Khao khát đối với làn da lúc này đều biến vào trên lông tơ, Cố Yêm hiện giờ vô cùng khát vọng có người có thể vuốt ve mình.

Nhưng mà Ngu Bạch Trần hiện giờ cũng không ở đây.

Từ lần tạm giải trước cho đến hiện giờ, tính ngày vốn cũng sắp tới rồi, Cố Yêm vốn dĩ cho rằng cố kiên trì thêm mấy ngày, sau khi y biến trở về sẽ phải đi tìm Ngu Bạch Trần, nhưng không ngờ tới chứng bệnh quỷ này một khắc cũng không chờ được.

Y cúi đầu muốn mạnh mẽ đè xuống kích động của bản thân, nhưng càng đè nén thì lại càng khó chịu, lúc này, cuối cùng hướng ánh mắt vào trong nội điện.

Hai lần trước Ngu Bạch Trần tạm giải cũng chỉ là tạm hoãn, cũng không hoàn toàn giải quyết, lần này giống như là núi lửa phun trào. Cố Yêm sau khi áp chế không
được thì chỉ có thể nghĩ tới Phó Hàn Lĩnh. Sau Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt lại thì nhẹ chân nhẹ tay chuyển trở về nội điện.

Phó Hàn Lĩnh đang tu luyện, bỗng nhiên cảm giác trên đùi trầm xuống, tiểu hồ ly vừa rồi còn xách ổ chạy đi, giờ phút này đang nằm ở trên đùi ông ta.

Móng vuốt của Cố Yêm dẫm lên quần áo ông ta, dự định cứ như vậy ở trên đùi Phó Hàn Lĩnh một đêm, giảm bớt khao khát làn da. Phó Hàn Lĩnh thấy thế không khỏi nhíu
mày.

Đây là đang... làm nũng với ông ta?

Ông ta vẫn chưa bao giờ có trải nghiệm mới mẻ như vậy.

Ông ta không khỏi nhớ tới nội dung nhìn thấy trong sách trước đó. Hành động của tiểu bạch hồ này đối với mình hiện giờ giống như là sau khi nhận thấy loài người không có nguy hiểm nên buông lỏng cảnh giác.

Phó Hàn Lĩnh mở mắt ra, vươn tay sờ sờ cằm y. Cái đuôi của Cố Yêm lập tức không không chịu thua kém mà nhếch lên, quấn lấy ông ta, hoàn toàn khác biệt với lúc ban ngày.

Phó Hàn Lĩnh cười khẽ một tiếng: "Ngươi muốn để ta sờ ngươi?"

Thôi, coi như là tình một đêm, ông ta được lợi của ông ta, mình được việc của mình. Nghĩ như vậy, y chịu đựng cảm giác xấu hổ, lật người một cái, để lộ ra cái bụng mềm mại.

Một đêm này, yêu thích đối với lông nhung của Phó Hàn Lĩnh đạt được thỏa mãn thật lớn, không có gì so với tiểu hồ ly chủ động mở rộng bụng với ông ta lại càng khiến
tâm tình vui sướng hơn.

Loại vui sướng này cứ thế duy trì mãi đến ngày hôm sau, lúc Vân Đức Chân Quân tìm ông ta bàn bạc công việc.

Chuyện đêm qua người của Ma Tộc tới cũng không chỉ một mình ông ta nhận ra. Vân Đức Chân Quân tìm ông ta chính là vì chuyện này.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve đôi tai của tiểu hồ ly, lắng nghe giọng nói bên kia phù truyền âm. Cố Yêm cũng cẩn thận vểnh tai, qua một lúc sau, hơi hơi híp híp mắt.

Cơ hội của y hình như đã đến rồi.

Cố Yêm đoán rất đúng, Phó Hàn Lĩnh không có khả năng lúc nào cũng ở trong Minh Quang Điện, hôm nay vừa lúc ông ta cũng có việc.

Ma Tinh ở hướng tây bắc hạ xuống, liên tưởng đến một tia ma khí cuối cùng dừng ở Lâm Tuyền Phong đêm qua, Vân Đức lo lắng không thôi, cảm thấy đây là điềm xấu,
mấy môn phái còn lại cũng đã đến đây, Phó Hàn Lĩnh cũng không thể không đi ra gặp mặt một chút.

Có điều, Phó Hàn Lĩnh không thể yên tâm lại vẫn là con tiểu hồ ly này. Ông ta cúi đầu nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn trong lòng một cái, nếu như mang nó theo thì lại có chút không tiện.

Bàn tay vuốt ve lông cáo của Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng lại một chút, giống như đang đắn đo giữa hai cái.

Cố Yêm vừa rồi vì muốn Phó Hàn Lĩnh yên tâm, để cho mình tìm cơ hội chuồn êm, lúc này dĩ nhiên là vô cùng nghe lời. Y từ trước đến nay co được giãn được, nếu đêm qua đã bị sờ lông bụng, lúc này thời điểm lại ngụy trang thành tiểu hồ ly bình thường liền lại đột phá giới hạn cuối, giống như đã bị khuất phục mà lắc lắc cái đuôi.

Động tác của tiểu hồ ly khiến Phó Hàn Lĩnh sau khi nhìn thấy thì chân mày thả lỏng một chút. Tuy biết rằng tiểu hồ ly này lai lịch không bình thường, nhưng mà sự thân cận của Cố Yêm đêm qua lại vẫn khiến cho ông ta hiếm có mà thả lỏng cảnh giác.

Đầu ngón tay của Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng lại một chút, nhìn tiểu bạch hồ trong lòng một cái. Thấy tiểu bạch hồ còn đang lăn qua lăn lại trong lòng của mình, cuối cùng mở miệng: "Bản tôn phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn nghe lời."

Ông ta dừng một chút, lại nói: "Nếu như chạy trốn, lần sau lúc bị bắt trở về sẽ không có đơn giản như vậy nữa."

Nghe được lần sau bị bắt trở về, đôi mắt tiểu hồ ly trốn ở trong lòng hơi hơi giật giật.

Cố Yêm bởi vì chứng yêu thích lông nhung của Phó Hàn Lĩnh mà chú ý tới nhúm lông cáo y để rụng trước đó, mấy ngày nay cũng đã hiểu được vì sao Phó Hàn Lĩnh có
thể bắt được y. -- Tu Chân Giới có thuật pháp có thể thông qua da lông để tìm người, trước đó quả thật là y quá sơ ý rồi.

Có điều, sau khi phát hiện liền nhân lúc leo lên giá sách, đã từ phía sau chuồn êm vào nội điện, trộm đi nhúm lông đuôi mà Phó Hàn Lĩnh để ở bên trong kia.

Cho nên, bỏ trốn rồi, chỉ cần y đóng thật tốt vai kẻ ăn chơi của mình thì sẽ không có lần sau.

Tuy rằng nghĩ trong lòng như vậy, nhưng mà trên mặt y lại hoàn toàn không biểu hiện ra bên ngoài một chút gì, chỉ là làm ra dáng vẻ như nghe không hiểu, ngu ngơ nhìn nhìn người trước mặt.

Phó Hàn Lĩnh bị hành động của y lừa gạt, cuối cùng nghĩ đến là có kết giới, nó cũng không chạy ra được, liền rũ mắt, sờ sờ cái đầu cáo trắng lông xù, thả nó xuống đất.

Bởi vì móng vuốt sắc bén của tiểu hồ ly ngày hôm qua, kết giới nơi này đã được gia cố qua một lần, Phó Hàn Lĩnh cũng yên tâm một chút.

Lúc này phù truyền âm lại sáng lên lần nữa, ông ta đành phải thu tay lại, rời đi.

Hơi thở tuyết tùng nhàn nhạt biến mất khỏi chóp mũi, theo bóng áo gấm màu mực thoáng biến mất trước mắt, Cố Yêm mạnh mẽ đè nén hưng phấn trong lòng, cúi đầu
không để lộ ra.

Sau khi y được đặt xuống, bởi vì trong lòng cảnh giác, mới đầu cũng không hề động đậy, mãi cho đến khi cửa điện được đóng lại một lần nữa.

Cố Yêm không chắc chắn Phó Hàn Lĩnh là thật sự rời đi hay là giả vờ rời đi, im lặng nằm úp sấp ở trong điện một lúc, mãi cho đến khi không ngửi được một chút hơi thở
nào của Phó Hàn Lĩnh nữa, sau khi xác nhận đối phương đã rời đi thì mới đứng dậy.

Nghĩ đến Phó Hàn Lĩnh trước khi rời đi đã ở bên ngoài Minh Quang Các lập ra kết giới để đề phòng y rời đi, ánh mắt Cố Yêm sâu hơn chút, không khỏi đi qua thăm dò kết giới một chút.

Chỉ bằng thân thể, quả nhiên không ra được, cho dù là vuốt cáo của y có sắc bén hơn nữa cũng vậy.

Có điều cũng may việc này đối với Cố Yêm cũng không phải vấn đề khó khăn gì. Sau khi y tu dưỡng mấy ngày, linh khí trong thân thể đã khôi phục một chút, tìm ra chỗ
yếu ớt của kết giới rời đi hẳn là có thể.

Cố Yêm quay đầu lại nhìn Minh Quang Các một cái, sau khi xác định không có để lại một sợi lông cáo nào của mình, mới nhắm mắt chậm rãi thả ra chín cái đuôi.

Linh khí bên trong Minh Quang Các không phải chỗ nào cũng giống nhau, có chỗ mạnh, chỗ yếu. Hơn nữa theo linh khí dao động thay đổi liên tục, chỗ mạnh yếu cũng
luôn luôn biến đổi, kết giới chỗ yếu ớt nhất bị chín cái đuôi công phá hơi hơi xuất hiện một ít chỗ trống nhỏ.

Cố Yêm thấy thế ánh mắt sáng lên, thân hình đột nhiên thu nhỏ đi, thu lại cái đuôi, nhanh chóng theo chỗ trống chui ra ngoài.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng, bên trong Thái Thanh Tông cũng chưa có bao nhiêu người, bốn phía một mảnh im lặng, Cố Yêm linh hoạt tránh thoát đệ tử tuần tra xoay người chạy trở về.

Sau khi tiểu hồ ly rời đi, kết giới lặng yên không một tiếng động khép lại, giống như là chưa từng có ai đi ra ngoài.

Y vào trước lúc hừng đông thì về tới trên núi, động phủ vẫn giống như trước khi Cố Yêm rời đi, không có ai phát hiện người ở bên trong đã từng mất tích.

Sau khi trở về, Cố Yêm lại thu lại con rối kiểm tra trên người một lần, xác nhận không có thuật pháp gì đó của Phó Hàn Lĩnh mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu không phải hôm nay sư tôn tiện nghi phải đi ra ngoài, có thể y còn phải làm hồ ly mấy ngày. Cố Yêm nghĩ tới đây, lần đầu tiên có chút cảm kích Chưởng giáo.

Sắc trời bên ngoài lúc này đã sáng, hắn nhìn hình người sau khi khôi phục một cái, từ trên giá áo cầm lấy một cái áo gấm đỏ mặc vào.

Mấy ngày bế quan này, Ngu Bạch Trần và Chu Vấn đều gửi phù truyền âm tới. Ngu Bạch Trần không biết việc y đã mua được Thành Anh Đan, lúc ở trên hội đấu giá còn hỏi y có cần cậu ta mua giúp hay không.

Giọng nói vô cùng dịu dàng của Ngu Bạch Trần cùng gương mặt lạnh lùng của Phó Hàn Lĩnh đồng thời xuất hiện, Cố Yêm rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy vẫn là tiểu thiên sứ của mình tốt hơn.

Không nói đến am hiểu lòng người, ít nhất là không có ham thích đặc thù, không giống Phó Hàn Lĩnh...

Cố Yêm vừa nghĩ đến người kia liền lập tức dừng lại, chỉ sợ lại nghĩ tới bản thân sẽ mất trí. Xua đi gương mặt sư tôn tiện nghi, chân mày y giãn ra một chút, trả lời phù
truyền âm của Ngu Bạch Trần, có điều lại đối với phù truyền âm tương tự của Chu Vấn hoàn toàn không xem. Không cần mở ra y cũng biết nội dung trong phù truyền
âm của Chu Vấn, đơn giản chính là Kiếm Tôn mang về từ trong cấm địa một con linh thú gì đó các loại.

Nếu linh thú không phải là y, y còn có thể trả lời một câu.

Cố Yêm nhướng mày, sau khi châm lửa đốt phù truyền âm cũng không lập tức xuất quan. Trong lòng tính toán thời gian liền chuẩn bị giả bộ dáng vẻ tiếp tục đột phá. Bằng không, cáo trắng chân trước mới vừa chạy đi, y ở sau lưng đã đột phá thì cũng quá trùng hợp rồi đi.

Biết rõ tính đa nghi của Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm thành thành thật thật ngây ngốc ở trong động phủ, ngoài lúc tu luyện chỉ thỉnh thoảng truyền âm với Ngu Bạch Trần,
chỉ là trong lòng lại nghĩ không biết sư tôn tiện nghi sau khi biết y bỏ trốn sẽ là biểu tình gì.

Phó Hàn Lĩnh ở Thanh Hoa Phong bị quấn lấy nửa ngày, tới buổi chiều mới trở lại Minh Quang Các. Trong lúc ngự kiếm, Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên nghĩ đến ma khí hôm qua ông ta cảm nhận được, vốn cho rằng chỉ là một Ma Tộc cấp cao, không ngờ tới lại chính là ma tôn Lục Lược Vũ.

Những Ma Tộc khác đến Thái Thanh Tông còn có thể nói là đánh cắp cơ mật, nhưng nếu là Lục Lược Vũ mà nói thì không có khả năng lắm, hơn nữa người nọ còn tới Lâm Tuyền Phong.

Lâm Tuyền Phong, nơi đó có cái gì?

Chỉ có cấm địa.

Trong lòng Phó Hàn Lĩnh ngẩn ra một chút, khe khẽ nhướng mày lên, trong lòng bỗng nhiên có chút suy đoán không tốt. -- Cáo trắng.

Quả nhiên, lúc ông ta về tới trong điện, phát hiện không thấy tiểu hồ ly đâu nữa.

Chỗ yếu ớt nhất bên trái kết giới ở Minh Quang Điện bị xé ra một khe hở, có vẻ tiểu hồ ly chính là từ đây chạy ra ngoài.

Trong điện từ lâu đã không còn hơi thở của cáo trắng, Phó Hàn Lĩnh hơi hơi híp mắt, sau khi phát hiện không thấy tung tích của tiểu hồ ly liền muốn lấy nhúm lông ra để thi triển thuật pháp.

Chỉ là khi ông ta vươn tay vào trong tay áo, động tác lại dừng lại, nhúm lông trong tay áo không thấy đâu nữa.

Dưới loại tình huống này, nhúm lông mao dĩ nhiên chỉ có thể là đã bị người cầm đi.

Phó Hàn Lĩnh mơ hồ nhớ lại tối hôm qua lúc tiểu hồ ly chủ động tỏ ra thân thiện mở rộng bụng với mình, thì ra lúc đó đã đánh chủ ý che mắt mình, nhân cơ hội trộm nhúm lông chạy trốn?

Ông ta đối với người khác luôn luôn vô tình, hiếm có mà đối với một con tiểu bạch hồ lòng dạ mềm đi một chút, không ngờ tới trái lại là đã trúng bẫy. Trong điện trở lại
vắng vẻ, Phó Hàn Lĩnh thu ngón tay lại, đi qua thăm dò nhìn kết giới bị xé mở một cái, bỗng nhiên rũ mắt, nở nụ cười.

"Trái lại thật sự rất thông minh."

Có điều, chuyện sơ ý như vậy sẽ không có lần sau.

Nhúm lông trong tay áo không còn, đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng một chút, lần đầu tiên bị một việc khơi dậy hứng thú.

Điều ông ta nghĩ đến vào lúc này chính là nếu như cáo trắng trước đó đều là ngụy trang, như vậy ‘nó’ quả thật là nghe hiểu tiếng người, hơn nữa linh trí không thấp. Ông ta trước đó còn đang suy nghĩ Lục Lược Vũ lần này tới là vì cái gì, hiện tại trong lòng cũng đã có suy đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play