"Trở về có thưởng."
Cố Yêm nghe ra biến đổi trong giọng điệu của ông ta, khó hiểu mà cảm thấy suy đoán của mình có khả năng là chính xác, Phó Hàn Lĩnh muốn để mình làm linh thú. Nếu đã như vậy thì nói rõ hiện giờ không có nguy hiểm. Vì kết luận này, trong lòng y hơi bình tĩnh hơn một chút, đồng thời rồi lại dâng lên một cảm giác bị khiêu khích.
Ở nơi Phó Hàn Lĩnh không chú ý tới, tiểu hồ ly hơi hơi rũ mắt, che đi thần sắc nơi đáy mắt.
Rất nhanh liền đã về tới Minh Quang Các, Cố Yêm ngửi được một hơi thở quen thuộc. Y từ sau khi kết Anh đến giờ, trước sau chưa từng nghỉ ngơi, tuy rằng cảnh giác vẫn còn đó, nhưng mà tinh thần cũng đã rất mỏi mệt. Sau khi ở bên ngoài ngửi được hơi thở bên trong Minh Quang Các liền dâng lên một cơn buồn ngủ.
Phó Hàn Lĩnh nhìn ra tiểu hồ ly mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, vươn tay che ở trước mắt ‘nó’. Linh khí bao phủ lên tinh thần, Cố Yêm nghĩ đến việc phải làm linh thú vốn là
nên xù lông, nhưng mà không chống lại được sự mệt mỏi, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ đi.
...
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.
Minh Quang Các vẫn là Minh Quang Các như trước, chẳng qua Cố Yêm từ đệ tử của Kiếm Tôn biến thành hồ ly hoang dã mà Kiếm Tôn bắt được, ngủ ở trong ổ linh thú mua từ Sở đấu giá.
Phó Hàn Lĩnh bị Cố Yêm giẫm lên mấy cái, lại lăn qua lăn lại cả đêm, lúc này quần áo trên người cũng đã lây dính tro bụi, sau khi làm cho tiểu hồ ly ngủ đi, nhìn ‘nó’ một cái, liền đi đến bể tắm ở phía sau.
Cố Yêm ngủ một giấc này khá sâu, sau khi tỉnh lại, Phó Hàn Lĩnh đã thay đổi một bộ quần áo khác, đang ngồi ở dưới ánh nến, giống như đang nghiên cứu gì đó.
Y cho rằng Phó Hàn Lĩnh là đang đọc sách giống như thường ngày, sau khi đến gần lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
Cửa điện của Minh Quang Các đóng chặt, y chạy cũng chạy không được. Sau khi Cố Yêm tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình không có tổn thương, thân phận vẫn che
giấu rất tốt, liền đánh bạo nhảy lên bàn muốn nhìn xem Phó Hàn Lĩnh đang xem cái gì.
Ánh nến âm u chớp động, chiếu ra một mảnh chữ viết trên cuộn sách.
Linh thú thì không biết chữ, Cố Yêm liền giả vờ giả vịt mà tùy ý nhìn một cái, trong lúc vô ý lại nhìn thấy tắm rửa gì đó.
Đây là đồ tắm rửa cho linh thú mà Phó Hàn Lĩnh đã mua ở Sở đấu giá trước đó. Sau khi ông ta trở về, bản thân đã tắm rửa trước, hiện giờ tiểu hồ ly đã tỉnh, vừa lúc cũng nên tắm cho ‘nó’ rồi.
Về phần cuộn sách làm thế nào để tắm rửa cho linh thú đã xem xong rồi.
Vì thế ở trong ánh mắt tò mò của Cố Yêm, đầu ngón tay của Phó Hàn Lĩnh khe khẽ điểm một cái, trong phòng liền xuất hiện một cái bồn tắm nhỏ. Linh tuyền không bao lâu liền đổ đầy bồn tắm, trong Minh Quang Điện linh khí sung túc, ánh mắt Cố Yêm không khỏi bị linh tuyền này hấp dẫn.
Đợi đến khi Phó Hàn Lĩnh nhấc y lên mới phản ứng lại là ông ta muốn làm cái gì.
Chờ đã, ông ta muốn giúp mình tắm rửa? Cố Yêm liên tưởng đến chữ nhìn thấy trên cuộn sách vừa rồi, còn chưa kịp chạy đã bị đặt vào trong nước.
Nhiệt độ của linh tuyền vừa phải, ngâm người vào khiến thương tổn âm thầm lưu lại bên trong do lôi kiếp đánh vào trước đó của Cố Yêm đều được chữa khỏi.
Cố Yêm vốn chuẩn bị làm động tác vùng vẫy không khỏi dừng lại, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Phó Hàn Lĩnh.
Sư tôn tiện nghi tốt tính như vậy sao?
Phó Hàn Lĩnh đối tốt với đệ tử Cố Yêm của mình còn có thể miễn cưỡng hiểu được, dù sao cũng là có một cái danh nghĩa thầy trò. Nhưng mà hiện giờ lại đối với một yêu thú không quen không biết ân cần như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Đôi mắt xinh đẹp của tiểu hồ ly ở trong hơi nóng bốc lên nhìn ông ta, hai người đối mắt nhìn nhau một cái, biểu cảm của Phó Hàn Lĩnh không đổi, lại nhéo nhéo vành tai
của y.
Cố Yêm phát hiện Phó Hàn Lĩnh đặc biệt thích xoa nắn vành tai của mình, trên đoạn đường trở về đã vuốt ve không dưới ba lần.
"Biết tự mình tắm rửa không?" Ông ta hỏi.
Cố Yêm lúc này cứng đờ lại một chút, y trước đó vẫn giả vờ như nghe không hiểu, lúc này phải trả lời như thế nào.
Nếu như trả lời, thì bản thân sẽ bại lộ, nếu như không trả lời... Phó Hàn Lĩnh có khi nào sẽ tắm cho mình hay không!
Nên làm thế nào?
Cố Yêm trộm nhìn ông ta một cái, thấy Phó Hàn Lĩnh mặt không chút thay đổi, chỉ nhướng mày nhìn y, trong lòng do dự một chút liền giả vờ ra bộ dáng chơi đùa trong nước, ở trong linh tuyền bơi lội vài cái.
Y cũng không tin Phó Hàn Lĩnh sẽ thật sự tắm rửa cho mình.
Cố Yêm chạy đến bên kia bồn tắm, thấy Phó Hàn Lĩnh không nói gì nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà ngay sau đó lại bị một bàn tay túm lên.
...
Ánh nến trong Minh Quang Điện tắt rồi lại sáng, sáng rồi lại tắt, Cố Yêm bị túm lên, xoa rồi lại xoa.
Một lúc lâu sau, y cứng đờ thân thể, được linh khí hong khô bộ lông, đôi mắt xinh đẹp đầu tiên là không thể tin, sau lại là tuyệt vọng. Cố Yêm vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi liền xấu hổ đến da đầu run lên, cho tới bây giờ chỉ có y trêu đùa người khác, còn chưa từng bị ai khác trêu đùa.
Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại nhân lúc y mới vừa rồi thả lỏng cảnh giác mà sờ lông trên bụng y. Bụng động vật là nơi mềm mại nhất, tuyệt đối không dễ dàng mở rộng, mặc dù là trước đó Cố Yêm bị Phó Hàn Lĩnh túm lấy, trước sau cũng chưa từng để lộ bụng ra, nhưng mà vừa rồi Phó Hàn Lĩnh lại vào lúc sau khi hong khô đuôi cáo thì cố định bốn đệm thịt hoa mai của Cố Yêm lật người y lại.
Phó Hàn Lĩnh vốn muốn nhìn xem tiểu hồ ly là đực hay cái, vừa rồi, lúc tắm rửa, tiểu bạch hồ cực kỳ cảnh giác, ông ta chỉ có thể để cho ‘nó’ tự tắm rửa phần bên dưới.
Nhưng mà vào lúc dùng linh khí bao bọc, hong khô hơi nước, ông ta lại ra tay. Cố Yêm nhớ đến lúc đó bị đè ra ở dưới đất, liền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy thứ bên dưới lông tơ của tiểu hồ ly, hơi hơi nhíu mày.
Y lúc này không muốn nói chuyện, ai ngờ đã như vậy rồi, Phó Hàn Lĩnh còn dám sờ lông tơ trên bụng y.
Bụng của tiểu hồ ly vô cùng ấm áp, lông nhung so với trên lưng còn thoải mái hơn. Phó Hàn Lĩnh hơi hơi híp híp mắt. Yêu thích đối với lông nhung khiến chân mày ông ta đều giãn ra, khí thế dọa người trên người biến mất.
Cảm giác được xúc cảm lưng bàn tay vùi sâu trong đó, được lông xù bao bọc, đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng một chút. Lúc này thuật định thân đã biến mất,
lông nhung trên bụng cũng chậm rãi được linh khí hong khô. Cố Yêm sau khi có thể cử động liền lập tức lật người, Phó Hàn Lĩnh đành phải tiếc nuối mà thu tay lại.
Cố Yêm vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt vẫn chưa thỏa mãn của đối phương.
Người này sao lại thế này?
Thời điểm y làm người, chỉ cảm thấy Phó Hàn Lĩnh tính tình thất thường, sâu không lường được, là một nhân vật nguy hiểm. Hiện giờ biến thành nguyên hình, lại cảm thấy Phó Hàn Lĩnh dường như càng nguy hiểm hơn.
Không chỉ là nguy hiểm còn có một ít bệnh thần kinh.
Cố Yêm rung rung lông cáo đã hong khô, lui về phía sau một bước, ở dưới ánh mắt thâm trầm của Phó Hàn Lĩnh mà vươn vươn móng vuốt.
Phó Hàn Lĩnh lại không vì vậy mà bị khiêu khích, trái lại có chút hứng thú hỏi: "Ngươi không thích bản tôn sờ bụng ngươi?"
Dư hơi, có con đại yêu nào sẽ thích người khác sờ bụng mình.
Thấy tiểu hồ ly chỉ giơ vuốt không trả lời, Phó Hàn Lĩnh làm như có chút tiếc nuối, híp mắt nói:
"Đành vậy, hôm nay coi như là tắm rửa sạch sẽ rồi."
"Về sau lại chậm rãi thích nghi."
Về sau chậm rãi thích nghi.
Phó Hàn Lĩnh quả thật là dự định thu y làm linh thú? Không biết vì sao, từ trong giọng nói của ông ta, Cố Yêm vậy mà lại nghe ra một tia ý tứ hàm xúc như vậy, không khỏi hơi hơi rũ mắt.
Ánh nến trong điện cuối cùng lại tắt đi. Sau khi ánh đèn tối đi, Cố Yêm đứng dậy, sau khi nghe thấy tiếng động rời đi, hai tai khe khẽ lúc lắc, nhìn quanh bốn phía.
Trải qua nghỉ ngơi mới vừa rồi, suy nghĩ của y đã rõ ràng hơn một chút. Phó Hàn Lĩnh bây giờ vẫn chưa biết thân phận của mình, điểm này Cố Yêm rất chắc chắn.
Y đã dùng con rối đặt ở động phủ để bế quan đột phá, Phó Hàn Lĩnh có nghi ngờ thế nào cũng không thể nghi ngờ đến trên người y, nhiều nhất chỉ là cảm thấy con tiểu bạch hồ này không bình thường mà thôi, tuyệt đối không thể nghĩ đến đồ đệ của mình chính là cáo trắng.
Hơn nữa Cửu Vĩ Thiên Hồ cho dù là với nội bộ Yêu Tộc thì cũng là một truyền thuyết, nếu không phải Cố Yêm ma xui quỷ khiến mà thức tỉnh thì cũng sẽ không biết.
Thân phận chưa bại lộ, tâm trạng của Cố Yêm bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng mà hiện giờ còn có một khó khăn chính là... Y phải làm thế nào để trở về? Y cũng không thể thật sự làm linh thú cho Phó Hàn Lĩnh.
Ngay tại lúc Minh Quang Điện trở nên yên tĩnh, bên ngoài Tê Hà Phong hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, nguyên nhân chính là Kiếm Tôn đã mang về một con linh thú.
Đệ tử tuần tra buổi sáng sau khi nhìn thấy Kiếm Tôn ôm tiểu bạch hồ, kinh ngạc trong giây lát, trở về liền lập tức đem chuyện này nói ra ngoài. Chẳng qua là ngắn ngủi nửa ngày, không chỉ Tê Hà Phong, các đệ tử bên trong Thái Thanh Tông đều đã biết chuyện Kiếm Tôn mang về một con linh thú từ cấm địa.
Vân Đức Chân Quân mới từ bên ngoài trở về liền thấy các đệ tử túm năm tụm ba cùng một chỗ bàn luận, không khỏi nhíu nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chưởng giáo." Hai tên đệ tử hành lễ, vội vàng thu lại biểu tình tám chuyện, nghiêm túc trở lại.
Vân Đức Chân Quân nhớ rõ hai tên đệ tử này ngày thường cũng không thích lan truyền chuyện phiếm, hôm nay sao lại...
Chân mày ông nghiêm lại một chút, không khỏi có chút nghi hoặc: "Các ngươi mới vừa rồi đang nói cái gì?"
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không ngờ Chưởng giáo chân nhân cũng không biết, không khỏi do dự nói: "Chưởng giáo không biết sao? Hôm nay toàn bộ
trên dưới trong Tông đều đã lan truyền khắp nơi, nói là Kiếm Tôn mang về một con linh thú."
"Đây chính là lần đầu tiên bên cạnh Kiếm Tôn có vật sống, cho nên tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc."
Linh thú?
Vân Đức lúc này trái lại thật sự kinh ngạc rồi, sư huynh từ khi nào lại có linh thú? Ngắn ngủi một ngày, ông cùng lắm chỉ đi ra ngoài một ngày, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Thấy mấy đệ tử kia nhìn mình, Vân Đức do dự một chút: "Linh thú kia là từ đâu ra?"
Ông biết sư huynh tính tình lạnh nhạt, vô tình, chỉ có thực lực mới có thể khiến ông ta xem trọng liếc mắt một cái, cho rằng Phó Hàn Lĩnh đã bắt được một con mãnh
thú khát máu tu vi cao tuyệt, đang nhíu chặt mày nghĩ có nên khuyên một tiếng hay không, đột nhiên thấy mấy đệ tử kia vừa nghe ông hỏi đến việc này, biểu cảm cũng trở nên kỳ quái.
Đây hẳn sẽ không phải thật sự là một con cự thú chứ?
Trái tim Vân Đức Chân Nhân ngày càng trầm, mấy đệ tử kia thoáng nhìn nhau, giống như đối với kết quả này cũng có chút kinh ngạc, Vân Đức nghe thấy bọn họ nói: "Kiếm Tôn ôm con tiểu bạch hồ đi ra."
Vân Đức Chân Nhân đợi nửa ngày, không ngờ tới là cáo trắng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó lại nghe được: "Kiếm Tôn đối với tiểu hồ ly kia rất dịu dàng, tuy
rằng trên mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên, nhưng động tác lại rất cẩn thận."
"Tiểu hồ ly kia giẫm lên người Kiếm Tôn một cái, Kiếm Tôn cũng không tức giận."
Chờ đã, Vân Đức càng nghe càng cảm thấy người này không giống như là sư huynh của mình.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, sau khi vẫy lui mấy đệ tử, Vân Đức mơ mơ hồ hồ quay trở về, trong đầu còn nhớ lại mấy lời nói mới vừa rồi.
Tiểu hồ ly?
Còn là hồ ly trong cấm địa, sư huynh lẽ nào cuối cùng cũng nổi lên suy nghĩ thu linh thú?
Không chỉ chưởng giáo Vân Đức Chân Quân cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, Chu Vấn lúc vừa nghe nói đến cũng là bị dọa sợ.
Kiếm Tôn vậy mà lại nuôi linh thú?
Khi hắn vừa nghe được tin tức này, lập tức liền gửi phù truyền âm cho Cố Yêm, cũng muốn hỏi một chút là thật hay giả, nhưng mà tin tức gửi đi lại như đá chìm đáy biển.
Nếu là bình thường, Chu Vấn cũng sẽ bỏ qua, nhưng mà lần này chính là tin tức lớn Kiếm Tôn mang linh thú về, vì vậy bất chấp Cố Yêm không nhận phù truyền âm của
hắn, Chu Vấn đi ra từ Diễn Võ Trường, trực tiếp liền giết tới Tê Hà Phong, muốn cùng Cố Yêm chia sẻ tin tức này.
Nhưng mà hắn tới Tê Hà Phong rồi mới phát hiện... Cố Yêm lại bế quan rồi.
Tấm thẻ chớ quấy rầy còn treo ở đó.
Chu Vấn nhìn động phủ vắng vẻ, lạnh tanh, cả bầu nhiệt tình lập tức tắt ngúm.
Chờ cả nửa ngày, thấy linh khí bên trong còn đang tiếp tục dao động, đành phải kiềm chế tâm tình khó chịu của mình. Dùng phù truyền âm nói lại ngọn nguồn sự việc một lần, sau đó đặt đồ vật ở bên ngoài động phủ, chờ Cố Yêm vừa ra tới là có thể nghe thấy.