Cố Yêm lúc này vẫn chưa biết đến việc bên trong bình Thành Anh Đan trên tay này xen lẫn máu rồng, sau khi đấu giá được vật phẩm, y liền trở về Vân Các trước đó.

"Xong rồi?" Tôn giả áo đen tóc trắng ngẩng đầu lên, trên mặt bình tĩnh.

Cố Yêm gật gật đầu: "Đa tạ sư tôn, đã đấu giá được rồi."

Viên Thành Anh Đan mới vừa rồi kia phẩm chất vô cùng tốt, Cố Yêm liếc mắt một cái, trong lòng liền có một loại xúc động phải đấu giá được. Cảm giác này giống với hồ ánh trăng trong cấm địa lúc trước.

Có kinh nghiệm lần trước, Cố Yêm liền không chút chùn tay, dù sao Yêu Tộc xem trọng nhất chính là linh tính.

Thấy y chọn được thứ vừa lòng, đuôi chân mày Phó Hàn Lĩnh giãn ra một chút, đứng dậy: "Đi thôi."

Cố Yêm lúc này mới chú ý tới trên tay sư tôn cũng có một viên đá đen mới.

Sư tôn cũng đã mua rồi?

Y vốn còn cho rằng Phó Hàn Lĩnh chưa từng đi vào, vì vậy cũng không mua gì, không ngờ trong lúc y đi lấy Thành Anh Đan, Phó Hàn Lĩnh cũng đã đấu giá vài thứ.

Sau khi đạt đến Nguyên Anh sẽ học được Tụ Lý Càn Khôn*, không cần dùng Túi Càn Khôn nữa, vì vậy đồ vật của Phó Hàn Lĩnh đều đã lấy xong rồi.

*Tụ Lý Càn Khôn: Trời đất trong tay áo. Đại loại là kỹ năng có thể tự tạo ra không gian lưu trữ đồ vật.

Cố Yêm nhìn về phía áo bào màu đen kia một cái, hiếm khi mà có chút tò mò ông ta đã mua cái gì. Có thứ gì không thể mua cùng với y, sao lại phải một mình đấu giá? Cố Yêm nhìn một cái lại một cái, mãi đến khi thiếu chút nữa bị Phó Hàn Lĩnh phát hiện mới thu lại ánh mắt, kiềm nén tò mò trong lòng của mình.

Sở đấu giá có quy tắc không thể tiết lộ vật phẩm khách hàng mua, bởi vậy thứ Phó Hàn Lĩnh nhận được cũng chỉ có ông ta biết.

Sau khi không đoán ra là ông ta mua gì, Cố Yêm liền tự thuyết phục bản thân, tò mò hại chết mèo, nói không chừng là thứ gì đó mà bản thân không thể nhìn, nên cũng miễn cưỡng dằn xuống lòng hiếu kỳ.

Phó Hàn Lĩnh thật ra cũng không mua gì, trong lúc ông ta ngồi chờ Cố Yêm thấy nhàm chán, vừa lúc trên đài đưa lên một ổ thú dành cho các quý tộc nuôi dưỡng linh
sủng. Ông ta nhìn hồi lâu, cảm thấy màu sắc của ổ thú này về sau dùng cho tiểu hồ ly vừa lúc không tệ.

Ông ta qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục, nếu ở trong cấm địa tìm được con tiểu bạch hồ kia, không thể không dùng tới cái ổ này.

Phó Hàn Lĩnh vô cùng xa xỉ dùng mười viên linh thạch thượng phẩm mua một cái ổ linh sủng. Ngay sau đó trên đài trưng bày lại có thêm rất nhiều vật phẩm cho linh sủng.

Đồ vật ở Sở đấu giá đều vô cùng phù hợp với sở thích của nhóm tu sĩ nuôi dưỡng linh sủng, quần áo cho linh sủng mặc, gậy chọc mèo gì đó đều có.

Phó Hàn Lĩnh ngồi ở đó liền không khỏi mua vài thứ. Có điều, may là thông tin khách hàng không thể lộ ra, cũng không có ai biết ông ta mua những thứ này.

Sau khi hai người trở lại Tê Hà Phong, Cố Yêm liền hoàn toàn thu lại lòng hiếu kỳ, y hiện giờ đã lấy được Thành Anh Đan, theo lý mà nói là nên bế quan.

Tại lúc Cố Yêm chuẩn bị cáo lui, đuôi lông mày của Phó Hàn Lĩnh giãn ra một chút, quay đầu nhìn về phía y: "Cần vi sư hộ pháp?"

Cố Yêm trong lòng hơi ngẩn ra, dĩ nhiên là lắc đầu: "Không dám làm phiền sư tôn."

"Một mình đệ tử là được rồi." Y ngẩng đầu cười nói: "Sư tôn năm đó chưa quá bốn mươi đã một mình đột phá nguyên anh, đệ tử không dám để sư tôn mất mặt."

Cố Yêm nói chuyện vô cùng dễ nghe, nhưng mà suy nghĩ trong lại là, đùa à, để cho Phó Hàn Lĩnh hộ pháp, thời điểm y đột phá, lỡ như khôi phục nguyên hình thì phải làm sao. Độ kiếp ở trước mặt Phó Hàn Lĩnh, y là sợ chết không đủ nhanh sao?

Phó Hàn Lĩnh có chút tiếc nuối không thể hộ pháp cho tiểu đồ đệ, nhưng thấy Cố Yêm đã sớm có tính toán thì cũng không miễn cưỡng.

Sau khi chuyển mấy món đồ mua cho tiểu bạch hồ đến một bên khác trong không gian, thấy Cố Yêm còn đang chờ mình cho phép rời đi liền thản nhiên nói: "Đi xuống đi. Vi sư đã khôi phục được tàm tạm rồi, ngày mai không cần phải tới Hồi Xuân Sơn bốc thuốc nữa."

Cố Yêm lúc này mới nhìn như nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu cười nói: "Sư tôn khôi phục thì tốt rồi."

"Vậy đệ tử xin lui xuống trước."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia ánh vào trong mắt, mãi cho đến khi người rời đi, Phó Hàn Lĩnh nhìn nhúm lông trắng trên đầu ngón tay một cái mới chậm rãi thu ánh mắt lại.

Cố Yêm sau khi trở về cũng không gấp gáp lập tức bế quan. Đầu tiên là tắm rửa tẩy đi một thân mỏi mệt, sau đó mới xõa tóc, lấy ra Thành Anh Đan mua được lúc chiều.

Một viên đan dược trong bình nhỏ màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay. Mới vừa rồi lúc còn ở bên trong, Cố Yêm đã cảm nhận được phẩm chất của đan dược cực tốt, giờ phút này không khỏi cúi đầu ngửi ngửi.

Linh khí sung túc lấp đầy cả động phủ. Sau khi Cố Yêm để chân trần đi ra, nhìn về phía ngoài cửa.

Động tĩnh lúc thành Anh rất lớn, Cố Yêm có chút lo lắng kết giới bên trong động phủ này sẽ không đủ dùng. Trước đó y tính toán ở trên hội đấu giá chính thức mua Thành Anh Đan, sau đó lấy cớ ra ngoài trải nghiệm để đi tới nơi khác đột phá. Nhưng mà lần này là đi mua cùng Phó Hàn Lĩnh, nếu y vừa trở về đã nói muốn đi trải nghiệm, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Thành Anh Đan ở trong lòng bàn tay nóng lên, Cố Yêm có chút phóng lao thì phải theo lao. Nếu thật sự phải ở động phủ đột phá, vậy lỡ như kết giới không ngăn được, lúc hiện nguyên hình chỉ sợ là sẽ bại lộ ngay tại chỗ.

Nhưng nếu là tới cấm địa...

Có hồ ánh trăng làm lá chắn tự nhiên, hơn nữa có thụ linh bảo hộ, cho dù là thiên kiếp cũng có thể che chắn được.

Cân nhắc hai lựa chọn trong lòng, Cố Yêm thở dài, trong lòng lúc này đã có quyết định.

Không biết bản thân có tính là vả mặt hay không, lần trước mới vừa nói vĩnh viễn sẽ không đi tới cấm địa nữa, hiện giờ lại không thể không đi. Khả năng ở cấm địa gặp phải Phó Hàn Lĩnh là rất lớn, nhưng mà đến lúc đó y có thể giả vờ như hồ ly bình thường, nhưng mà bại lộ ở động phủ chính là thật sự bại lộ.

Dưới sự mê hoặc của Thành Anh Đan, linh khí trong thân thể đã có chút không thể khống chế được nữa. Trong lòng thầm nghĩ đánh cược một phen, Cố Yêm một hơi nuốt Thành Anh Đan vào, chạy về phía hồ ánh trăng trong cấm địa.

Một đường này đi cũng không gặp phải phiền toái gì. Phó Hàn Lĩnh không có đi vào cấm địa khiến Cố Yêm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Hồ ánh trăng vẫn giống như bình thường. Sau khi Cố Yêm đi vào, tấm chắn thụ linh tự động che nơi này lại. Y thầm khen vận may của bản thân lần này vậy mà lại không tệ. Sau khi ngồi xuống, thiết lập cấm chế, liền bắt đầu nhắm mắt hấp thu Thành Anh Đan mới vừa nuốt vào.

...

Bên trong Ma Vực, Lục Lược Vũ nghĩ đến suy đoán về bạn lữ tương lai kia thì hơi hơi nhíu nhíu mày. Đúng lúc này, hơi thở của giọt máu ở đầu tim trước đó bị Sở đấu giá niêm phong cất vào kho lại lộ ra. Lục Lược Vũ nhắm mắt lại, muốn nhìn xem trước đó có phải là hắn cảm nhận sai hay không. Một giây sau, hắn liền đột nhiên cảm nhận
được giọt máu ở đầu tim của mình đã tiến vào trong bụng người khác.

Bạch Long Thánh Quân đoán việc như thần, hiếm có mà trên mặt có chút cứng lại. Chỉ là chưa đến một canh giờ, giọt máu ở đầu tim của hắn đã bị người khác ăn rồi?

Đuôi rồng của Lục Lược Vũ hóa thành hai chân, đứng dậy.

Máu ở đầu tim của Long Tộc không thể so sánh với những thứ khác. Năm đó phản đồ kia cướp đi máu ở đầu tim chỉ là vì làm cho hắn tổn thương nguyên khí, nhưng thứ này đối với người ngoài lại vô dụng.

Thậm chí người thường ăn vào trong bụng...

Thần sắc trên gương mặt yêu dị của hắn hơi trầm xuống, hiếm khi mà có chút lo lắng.

...

Ở bên kia, sau khi Cố Yêm nuốt vào mới nhận ra Thành Anh Đan này có vấn đề, bên trong đan dược có xen lẫn thứ khác.

Máu rồng đột nhiên tiến vào trong cơ thể, Cố Yêm vốn duy trì hình người cuối cùng không thể được nữa. Linh khí ôn hòa đưa vào trong cơ thể trở nên nóng nảy, nhưng
mà kinh mạch lại không bị tổn thương. Thiên Hồ sau khi nuốt vào vật đại bổ như máu rồng này vậy mà lại còn hiệu quả hơn so với Thành Anh Đan đơn thuần.

Cố Yêm trước đó mơ hồ cảm thấy đan dược này đặc biệt, đến lúc này cuối cùng đã hiểu rõ, thì ra là bên trong này có máu rồng.

Kiếp vân từ trên trời đánh xuống đều bị chặn ở bên trong tấm chắn của hồ ánh trăng. Cố Yêm vốn dùng Thành Anh Đan bình thường sẽ không thể đột phá, chỉ có tinh huyết của cùng là Yêu Tộc mới được, hiện giờ trong lúc đánh bậy đánh bạ vậy mà lại khiến y hiếm khi may mắn một lần.

Trong cấm địa giống như là được che chắn, đám chim thú vẫn tùy ý đi lại như trước, không hề có cảm giác, chỉ duy nhất trong hồ ánh trăng chớp giật sấm gầm.

Cố Yêm vào lúc đạo sấm sét đầu tiên đánh xuống, dây buộc tóc đã rơi rụng, tai cáo bông xù lộ ra.

Quần áo y rách nát, theo lôi kiếp đánh xuống ngày càng nhiều, linh khí trong cơ thể Cố Yêm cũng ngày càng sung túc, dần dần, trong cơ thể đã hình thành một hình dáng nguyên anh nho nhỏ.

Chỉ còn lại một đạo sấm sét cuối cùng.

Ánh mắt Cố Yêm khẽ động, lúc này cuối cùng cũng lộ ra đặc thù của Cửu Vĩ Thiên Hồ, cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chín cái đuôi cáo hợp thành một đón lấy thiên kiếp.

"Đì đùng" một tiếng.

Sau khi ánh sáng tan đi, một đạo sấm sét đánh lên trên vai Cố Yêm, y rơi xuống trên mặt đất, biến thành một con tiểu hồ ly màu trắng. -- Thành Anh rồi.

Cố Yêm mới vừa nhẹ nhàng thở ra, cho dù là lấy năng lực của y, lần thành Anh mới vừa rồi cũng cực kỳ hung hiểm.

Cửu Vĩ Thiên Hồ được thiên địa ưu ái, dĩ nhiên thiên kiếp cũng hung hiểm hơn so với người khác một chút. Mới vừa rồi tuy rằng đã thành Anh, nhưng mà linh khí
trong cơ thể Cố Yêm cũng trong chốc lát hao sạch, hiện giờ sau khi rơi xuống, thật sự là không khác gì một con hồ ly bình thường.

Cũng may hồ ánh trăng có thể tự động khôi phục, hiện giờ cũng không nhận ra vừa rồi từng có người ở nơi này độ kiếp.

Sau khi y rời đi, tấm chắn cũng đã đóng lại, Cố Yêm trở nên yên tâm. Y rung rung thân mình rũ đi tro bụi, chui ra từ trong bụi cỏ, dự định xoay người trở về động phủ trước.

Hồ ánh trăng lại được Thụ Linh che chắn, Cố Yêm nháy mắt lủi vào trong rừng. Y không chú ý tới vào lúc bản thân chạy đi, một sợi lông cáo màu trắng giống như là có ý thức, bay theo quỹ đạo ra ngoài.

Ngay lúc Cố Yêm sắp chạy đến lối ra của cấm địa, bỗng nhiên một cảnh báo nguy hiểm cực kỳ đột ngột nảy lên trong lòng.

Chờ đã, không đúng.

Dự cảm này tới rất đột ngột. Còn chưa chờ Cố Yêm làm ra phản ứng liền nhận ra xung quanh không biết từ khi nào lại trở nên vô cùng im lặng. Y do dự một chút, quyết
định tin tưởng vào dự cảm của bản thân. Vừa mới chuẩn bị xoay người quay đầu chạy, lại nhận ra thân thể bỗng nhiên bị cố định lại.

Trước mặt bao phủ một tầng bóng tối, Cố Yêm ngửi được một mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.

Ngay sau đó liền bị một bàn tay nắm lấy sau cổ, túm lên, nghe thấy tiếng Phó Hàn Lĩnh mỉm cười:

"−− Tiểu hồ ly, cuối cùng tìm được ngươi rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play