"Ngươi muốn cùng ta giải trừ hôn ước?"

Yến Trì lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Cố Yêm nói lời này rất rõ ràng, nhìn vào là đã sớm đưa ra quyết định. Anh ta chau mày. Tuy rằng vẫn luôn muốn cùng Cố Yêm giải trừ hôn ước, nhưng mà khi thời điểm này thật sự tới rồi, lại làm thế nào cũng không vui nổi, trái lại nhìn thấy dáng vẻ gió thoảng mây bay này của Cố Yêm, khó hiểu mà có chút cáu kỉnh.

Cố Yêm nhìn anh ta một cái: "Việc này không phải bình thường sao?" Y dừng một chút, giọng điệu có chút châm chọc, "Nếu hai người chúng ta thật sự kết làm đạo lữ mới là kỳ quái. Huống hồ, ngươi đừng nói với ta là ngươi không muốn giải trừ hôn ước?"

Yến Trì dĩ nhiên là muốn. Không lâu trước đây anh ta còn muốn chủ động nói ra. Không ngờ Cố Yêm lại nhanh hơn một bước. Gương mặt tuấn mỹ của anh ta hơi hơi trầm xuống, tay cầm kiếm siết chặt, không biết đang nghĩ gì.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, không có hứng thú tìm hiểu tâm tư của Yến Trì. Đúng vào lúc này, phù truyền âm bên thắt lưng y sáng lên. Vì đề phòng chuyện "ngủ say" lại xảy ra, Phó Hàn Lĩnh lại cố ý "đưa thêm" cho Cố Yêm mấy tấm phù truyền âm.

Phù truyền âm là dựa vào gương mặt của hai người để mở. Cố Yêm hôm qua mới vì chuyện phù truyền âm mà phải giải thích, hôm nay đối với phù truyền âm dĩ nhiên là càng cẩn thận hơn một chút.

Nhìn vào trong mắt Yến Trì và Ngu Bạch Trần chính là Cố Yêm mới vừa rồi còn là bộ dạng không chút để ý, sau khi phù truyền âm sáng lên, mặt mày liền trở nên ôn hòa hơn, lấy phù truyền âm từ bên thắt lưng ra nhìn một cái. Có điều Cố Yêm lại không nhấn mở, nghĩ đến là không tiện để người ngoài nghe thấy.

Ngu Bạch Trần vẫn chưa từng nhìn thấy y đối thứ gì có thái độ như vậy, trong lòng hơi hơi ngẩn ra một chút. Nhưng giữa cậu và Cố Yêm cũng chỉ là bạn bè bình thường, không có tư cách hỏi.

Trái lại là Yến Trì, sau khi nhìn thấy phù truyền âm kia, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Phù truyền âm của Phó Hàn Lĩnh rất đặc biệt, ông ta trước đây cho dù là truyền sách hay là thông tin với các tông môn khác đều dùng phù truyền âm như thế này. Yến Trì thân là Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông, thời điểm xử lý nội vụ dĩ nhiên là từng nhìn thấy, cho nên mới vừa rồi đột nhiên nhìn thấy, anh ta ngẩn ra một lúc liền đã phản ứng lại.

Là sư tôn của Cố Yêm.

Phó Hàn Lĩnh thúc giục một tiếng, Cố Yêm liền không tiếp tục quản chuyện của hai người Yến Trì nữa.

"Bạch Trần, qua mấy ngày nữa ta sẽ xuống núi thăm ngươi." Sau khi y quay lại, gật gật đầu với Ngu Bạch Trần liền xoay người rời đi, trong lúc đó không liếc nhìn Yến Trì một cái.

Ngu Bạch Trần vốn cho rằng Yến Trì sẽ so đo, ai ngờ quay đầu sang lại nhìn thấy Yến Trì sắc mặt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

"Yến Thủ tịch?" Ngu Bạch Trần không khỏi gọi một tiếng.

Yến Trì cầm kiếm, lúc lại ngẩng đầu lên thì đã khôi phục bình thường, chuyển mắt nhìn về phía Ngu Bạch Trần, nói: "Xin lỗi, vừa rồi đang nghĩ một vài việc khác."

"Ta tiếp tục tiễn ngươi xuống núi."

Thần sắc anh ta cùng với trước khi xuống núi không nhìn ra có gì khác biệt, giống như gương mặt trầm xuống khi nhìn thấy Cố Yêm mới rồi chỉ là ảo giác. Ngu Bạch Trần chỉ đành gật gật đầu, nhưng trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy, thái độ của Yến Trì với Cố Yêm dường như có chút không đúng.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên liền biến mất, cậu lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi hai người rời đi, Cố Yêm cũng đã về tới Tê Hà Phong.

Phù truyền âm mới vừa rồi là Phó Hàn Lĩnh gửi tới. Cố Yêm vừa trở về liền phát hiện sư tôn tiện nghi đang đợi y.

Trong tay Phó Hàn Lĩnh cầm một quyển sách, sau khi Cố Yêm bưng thuốc sang, bỗng nhiên nói: "Hôm nay có việc gì nói cùng vi sư không?"

Ông ta giống như biết được phản ứng của Cố Yêm sau khi không tìm được Vân Đức Chân Quân hôm qua, hơi hơi rũ mắt chờ. Cố Yêm trong lòng thầm mắng một tiếng
cáo già, lại vẫn là nói: "Đệ tử muốn cùng Yến Trì của Lăng Tiêu Tông giải trừ hôn ước, sư tôn có thể giúp đệ tử một chút không?"

Qua khoảng thời gian ở chung này, Cố Yêm đã sớm nhận ra Phó Hàn Lĩnh ăn mềm không ăn cứng, vì vậy y cố hết sức thể hiện bản thân đáng thương một chút, nói cái gì quan hệ giữa y cùng Yến Trì thế này, nếu thật sự cùng Yến Trì kết làm đạo lữ, chỉ sợ ngày hôm sau sư tôn liền phải nhặt xác cho y.

Phó Hàn Lĩnh vốn là đang uống thuốc, muốn nghe một chút xem cái miệng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ này của tiểu đồ đệ thuyết phục sư đệ ông ta thế nào. Nhưng mà không ngờ tới, Cố Yêm vừa mở miệng liền càng nói càng cường điệu, ông ta đột nhiên liền nghe y nói ra câu nhặt xác.

Tay cầm chén thuốc của Phó Hàn Lĩnh hơi hơi dừng lại một chút, hiếm có mà bị sặc.

Cổ họng khô đắng, ông ta nhíu mày lại, nhìn về phía Cố Yêm.

Sau khi Cố Yêm vô tội chớp chớp mắt, quyết đoán dâng mứt hoa quả lên.

"Sư tôn là cảm thấy đắng sao?"

Cố Yêm lúc này còn đang giả vờ vô tội, Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt, cầm lấy mứt hoa quả, chờ cho khô đắng trong miệng dịu xuống, mới thấy Cố Yêm lại tràn đầy hiếu kính mà ngẩng đầu lên: "Sư tôn còn muốn uống nước?"

Tanh đắng trong miệng cuối cùng cũng không còn, Phó Hàn Lĩnh chuyển mắt nhìn về phía y, lúc Cố Yêm nhìn ông ta, sắc mặt hơi có chút như cười như không.

Nhưng mà Cố Yêm cũng không cảm thấy lúng túng, dáng vẻ xin sư tôn làm chủ.

Phó Hàn Lĩnh đã sớm quyết định giải trừ hôn ước cho Cố Yêm, bởi vậy ông ta không nói thì cũng sẽ đi làm, có điều bản thân Cố Yêm lại không biết chuyện này.

Hôm nay hiếm có mà nhìn thấy bộ dạng tiểu đồ đệ ở trước mặt người khác, tuy rằng bất ngờ một chút, nhưng trong lòng Phó Hàn Lĩnh lại không có gì không vui. Bởi vậy khi Cố Yêm muốn ông ta làm chủ, ông ta chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái liền nói: "Đi thôi."

Tôn giả tóc trắng trên ghế đã đứng dậy, Cố Yêm vốn muốn hỏi một câu đi đâu, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lại dừng miệng.

Phó Hàn Lĩnh chỉ là nói: "Giải trừ hôn ước cần ngươi chính thức thành Anh."

Mà thành Anh lại cần Thành Anh Đan.

Cố Yêm vốn là muốn ở trên hội đấu giá Cửu Châu mua Thành Anh Đan, nhưng xem ý tứ của Phó Hàn Lĩnh lại giống như là có cách khác, không khỏi khe khẽ nhíu mày, có chút tò mò.

Phó Hàn Lĩnh biết tâm tư của y, lại chỉ nói: "Đi thôi."

"Vâng, sư tôn."

Cố Yêm tươi cười, đè xuống tò mò.

Pháp khí của Phó Hàn Lĩnh là một thuyền mây* cực kỳ thoải mái, Cố Yêm vốn cho rằng dựa theo tính tình ngày thường của ông ta, ra ngoài sẽ thích ngự kiếm hơn, bởi vậy khi nhìn thấy thuyền mây vẫn là kinh ngạc chớp mắt một cái.

*Thuyền mây, vân thuyền: Thuyền đi trong mây.

Phó Hàn Lĩnh chú ý tới sắc mặt của y, ngẩng đầu lên: "Ở trong mắt của ngươi, vi sư là người khổ tu?"

Cố Yêm dĩ nhiên lắc đầu. Trong nguyên tác, miêu tả về người đứng đầu thiên hạ, Phó Hàn Lĩnh này chính là tim cứng như thép, giết người như ngóe, lại một mực là một đại năng chính đạo...

Bởi vậy rất nhiều người tự động đem hình tượng này quy vào người khổ tu.

Nhưng dựa vào tiếp xúc của Cố Yêm với Phó Hàn Lĩnh mấy ngày nay, người này quả thật không giống người khổ tu, trái lại chính là có thể thoải mái thế nào thì cứ như thế đó.

Đi suốt một đường, hai người cũng không nói gì nữa. Cố Yêm ngồi ở trên thuyền mây, vốn là thoải mái, thả lỏng chờ xem Phó Hàn Lĩnh sẽ dẫn y đi tới chỗ nào. Không
biết qua bao lâu, vừa quay đầu sang, khóe mắt lại nhìn thấy nhúm lông trắng ở trong tay áo của Phó Hàn Lĩnh.

Biểu cảm trên mặt Cố Yêm thoáng chốc trở nên kỳ quái, sao ông ta ra ngoài còn phải mang theo lông đuôi của mình?

Người này đến cùng là có tật xấu gì?

Phó Hàn Lĩnh không biết tiểu đồ đệ lại đang kỳ quái, ông ta chỉ hơi nhắm mắt tĩnh tọa một lúc, thuyền mây đã đến nơi.

Thuyền mây dừng ở Sở đấu giá lớn nhất Trung Châu, Cố Yêm nhìn thời gian: "Sư tôn, hội đấu ngày mốt mới chính thức bắt đầu." Ý tứ chính là bọn họ hiện tại đã đến sớm.

Phó Hàn Lĩnh lại chỉ lắc lắc đầu: "Hội đấu giá Trung Châu thông báo với bên ngoài là hai ngày sau bắt đầu, nhưng mà đối với một ít vật phẩm đấu giá quý trọng lại đã bắt đầu đấu giá sớm."

Cố Yêm theo Phó Hàn Lĩnh vào trong mới hiểu được ý tứ những lời này của ông ta.

Vật phẩm đấu giá sớm một ngày chỉ mở cho mấy đại lão, tương đương với khách hàng VIP cao cấp ở kiếp trước. Mà Phó Hàn Lĩnh không thể nghi ngờ chính là đại lão trong đại lão. Người của Sở đấu giá đối với sự xuất hiện của Phó Hàn Lĩnh đã tập mãi thành quen, vô cùng cung kính.

Sau khi ông ta ngồi xuống, chỉ chốc lát sau liền có người vội vàng tới đây. Nơi này toàn bộ đều là những thứ sẽ không đưa lên đài đấu giá ngày mốt. Thị giả mặc áo bào trắng đưa cho Cố Yêm một viên đá màu đen.

Phó Hàn Lĩnh dường như không có thứ gì muốn đấu giá, sau khi Cố Yêm cầm lấy viên đá đen liền nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Đi đấu giá đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Có Phó Hàn Lĩnh ở đây, Sở đấu giá này dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. Cố Yêm đối với nơi này cũng có chút hứng thú, sau khi gật gật đầu liền đi theo thị giả áo bào trắng.

Lần đấu giá nội bộ này không bao lâu nữa sẽ bắt đầu.

Thành Anh Đan cơ bản là mỗi Sở đấu giá đều có, nhưng mà phẩm chất cũng không giống nhau. Theo Cố Yêm biết được, chỉ có Thành Anh Đan của Trung Châu là có phẩm chất tốt nhất.

Y không đợi bao lâu thì vật phẩm mong muốn đã được đưa ra, người tới nơi này đa phần đều không cần Thành Anh Đan, Cố Yêm dĩ nhiên là dễ dàng đấu giá được. Chỉ
có điều tuy là đấu giá nội bộ sớm hai ngày, thời gian cũng không ngắn.

Trong lúc Cố Yêm chờ đợi, một người ở trong Ma Vực bỗng nhiên mở mắt ra.

Lục Lược Vũ phun ra một búng máu, màu sắc trên trường bào màu bạch kim hơi hơi tối đi một chút.

"Thánh Quân." Ma thị* bên cạnh lập tức tiến lên, lại bị một bàn tay ngăn lại.

Ma thị: Danh xưng người hầu ở Ma tộc.

Người lên tiếng kia giọng nói cực kỳ dễ nghe, lại có một gương mặt vừa có chút giống cũng lại vừa khác Nhân tộc.

Nếu Cố Yêm ở đây thì sẽ có thể nhận ra người này chính là vị Bạch Long Thánh Quân, Lục Lược Vũ, lúc còn nhỏ từng được Ngu Bạch Trần cứu trong nguyên tác kia.

Khí chất của Lục Lược Vũ rất đặc biệt, phàm là người từng gặp qua Bạch Long Thánh Quân đều sẽ không quên.

Trên trán chàng trai mặc dù không có sừng rồng, nhưng mà ở chỗ tóc mai lại có một ít vảy màu bạch kim. Cũng chính những vảy rồng này làm cho gương mặt ấm áp của Lục Lược Vũ có chút yêu dị.

Hắn tựa vào một chỗ trong đầm, được nước suối màu vàng thấm nhuộm, loáng thoáng hiện ra một cái đuôi rồng dọa người, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Sau khi Lục Lược Vũ bảo ma thị lui ra, đồng tử màu nhạt hơi trầm lại một chút.

Ngay mới vừa rồi lúc thần thức của hắn phóng ra ngoài muốn tìm kiếm nơi giọt máu ở đầu tim của mình chảy ra lưu lại, lại ngửi được một... hơi thở vô cùng đặc thù.

Lục Lược Vũ nhìn thấy giọt máu ở đầu tim trong lòng vốn là bạo ngược, nhưng mà hơi thở ở gần đó lại làm cho hắn không tự chủ mà bình tĩnh lại, thậm chí chiến thắng
bản năng khát máu của Ma tộc mà muốn gần gũi.

Bạch Long Thánh Quân hơi hơi rũ mắt, suy tư.

Giọt máu ở đầu tim của Yêu tộc có thể liên kết với tâm thần. Năm xưa khi hắn lột vảy thì bị người hãm hại, ở nhân gian ngây người một khoảng thời gian, tổng cộng chảy ra ba giọt máu ở đầu tim.

Hắn tặng một giọt cho Ngu Bạch Trần xem như báo đáp ơn cứu mạng, một giọt khác thì sau khi giết phản đồ đã thu trở về, mới vừa rồi cảm ứng được chính là giọt cuối cùng.

Nếu hắn không cảm ứng sai mà nói... Giọt máu ở đầu tim kia dường như là xen lẫn cùng một đống đồ vật khác.

Vừa rồi trong nháy mắt có người đụng vào cái chai, giọt máu ở đầu tim kia liền dưới khống chế của hắn mà hóa thành lưỡi đao.

Nhưng là mới vừa rồi, Lục Lược Vũ lại không thể tự chủ mà ngừng lại, đó là một loại cảm giác rất thần kỳ. Sau khi ngăn cách cùng giọt máu ở đầu tim, Lục Lược Vũ cũng không cảm nhận được hơi thở của người nọ nữa. Giờ phút này mở mắt ra lại khó hiểu mà có chút mất mát.

Việc này rất không đúng.

Hắn vậy mà lại cảm thấy thân cận với một người chưa biết mặt. Hơn nữa, cho đến hiện giờ, trong lòng vẫn không có một chút suy nghĩ muốn thương tổn người nọ.

Ánh mắt Lục Lược Vũ hơi dừng lại, trừ phi -- Long tộc chỉ có khi gặp được bạn lữ huyết mạch tinh thuần mới có thể như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play