Chu Vấn không gặp được Cố Yêm, cũng không biết người anh em tốt mà hắn cho rằng là đang bế quan kết Anh bên trong động phủ chính là tiểu bạch hồ trong phù
truyền âm của hắn.
Hai người không chỉ quen biết mà còn là cùng một người. Buổi tối lúc hắn đi ngủ còn đang suy nghĩ về tin đồn kinh thiên này, chỉ cảm thấy việc này quả thật là một
đại kỳ quan của Thái Thanh Tông.
Cũng không ngủ được như hắn còn có một người. Bởi vì lời nói của đệ tử, Vân Đức Chân Quân cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau, do dự nửa ngày, vẫn là không nhịn được, gửi phù truyền âm cho sư huynh.
Trời vừa mới sáng, Phó Hàn Lĩnh đặt chén trà xuống, sau khi nhìn thấy phù truyền âm trên bàn, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Cố Yêm trốn ở trong ổ hồ ly xa xa bên kia.
Vân Đức Chân Quân ở đầu bên kia cầm phù truyền âm, nghĩ không biết sư huynh có nhận hay không, không ngờ tới chưa bao lâu, phù truyền âm đã được nhận.
Cố Yêm sau khi nghe thấy tiếng động thì dỏng hai tai lên, nghe ra đầu bên kia là giọng của Chưởng giáo.
Vân Đức Chân Quân ho khan một tiếng, sau khi được nối thông, bắt chuyện vài câu: "Sư huynh hẳn đã dùng bữa sáng?"
Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nói: "Đã dùng, Chưởng giáo có chuyện gì?"
Mấy lời xã giao thì luôn sẽ có lúc nói hết, Vân Đức Chân Quân dừng một chút, vẫn là thăm dò mở miệng: "Nghe nói sư huynh muốn nuôi linh thú?"
Ông nói đến đây lại bổ sung một câu: "Bên ngoài đều đã lan truyền khắp nơi."
"Nói là sư huynh mang ra một con cáo trắng từ trong cấm địa."
Cố Yêm đang dựng người dậy, nghe thấy lời này thì nheo mắt, có điều lại vẫn là ngụy trang cho chính mình, để tránh lại bị Phó Hàn Lĩnh lấy cớ bắt được.
Chuyện ngày hôm qua bị sờ lông cáo trên bụng khiến Cố Yêm đến bây giờ cũng không thể nhìn thẳng Phó Hàn Lĩnh, y vì tránh cho chuyện xấu hổ ngày hôm qua lại xảy ra nên vẫn luôn trốn ở trong ổ.
Trong điện thoang thoảng hương tuyết tùng. Mũi hồ ly sắc bén, Cố Yêm ngửi mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt, tỉnh táo hơn một chút, nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh, muốn nghe lén một chút.
Không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh nghe thấy nghi vấn trong phù truyền âm vậy mà lại hào phóng thừa nhận.
"Con hồ ly kia rất tốt." Phó Hàn Lĩnh thản nhiên nói.
Vân Đức Chân Quân trong lòng lộp bộp một phen, trong lòng biết được Phó Hàn Lĩnh là muốn thu con hồ ly kia làm linh thú.
Nghĩ đến hình ảnh các đệ tử chứng kiến, tuy rằng con tuyết hồ này nhìn qua tư thái tao nhã đáng yêu, hẳn là không phải mãnh thú gì đó, có điều, vì để bảo đảm, ông vẫn là hỏi một câu:
"Sư huynh, con cáo trắng kia chỉ là linh thú bình thường?"
Không phải là Thị Huyết Hồ, Cốt Hồ gì đó chứ?
Mí mắt Cố Yêm càng nhướng lên cao hơn, thấy Phó Hàn Lĩnh nhìn qua, lại làm như không có việc gì mà nhìn lại.
Phó Hàn Lĩnh cuối cùng mở miệng: "Sư đệ yên tâm, chỉ là linh thú bình thường."
Tuy rằng ông ta đối với việc tiểu hồ ly có thể hút sát khí vẫn còn nghi vấn, nhưng mà hiện giờ mọi việc lại cũng cho thấy nó chỉ là linh thú bình thường.
Vân Đức Chân Quân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau khi biết linh thú mà sư huynh thu không ăn thịt người, lúc này mới yên lòng nói đến việc khác.
Cố Yêm tựa vào trong ổ, nhàm chán lắng nghe.
Từ sau khi ảo cảnh kia tan đi đến nay, Yêu Tộc và Ma Tộc hoàn toàn không có động thái bất thường, những việc còn lại cùng lắm chỉ là một ít việc vặt mà thôi.
Vân Đức Chân Quân lần này chủ yếu là vì thăm dò con linh thú kia, sau khi biết Cố Yêm không phải là mãnh thú gì đó thì yên lòng, nói vài câu liền ngắt phù truyền âm.
Trái lại là Cố Yêm nghe thấy lời của Chưởng giáo, trong lòng có chút kinh ngạc. Không ngờ trong mắt Chưởng giáo, sư tôn tiện nghi là một người sẽ nuôi mãnh thú.
Cũng đúng, trong nguyên tác, người tàn sát ba phần Ma Tộc chính là ông ta, Phó Hàn Lĩnh nguy hiểm xa xa so với trong tưởng tượng.
Phó Hàn Lĩnh lại không biết đến sự cảnh giác của tiểu hồ ly. Sau khi Vân Đức Chân Quân ngắt phù truyền âm, ông ta nhìn về phía vật nhỏ trong ổ hồ ly.
Tiểu hồ ly dường như vẫn chưa vượt qua được chuyện bị sờ bụng ngày hôm qua. Phó Hàn Lĩnh không biết sờ bụng yêu thú lại nghiêm trọng như vậy, có điều nghĩ đến xúc cảm ngày hôm qua, chân mày ông ta vẫn nghiêm lại một chút.
"Hôm nay không sờ bụng."
Phó Hàn Lĩnh mở miệng trước: "Lại đây."
Cố Yêm nằm đó không động đậy, Phó Hàn Lĩnh lại nói: "Nếu ngươi không qua, vậy sẽ sờ bụng."
Cố Yêm không ngờ tới sư tôn tiện nghi không biết xấu hổ như vậy, tức giận cọ cọ móng vuốt. Cuối cùng vẫn là chậm rề rề đi qua, nhảy lên trên đùi Phó Hàn Lĩnh, chẳng qua thân hình vô cùng cảnh giác.
Phó Hàn Lĩnh lần này quả nhiên giữ đúng lời hứa, không có sờ lông tơ trên bụng Cố Yêm. Sau khi Cố Yêm lại đây, ông ta chỉ là vươn tay cầm lấy đệm thịt hoa mai đã
được linh tuyền tẩy rửa sạch sẽ ngày hôm qua của Cố Yêm, giẫm lên người sẽ không để lại dấu.
Cố Yêm bị nắm lấy móng vuốt hoa mai bất thình lình, móng vuốt bén nhọn nháy mắt lấp ló phía sau lông xù. Phó Hàn Lĩnh lại không chút để ý, trái lại vuốt ve móng vuốt sắc bén, nói: "Thoạt nhìn ngày thường hẳn là cũng có thể đi săn đi."
Đây là tự nhiên.
Cố Yêm không nhịn được cào ông ta một cái, y vốn cho rằng Phó Hàn Lĩnh sẽ tránh đi, nào ngờ ông ta giống như là thật sự chỉ vui đùa, trêu chọc y. Tuy Cố Yêm chỉ nhẹ
nhàng cào một cái, nhưng mà móng vuốt của Cửu Vĩ Thiên Hồ cực kỳ sắc bén, trên lưng bàn tay Phó Hàn Lĩnh thoáng chốc liền có thêm một vệt máu.
Thân thể Cố Yêm cứng lại trong tích tắc, Phó Hàn Lĩnh lại không để ý, dấu vết chảy máu nháy mắt dừng lại, khi y giương mắt lên thì chỉ còn lại một vết cào nhàn nhạt.
"Muốn uống máu sao?" Ngay sau đó, Cố Yêm liền nghe thấy Phó Hàn Lĩnh hỏi.
Y đương nhiên là sau khi ngửi ngửi liền lập tức lui về phía sau. Cố Yêm lần này vươn móng vuốt ra, sau khi vùng vẫy vài cái, Phó Hàn Lĩnh liền không ngăn cản y nữa, để cho tiểu hồ ly chạy nhanh một cái, vào tới bên trong nội điện.
Tại nơi Cố Yêm không chú ý tới, tôn giả tóc trắng, áo đen cúi đầu nhìn dấu vết trên tay, khép mắt lại, như có chút đăm chiêu.
Ông ta mới vừa rồi trong lúc trêu chọc tiểu bạch hồ, nhất thời cao hứng mà dùng đến linh lực, bởi vậy lúc tiểu hồ ly cào ông ta, Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn không phải là thật sự không có phòng bị.
Cang khí hộ thể mỏng manh bao phủ trên lưng bàn tay, tuy chỉ là hai phần linh lực nhưng với tu vi của ông ta, nếu có người muốn phá vỡ cũng không dễ dàng.
Trước đó cũng có từng người thử qua, có điều, cho dù là danh kiếm dùng Huyền Thiết ở Bắc Hải đúc thành cũng không có cách nào để lại dấu vết, nhưng mà tiểu hồ ly vừa rồi lại chỉ là nhẹ nhàng động một cái liền để lại một vết cào. Năng lực như vậy làm cho ông ta lại nghĩ tới sát khí tiêu tan ngày hôm đó.
Hai lần thì không phải đều là trùng hợp.
Phó Hàn Lĩnh chỉ nhìn dấu vết một cái, nghĩ đến tính cảnh giác của cáo trắng rất cao, trong tay dừng lại một chút, liền làm ra dáng vẻ như không phát hiện được gì.
Sau khi Cố Yêm về tới hậu điện, bước chân mới trầm tĩnh lại. Không biết có phải cảm giác nhầm hay không, mới vừa rồi y cảm thấy được bản thân dường như đã cào phải thứ gì đó cứng rắn.
Sau khi Cố Yêm dừng lại, nghi hoặc mà nhìn nhìn móng vuốt, nhưng mà bên trên đệm thịt hoa mai bông xù lại không có gì.
Có điều, ngay vào lúc này, ánh mắt Cố Yêm chăm chú. Cái đuôi của y dựng lên, lại vươn móng vuốt bên trên đệm thịt hoa mai ra, lại phát hiện bên trên bị cọ ra một ít bột phấn nhỏ vụn.
Hôm qua lúc tắm rửa cũng không có, Cố Yêm chắc chắn cái này không phải vào lúc y độ thiên kiếp để lại. Như vậy ngọn nguồn những vết cọ này có chút kỳ lạ.
Cố Yêm hơi hơi híp mắt, nháy mắt liền liên tưởng đến một vuốt cào Phó Hàn Lĩnh mới vừa rồi kia.
Y chắc chắn là đã cào lên cang khí hộ thể.
Sau khi Cố Yêm nghĩ đến đây thì thu lại móng vuốt sắc bén, giấu lợi khí ở trong lông xù, che đi suy nghĩ trong ánh mắt. Ngay lúc Cố Yêm thu lại vuốt cáo, một tia máu rồng cuối cùng trong thân thể hoàn toàn hòa tan ở trong Nguyên Anh. Trong bụng Cố Yêm chợt lóe ánh sáng rồi biến mất.
Lục Lược Vũ lúc này đã không thể cảm nhận được máu rồng nữa rồi.
Hơi thở khiến hắn cảm thấy gần gũi kia đã hoàn toàn cắn nuốt giọt máu đầu tim của hắn, hơn nữa dựa vào thuật pháp, Lục Lược Vũ có thể cảm nhận được người nọ vẫn còn sống.
Trong lòng hắn hơi hơi ngẩn ra, đặt ghi chép liên quan đến bạn lữ của Long Tộc trên tay xuống. Cuộn sách kia đã lật được một nửa, bên trên đại đa số là một số thứ vô dụng. Từ sau ngày hôm qua cảm nhận được hơi thở thân cận kia, Lục Lược Vũ liền bắt đầu nghĩ tới tàng thư của Long Tộc, bên trên không khác với suy đoán của hắn trước đó.
Nhưng Lục Lược Vũ hoàn toàn không tin tưởng thuyết pháp bạn lữ gì đó, so với huyết thống, hắn càng tin tưởng bản thân hơn.
Hắn chỉ là có chút tò mò nơi phát ra hơi thở kia.
Cuộn sách lại bị trả trở về vị trí phủ đầy bụi ban đầu. Lục Lược Vũ chậm rãi rũ mắt xuống. Sau khi ma thị quay lại liền nhận thấy Thánh Quân nhắm mắt tựa vào bên cạnh hồ, không biết đang suy tư về cái gì, hơi thở trong điện có chút ngưng đọng.
Lục Lược Vũ nghĩ đến hắn đã lâu chưa tới nhân gian, trái lại có thể đi xem một chút.
Bên dưới mái tóc xõa tung, vẩy bạc ở góc trên tóc mai như ẩn như hiện, làm cho gương mặt vốn ấm áp của Lục Lược Vũ càng thêm yêu dị. Hắn nhìn vào là tư thái thả lỏng nhưng mà chỉ có ma thị bên cạnh mới biết Thánh Quân hiện giờ tâm tình vô cùng nguy hiểm.
Mỗi khi Lục Lược Vũ không vui thì vảy rồng đều sẽ hiện ra.
Đuôi rồng nổi lên mặt nước hóa thành hai chân, đứng dậy, Lục Lược Vũ hơi hơi rũ mắt, người biết hắn là hỗn huyết Ma - Yêu không ít, nếu có người dùng thái độ bạn lữ định mệnh của hắn để mê hoặc tầm mắt và đạt được mục đích gì đó, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Con ngươi dựng thẳng của Long Tộc thoáng hiện lên liền ẩn xuống, ma thị tiến lên, vào lúc Thánh Quân mặc quần áo thì đưa chén thuốc qua, nói: "Tôn Thượng, thứ dùng để che giấu diện mạo mà ngài cần, ma y đã chế xong rồi."
Đặc thù Yêu Tộc của Lục Lược Vũ rất rõ ràng, có lúc phải che đi diện mạo. Sau khi hắn vươn tay nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn hết, vảy rồng trên người dần dần ẩn đi, dấu vết bên thái dương cũng biến mất. Lục Lược Vũ mặc áo bào màu vàng nhạt, mạng che màu trắng, nhìn vào giống như Nhân Tộc tướng mạo tuấn mỹ
bình thường, chỉ có điều là có thêm một chút khí chất yêu dị.
Ma thị nhận lấy chén thuốc.
Lục Lược Vũ rũ mắt, hơi hơi dừng lại một chút: "Đi xuống đi."
Sau khi ma thị lui ra, Lục Lược Vũ cũng không biến mất ở trong ma cung, mà lại nhắm mắt, từ trong thân thể tách ra một phân thân, đây là át chủ bài lớn nhất giúp hắn nhiều lần thay vảy mà không chết.
Hai Lục Lược Vũ xuất hiện ở trong ma cung.
Lúc bản thể mở mắt ra, phân thân lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong cung điện. Lục Lược Vũ nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi tin tức của phân thân.
Một bên khác, Minh Đăng vốn đang tu luyện trong đêm, đầu ngón tay lại bỗng nhiên khe khẽ giật giật, qua một lúc thì mở mắt ra. Phật - Ma khắc nhau, động tĩnh của Ma Vực, Giác Sơn Tự bình thường sẽ biết được sớm nhất.
Minh Đăng mơ hồ có thể cảm thấy thời thế sắp biến đổi rồi. Bên ngoài, một đốm nhỏ sáng lên, các đệ tử tuần đêm còn đang rảo quanh núi, hắn đứng dậy, đẩy cửa ra.
Mấy ngày này ở tạm tại Thái Thanh Tông, Minh Đăng vốn là muốn hỏi Cố Yêm, nhưng mà sau lần nói chuyện hôm đó với Cố Yêm, hai người lại đã lâu chưa gặp nhau, hắn vẫn là từ trong miệng Chu Vấn biết được Cố Yêm đã bế quan.
Lần trước bế quan là đến Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, như vậy lần này bế quan chính là kết Anh rồi.
Minh Đăng khẽ híp mắt, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó ở trên điện, ngay trước mặt Vân Đức Chân Quân, Cố Yêm đã nói chuyện muốn từ hôn, đợi đến khi y bế quan đi ra, như vậy hôn ước giữa y và Yến Trì cũng sẽ giải trừ.
Minh Đăng nắm lấy tràng hạt, nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì. Đúng lúc này, hướng tây bắc có một đốm sao trượt xuống, Minh Đăng bỗng nhiên nhìn về hướng ngôi sao rơi xuống. -- Đó là Lâm Tuyền Phong.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên, khe khẽ nhíu nhíu mày.
Cái bóng từ hướng tây bắc rơi xuống ở Thái Thanh Tông. Phân thân của Lục Lược Vũ lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở bên trong cấm địa. Hắn dựa theo cảm ứng trước đó, địa điểm tìm kiếm cuối cùng là cấm địa của Thái Thanh Tông cũng khiến hắn có chút bất ngờ.
Đệ tử giữ núi của Thái Thanh Tông đã đi về một bên khác, đám yêu thú ẩn nấp ở bên trong cấm địa nhìn chằm chằm người bỗng nhiên xuất hiện. Sau đó, ma khí trên
người của người bị yêu thú nhìn chằm chằm rất nhanh liền biến mất, lại không khiến cho bất cứ ai chú ý.
Giọt máu đầu tim của hắn là biến mất ở nơi này.
Lẽ nào là yêu thú đã nuốt giọt máu ở đầu tim?
Lục Lược Vũ híp híp mắt, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn là đi vào bên trong cấm địa.
Lời tác giả: Ha ha ha
Tiểu hồ ly bị sờ bụng chíp bông: Phó Hàn Lĩnh, ta thật sự không phải là người, nhưng ngươi thật sự là cẩu.