Cố Yêm thật vất vả từ nguyên hình biến trở lại thành người, không cần lại cùng sư tôn có chứng yêu thích lông nhung ở cùng một chỗ, mấy ngày này trôi qua vô cùng nhàn nhã. Mấy ngày này y vẫn luôn ở trong động phủ chờ, xem sư tôn tiện nghi còn có thủ đoạn gì để tìm mình hay không. Có điều liên tiếp mấy ngày qua đi đều gió êm sóng lặng.
Cố Yêm cười mỉm, vuốt ve nhúm lông trong tay, biết rõ bản thân quả thật là đã thành công. Phó Hàn Lĩnh tìm y chính là thông qua thứ mà y để lại, chỉ cần bản thân xử lý sạch sẽ thì cho dù ông ta có làm thế nào cũng không tìm thấy y.
Nghĩ như vậy, Cố Yêm nháy mắt nở nụ cười.
Còn lần sau tìm được?
Không có lần sau nữa rồi.
Nhúm lông bị lửa hồ ly nhen lên trên đầu ngón tay đốt cháy trụi, Cố Yêm cúi đầu lại thấy Nguyên Anh trong cơ thể mình trở nên cao hứng.
Trong Tu Chân Giới, chỉ có đạt đến Nguyên Anh mới xem như tu sĩ bậc cao thật sự. Cố Yêm trước đó tuy là dẫn đầu trong nhóm người trẻ tuổi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là tiểu bối, ngay cả ra ngoài cũng phải xin chỉ thị của Chưởng giáo. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, điểm tốt nhất chính là sau khi đạt tới Nguyên Anh, y có thể tự xin ra ngoài trú thủ.
Cố Yêm trước đó đối với việc đi ra ngoài không có cảm giác gì, chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nhưng mà hiện giờ biến thành Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa nói, còn đã
biết được bí mật của sư tôn, Cố Yêm lúc này trong đầu đều là suy nghĩ rời xa Tê Hà Phong.
Mấy ngày này y đã suy nghĩ ra vài cái cớ để ra ngoài, chỉ chờ sau khi từ hôn sẽ bỏ trốn. Có điều, cho dù là lúc nào, đầu tiên vẫn là phải gia tăng thực lực.
Suy nghĩ vội vàng trốn chạy tạm thời được trấn an, Cố Yêm chậm rãi nghĩ tới chuyện từ hôn. Y hiện giờ đã đột phá Nguyên Anh, cũng không biết Yến Trì bên kia đã đột
phá hay chưa.
Cố Yêm vừa nghĩ liền gửi phù truyền âm hỏi Ngu Bạch Trần.
Ngu Bạch Trần lúc này đang ở cùng một chỗ với Yến Trì.
Hai người đều đang ở trên hội đấu giá Trung Châu, lúc cậu ta lấy phù truyền âm ra không ngờ điều Cố Yêm hỏi lại chính là chuyện từ hôn, nên không có kiêng dè Yến
Trì. Kết quả nội dung trong phù truyền âm vừa mở ra liền trực tiếp truyền vào trong tai Yến Trì.
Xung quanh rất im lặng, bởi vậy những lời này nghe rất rõ ràng.
Giọng nói không chút kiêng kỵ của Cố Yêm khiến sắc mặt của Yến Trì vốn đang nhìn trên đài hơi hơi trầm xuống.
Cố Yêm muốn từ hôn với anh ta như vậy?
Dựa vào cái gì?
Bàn tay cầm chén trà của anh ta siết chặt một chút, rũ mắt, nhếch môi, không biết suy nghĩ cái gì.
"Xin lỗi, ta không biết là A Yêm sẽ nói cái này." Bởi vì Yến Trì ở ngay bên cạnh, Ngu Bạch Trần cũng không trả lời phù truyền âm này, thầm nghĩ đợi sau khi đi ra ngoài sẽ nói với A Yêm.
Yến Trì ở trong lòng đối với việc Cố Yêm gấp gáp có chút không vui, nhưng mà đối mặt với Ngu Bạch Trần ngày trước còn giúp anh ta bình ổn tâm ma, cho dù nhìn theo phương diện nào đều không thể thật sự trách cứ.
Tuy rằng trong lòng anh ta có chút không thoải mái, lúc này cũng chỉ nói: "Việc không có liên quan đến Thánh Tử."
"Đây là ân oán cá nhân giữa ta với Cố Yêm."
Hôm qua anh ta đã đấu giá được Thành Anh Đan, chỉ cần trở về thì sẽ có thể kết Anh. Thế nhưng sau khi Yến Trì nghe thấy giọng nói Cố Yêm mới vừa rồi, không biết vì sao trong đầu nóng lên, vậy mà lại bỗng nhiên không muốn để cho người nọ được như ý.
Suy nghĩ trẻ con không phù hợp với tính tình của anh ta này chỉ xuất hiện trong một tích tắc liền bị Yến Trì đè xuống. Anh ta cho rằng nguyên nhân có thể là do tâm ma
cho nên tâm tình của mình gần đây bất ổn, nên mới có thể để tâm việc này như vậy.
Hôn ước giữa anh ta và Cố Yêm ngay từ đầu đã là một trò cười, hiện giờ giải trừ cũng vừa hay. Sau khi Yến Trì xoa dịu bất mãn trong lòng thì nói với mình như vậy.
Vì thế sau khi nắm chặt Thành Anh Đan, anh ta chỉ là nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:
"Làm phiền Thánh Tử nói với Cố Yêm, mấy ngày này ta sẽ bế quan thành Anh."
"Sau khi thành Anh, bọn ta sẽ giải trừ hôn ước. Thời gian nhiều nhất là hai tháng."
Thời gian hai tháng vừa đủ cho một lần bế quan đột phá.
Loại đại yêu như Cố Yêm cùng Nhân Tộc kết Anh khác nhau. Bọn họ chỉ cần hấp thu lượng lớn linh khí mấy ngày là có thể đột phá, cho dù có khi bị thiên kiếp đánh cho suy yếu, có điều không cần đến mấy ngày là sẽ khôi phục.
Mà Nhân Tộc kết Anh đều cần mấy tháng, thời gian hai tháng đã là ngắn nhất rồi.
Yến Trì cũng là bị thái độ của Cố Yêm kích thích.
Ngu Bạch Trần do dự một chút, lời trong miệng cuối cùng cũng không nói ra. Chỉ là hơi hơi gật gật đầu, ở trước mặt Yến Trì, cuối cùng vẫn là gửi phù truyền âm báo cho Cố Yêm.
"Yến Thủ tịch nói nhiều nhất là hai tháng."
Cố Yêm đang chờ tin tức, sau khi vừa nghe thấy lời Ngu Bạch Trần nói, hơi hơi nhíu mày.
"Yến Trì ở bên cạnh ngươi?" Hắn mới vừa hỏi không bao lâu liền có tin tức, nghĩ đến hẳn là hai người ở cùng một chỗ.
Quả nhiên Ngu Bạch Trần trả lời: "Bởi vì sự việc lần trước, Yến Thủ tịch muốn đáp tạ Minh Nguyệt Cốc, nên hẹn ta ra."
Cậu ta quả thật cảm thấy việc này cũng không là gì, chỉ vì theo cái nhìn của Ngu Bạch Trần, Yến Trì đối với cậu ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, những lời đồn đại kia chỉ là do bên ngoài lan truyền truyền quá lên mà thôi.
Nếu nói để ý, Ngu Bạch Trần trái lại cảm thấy để ý của Yến Trì đối với đối thủ một mất một còn là A Yêm này so với chính mình thì sâu hơn nhiều. Có điều cậu ta nghĩ đến hai người quen biết từ nhỏ, cái gì cũng lấy ra so sánh, quan hệ dĩ nhiên càng chặt chẽ hơn một chút, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cố Yêm ở đầu bên kia lại trong lúc gửi phù truyền âm nghĩ tới cái khác, y bỗng nhiên nghĩ đến bên trong nội dung cốt truyện, trong khoảng thời gian này, Yến Trì đã
thích Ngu Bạch Trần.
Trái tim lưu ly có tác dụng khai thông tự nhiên đối với tâm ma của Yến Trì, người kia thích cũng chính là tính tình vô cùng thuần khiết này của Ngu Bạch Trần, nếu như trong khoảng thời gian này hai người ở cùng một chỗ... Cố Yêm lắc lắc đầu, không biết suy nghĩ của Ngu Bạch Trần như thế nào, nếu như cậu ta thật sự cũng thích Yến Trì, vậy thì cho dù Cố Yêm luyến tiếc "thuốc giải" này cũng chỉ đành nhịn đau đổi sang một người khác.
Vẫn là tìm thời gian hỏi Ngu Bạch Trần một chút đi, y nghĩ trong lòng. Có điều vì để ngừa bất trắc, trong khoảng thời gian này y sẽ phải tìm một người để thay thế Ngu Bạch Trần.
Cố Yêm từ sau đêm đó bị Phó Hàn Lĩnh sờ soạng luôn có dự cảm chứng khao khát làn da của mình phỏng chừng không bao lâu sẽ tái phạm một lần. Cảnh tượng đêm đó bị sờ bụng thoáng hiện rồi biến mất, Cố Yêm phục hồi lại tinh thần, híp híp mắt.
Yến Trì đang ở bên cạnh, chuyện này không cần thiết nói vào lúc này. Vì thế sau khi nghe vậy, Cố Yêm chỉ là nói: "Ta cũng sắp xuất quan rồi, đến lúc đó sẽ tới tìm ngươi." Hắn dừng một chút, lại nói với Yến Trì: "Vậy phải chờ tin tốt của Yến Thủ tịch thật rồi."
Sau khi Cố Yêm nói xong liền ngắt phù truyền âm, Ngu Bạch Trần thu lại phù truyền âm: "Yến Thủ tịch đừng để ý."
Yến Trì lắc lắc đầu, vừa lúc hội bán đấu giá phía trên đã bắt đầu, anh ta rũ mắt xuống, che khuất thần sắc trong đáy mắt.
Cố Yêm tính ngày, vẫn luôn kéo dài ở trong động phủ, cũng đã mấy ngày không còn nghĩ tới chuyện của Phó Hàn Lĩnh. Dù sao, y mới vừa đột phá nguyên anh, tu vi vẫn có chút bất ổn, sau khi trở về lại phải mất hơn mười ngày để củng cố. So với thời gian mấy ngày tu luyện, vài ngày bị Phó Hàn Lĩnh bắt về sờ lông giống như là ảo giác.
Cố Yêm gửi cho Chu Vấn một đạo phù truyền âm thăm dò một chút chuyện tiểu hồ ly đi lạc, nhận ra những người khác tạm thời đều vẫn chưa biết con linh thú lan
truyền khắp Thái Thanh Tông kia đã chạy mất, không khỏi lại điều chỉnh một chút thái độ đối mặt với Phó Hàn Lĩnh của bản thân sau khi xuất quan.
Sau khi biết được Phó Hàn Lĩnh không có nghi ngờ với y, Cố Yêm ngày hôm sau liền yên tâm xuất quan.
Trong Thái Thanh Tông gần đây vô cùng bận rộn, so với hai sự kiện hồ ly của Kiếm Tôn và Ma Tộc nửa đêm thăm dò Lâm Tuyền Phong, chuyện Cố Yêm thành công
kết Anh, xuất quan xen lẫn bên trong lại không được chú ý bao nhiêu, ngoại trừ Phó Hàn Lĩnh.
Ông ta đang ở Thanh Hoa Phong nghe Vân Đức nói chuyện Ma Tộc, đốt ngón tay khi co khi duỗi, lơ đễnh gõ bàn.
Nhúm lông đã vuốt ve nhiều ngày hiện tại đột nhiên không còn, Phó Hàn Lĩnh vẫn có một chút không quen. Ông ta chống tay, hơi hơi rũ mắt, chân mày thả lỏng lắng
nghe.
Ông ta từ trước đến nay đều là bộ dạng lạnh nhạt, vô vị với mọi thứ này, Vân Đức Chân Quân sau khi tập quen rồi thì cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là vào lúc
mấu chốt bàn bạc cùng Phó Hàn Lĩnh một phen.
Trên đại điện yên tĩnh, đệ tử bên dưới bẩm báo lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này. Ngay tại lúc chân mày Vân Đức thả lỏng ra một chút, bỗng nhiên tiếng động gõ lên mặt bàn dừng lại. Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh thoáng thu lại một chút, sau khi thấy phù truyền âm sáng lên híp híp mắt.
"Sư huynh." Vân Đức Chân Quân nghi hoặc quay đầu sang.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nói: "A Yêm kết Anh rồi."
Làm đệ tử xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi, Cố Yêm kết Anh không thể nghi ngờ chính là việc tốt hiếm có trong khi Thái Thanh Tông mây trăng u ám. Sau
khi Vân Đức Chân Quân nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, trên mặt thoáng chốc mang theo một chút sắc mặt vui mừng.
"Cố Yêm không hổ là đệ tử của sư huynh, vậy mà lại cùng sư huynh năm đó đột phá Nguyên Anh không sai biệt mấy."
"Đây chính là kiện chuyện tốt."
Sau khi Phó Hàn Lĩnh nghe thấy lời Vân Đức khen Cố Yêm gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhìn như khiêm tốn, thật ra là đắc ý của tiểu đồ đệ, tâm tình bởi vì
tiểu hồ ly chạy mất mà nhạt nhẽo không khỏi chuyển biến tốt hơn một chút.
Cố Yêm trước tiên là gửi phù truyền âm cho sư tôn bày tỏ bản thân đã thành công kết Anh, xuất quan, sau đó mới đến Thanh Hoa Phong bẩm báo với Chưởng giáo. Các
đệ tử sau khi đột phá đều phải ghi chép lại, Cố Yêm sau khi ở phía trước đăng ký, nghe thấy Chưởng giáo gọi đến liền đi sang.
Sau khi đi tới, không ngờ sư tôn tiện nghi lại cũng có mặt.
Trên mặt Cố Yêm mang theo tươi cười, hoàn mỹ sắm vai một người mới vừa xuất quan, cái gì cũng không biết nên có, lúc này có chút kinh ngạc.
"Không nghĩ tới sư tôn cũng ở nơi này."
"Đệ tử vừa rồi dự định sau khi đăng ký xong sẽ tới bái kiến sư tôn, thế này thật ra là trùng hợp rồi."
Tiểu đồ đệ từ trước đến nay vẫn luôn rất biết ăn nói, Phó Hàn Lĩnh sau khi nghe thấy lời này, chân mày lại giãn ra một chút, nhìn y một cái, nói:
"Trái lại là thầy trò chúng ta tâm linh tương thông."
Sau khi Kiếm Tôn mở miệng, u ám trong điện tan đi một chút, các trưởng lão đang nghị sự đều nhẹ nhàng thở ra, lần lượt khen ngợi Cố Yêm. Cố Yêm còn chưa phản ứng lại liền đã bị thổi phồng một phen, tươi cười không khỏi cứng lại ở trên mặt.
Hôm nay y mặc một cái áo gấm đỏ thêu hoa phượng hoàng, cả người một thân màu sắc cực kỳ nổi bật, diễm lệ, bị sắc sảo giữa hai chân mày y cứng rắn đè ép xuống,
nhìn vào cực kỳ xinh đẹp, lại tuyệt đối không khiến người khác liên tưởng đến âm nhu.
Thần sắc xấu hổ xuất hiện thoáng chốc đã bị che đi, Cố Yêm nhìn về phía sư tôn, ước chừng đã đoán được một chút. Mấy trưởng lão này là bị hơi lạnh trên người sư tôn tiện nghi dọa đến, cho nên, vì lấy lòng Phó Hàn Lĩnh mà đến thổi phồng y?
Trên mặt y kỳ quái, tâm tình Phó Hàn Lĩnh lại rất tốt.
Cho dù giữa hai chân mày ông ta lơ đãng, nhưng mà sau khi trải qua hai ngày hai đêm làm cáo trắng ở cùng Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm đã có thể nhìn rõ ánh mắt của ông ta dưới sắc mặt lạnh nhạt.
Chỉ trong giây lát, Cố Yêm đã đoán được sư tôn tiện nghi là muốn nhìn thấy y khó xử. Y vốn còn có chút không được tự nhiên, nhưng mà sau khi nhìn ra ánh mắt của Phó Hàn Lĩnh lại nhướng nhướng mày, không muốn để cho đối phương đắc ý.
Sau khi trong lòng hơi ngẩn ra liền ngẩng đầu cười nói: "Sư tôn tu vi cao tuyệt, đệ tử cùng lắm chỉ là vừa mới thành Anh, không dám so sánh với sư tôn."
Phó Hàn Lĩnh vuốt ve chuôi kiếm, hơi hơi híp híp mắt.
Ông ta thiếu chút nữa đã quên tiểu đồ đệ tu chính là Đạo Vô Tình, sao lại để ý cái nhìn của người bên ngoài, cũng may lúc này Vân Đức Chân Quân mở miệng:
"Chuyện lần trước đi thăm dò thành Minh Phượng còn chưa khen thưởng ngươi. Vừa lúc hiện giờ ngươi đã kết Anh, trái lại có thể đi tới Kiếm Trủng rồi."
Thái Thanh Tông cùng Lăng Tiêu Tông ở bên cạnh đều là tông môn kiếm tu, đệ tử sau khi kết Anh, nếu như có công với tông môn thì sẽ có một cơ hội đi đến Kiếm Trủng chọn lựa kiếm cho mình.
Cố Yêm trước mắt là người đầu tiên có thể lựa chọn trong thế hệ này.
Vừa nghe có thể chọn kiếm, Cố Yêm có chút kinh ngạc. Y ao ước thanh kiếm bản mạng của Phó Hàn Lĩnh đã lâu, không ngờ tới lần này vậy mà lại có thể có được kiếm
bản mạng của chính mình. Lúc Cố Yêm lại mở miệng, ý cười trên mặt đã chân thành hơn rất nhiều: "Đa tạ chưởng giáo."
"Đệ tử tối nay sẽ đi chọn kiếm."
Sau khi y vào điện vẫn luôn duy trì thiết lập bản thân không để ý đến chuyện gì ngoài chuyên tâm tu luyện, Phó Hàn Lĩnh cũng không nhìn ra cái gì. Có điều nghĩ đến kiếm bản mạng của tiểu đồ đệ, ông ta trái lại có chút hứng thú. Kiếm bản mạng gắn liền với tâm thần có thể cảm nhận được tâm tính của tu sĩ, cũng không biết Cố Yêm sẽ lấy được thanh kiếm nào.
Có lẽ ngày mai là biết rồi, Phó Hàn Lĩnh thu lại ánh mắt. Linh Ti* trong tay áo lúc này khe khẽ giật giật, biểu hiện con rối ông ta phái đến Ma Vực đã có tin tức.
*Linh Ti: Sợi tơ chứa linh lực.
Lục Lược Vũ có thể đến Thái Thanh Tông, ông ta dĩ nhiên cũng có thể tiến vào Ma Vực. Phó Hàn Lĩnh cho rằng có thể tiểu hồ ly có quan hệ với Lục Lược Vũ, liền thả một con rối đi vào Ma Tộc, hiện giờ trái lại đã có một chút tin tức.
Sau khi tin tức truyền đến, ông ta khe khẽ nhướng mày, con rối hiện giờ vẫn chưa xâm nhập được vào Ma Vực, chỉ là thu được một chút da lông, trái lại cũng đã xác
minh suy đoán của Phó Hàn Lĩnh —– Lục Lược Vũ là nhắm về phía cấm địa.
Có điều, khiến Phó Hàn Lĩnh nghi hoặc chính là, hắn dường như... hoàn toàn không biết thứ bản thân muốn tìm kiếm đến cùng là cái gì.
Cố Yêm vốn cho rằng sau khi bản thân lấy lại được nhúm lông, chuyện cửu vĩ hồ sẽ không còn ai biết được. Nhưng không biết vì sao, vừa rồi lúc y lui ra ngoài, mí mắt lại bỗng nhiên nhảy lên, khiến y luôn cảm thấy bản thân dường như đã xem nhẹ chuyện quan trọng gì đó...