Quang trước rồi lại nói lời cảm tạ cũng không
muộn."

Y mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nói được là không đúng chỗ nào, đành phải tạm thời lui xuống.

Sau khi Cố Yêm rời khỏi, Phó Hàn Lĩnh buông chén trà xuống, chỉ liếc mắt một cái liền khiến Trảm Uyên bởi vì Trầm Quang mà vẫn luôn xao động yên tĩnh trở lại. Lời ông ta nói vừa rồi cũng không có ý gì khác, chỉ là Trầm Quang quả thật là khó thể thu phục mà thôi.

Cố Yêm vừa lấy được kiếm, chỉ e là có một khoảng thời gian không thể ra ngoài chơi rồi. Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến thân hình phong phanh của y đứng ở bên trong Kiếm
Trủng, khe khẽ mím mím môi.

Tiểu đồ đệ dường như là quá gầy rồi.

Cố Yêm cầm kiếm Trầm Quang trở về, trong lòng lặp đi lặp lại kiếm quyết Phó Hàn Lĩnh ban cho mấy lần, lại nghi ngờ nhìn Trầm Quang. Y tạm thời vẫn chưa biết rõ Trầm Quang ngoại trừ thích ăn dấm chua thì còn có tật xấu gì. Mãi đến ngày hôm sau, lúc ở trên Diễn Võ Trường, y vừa mới chuẩn bị thử kiếm, Trầm Quang liền
nhanh chóng ra tay chấn vỡ kiếm đối thủ.

Tuy rằng sư đệ đối diện sử dụng chỉ là một thanh Linh Kiếm bình thường, nhưng như vậy vẫn khiến Cố Yêm nhíu nhíu mày. Sau khi bồi thường cho sư đệ một túi linh
thạch, Cố Yêm mới nhìn về phía Trầm Quang, thanh kiếm này giống như Trảm Uyên, sát khí quá nặng rồi.

Cố Yêm không biết Phó Hàn Lĩnh dùng Trảm Uyên như thế nào, nhưng mà Trầm Quang lại có chút kiếm như tên gọi, mang theo bá đạo nghiền nát hết thảy đối thủ, chính là ngay cả ánh sáng của trời cũng dám che đi.

Thanh kiếm này phù hợp với tâm ý của Cố Yêm, chỉ là không thích hợp để xuất hiện ở trong tỷ thí thông thường, đây là một thanh kiếm sát phạt. Trong lòng Cố Yêm có chút cân nhắc, sau khi thu kiếm liền không tiếp tục cùng các đệ tử khác trên sân tỷ thí nữa, trái lại là một mình đi mở một gian mật thất, tự mình luyện tập.

Nhưng mà vấn đề của Trầm Quang so với tưởng tượng của Cố Yêm còn nghiêm trọng hơn, suốt một buổi chiều, dưới sự trợ giúp của kiếm quyết, Cố Yêm cùng lắm chỉ
có thể khống chế được Trầm Quang khi xuất kiếm sẽ không đả thương tính mạng người khác.

Biết việc thuần phục kiếm này có gấp cũng không gấp được, Cố Yêm thở ra một hơi, sau khi xoa xoa mồ hôi, trước khi Diễn Võ Trường đóng cửa thì đi ra ngoài.

Chu Vấn đã sớm ở bên ngoài chờ y, nhìn thấy Cố Yêm đi ra cũng tò mò muốn xem kiếm của y.

"Ây, A Yêm, ngươi không nói với người khác cũng không thể không nói với ta nha."

"Như vậy không thú vị chút nào, mau nói xem, ngươi ở trong Kiếm Trủng đến cùng là đã lấy được kiếm gì?"

Diễn Võ Trường lúc này không còn ai, chỉ có hai người Cố Yêm và Chu Vấn. Chu Vấn nhướng mắt nhíu mày hỏi, chỉ thiếu tò mò chết rồi.

"Ngươi có xuống núi hay không?" Y nhướng nhướng mày.

Câu hỏi của Chu Vấn bị nghẹn trở về, nhưng mà không biết thì không cam lòng.

"Nói đi, ngươi nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác."

"Ta dùng danh dự của ta để đảm bảo." Danh dự mà còn không có tác dụng, Chu Vấn cũng chỉ có thể dùng đầu để đảm bảo rồi.

Sau khi Cố Yêm đi đến bên ngoài sơn môn, lấy ra lệnh bài. Sau khi đệ tử thủ sơn cho đi mới quay đầu thản nhiên nói: "Ta trước đó đã từng nói, một thanh kiếm sắt vô cùng bình thường mà thôi."

Chu Vấn: "Kiếm sắt có thể đánh vỡ kiếm của người khác?"

Cố Yêm: "Trầm Quang."

"Cái gì?" Chu Vấn vô thức hỏi.

Cố Yêm không kiên nhẫn mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta nói kiếm tên là Trầm Quang."

Chuyện Cố Yêm lấy được Trầm Quang không thể che giấu, ít nhất Chưởng giáo, còn có những cao tầng của các môn phái khác hẳn là sẽ biết, sư phụ của Chu Vấn, Tĩnh Ngôn Chân Nhân biết, hắn không bao lâu cũng sẽ nghe nói.

Người này làm phiền cả một đường, Cố Yêm liền dứt khoát nói cho hắn biết.

Kiếm Trầm Quang.

Chu Vấn mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ cả buổi cũng không nhớ ra, Cố Yêm chỉ nói tên lại không nói những cái khác.

Chu Vấn đi ở trên đường vẫn luôn suy nghĩ về Trầm Quang đã nghe qua ở đâu, mãi đến khi đi đến một tiệm may mới đột nhiên nhớ ra.

Trầm Quang, đây không phải là kiếm đôi với thanh Trảm Uyên của Kiếm Tôn sao?

Cố Yêm vậy mà lại cầm lấy Trầm Quang?!

Sau khi Chu Vấn nhớ ra, thiếu chút nữa kêu lên, vẫn là sau khi Cố Yêm hạ chú cấm ngôn mới không thể không ngậm miệng lại.

Biết việc này không thể lớn tiếng ồn ào, Chu Vấn nhịn xuống kích động trong lòng, che miệng, ý bảo bản thân đã hiểu, Cố Yêm lúc này mới giải chú cấm ngôn.

Ông chủ bên kia nhìn thấy động tác của hai người, trên mặt có chút kỳ quái, có điều lại không hỏi ra.

"Có áo thiền mới không?" Cố Yêm quay đầu sang hỏi.

Sau khi Cố Yêm nói ra, Chu Vấn sau khi kinh ngạc vì biết được y đã lấy Trầm Quang, lại nhanh chóng chuyển tới áo thiền.

"Ngươi mua áo thiền làm gì?"

Cố Yêm giải thích một câu: "Đêm qua lúc lấy kiếm đã mượn một cái áo thiền của Minh Đăng, hôm nay bồi thường cho hắn."

"Một lúc nữa ngươi mang đồ lên núi cho hắn."

Sau khi Cố Yêm đặt linh thạch xuống, chủ quán không bao lâu liền nâng áo đi ra, Chu Vấn có chút nghi hoặc: "Vậy ngươi đi đâu?"

Hai người hẹn nhau cùng xuống núi, Chu Vấn vốn cho rằng Cố Yêm đã lâu không thể ra ngoài, muốn tìm hắn đi hoa lâu, không ngờ tới người này vậy mà lại mua quần áo bảo hắn cầm đi bồi tội.

Y trên mặt không muốn, nhưng mà vì vừa rồi miệng tiện mà dò xét được bí mật của Cố Yêm, lúc này lại không thể không cầm lấy áo thiền. Sau khi Cố Yêm thấy Chu Vấn
cầm lấy đồ mới tùy ý nói: "Ta đi tìm Ngu Bạch Trần."

Y dừng một chút, lại mở miệng: "Sau khi trở về sẽ mang rượu ngon cho ngươi."

Rất tốt, Chu Vấn lại lần nữa thỏa hiệp: "Chỉ đưa giùm lần này."

Cố Yêm tươi cười vỗ vỗ vai hắn, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết: "Đi thôi."

Ngu Bạch Trần ở tại quán trà trên tầng hai của tiệm may chờ Cố Yêm, từ trên lầu nhìn thấy một màn này không khỏi có chút buồn cười. Cố Yêm luôn có sức sống như
vậy, không giống những người khác.

Cậu ta không chú ý tới ánh mắt bản thân khi nhìn Cố Yêm mềm mại cỡ nào.

Sau khi Cố Yêm đi lên, nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, sắc mặt hơi hơi giật giật, giống như có chút nghi hoặc, rồi lại che đi.

"Bạch Trần."

Ngu Bạch Trần nhìn trên người y một cái, thật lòng cười nói: "Ngươi thành Anh rồi."

Chân mày Cố Yêm cũng thả lỏng ra: "Đúng vậy."

"Hôm qua đã xuất quan rồi, có điều hôm nay mới có thời gian xuống núi." Y không có ý định nói với Ngu Bạch Trần chuyện Trầm Quang, hai người liền nói một vài
chuyện khác.

Không thể không nói, bởi vì pháp môn Ngu Bạch Trần tu luyện, khi Cố Yêm cùng cậu ta nói chuyện, trong lòng luôn thả lỏng hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân trước đó y thích ở chung với Ngu Bạch Trần.

Sắc trời đã tối.

Cố Yêm hiếm khi xuống núi mà buổi tối ở lại quán trà chứ không phải ngõ hoa sênh tiêu náo nhiệt ở bên cạnh, y tựa ở trên lan can, sau khi nhấp một ngụm trà xanh, rũ
mắt nhớ tới một việc khác.

Y không quên sau khi bản thân xuất quan phải hỏi chuyện giữa Ngu Bạch Trần và Yến Trì. Cố Yêm thấy Ngu Bạch Trần nhìn mình, liền chống tay, trực tiếp hỏi: "Bạch Trần, ngươi thấy Yến Trì như thế nào?"

Ngu Bạch Trần đang pha trà, không ngờ tới Cố Yêm sẽ bỗng nhiên nhắc tới Yến Trì, có điều tâm tư cậu ta thông suốt, nháy mắt liền nghĩ đến chuyện bản thân mấy lần ở cùng Yến Trì trước đó đã khiến Cố Yêm hiểu lầm.

Sau khi trong lòng hơi hơi ngẩn ra, lại có chút nhảy nhót mà bản thân cũng không biết.

Sau khi Ngu Bạch Trần phản ứng lại, lại nghĩ có lẽ Cố Yêm chỉ thuận miệng hỏi, bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, có điều vẫn là ngẩng đầu lên nói: "A Yêm, trước đó ta đã từng nói, giữa ta và Yến Thủ tịch hoàn toàn không có quen thân."

Cố Yêm vừa mới chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt Ngu Bạch Trần nhìn mình.

Ánh mắt Ngu Bạch Trần nhìn y sao lại có chút không đúng?

Cố Yêm không phải người không biết tình ái. Y tu Đạo Vô Tình nhưng lại là hiểu tình mà không rơi vào tình, nhiều năm qua từ trong phong nguyệt lại không dính một
phiến lá. Cũng vì vậy, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt của Ngu Bạch Trần, trong lòng y liền lộp bộp một phen.

Ánh mắt Ngu Bạch Trần nhìn y tuy rằng trong suốt, dịu dàng như trước, nhưng mà lại mang theo một vài thứ khác lạ, cùng với trước đó mơ hồ có chút khác biệt.

Lẽ nào Ngu Bạch Trần thích mình?

Trong lòng y bỗng nhiên hiện ra một suy đoán, lại không khỏi nhíu mày lại.

Cố Yêm nghĩ đến lời nói khi bản thân cùng Ngu Bạch Trần hợp tác lúc trước, cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng. Y giúp Ngu Bạch Trần đứng vững gót chân ở Trung Châu, Ngu Bạch Trần vào lúc y cần giảm bớt chứng bệnh khao khát làn da của mình.

Vì tránh cho đối phương nghĩ nhiều, Cố Yêm còn cố ý nhấn mạnh bản thân là một lãng tử phong lưu chỉ nhìn mỹ nhân không động tâm. Y cho rằng Ngu Bạch Trần tu
Lưu Ly Tâm sẽ là bảo đảm nhất, hẳn là sẽ không bị y ảnh hưởng. Không ngờ tới, không biết đã làm sai ở đâu, dường như đã khiến Ngu Bạch Trần có chút hiểu lầm.

Cố Yêm trong lòng bình tĩnh lại một chút, hơi hơi nâng mắt, có điều, bản thân Ngu Bạch Trần dường như vẫn chưa ý thức được điểm này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play