Cố Yêm: ...
Giỏi thật, y cùng lắm chỉ là một chớp mắt không để ý, quần áo của bản thân liền đã không còn?
Kiếm này có độc đi?
Nhưng mà Trầm Quang mới vừa rồi còn xoát xoát nhanh chóng xé đi áo thiền của Cố Yêm, lúc này lại im lặng như thóc, sau khi làm xong mọi việc còn vô cùng thân thiết mà cọ cọ ngón tay Cố Yêm, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cố Yêm trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Trầm Quang sau khi ném áo thiền xuống đất, dường như vẫn ghét bỏ không thôi. Ngay sau đó, áo thiền vốn chỉ còn mảnh nhỏ liền ngay cả tro bụi cũng không thấy.
Cố Yêm lúc này mới thoáng nghĩ ra, thanh kiếm này hẳn sẽ không phải là đang ghen đấy chứ?
Cố Yêm lần này trái lại là đoán đúng rồi.
Phó Hàn Lĩnh dùng thần thức tra xét Trầm Quang, đốt ngón tay siết chặt một chút, chân mày nhăn lại, có chút bất đắc dĩ.
Trầm Quang cùng Trảm Uyên của mình đều là dùng Hàn Thiết ngoài vũ trụ đúc ra. Hai thanh kiếm không chỉ có cùng tài liệu là một khối Hàn Thiết, mà ngay cả lò đúc ra cũng là cùng một cái.
Trầm Quang vô cùng bá đạo, cũng bởi vậy, ngoại trừ bản thân và Trảm Uyên sinh ra cùng một nguồn, chỉ cần ở gần xuất hiện hơi thở xa lạ, khác biệt với nó, đều sẽ khiến cho kiếm động.
Lúc trước Phó Hàn Lĩnh sau khi chọn lấy Trảm Uyên, vốn dự định niêm phong Trầm Quang, cất vào kho, nhưng mà thanh kiếm này do ông ta tự tay đúc ra, về tâm tính cũng vô cùng giống với ông ta, cho dù là dùng biện pháp gì, thanh kiếm này cũng không cam tâm bị phong ấn.
Bất đắc dĩ, Phó Hàn Lĩnh đành phải đặt nó ở tầng cao nhất của Kiếm Trủng.
Mấy đệ tử kỳ Nguyên Anh chọn kiếm bình thường không ai có năng lực đi đến tầng cao nhất, hơn nữa danh kiếm đều có tên tuổi, các đệ tử lúc chọn kiếm đa số đều sẽ chọn trên sổ danh kiếm, loại kiếm mới vô danh như Trầm Quang này, nhiều năm qua chưa từng có ai động tới, Cố Yêm vẫn là người đầu tiên.
Hơn nữa, thậm chí không cần khảo nghiệm, y đã được Trầm Quang thừa nhận.
Loại tình huống này xuất hiện, chỉ có thể nói rõ thiên tính của y cùng Trầm Quang tương đồng. Tâm tư chỉ máy động trong một chớp mắt, Phó Hàn Lĩnh ấn ấn mi tâm, liền thấy quần áo của Cố Yêm bị đốt thành tro bụi.
Tiểu đồ đệ bị xé nát áo thiền, hiện giờ chỉ còn lại một thân áo trong mỏng manh, ở bên trong Kiếm Trủng bốn phía âm u, tăm tối, dáng vẻ của Cố Yêm lúc này hết sức
nổi bật.
Y nhíu chặt mày nhìn Trầm Quang còn đang cọ cọ mình, vốn cho rằng vừa rồi xé đi áo thiền đã coi như làm cho thanh kiếm này thỏa mãn, không ngờ tới thanh kiếm này không có linh trí nhưng tính tình lại không nhỏ, dục vọng chiếm hữu cao ngất.
Sao khi ngửi được bên trên áo trong của Cố Yêm tiếp xúc cùng áo thiền cũng lây dính hơi thở, liền muốn bay lên dán lấy áo trong.
Có vết xe đổ bị xé áo mới vừa rồi ở trước mắt, Cố Yêm trước đó là không có phòng bị, lần này sao còn có thể để cho thanh kiếm này tới gần quần áo của mình.
Một người một kiếm giằng co không thôi, Trầm Quang còn đang ong ong ngân vang, kéo theo Trảm Uyên cũng trở nên xao động.
Cố Yêm lúc này sắc mặt khó coi đến cực điểm, Phó Hàn Lĩnh cho rằng y nắm lấy kiếm Trầm Quang bị cắn trả, khó thể khống chế. Ánh mắt ông ta nhìn từ bàn tay trắng nõn xinh đẹp cầm kiếm của Cố Yêm đến đôi môi đỏ sẫm, mím chặt của tiểu đồ đệ, sau đó lại nhìn thấy tiểu đồ đệ dường như đang nói gì đó với Trầm Quang.
Phó Hàn Lĩnh nhìn Trảm Uyên một cái, sau khi Trảm Uyên yên tĩnh lại, nghĩ nghĩ, vẫn là chuẩn bị truyền âm cho Cố Yêm, nói cho y phương pháp khống chế kiếm.
Ngay sau đó, lại bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt hiện lên một luồng sáng trắng.
Trầm Quang từ trong tay Cố Yêm không thể khống chế mà bay ra ngoài, mũi nhọn tránh đi làn da, nháy mắt xé đi lớp áo trong cuối cùng của y, Cố Yêm lập tức tay chân
nhanh nhẹn mà nhanh chóng kéo áo trong lên, một hơi cầm lấy Trầm Quang.
Phó Hàn Lĩnh cuối cùng cũng nghe được lời tiểu đồ đệ đã nói mới vừa rồi: "Đây là cái áo cuối cùng của ta rồi, nếu ngươi lại xé đi, ta sẽ không còn áo để mặc nữa."
Cố Yêm cau mày lại nhấn mạnh một lần. "Thật sự là trần trụi rồi."
Áo trong mỏng manh đã được kéo lên, trước mắt Phó Hàn Lĩnh hiện ra một màn nhìn thấy mới rồi.
Thanh niên chỉ mặc áo trong, ở dưới mái tóc đen che phủ, lộ ra một vệt trắng tuyết. Có lẽ là vì nhìn từ sau lưng, Phó Hàn Lĩnh đã nhìn thấy tấm lưng nửa che nửa hở của Cố Yêm, lúc áo trong kéo lên, bờ vai xinh đẹp giống như cánh bướm lắc lư, khe khẽ rung động, loáng thoáng hiện ra một chút sắc xuân.
Ông ta vốn chuẩn bị nói kiếm quyết cho Cố Yêm, nhưng mà sau khi nhìn thấy một màn như vậy, lại nhíu nhíu mày có chút khó hiểu, lời vốn chuẩn bị nói trong lòng vì chậm một bước liền không nói ra.
Cố Yêm lúc này cuối cùng cũng đã khống chế được Trầm Quang, sau khi từ trên ngực ép ra một giọt máu ở đầu tim để cho Trầm Quang nhận chủ, Cố Yêm mới mặt mày thả lỏng một chút.
Bởi vì vừa mới nhận chủ xong lại bị dạy dỗ một trận, Trầm Quang lúc này cuối cùng nề nếp hơn một chút. Cố Yêm thở ra một hơi, lúc này sờ sờ cánh tay lạnh băng của
mình.
Bên trong Kiếm Trủng này vô cùng lạnh lẽo, sau khi áo thiền chống lạnh kia bị xé đi, trên người Cố Yêm liền cảm nhận được một luồng hơi lạnh. Nhíu mày, liếc mắt
cảnh cáo Trầm Quang một cái, Cố Yêm lúc này mới thu kiếm lại, từ nơi cao nhất của Kiếm Trủng đi trở ra ngoài.
Kiếm linh qua lại kinh sợ trước uy thế của Trầm Quang, không dám nhúc nhích, Cố Yêm nhíu mày, lúc này mới cảm thấy thanh kiếm dấm chua này có chút giá trị.
Minh Đăng ở bên ngoài bức tường tính toán canh giờ, Cố Yêm đã đi vào ba canh giờ, dựa theo thời gian đệ tử bình thường ra vào Kiếm Trủng mà nói, thời gian y ở bên trong đã quá dài rồi.
Chìa khóa Kiếm Trủng tuy rằng do Minh Đăng quản lý, nhưng mà hắn lại chưa từng đi vào Kiếm Trủng, hoàn toàn không biết bên trong nguy hiểm như thế nào.
Lúc này, một tia đàn hương cuối cùng ở sảnh trước cháy hết, rơi thành tro hương. Minh Đăng mở mắt ra, bàn tay lần tràng hạt dừng lại một chút, qua một lúc mới nâng mắt nhìn về phía vách tường.
Nhưng mà trên bức tường do chìa khóa mở ra kia lại hoàn toàn không có động tĩnh.
Minh Đăng khe khẽ nhíu nhíu mày, lúc Cố Yêm đi vào, thân hình chợt lóe rồi biến mất, ngay lúc Minh Đăng do dự trong lòng, bỗng nhiên trên bức tường trước mặt hiện lên một loạt ánh sáng, kết giới thông tới Kiếm Trủng vặn vẹo trong một tích tắc, một bóng người hạ xuống đất.
"Ngươi..." Minh Đăng quay đầu sang, lại bỗng nhiên dừng lại.
Lúc Cố Yêm đi vào là mặc áo thiền, quần áo sạch sẽ, sau khi đi ra lại chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng.
Minh Đăng còn chưa nói xong, ngay sau đó, một cái áo bào màu đen lại từ trên trời rơi xuống mà phủ lên trên người Cố Yêm.
Áo trong vừa rồi lộ ra trong nháy mắt liền được che đi, Cố Yêm sau khi áo bào phủ xuống liền vô thức nhìn về phía Trầm Quang trong tay, lo sợ nó lại ghét bỏ.
Kết quả, Trầm Quang ong ong hai tiếng giống như là đang thăm dò gì đó, sau khi nhận thấy hơi thở của Trảm Uyên trên áo bào màu đen này, cuối cùng cũng dừng lại.
Sau khi áo bào màu đen dệt từ Vân Đoạn này phủ xuống, Cố Yêm liền từ bên trên ngửi được một luồng hơi thở tuyết tùng quen thuộc, biết được là áo của ai.
Tuy rằng y ở trong lòng rủa xả thanh kiếm tiêu chuẩn kép này, nhưng tốt xấu gì lúc này cũng có áo mặc, đành phải tạm thời đem việc dạy dỗ Trầm Quang đặt sang một bên.
"Ngươi đây là làm sao vậy?" Minh Đăng ngập ngừng giây lát, vẫn là hỏi ra lời mới vừa rồi. Cho dù là ai, nhìn thấy một người đang yên đang lành đi vào, sau khi đi ra lại quần áo tổn hại, e là đều sẽ hỏi một câu.
Hơn nữa Minh Đăng dời ánh mắt đi, Cố Yêm ở bên trong áo bào màu đen vậy mà lại chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh.
Hắn khe khẽ nhíu nhíu mày, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc. Cố Yêm lúc này mới chú ý tới Minh Đăng vậy mà lại vẫn còn ở nơi này. Y mới vừa rồi
một lòng chú ý đến Trầm Quang làm loạn, cũng sắp quên mất Minh Đăng ở đây.
Hơi thở tuyết tùng nhàn nhạt lượn lờ xung quanh, Cố Yêm sau khi siết chặt áo mới nâng mắt lên, nói: "Không có gì, chỉ là lúc lấy kiếm xảy ra một chút ngoài ý muốn."
"Có điều hoàn toàn không có xảy ra việc lớn."
Chuyện Trầm Quang ăn giấm, ước chừng không có liên quan tới Minh Đăng, Cố Yêm cũng không dự định nói tới. Thấy y không có dự định nói tiếp, Minh Đăng thu lại ánh mắt, trong lòng hơi ngẩn ra. Cố Yêm cùng bản thân hoàn toàn không có quan hệ, hắn chỉ là một người trông coi Kiếm Trủng, quả thật không nên hỏi nhiều như vậy.
Tâm tình nhìn lên bức tường lúc Cố Yêm chưa đi ra mới vừa rồi, lúc này tiêu tán.
Minh Đăng chỉ là gật gật đầu, một lần nữa thu lại chìa khóa, lối vào Kiếm Trủng bị đóng lại.
Phù truyền âm của Cố Yêm sáng lên, lúc này bên tai vang lên giọng nói của Phó Hàn Lĩnh.
"Sau khi khoác áo ngoài vào thì tới đây."
Sau khi nhận được áo ngoài của sư tôn tiện nghi, Cố Yêm đã biết hôm nay phải tới Minh Quang Điện một chuyến.
Trảm Uyên cùng Trầm Quang là kiếm tình lữ, động tĩnh lúc bản thân rút Trầm Quang ra, Phó Hàn Lĩnh chắc chắn là đã biết, nếu không cũng sẽ không vào lúc y vừa đi ra
thì quần áo đã tới. Cố Yêm siết chặt phù truyền âm một chút, trong lòng thở dài.
Y vốn là muốn cách sư tôn tiện nghi xa một chút, không ngờ tới lần này lại đã tính sai ở trong Kiếm Trủng.
Cũng may tâm tư chỉ máy động trong một tích tắc, Cố Yêm cuối cùng vẫn là chấp nhận số mệnh mà đi tới Minh Quang Các.
Giọng nói của Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn không kiêng dè Minh Đăng, bởi vậy hắn cũng nghe thấy. Hắn hơi hơi rũ mắt, liền thấy Cố Yêm trước khi đi quay đầu lại nói: "Đã quên chưa cám ơn áo thiền trước đó của ngươi."
"Lần này áo thiền bị nát ở bên trong rồi, ngày mai ta sẽ một lần nữa tới bồi tội với Minh Đăng đại sư."
Cố Yêm không thích thiếu nợ người khác, sau khi nói xong cũng không quan tâm Minh Đăng có đồng ý hay không, liền xoay người rời đi.
Minh Đăng vốn không cần y bồi thường, nhưng lại nhìn thấy thần sắc trên mặt Cố Yêm. Áo bào thuộc về Phó Hàn Lĩnh kia chợt lóe ở trước mắt rồi biến mất, hắn cuối
cùng vẫn là không nói gì thêm, chỉ là nhìn Cố Yêm rời đi.
Sau khi chìa khóa Kiếm Trủng biến mất, gần như cả Thái Thanh Tông đều biết Cố Yêm đã ra khỏi Kiếm Trủng, mọi người đều tò mò Cố Yêm đến cùng đã chọn thanh kiếm thế nào.
Tu vi đột phá và nhận được danh kiếm hoàn toàn là hai loại đãi ngộ khác biệt, hôm qua Cố Yêm đột phá, lúc đi ở trên đường cũng chỉ là nhận được vài câu chúc mừng của mọi người.
Nhưng mà hôm nay đi trên đường lại là mỗi một người đều chạy tới hỏi hắn là kiếm gì, ngay cả những người tính tình nhút nhát một chút, tuy rằng không hỏi nhưng mà ánh mắt cũng đều chăm chú vào trong tay Cố Yêm.
"Cố sư huynh buổi tối khỏe." Tiếng chào hỏi vang lên bên tai Cố Yêm không khỏi dừng lại, liền nhìn thấy trong một nhóm đệ tử ngày thường quen biết giống như là có
người đề cử ra một đại biểu, đứng ra hỏi về kiếm của y.
"Cố sư huynh, thứ tự trên sổ danh kiếm dường như lại biến động rồi."
"Nghe nói bên trong Kiếm Trủng mấy năm gần đây đã thu vào không ít kiếm tốt, không biết là thanh kiếm nào may mắn được Cố sư huynh lấy được?"
Đều là người từng cùng nhau uống rượu hoa, theo lý mà nói, Cố Yêm chỉ nói tên kiếm cũng không có gì, dù sao kiếm của kiếm tu, một khi nhận chủ thì sẽ không thay đổi nữa, nhưng sau khi Cố Yêm nghe thấy bọn họ dò hỏi lại giật giật khóe miệng.
Y cũng không thể nói mình đã cầm ra một thanh kiếm tình lữ, còn là cùng sư tôn của y đi?
Lời này nói ra bản thân Cố Yêm cũng cảm thấy đau răng, bởi vậy y nuốt xuống phức tạp trong đáy lòng, chỉ là cười nói: "Một thanh Thiết Kiếm bình thường không có gì đặc biệt mà thôi."
Thấy mấy người vẫn là tò mò muốn hỏi, Cố Yêm trực tiếp đem Phó Hàn Lĩnh ra đỡ lời: "A, thật ngại quá, sư tôn tìm ta có việc, ta phải đi trước rồi, các sư đệ tán gẫu trước."
Quả nhiên sau khi nghe thấy tên Kiếm Tôn, đám người tò mò xung quanh bị uy danh dọa cho lui về phía sau một bước, cũng không dám lại vây quanh Cố Yêm nữa. Cố
Yêm lúc này mới rời đi trong ánh mắt của mọi người.
Y đi một đường này đặc biệt gian nan, Cố Yêm còn chưa bao giờ được mọi người nhìn chằm chằm như vậy. Đầu sỏ Trầm Quang lúc này lại ngoan ngoãn nằm ở trong Kiếm Phủ, khiến Cố Yêm muốn giận chó đánh mèo cũng không được.