Cố Yêm mãi cho đến sau khi rời khỏi cũng không nghĩ ra bản thân đến cùng đã quên cái gì. Y đơn giản cũng không phải người sẽ làm khó dễ bản thân, nếu như nghĩ không ra thì tạm thời đặt sang một bên.
Chính vào lúc này, bên vai bị người vỗ vỗ: "Cố Yêm, đứng ngốc ở đây làm gì?" Chu Vấn thay sư phụ tới đưa đồ vật, vừa tới Thanh Hoa Phong liền nhìn thấy Cố Yêm,
lúc này mới nhận ra là đối phương đã xuất quan rồi.
Cái vỗ này của hắn không nặng không nhẹ. Cố Yêm bị vỗ thì nhíu nhíu mày, thuận tay đẩy tay Chu Vấn ra.
"Lần sau gặp lại, nếu ngươi còn chạm vào ta thì coi như không cần cái tay này nữa."
Tuy rằng y nói rất hung ác, trái lại cũng không thật sự phế đi tay của Chu Vấn, ngược lại quay đầu sang hỏi: "Minh Đăng mấy ngày này vẫn ở lại trên núi sao?"
Cố Yêm cũng là mới vừa nhớ tới chìa khóa Kiếm Trủng ở trong tay Minh Đăng.
Kiếm khí sắt bén nhưng lại nặng sát khí, nếu như lạm dụng thì hậu quả khó mà tưởng tượng. Năm đó sáu tiên môn lớn liên minh, vì quản thúc hành vi của hai môn phái kiếm tu Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông này, chìa khóa mở ra Kiếm Trủng đã được giao cho môn phái khác bảo quản, chỉ có người được cho phép mới có thể tiến vào Kiếm Trủng lấy kiếm.
Cố Yêm thiếu chút nữa đã quên điểm này. Y bế quan gần hai tháng, cũng không biết Minh Đăng mấy ngày này có còn ở lại hay không.
Chu Vấn lúc này mới cười lên: "Ngươi xin ta đi, ta biết."
Cố Yêm vừa thấy bộ dáng hắn như vậy liền biết người vẫn còn ở trên núi, sau khi đem tay đối phương dời đi, vỗ vỗ vai hắn.
"Sư tôn của ta hôm nay tâm tình không tốt, ngươi mau đi vào đi."
Chu Vấn lúc này không cười nổi nữa rồi.
Sau khi người đi rồi, Cố Yêm duỗi thắt lưng, lại nhìn trong điện một cái, sau khi không nghĩ ra, đành phải thu lại ánh mắt.
Vẫn là đi tìm Minh Đăng trước quan trọng hơn.
...
Phó Hàn Lĩnh ở trong điện giống như có chút cảm ứng, tay nâng chén trà hơi hơi dừng lại một chút, nghĩ đến dáng vẻ biếng nhác, thuận miệng dọa Chu Vấn nhảy dựng vừa rồi của tiểu đồ đệ, chậm rãi nhếch khóe môi lên một chút.
Đứa nhỏ này trái lại làm rất tốt dáng vẻ cáo mượn oai hùm.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt xuống khiến Chu Vấn sau khi tiến vào trong lòng lạnh run, lại có chút nghi hoặc, có phải Cố Yêm đã lừa hắn hay không, tâm tình Kiếm Tôn không phải rất tốt sao?
Chu Vấn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn nói lại lời Tĩnh Ngôn Chân Quân đã dặn dò một lần.
...
Một bên khác, Cố Yêm sau khi ra khỏi Thanh Hoa Phong vẫn là gửi một đạo phù truyền âm cho Minh Đăng.
Minh Đăng đã sớm biết việc y thành Anh, đối với chuyện này thật ra cũng không làm khó dễ y.
Hắn từ trước đến nay công, tư rõ ràng.
Cố Yêm cũng biết tính cách của Minh Đăng trong nguyên tác, cho nên hoàn toàn không có lo lắng, y hiện tại chỉ cần đợi đến buổi tối. Sau đó y liền suy nghĩ một chút về thanh kiếm mà bản thân muốn chọn.
Cố Yêm không có hứng thú đối với loại kiếm lấy phòng thủ làm chính, trái lại muốn một thanh sát kiếm giống như Trảm Uyên. Y chống tay xem xét mỗi một thông tin trên danh sách ghi chép ra vào Kiếm Trủng, rất nhanh đã tới buổi tối.
Cố Yêm nhớ rõ Kiếm Trủng đã được Giác Sơn Tự luyện chế thành pháp khí, liền trực tiếp đi tìm Minh Đăng.
Minh Đăng đã biết chuyện y muốn tới lấy kiếm, ở trong phòng dành cho khách cũng vẫn thắp sáng một ngọn đèn. Tăng nhân áo trắng nhắm mắt, lẳng lặng gõ mõ, sau khi nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra.
Y vừa lên tiếng thì cửa liền mở. Cố Yêm nhìn lư hương bên trong phòng dành cho khách một cái liền thu lại ánh mắt.
"Đại sư, ta tới lấy kiếm."
Ánh mắt Minh Đăng lúc này mới đặt ở trên người Cố Yêm.
Hai tháng không gặp, trên người người này dường như lại có một chút thay đổi, nhưng mà Minh Đăng cũng không nói gì. Chuyện bế khẩu thiện ngày hôm đó dường như đã chạm vào cấm kỵ nào đó, thái độ của Minh Đăng đối với Cố Yêm lại trở về như lúc ban đầu, không lại hỏi y chuyện liên quan đến Ngu Bạch Trần.
Cố Yêm đối với kết quả này vui tai vui mắt, đương nhiên cũng sẽ không lại nhắc tới, hai người bọn họ hiện giờ giống như những người xa lạ.
Cố Yêm đẩy cửa tiến vào, bởi vì muốn lấy kiếm nên trái lại đứng đắn hơn một chút.
Minh Đăng lại bỗng nhiên khe khẽ nhíu mày: "Khi lấy kiếm không thể mặc áo đỏ."
Bên trong Kiếm Trủng đều là oán linh, áo đỏ sẽ gợi lên sát khí, hoàn toàn không thích hợp.
Cố Yêm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một cái. Chưa đợi y nói gì liền nghe Minh Đăng dừng một chút lại nói: "Còn phải tắm rửa, dâng hương."
Đây cũng là lần đầu tiên y lấy kiếm, hoàn toàn không biết rõ trình tự, hiện giờ trái lại có chút khó xử.
Minh Đăng giống như nhìn ra rối rắm trên mặt y, qua một lúc, rũ mắt: "Bên cạnh có một hồ nước nóng, ngươi đi đi."
"Quần áo ở trong tủ."
Cái này đương nhiên là quần áo của Minh Đăng.
Cố Yêm chuyển mắt nhìn sang, Minh Đăng thản nhiên nói: "Đồ mới."
Lúc này y mới yên lòng: "Đa tạ Minh Đăng đại sư."
Cố Yêm xoay người đi tới căn phòng bên cạnh, Minh Đăng nhíu nhíu mày, lại nhắm mắt tiếp tục lần tràng hạt.
Đệ tử đến chỗ hắn lấy kiếm không dưới vài trăm, ngoại trừ trước đây hắn bởi vì Bạch Trần mà cùng Cố Yêm từng có gút mắc, Cố Yêm với hắn mà nói hoàn toàn chỉ là một người bình thường.
Minh Đăng vốn không nên có bất cứ cảm giác gì, nhưng mà lúc này, trong khi lần tràng hạt, lại vẫn khe khẽ nhíu nhíu mày, dù động tác nhỏ đến mức khó thể nhìn ra.
............
Giữa hai gian phòng dành cho khách có một chút khoảng cách, Minh Đăng thân là tăng nhân càng là che đi năm giác quan, bởi vậy hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên kia.
Hắn tiếp tục lần tràng hạt, chờ hương ở trước mặt cháy hết.
...
Sau khi Cố Yêm đi vào gian phòng cho khách lại thiết lập một tầng kết giới, sau đó mới cởi áo đỏ ra. Y từ trước tới giờ, ngoại trừ ở trong phòng riêng của mình, chưa từng tắm rửa bên ngoài. Trong lòng khẽ cười một tiếng, nhìn quanh một cái.
Trong lò Vân Đỉnh còn đang đốt đàn hương, xông cho nước nóng khói tỏa lượn lờ, là mùi hương Minh Đăng vẫn luôn yêu thích. Y mặc áo trong, tiến vào trong hồ, lại
tháo ra dây buộc tóc trên đầu, mới tựa hờ vào bên cạnh hồ.
Nước hồ ấm áp tẩy đi mệt mỏi toàn thân. Cố Yêm được đàn hương xông lên người, luôn cảm thấy bản thân dường như khắp người đều tỏa hương.
Sau khi nước hồ nguội đi một chút mới đứng dậy, do dự giữa áo đỏ của bản thân và áo thiền của Minh Đăng trong một chớp mắt, vẫn là lựa chọn áo thiền.
Tuy rằng Cố Yêm hết sức khinh cuồng, nhưng cũng không muốn tìm đường chết. Sát khí của kiếm bên trong Kiếm Trủng đều rất nặng, nếu như dẫn tới cắn trả thì sẽ không tốt lắm. Áo đỏ được cất vào trong Túi Càn Khôn, y cầm lấy áo thiền màu trắng, mặc vào.
Trên áo thiền này cũng được xông hương, ngửi vào có chút dễ chịu. Cố Yêm nhíu nhíu mày, khi lư hương cháy hết liền đi ra ngoài.
Minh Đăng lúc này đã mở phong ấn năm giác quan, nhận thấy Cố Yêm đã đi ra, không khỏi ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người nọ mặc áo thiền của mình, ngẩn ra trong tích tắc.
Cố Yêm bộ dáng xinh đẹp, mặc vào cái gì cũng đều ưa nhìn, khi mặc áo đỏ thì một thân tươi sáng, đường hoàng, mà mặc vào áo thiền lại có một loại cảm giác cấm dục
không nói nên lời.
Giống như là đem một đóa hoa phượng hoàng bọc lại tầng tầng lớp lớp, rồi lại mơ hồ lộ ra một chút màu sắc tươi đẹp bên trên đóa hoa, khiến người nhìn thấy muốn gỡ đi một tầng rồi lại một tầng bao bọc bên ngoài.
Tâm tư người nọ không ở trên mặt này, đầu tóc ẩm ướt cũng không quan tâm, chỉ là hong khô một nửa thả ở trên vai. Tóc đen da trắng ở dưới ánh nến càng thêm có vẻ lạnh nhạt, phong lưu.
Minh Đăng từ trước đến giờ chưa từng chú ý, hôm nay lại nhận ra dung mạo Cố Yêm có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
"Minh Đăng đại sư nhìn ta làm gì?"
Cũng may lúc này Cố Yêm nhíu mày, khiến Minh Đăng khôi phục lại tinh thần.
Cố Yêm mặc áo của hắn, mùi hương quen thuộc khiến trong lòng hắn ngẩn ra.
Cố Yêm sau khi biết hậu quả của việc trêu đùa Minh Đăng, lúc này cũng lười tiếp tục trêu chọc hắn, sau khi đối phương kéo ra khoảng cách thì chỉ thu lại ánh mắt.
Minh Đăng khe khẽ siết chặt tay một cái, rũ mắt đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, lấy ra pháp khí từ trong tay áo. Sau khi chìa khóa vừa xuất hiện, trong phòng thoáng chốc liền xuất hiện một bức tường.
"Đi vào là được." Minh Đăng thản nhiên nói.
Cố Yêm cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi nói một tiếng cảm ơn liền xoay người bước vào trong tường.
Sau khi Cố Yêm rời đi, Minh Đăng nhớ tới dáng vẻ Cố Yêm vừa rồi, mím mím môi, ngẩng đầu nhìn bức tường một cái.
...
Cách một mặt tường, bên ngoài là đàn hương lượn lờ, bên trong lại là kiếm khí dày đặc.
Trước khi Cố Yêm đến đã từng tra danh sách, đối với những thanh kiếm ở tầng dưới cùng không có hứng thú, trực tiếp hướng lên chỗ cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT