Y muốn lấy, chính là thanh kiếm tốt nhất.
Sau khi Cố Yêm đi lên một tầng, cổ tay lật một cái, quay đầu lại, dùng lửa hồ ly đốt lui Quỷ Sát trong Kiếm Trủng, sau đó mới đi tới trước.
Mỗi khi lên thêm một tầng, sát khí liền nặng hơn một phần, nơi này khắp chốn đều là mộ hoang, xương khô, sau khi chủ nhân đời trước của kiếm chết đi, danh kiếm mới có thể được giữ lại nơi này.
Cố Yêm còn nhìn thấy mấy kiếm khách quen thuộc đã ngã xuống ở bên ngoài, đều là những người một đời danh tiếng không nhỏ, lại không ngờ rằng đã sớm thân tử, tàn kiếm còn để lại nơi này. Trái lại cũng có một vài người ký sinh ở trên thân kiếm trở thành Kiếm Linh.
Kiếm Trủng cũng không lớn, Cố Yêm rất nhanh liền đi tới tầng cao nhất. Y một đường đi tới, để ý cả một đường, lại vẫn chưa nhìn thấy thanh kiếm nào hợp ý.
Mãi đến khi đi vào một phòng chứa kiếm ở tầng cao nhất.
Nếu như nơi này lại không có, y cũng đành phải quay về rồi.
Kiếm tu tình nguyện không có kiếm bản mạng cũng tuyệt đối không thể lấy một thanh kiếm không thích hợp.
Bước chân đi về phía trước của Cố Yêm dừng lại, ánh mắt quét về phía trước vừa có chút thất vọng, lại bỗng nhiên nhìn thấy một thanh kiếm chuôi vàng ở chính giữa.
Thanh kiếm này lẳng lặng đứng ở đó lại khiến Cố Yêm kìm lòng không đặng mà tiến tới.
Cố Yêm lập tức liền hiểu được đây là kiếm ý hấp dẫn. Kiếm khách chọn kiếm hoàn toàn dựa vào tâm ý. Từ sau khi y đến đây, chỉ có chuôi kiếm này liên kết cùng tâm thần của mình.
Sau khi Cố Yêm đến gần liền thấy được hai chữ bên cạnh kiếm -- Trầm Quang, không khỏi nhẹ nhàng phất phất.
Đây là một thanh kiếm mới vô chủ, hoàn toàn không phải do kiếm tu tiền nhiệm để lại. Cố Yêm rũ mắt, có chút do dự, tuy rằng tầng cao nhất đại biểu cho phẩm chất kiếm tuyệt đối không kém, nhưng đây lại là một thanh kiếm mới.
Trầm Quang nhẹ nhàng rung động, giống như là đang đáp lại hắn. Kiếm ý trên người y cùng kiếm khí Trầm Quang tỏa ra hòa vào cùng nhau. Cố Yêm mím mím môi,
nghĩ đến dự cảm của bản thân mỗi lần đều không sai lầm, lúc này trong lòng nhất định cũng là rút kiếm ra.
Nhưng vào lúc Cố Yêm rút kiếm ra, ngay sau đó y lại nhìn thấy tên kiếm sư đúc kiếm -- Phó Hàn Lĩnh.
Chờ đã, đây là kiếm do Phó Hàn Lĩnh đúc?
Trảm Uyên, Trầm Quang, cái này, mợ nó, là kiếm tình lữ?
Ngay tại lúc Cố Yêm rút Trầm Quang ra, Trảm Uyên ở bên cạnh Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên ngân vang, giống như là bị cái gì hấp dẫn, vô cùng hưng phấn, Phó Hàn Lĩnh ý thức được không đúng, không khỏi nhắm mắt điều tra.
Sau khi ông ta nhìn thấy Cố Yêm rút kiếm Trầm Quang ra, đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại một chút, biểu cảm hiếm khi mà có chút kỳ quái.
Mà Cố Yêm ở trong Kiếm Trủng vừa phát hiện bản thân rút ra là kiếm tình lữ, ngay sau đó liền bị kiếm Trầm Quang nhận ra trên người chủ nhân có hơi thở xa lạ đáng ghét.
Kiếm quang hơi hơi lóe lên mấy cái, còn chưa chờ Cố Yêm phản ứng lại, áo thiền vốn hoàn hảo ở trên người y liền bị mũi kiếm lột ra.
Lời tác giả: Giới thiệu truyện
Truyện 1 - (Nhiếp Chính Vương Tim Như Nước Lặng [Xuyên Sách])
#Mấy tình địch đều đối với ta rất tốt, nhưng ta chỉ muốn giết bọn họ#
Yến Từ Vân sau khi xuyên vào trong sách mới nhận ra bản thân vậy mà lại là một Tra Công làm vật hy sinh trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ này, nhân vật Thụ chính, đứa con của số mệnh, chính là hoàng đế bù nhìn trong tay hắn.
Hoàng đế dung mạo tươi đẹp, người người đều thích.
Yến Từ Vân trong sách sinh lòng mơ ước, lại tại thời điểm cách ngôi vị hoàng đế một bước mà chết trong biến loạn hoàng cung.
Kẻ thủ ác phía sau màn chính là đám người phụ tá, ám vệ, mật thần ở bên cạnh hắn.
Thân phận thật sự của những người này thật ra đều là người ái mộ của hoàng đế, đầu nhập vào dưới trướng Yến Từ Vân cùng lắm là vì lật đổ hắn.
Sau khi biết được nội dung cốt truyện, tim Yến Từ Vân giống như nước lặng.
-- Xin lỗi, hắn hiện tại chỉ muốn ở trên vạn người.
Ai ngờ mỹ nhân hoàng đế không chiếm được, phụ tá phản bội hắn, ám vệ đâm hắn một đao, còn có mật thần giả dối ẩn nấp trong sách lại đều đến xum xoe với hắn.
Những người đó tay nâng trái tim chân thật dâng lên, đôi mắt trông mong nhìn hắn. Nguyện làm chó săn dưới ghế của hắn.
Yến Từ Vân rũ mắt cười nhạo, đem trái tim chân thật giẫm nghiến trên mặt đất.
Nếu đã như vậy, vậy hắn sẽ đạp lên trái tim chân thành của bọn họ mà từng bước đi lên ngai vàng. -- Mãi cho đến nơi cao, phong quang vô hạn, không còn ai có thể áp đảo hắn.
[ Đại mỹ nhân Nhiếp Chính Vương tàn nhẫn với bản thân, đối với người khác càng tàn nhẫn hơn Thụ × Hoàng Đế điên cuồng, ban đầu ngụy trang, về sau xé rách da, cắn lấy Nhiếp Chính Vương không buông Công)
PS: Truyện thể loại tình địch thật thơm. Công là Hoàng Đế bạch nguyệt quang không tiếc tất cả mọi giá cũng phải có được Nhiếp Chính Vương.
Lúc đầu phụ tá, ám vệ, mật thần đều thích hoàng đế, muốn lật đổ Nhiếp Chính Vương. Về sau ghen tị Hoàng Đế đối với Nhiếp Chính Vương quá tốt.
Nhưng mà Nhiếp Chính Vương chỉ xem bọn họ là cẩu.
..............
Truyện hai - (Ma Tôn Hắn Bị Mù Mặt [Xuyên Sách])
#Ma Tôn hắn luôn bắt sai người#
Tạ Trì Uyên sau khi xuyên sách trở thành nhân vật phản diện lớn trong một quyển tiểu thuyết đam mỹ ngược văn.
Ở trong nguyên tác, hắn yêu không được nhân vật Thụ chính, ba lần bốn lượt làm khó dễ y. Hơn nữa bắt y về Ma Cung, muốn cưỡng ép nạp nhân vật Thụ chính làm Hậu.
Tạ Trì Uyên sau khi xuyên sách nghĩ đến danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nhân vật Thụ chính, lại nghĩ đến bản thân đường đường là Ma Tôn, quyền thế, địa vị đều có, chỉ thiếu một mỹ nhân. Vì vậy cũng không dự định thay đổi nội dung cốt truyện.
Nhưng mà... Tạ Trì Uyên đã quên bản thân có chứng mù mặt.
Hắn dựa theo miêu tả trong nguyên tác, chuẩn bị tiếp tục bắt nhân vật Thụ chính về Ma Vực.
Ai ngờ lần đầu tiên ở chân núi bắt nhân vật Thụ chính.
Tạ Trì Uyên bắt phải Đại sư huynh lạnh băng băng, không thích nói cười của nhân vật Thụ chính, mặc áo cưới vào cho gã.
Lần thứ hai ở quán trà bắt nhân vật Thụ chính.
Tạ Trì Uyên bắt phải tri kỷ yếu ớt không thể ra gió của nhân vật Thụ chính, mặc áo cưới vào cho cậu ta.
Lần thứ ba ở trên chiến trường Ma Đạo bắt nhân vật Thụ chính.
Tạ Trì Uyên bắt được "Đối thủ một mất một còn" của nhân vật Thụ chính... Mặc vào áo cưới cho đối thủ một mất một còn.
Lần thứ tư, Tạ Trì Uyên cuối cùng mới bắt được nhân vật Thụ chính.
Nhân vật Thụ chính tấm lòng rộng mở không thể nhịn được nữa: ...Ngươi, mợ nó, không phải đã nói là ái mộ ta sao?
Tạ Trì Uyên:...
Một tháng sau, Tạ Trì Uyên rút kinh nghiệm xương máu quyết định không cần mỹ nhân nữa, nghiêm túc làm một cái Ma Tôn cao lãnh.
Ai ngờ người trước đó bị bắt nhầm lại đều mặc kệ rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT