Bên trong cấm địa một mảnh tối tăm, nghĩ đến đây là Thái Thanh Tông, Lục Lược Vũ không khỏi cẩn thận hơn một chút.

Sau khi hắn tiến vào liền không cảm ứng được giọt máu đầu tim nữa, lúc đang khe khẽ nhíu nhíu mày, bỗng nhiên một con U Minh Lang chạy ra từ trong bụi cỏ.

Lục Lược Vũ nghiêng người tránh đi yêu thú đánh lén.

Quay đầu lại, tròng mắt dựng thẳng thoáng hiện trong tích tắc, con U Minh Lang vốn hung hăng liền ngã xuống đất.

Biến cố này xảy ra đột ngột làm đám yêu thú xung quanh không khỏi tản đi một ít, Lục Lược Vũ đẩy bụi cỏ ra, tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng hiện giờ trong lòng không còn một chút cảm ứng, nhưng giọt máu đầu tim cuối cùng chính là bị nuốt ở nơi này.

Ống tay áo màu vàng quý giá phất qua nhánh cây, Lục Lược Vũ ẩn đi tròng mắt dựng thẳng, trong lúc đi đến trung tâm cấm địa, bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu, cầm lấy một mảnh lá cây ngửi ngửi.

Không phải cái này.

Lục Lược Vũ nhíu mày buông tay ra. Trên mảnh đất trống này, cái gì cũng không có, nhưng mà lại vô thức làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

Lục Lược Vũ ngoại trừ ở trong Kim Trì của Ma Vực, chưa từng ở nơi nào khác thả lỏng như vậy. Thanh niên ánh mắt mê hoặc, ấm áp, chân mày cũng không thể tự chủ mà giãn ra.

Cảm giác này giống như hơi thở cảm ứng được ngày hôm đó.

Lục Lược Vũ sau khi nhìn quanh bốn phía, trong mắt chợt lóe ánh vàng liền biến mất. Linh lực nhạt màu hiện lên xung quanh, hơi thở rồng chậm rãi hòa vào trong không khí, cẩn thận cảm nhận.

Qua một lát sau, hạt màu vàng biến mất.

Lục Lược Vũ ngẩng đầu lên, hơi hơi híp híp mắt.

Hắn mới vừa rồi... lại ở nơi này cảm nhận ra hơi thở của Yêu Tộc.

Yêu Tộc và yêu thú khác nhau, nếu là hơi thở yêu thú, Lục Lược Vũ tuyệt đối sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng mà vừa rồi linh khí xung quanh cùng hơi thở rồng dung hợp, hồi tưởng lại, thứ xuất hiện thật sự là Yêu Khí hàng thật giá thật.

Đệ tử tuần tra không cảm nhận được chỉ vì bọn họ đều là Nhân Tộc, tia Yêu Khí cực kỳ bí ẩn này chỉ có đại yêu huyết thống cao quý trong Yêu Tộc mới có thể cảm ứng ra.

Đây cũng là nguyên nhân cho dù Phó Hàn Lĩnh từng ở trong cấm địa điều tra hồi lâu nhưng lại không thu hoạch được gì.

Lúc này, Lục Lược Vũ sau khi ngửi được Yêu Khí tiêu tán, trong lòng gần như khẳng định thứ đã nuốt giọt máu đầu tim của hắn chính là con yêu kia. Hơn nữa với sự bá đạo của tu vi và máu rồng của hắn, con yêu kia sau khi ăn vào, đến nay vẫn bình an vô sự, chắc chắn là huyết thống không tầm thường.

Trong lòng hắn hiếm khi có chút dao động, lẽ nào thật sự giống như lời ghi lại trên cuộn sách cổ của Long Tộc, con yêu kia là bạn lữ trong số mệnh của hắn?

Suy đoán hoang đường này vừa xuất hiện đã bị Lục Lược Vũ phủ định. Hiện giờ hắn còn chưa tìm được người, yêu khí cũng có thể gạt người, nói không chừng là có người cố tình làm giả.

Sau khi chân mày nhíu lại, Lục Lược Vũ tiếp tục đi về phía trước, muốn lần theo Yêu Khí tìm người.

...

Ngay tại lúc "Lục Lược Vũ" tìm kiếm ở trong cấm địa. Thánh Quân Long Tộc ngâm mình trong Kim Trì ở Ma Vực chậm rãi mở mắt ra.

Sau khi tách ra một phân thân, thân thể Lục Lược Vũ suy yếu đi rất nhiều, nếu có người ở đây, sẽ có thể phát hiện vảy trên thái dương hắn lại đã xuất hiện.

Cũng may vảy kia chỉ là thoáng hiện rồi biến mất. Kim Trì được cung cấp linh khí cuồn cuộn không ngừng, đuôi rồng của Lục Lược Vũ hấp thu nước trong Kim Trì, trên mặt cuối cùng đã khôi phục một chút.

Lúc hắn hấp thu vẫn chưa liên kết cùng phân thân, giờ phút này, sau khi trên mặt thoả mãn mới liên hệ với phân thân.

Lục Lược Vũ hơi hơi rũ mắt, trong mắt chỉ hiện lên một đạo hào quang, những việc phân thân nhìn thấy, nghe thấy bên trong cấm địa liền được truyền tới.

Sau khi biết được cấm địa Thái Thanh Tông có thể có Yêu Tộc, sắc mặt nhàn tản, thoải mái của Long Quân cuối cùng mới thay đổi một chút.

Những Yêu Tộc này lánh thế nhiều năm, không muốn liên quan đến chuyện thế tục, sao lại sẽ có Yêu Tộc xuất hiện ở cấm địa Thái Thanh Tông?

Lục Lược Vũ liên hệ Yêu Khí mà phân thân nói tới mới vừa rồi cùng hơi thở gần gũi ngày hôm đó hắn cảm ứng được lại với nhau, chân mày nghiêm lại một chút, qua hồi lâu mới thu lại thần sắc.

Lúc này sắc trời đã gần sáng, sau khi phân thân ngửi được một tia yêu khí liền không điều tra được thêm gì nữa.

Lục Lược Vũ đứng dậy, gọi phân thân trở về. Động tĩnh đêm qua ở trong cấm địa Thái Thanh Tông có thể đã đánh động Phó Hàn Lĩnh, lại tiếp tục, hẳn là sẽ phải tổn thất một phân thân.

Hàng mi thật dài của hắn khép lại, che đi thần sắc trong đáy mắt, trước lúc hừng đông, lau đi vết máu bên khóe môi, gọi phân thân trở về.

...

Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên là đã nhận ra ma khí ở phía tây bắc. Ông ta đang chống tay nhìn cuộn sách trước mặt, sau khi cảm nhận được ma khí cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Cửu Châu đã dẹp yên loạn Ma Tộc rất lâu, gần đây tìm đến Trung Châu mới là bình thường. Rất nhiều ánh mắt đều tập trung ở Trung Châu.

Phó Hàn Lĩnh chỉ là nhắm mắt lại liền không thèm để ý. Có điều, một tia lạnh nhạt này, qua một lúc, khi cảm nhận được ma khí dừng ở Lâm Tuyền Phong cách đó không xa, lại nghiêm lại một chút.

Nếu Ma Tộc muốn thăm dò tin tức hẳn là phải tới Thanh Hoa Phong, vì sao lại dừng ở Lâm Tuyền Phong?

Ngay lúc Phó Hàn Lĩnh nhíu mày, phía nội điện lại bỗng nhiên "cộp" một tiếng, giống như là có thứ gì đó rơi xuống đất. Ông ta đặt cuộn sách xuống, đi qua liền thấy tiểu hồ ly linh hoạt nhảy xuống từ trên giá sách, chẳng qua lúc đáp xuống, không cẩn thận quét nghiên mực trên bàn xuống, trên chóp đuôi bông trắng mượt mà lây dính một chút mực.

Khi Phó Hàn Lĩnh đi qua, tiểu hồ ly đang xoay vòng vòng muốn bắt lấy cái đuôi, động tác xem trong mắt của ông ta lại có chút đáng yêu.

Cố Yêm cũng không ngờ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, lúc đáp xuống bàn, cái đuôi vậy mà lại dính phải mực, y vừa mới chuẩn bị ung dung, bình tĩnh mà xử lý sạch sẽ, không ngờ vừa quay đầu liền thấy Phó Hàn Lĩnh đang nhìn mình một cách kỳ quái, hiển nhiên là đã nhìn thấy bộ dáng điên cuồng xoay quanh của y mới vừa rồi.

Đuôi cáo nhếch lên còn đang lắc lư, Cố Yêm buông móng vuốt, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngờ tới vậy mà lại bị công khai nhìn thấy một màn như vậy...

Có điều cũng may biểu cảm của Phó Hàn Lĩnh tuy rằng kỳ quái, nhưng mà sau khi ngẩn người lại không phát biểu gì về một màn mới vừa rồi. Vì vậy thân thể cứng đờ của Cố Yêm chậm rãi thả lỏng, sau khi dừng lại động tác, giống như không có việc gì mà thu đệm thịt hoa mai về, nghiêm chỉnh ngồi ở trên bàn.

Chẳng qua, trên cái đuôi của y xuất hiện một cái vòng đen thoạt nhìn có chút không hài hòa.

Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh của tiểu hồ ly, đôi mắt sâu hơn một chút, lúc lại ngẩng đầu lên, che đi thần sắc trong đáy mắt, chỉ thản nhiên nói:

"Lại đây."

Cố Yêm do dự một chút, nghĩ đến hậu quả của việc đi qua cùng lắm là bị sờ lông tơ trên bụng, liền vẫn là đi qua.

Phó Hàn Lĩnh thật sự cũng không có làm gì, chỉ là vươn tay bắt lấy cái đuôi lắc lư của y, nhìn nhìn lông cáo bị nhuộm đen trên chóp đuôi.

Chỉ có một chút, dùng thuật pháp hẳn là có thể loại bỏ.

"Thoạt nhìn không cần tắm rửa." Sau khi kiểm tra xong, ông ta nhỏ giọng nói.

Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, y lo sợ nhất chính là lại phải trải qua chuyện giống ngày hôm qua. Cũng may tuy rằng trên chóp đuôi dính mực, nhưng mà cũng không cần tắm.

Tiểu hồ ly thả lỏng, ngay cả tai cáo dựng thẳng cũng trở nên mềm đi. Nơi Phó Hàn Lĩnh nắm lấy hơi hơi nóng lên, nghĩ đến hẳn là đang loại bỏ vết mực bên trên.

Sau khi nhận thấy ông ta đang làm gì, Cố Yêm hiếm có mà không vùng vẫy, ngoan ngoãn đưa lưng về phía Phó Hàn Lĩnh, để lộ ra cái đuôi của mình.

Theo nhiệt độ ấm áp, thoải mái ở trên cái đuôi, Cố Yêm híp híp mắt, móng vuốt sắt bén trong đệm thịt hoa mai cũng không hay không biết mà thu lại.

Thuật pháp loại bỏ mực nước này rất thoải mái, Cố Yêm giống như là toàn thân được hơi ấm bao phủ, lơ mơ muốn ngủ.

Ngay lúc y thiếu chút nữa thả lỏng cảnh giác, bỗng nhiên bàn tay vốn thả lỏng kia lại đè đuôi cáo của y xuống.

Có điều, bàn tay này cũng không dùng bao nhiêu lực, Cố Yêm dùng sức một chút liền có thể giãy ra.

Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến một mảnh lông cáo bản thân nhặt được trước đó, rũ mắt vuốt ve đuôi cáo, bỗng nhiên nói: "Cái đuôi của ngươi hình như lớn hơn một chút so với hồ
ly bình thường."

Hơn nữa trắng bông, xõa tung, mềm mại, nhìn vào số lông cũng rất nhiều.

Y trong lúc nhất thời không biết lời này của Phó Hàn Lĩnh là thăm dò mình hay là nói mình béo. Có điều sau khi nghe thấy lời này, y vẫn là rút mạnh đuôi về.

Lông xù mềm mại lướt qua lòng bàn tay, lúc Phó Hàn Lĩnh buông tay, chỗ bị nắm lấy bắt đầu chậm rãi xõa tung trở lại, ở dưới ánh nến đặc biệt xinh đẹp.

Phó Hàn Lĩnh nắm lấy một chút lông cuối cùng ở chóp đuôi, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, động tác lại giống như lúc ông ta chơi đùa nhúm lông bị rụng xuống của mình ở
trong tay áo mà Cố Yêm nhìn thấy trước đó.

Nhìn thấy động tác giống nhau, y mơ hồ cảm thấy bản thân hình như là đã xem nhẹ một vài việc gì đó. Cũng may ngay tại lúc Cố Yêm tự hỏi, Phó Hàn Lĩnh chỉ sờ soạng chóp đuôi mấy cái liền thả tay ra.

Cố Yêm vừa thấy cái đuôi khôi phục tự do, liền lập tức nhảy xuống khỏi bàn, nháy mắt liền cách ông ta rất xa, bộ dáng không chút cảm kích.

Phó Hàn Lĩnh nhíu mày, vốn chỉ dự định giúp nó làm sạch mực nước liền đi, lúc này lại bị động tác tránh xa mình của tiểu hồ ly làm cho có chút không vui.

Cố Yêm nhạy bén nhận ra bầu không khí trong điện lạnh xuống, biết là động tác trốn đi vừa rồi của mình quá nhanh. Lúc này đành phải cắn chặt răng, dựng thẳng hai tai, chậm rãi đi tới, dùng đệm thịt hoa mai nhẹ nhàng chọc chọc Phó Hàn Lĩnh.

Sau khi y nâng đệm thịt hoa mai lên, hơi lạnh trong điện chậm rãi tiêu tán đi một chút. Cố Yêm bị nhẹ nhàng nắm lấy sau cổ, nhấc lên: "Như vậy mới ngoan."

Giọng nói Phó Hàn Lĩnh thản nhiên, lại thuận thế bóp bóp sau cổ mềm mại của tiểu hồ ly, giống như là rất hài lòng đối với động tác hối cải đúng lúc như vậy của y.

Cố Yêm không có thả lỏng, trái lại là ở trong lòng co rút khóe miệng, cảm thấy sư tôn tiện nghi càng ngày càng biến thái rồi.

Mấy ngày này, từ sau khi mang mình về từ trong cấm địa, mỗi ngày đều phải kiểm tra y mới được. Cố Yêm từ trước đến giờ chưa từng thấy ông ta động tay với yêu thú, sao tới lượt y, người này liền thay đổi?

Y mấy ngày này, càng ngày càng cảm thấy hành vi của Phó Hàn Lĩnh có chút quen thuộc, giống như là một vài người nào đó mà y từng gặp ở kiếp trước. Nhưng mà trong thời gian ngắn lại không nhớ ra.

Mãi đến khi trên mặt đối phương không chút biểu cảm, nhưng mà bàn tay lại đặt ở trên đầu y, trong đầu Cố Yêm cuối cùng mới chợt lóe linh quang.

Chờ đã, thu thập lông đuôi của mình, thường xuyên vuốt ve mình, những hành vi này kết hợp lại cùng nhau, lẽ nào Phó Hàn Lĩnh là một tên cuồng lông nhung?

Mặc dù cũng sẽ có người đối đãi với linh thú giống như Phó Hàn Lĩnh, nếu không phải Cố Yêm vẫn luôn xa cách với ông ta, người này chỉ sợ là còn muốn cứ ôm lấy y không buông tay.

Cố Yêm vừa nghĩ đến suy đoán của chính mình, trong lòng giật nảy một cái. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân mới vừa rồi có thể là đoán đúng rồi. Nhớ đến cảnh tượng lúc bản thân bị bắt được, trong mắt kỳ quái, quyết định tối nay nhất định phải cách ông ta thật xa.

Phó Hàn Lĩnh lúc này cũng không biết tiểu hồ ly đã đoán được yêu thích đối với lông nhung của ông ta, mãi cho đến sau nửa đêm, Cố Yêm dời ổ hồ ly ra bên ngoài.

Phó Hàn Lĩnh sau khi tắm rửa, mặc vào áo gấm. Sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu sang nhìn một cái: "Ngươi muốn ngủ ở bên ngoài?"

Cố Yêm đương nhiên là không thể nói, chỉ nhảy lên kệ liền không thấy bóng dáng nữa. Có Phó Hàn Lĩnh ở đây, Cố Yêm trốn không thoát, chỉ là ở trên đài cao bên phía
ngoài, sau khi ngây người một lúc lại nhảy trở về trong ổ hồ ly.

Mục tiêu của y rất rõ ràng, cố hết sức tránh tiếp xúc cùng sư tôn tiện nghi.

Cũng may Phó Hàn Lĩnh buổi tối cũng không quản y, khiến Cố Yêm không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cố Yêm nhìn như trở nên im lặng, thật ra lại đang âm thầm suy
nghĩ.

Buổi sáng ngày hôm nay, tủ ngầm bên trong Minh Quang Điện gì đó đều đã bị y sờ soạng một lần, tạm thời vẫn chưa thể đi ra ngoài. Với tu vi của y, muốn chuồn êm ở
trước mặt Phó Hàn Lĩnh là không có khả năng, trăm ngàn biện pháp đều quy thành một, chính là vẫn là phải tìm cơ hội để Phó Hàn Lĩnh rời đi.

Có điều, Cố Yêm hoàn toàn không sốt ruột.

Phó Hàn Lĩnh không phải là yêu thú giống y, bình thường mỗi ngày không có gì để làm, luôn sẽ có lúc cần phải rời khỏi Minh Quang Các, đến lúc đó, chính là thời cơ để y chạy đi. Y nghĩ như vậy, trong lòng liền bình tĩnh lại.

Đột nhiên, thân thể vốn không chút dấu vết mà chậm rãi thả lỏng hô hấp, chuẩn bị ngủ đi, lại bỗng nhiên cứng đờ.

Điện ngoài một mảnh tối đen, không thấy rõ biểu cảm của Cố Yêm lúc này.

Lông mao toàn thân của hắn đột nhiên đều xù lên.

Trong bóng tối, ánh mắt luôn vô cùng linh động của tiểu hồ ly hiện lên một chút ánh nước. Cố Yêm ngàn vạn lần không ngờ tới, y lại vào thời điểm này tái phát chứng khao khát làn da.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play