Cố Yêm còn đang ngủ đến mơ hồ, không biết cái đuôi không nghe lời của mình đã nhấn mở phù truyền âm.

Phó Hàn Lĩnh vốn là nhất thời nổi lên hứng thú muốn nghe giọng nói của tiểu đồ đệ một chút, nhưng sau khi gửi phù truyền âm đi lại không biết nên nói gì.

Thanh niên sắc mặt lạnh lùng, tuấn tú đứng trong cấm địa, hơi hơi nhíu nhíu mày, nghe thấy đầu bên kia phù truyền âm không có tiếng động, đang nghĩ có nên bóp bỏ hay không, ngay sau đó liền nghe thấy ở đầu bên kia "choang" một tiếng, như là có thứ gì đó rơi vỡ trên mặt đất.

Phù truyền âm của Phó Hàn Lĩnh khác với người bên ngoài, trước đó ông ta đã làm một chút điều chỉnh ở trên mặt phù chú, phù truyền âm này chính là truyền âm tức
thời, cho nên ông nghe thấy rất rõ ràng động tĩnh ở đầu bên kia.

(Đại loại là phù truyền âm thường giống bộ đàm, còn của Phó Hàn Lĩnh là điện thoại di động)

Một cái đuôi của Cố Yêm đã nhấn mở phù truyền âm, một cái đuôi khác lại quét tới bình hoa bên cạnh giường. Lúc y xoay người, cái đuôi trắng bông nhung nhung lập tức đẩy ngã bình hoa.

Tiếng động vang lên bất thình lình trong phòng cùng cảm giác nước lạnh giội lên đuôi cuối cùng cũng đánh thức Cố Yêm, y ngồi dậy từ trên giường, ngây người trong
tích tắc, sau đó mới nhìn về phía cái đuôi ướt sũng. Cái đuôi cáo đánh vỡ bình hoa vừa rồi giống như biết bản thân đã làm sai, rung rung, vẩy đi giọt nước bên trên.

Đồ con bất hiếu.

A không, đồ cái đuôi bất hiếu!

Cố Yêm buổi tối bị chính mình quậy tỉnh cũng không phải lần một lần hai, y vừa định nhìn xem đêm nay là chuyện gì, kết quả, vừa quay đầu sang liền nhìn thấy trên
một cái đuôi khác còn đang dính một tấm phù truyền âm.

Phó Hàn Lĩnh ngoại trừ một tiếng "choang" kia, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng động khác, giờ phút này hơi hơi rũ mắt, vẫn là lên tiếng, nói: "Cố Yêm?"

Hai chữ rõ ràng, lạnh nhạt truyền ra từ trong phù truyền âm, Cố Yêm giật mình một cái, nháy mắt phản ứng lại.

Trong lúc y ngủ, đuôi cáo đã không cẩn thận nhấn mở phù truyền âm của Phó Hàn Lĩnh?

Y vừa muốn nói gì đó để nhanh chóng đáp lời sư tôn tiện nghi, giây tiếp theo, phù truyền âm bị nước lạnh dội ướt chớp lóe vài cái, bỗng nhiên tự mình tắt ngúm.

Trong tay Cố Yêm cầm tờ giấy ướt vừa gỡ xuống từ trên đuôi cáo, biểu cảm hiếm khi mà trống rỗng trong nháy mắt.

Chờ đã, Phó Hàn Lĩnh hẳn sẽ không cho rằng y cố ý ngắt phù truyền âm của ông ấy chứ?

Phù truyền âm đã hoàn toàn tắt ngúm, ngay cả một chút tiếng động cũng không truyền đi được.

Cố Yêm ôm cái đuôi lớn cùng đồ vật trong tay, mặt đối mặt nhìn thật lâu, ngay cả tai cáo nho nhỏ cũng rung rung. Y gần như có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Phó Hàn Lĩnh bên kia, nhưng mà lại không biết rằng cái đuôi cáo gây tội số một và số hai của mình vẫn đang vui vui vẻ vẻ cọ cọ ngón tay chủ nhân như trước, bày ra dáng vẻ quần ma loạn vũ cầu khen ngợi.

Trên trán Cố Yêm giật giật, bình thường y vẫn luôn là người chụp mũ, gieo tiếng xấu cho người khác, đây vẫn là lần đầu tiên chịu tiếng oan cho người khác.

Hơn nữa lại là chịu tiếng oan của ‘chính mình’!

Trực tiếp dập tắt phù truyền âm của Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm lúc này cũng không nghĩ đến việc cứu vớt lại. Y quay đầu nhìn phù truyền âm một cái, ở dưới thế tấn công không ngừng của hai cái đuôi bông xù, mắt Cố Yêm đỏ lên, quyết định dứt khoát làm một hôn quân, một hơi ôm lấy chín cái đuôi bông xù của mình, nhắm mắt nằm xuống.

Ngày mai Phó Hàn Lĩnh có hỏi, y sẽ làm bộ như cái gì cũng không biết. Cố Yêm chôn ở trong bông xù an ủi chính mình.

Phó Hàn Lĩnh ở bên kia, sau khi lên tiếng thì không nhận được hồi âm, trái lại là nhận được tín hiệu phù truyền âm bị ngắt.

Biểu cảm của ông ta trong nháy mắt trở nên kỳ quái, mới đầu còn cho rằng Cố Yêm chạm nhầm, sau đó, đợi cả một nén nhang, phù truyền âm vẫn không có biến đổi gì.

Lúc này ông ta mới không thể không thừa nhận, vừa rồi có thể là Cố Yêm đã ngắt phù truyền âm của mình.

Phó Hàn Lĩnh trong nhất thời không nghĩ đến điểm này, dù sao từ khi ông ta thành danh tới nay, trong Tu Chân Giới chưa từng có ai dám ngắt phù truyền âm của ông ta.

Cố Yêm chính là người đầu tiên.

Hơn nữa... Người này lại là tiểu đồ đệ của mình.

Tôn giả áo đen vuốt ve phù truyền âm trong tay, rũ mắt che đi thần sắc nơi đáy mắt. Ông ta không tìm được tiểu hồ ly, tâm tình vốn đã không vui, lúc này trên gương mặt trầm như hàn băng lại bỗng nhiên thả lỏng ra, sau khi chuyển mắt nhìn phù truyền âm trong tay, không biết nghĩ gì.

...

Cố Yêm ngủ một giấc tỉnh dậy, chín cái đuôi làm loạn tối hôm qua cũng đã rút trở về. Sau khi y rửa mặt một phen, lại đối diện với gương kiểm tra một lần, xác định đôi tai và mấy cái đuôi đều đã thu về mới nghiêm túc suy nghĩ chuyện tối hôm qua.

Cho đến lúc này, sư tôn tiện nghi kia của y vẫn chưa có động tác gì. Cố Yêm đoán phù truyền âm gửi đến tối hôm qua có lẽ chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Nghĩ vậy, Cố Yêm lại thả lỏng hơn. Y đi xuống núi bốc thuốc, lại đúng giờ đưa đến Minh Quang Điện, suy nghĩ, nếu gặp mặt, Phó Hàn Lĩnh sẽ hỏi gì.

Nhưng mà nằm ngoài dự kiến của Cố Yêm chính là, khi y vừa mới đi vào, Phó Hàn Lĩnh lại không hỏi gì, ngay cả việc đêm qua y ngắt phù truyền âm của ông ta cũng không nhắc đến, giống như phù truyền âm bị nước dội tắt kia chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi.

Cố Yêm không đoán được suy nghĩ của ông ta, nhưng càng là như vậy, y trái lại càng cảnh giác hơn một chút.

Sau khi y sắc thuốc xong, bưng lên cho Phó Hàn Lĩnh.

Thuốc lần này tốt hơn nhiều so với lần trước, Phó Hàn Lĩnh nhìn một cái liền uống.

Khi Cố Yêm đặt đồ vật xuống, rũ mắt nghĩ đến cùng là khi nào thì ông ta sẽ quở trách, Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên nói: "A Yêm đêm qua ngủ rất say?"

Đến rồi, đến rồi.

Thầm nói, quả nhiên là đến rồi.

Cố Yêm ngẩng đầu lên, động tác ngập ngừng một chút, biểu cảm lại có chút ngượng ngùng: "Đệ tử vẫn luôn ngủ rất say, sư tôn sao lại hỏi như vậy?"

Cố Yêm làm ra vẻ cái gì cũng không biết, ngay sau đó liền thấy tôn giả áo đen tóc trắng trên ghế thản nhiên mở miệng: "A, như vậy à."

Trong điện vô cùng yên tĩnh, Phó Hàn Lĩnh quay đầu sang: "Đêm qua vi sư đã gửi một đạo phù truyền âm tới, nhưng không nhận được hồi âm, ta còn cho rằng A Yêm bất mãn với vi sư."

Cố Yêm nghe thấy lời này lại thả lỏng hơn, y chỉ sợ Phó Hàn Lĩnh không mở miệng, vừa mở miệng thì nói rõ là không so đo. Chân mày y hơi hơi nhíu lại, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Sư tôn nói đùa rồi, đệ tử sao có thể đại nghịch bất đạo như vậy."

"Nếu đêm qua sư tôn truyền tin, hẳn là sau khi đệ tử ngủ, không cẩn thận chạm nhầm mà thôi."

Y nói chuyện lời lẽ khẳng khái, chỉ làm cho người ta cảm thấy đó thật sự là một việc ngoài ý muốn. Nhưng âm thanh đồ vật rơi vỡ tối hôm qua còn đó, Phó Hàn Lĩnh như cười như không nhìn y một cái.

Tầm mắt hai người đối với nhau, Cố Yêm không tránh không né, Phó Hàn Lĩnh nhướng mày nói: "Phải không, xem ra quả thật là vi sư suy nghĩ nhiều rồi."

Đề tài chuyện ngoài ý muốn đêm qua cứ thế mà gác qua một bên. Phó Hàn Lĩnh lại nói vài câu về chuyện hội đấu giá Cửu Châu. Trước khi Cố Yêm rời đi, ông ta bỗng nhiên nói: "Về sau có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm vi sư, không cần thông qua Vân Đức."

Cố Yêm có chút kinh ngạc, Phó Hàn Lĩnh vẫn luôn không quan tâm bất cứ việc gì bỗng nhiên lại nói như vậy, nhưng vẫn cung kính nói: "Đệ tử chỉ là sợ quấy rầy đến sư tôn thanh tu."

Thanh niên đứng ở trong điện hơi hơi ngẩng đầu, dung mạo được áo gấm màu son tôn lên, càng thêm sắc sảo, tuấn mỹ. Tâm tình của Cố Yêm đều giấu trong đôi mắt kia, nhưng hết lần này đến lần khác, đôi mắt hoa đào vẫn luôn cong xuống kia lại khiến người khác khó thể nắm bắt nhất.

Tính tình Cố Yêm có khi không giống người, trái lại giống như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt, khiến người khác hơi chút sơ ý liền sẽ bị y lừa gạt. Có điều, vừa so sánh như vậy lại khiến Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến con cáo trắng giống như chưa từng tồn tại trong cấm địa kia. Ông ta hơi hơi nhíu mày lại, đầu ngón tay dừng lại một chút.

Nghi hoặc trước đó một khi còn chưa tìm được lời giải đáp, ông ta sẽ vẫn chưa thể an tâm.

Phó Hàn Lĩnh cúi đầu nhìn nhúm lông trắng trên đầu ngón tay, nhắm mắt suy nghĩ về thuật pháp có thể tìm được đồ vật trong phạm vi nhất định, trái lại thật sự là để ông ta tìm được một cái. Thuật pháp này chỉ cần một thứ trong máu, xương, lông tóc của người cần tìm là có thể thi triển, trong tay ông ta vừa lúc có lông cáo.

Chỉ là ông ta mấy ngày này vẫn chưa khôi phục, nếu muốn thi triển thuật pháp vẫn là phải đợi vài ngày. Suy nghĩ trong lòng nhạt đi một chút, nghĩ đến trước sau vẫn sẽ có thể tìm được, tâm tình Phó Hàn Lĩnh lại tốt hơn không ít.

Lúc lại ngẩng đầu, giống như là không nghe ra khách sáo trong lời nói của Cố Yêm, chân mày giãn ra một chút: "Nếu vi sư đã nhận A Yêm làm đồ đệ thì sẽ không sợ phiền toái."

Cũng đã nói tới như vậy rồi, Cố Yêm lúc này dĩ nhiên chỉ có thể cảm tạ sư tôn.

Có điều, không biết có phải là y cảm nhận sai hay không, tâm tình của Phó Hàn Lĩnh lúc y vừa vào cửa dường như không tốt lắm, nhưng mà lúc nói chuyện vừa rồi, tâm
tình lại đã ôn hòa hơn, giống như chuyện vẫn luôn khiến ông ta không vui đã có biện pháp giải quyết, làm cho đáy lòng Cố Yêm khó hiểu mà có chút bất an.

Hai người ghìm nhau trong tích tắc, mãi cho đến khi ra cửa, Cố Yêm mới nhíu mày.

Một chút bất an không rõ nguồn cơn, nhưng Cố Yêm lại khó hiểu mà cảm thấy không phải ảo giác. Dù sao mỗi lần ở chung với Phó Hàn Lĩnh, y đều phải xốc lên một trăm hai mươi phần trăm tinh thần. Sư tôn tiện nghi này chính là khó lừa gạt hơn so với những người khác nhiều.

Y suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra ngọn nguồn của bất an, cuối cùng đành phải cho rằng là do Phó Hàn Lĩnh bảo mình về sau trực tiếp tìm ông ta, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Minh Quang Điện một cái.

Lúc này cửa điện đã đóng lại, Cố Yêm khẽ chậc lưỡi một tiếng, bản thân bình thường cũng không có việc gì tìm ông ta, lẽ nào là chuyện từ hôn Yến Trì?

Nghĩ đến đây, Cố Yêm không nhịn được mà gửi một đạo phù truyền âm cho Chưởng giáo, muốn hỏi một tiếng. Nhưng mà không ngờ tới, một giây sau đó, phù truyền âm đã bị ngắt, tốc độ này cơ bản là không giống như không nghe thấy.

Sắc mặt Cố Yêm ngây ra một lúc, mơ hồ cảm thấy bản thân vừa rồi dường như đã đoán đúng rồi.

Thật sự là chuyện từ hôn.

Phó Hàn Lĩnh ở trong điện lại giống như đã sớm dự đoán được một màn này, sau khi Cố Yêm rời đi, cúi đầu uống một ngụm trà.

Sau khi Cố Yêm không tìm được Chưởng giáo liền đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Phó Hàn Lĩnh.

Quên đi, ngày mai y tự mình nói với ông ta vậy. Nghĩ vậy, ngày hôm sau, Cố Yêm tới Hồi Xuân Sơn bốc thuốc xong liền chuẩn bị đi tìm Phó Hàn Lĩnh, chính miệng nói chuyện từ hôn.

Ai biết mới vừa đi đến ngoài núi, lại ở trên đường nhìn thấy hai người quen thuộc. -- Ngu Bạch Trần vậy mà lại ở cùng một chỗ với Yến Trì.

Không chỉ Cố Yêm nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng đã nhìn thấy Cố Yêm.

Yến Trì từ hôm trước chưa kịp nói ra chuyện từ hôn đã bị cắt ngang, tâm tình vẫn luôn không vui, hôm đó vẫn luôn ở Diễn Võ Trường đánh tới nửa đêm mới đi ra.

Trước đây bởi vì chuyện tâm ma, Yến Trì vẫn luôn kiềm chế bản thân, đã rất ít khi xúc động, nhưng mà hôm đó không biết vì sao lại mất khống chế...

Tâm ma tái phát là chuyện trong dự kiến. Trước khi Yến Trì mất đi lý trí, đệ tử đi cùng nhớ lại Yến sư huynh trước đó từng nhắc tới việc Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc có thể áp chế tâm ma của anh ta, liền vội vàng đi mời Ngu Bạch Trần đến.

Sự việc khẩn cấp, Ngu Bạch Trần tuy rằng nghi hoặc bản thân không biết y thuật, sao có thể chữa bệnh, nhưng dưới sự kiên trì thỉnh cầu của đệ tử Lăng Tiêu Tông cũng chỉ đành đi theo.

Cậu ta không biết vì sao những đệ tử này đều chắc chắn mình có thể áp chế tâm ma của Yến Trì, chỉ có thể ôm tâm tư xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa.

Ngu Bạch Trần không biết y thuật, buổi tối cũng chỉ là ngồi ở bên ngoài cả đêm, nhưng mà thần kỳ chính là ngày hôm sau Yến Trì quả thật đã tốt hơn, ngay cả bản
thân Yến Trì cũng kinh ngạc.

Đệ tử mời Ngu Bạch Trần tới thấy hai người hoang mang liền đoán tâm ma của Yến Trì là vì tâm tình, dĩ nhiên có thể dùng tình để áp chế. Lại thêm trước đó từng lan truyền tin đồn Yến sư huynh cũng thích Ngu Bạch Trần, lời đồn này lập tức trở nên sôi nổi, ngoại trừ hai đương sự, không ai biết là chuyện gì. Vẫn là Yến Trì ngăn chặn
lời đồn.

Anh ta lần này thỉnh cầu Minh Nguyệt Cốc, nửa đêm mời người đến, dĩ nhiên phải đưa người về. Bởi vậy sau khi Yến Trì tỉnh lại liền chuẩn bị tiễn Ngu Bạch Trần trở về.

Hai người đi ra từ Lăng Tiêu Tông, không nghĩ tới liền đụng phải Cố Yêm.

Sau khi Cố Yêm nhìn thấy Ngu Bạch Trần và Yến Trì thì chỉ kinh ngạc trong giây lát liền có chút hiểu rõ. Không ngờ tới động tác của Yến Trì nhanh như vậy. Y mấy ngày này bận bịu chuyện thức tỉnh Cửu Vĩ, người này liền nhân cơ hội câu đi Ngu mỹ nhân.

"Ngươi sao lại ở nơi này?" Yến Trì sau khi nhìn thấy Cố Yêm, phản ứng lại, lạnh giọng mở miệng.

Tâm ma của anh ta đêm qua mới vừa bình ổn, hôm nay vào lúc quần áo không chỉnh tề nhìn thấy đối thủ một mất một còn là Cố Yêm này, ít nhiều có chút không thoải mái, giọng nói liền cũng lạnh lùng, cứng rắn một chút.

Ngu Bạch Trần không biết tâm tư của Yến Trì, nhìn thấy dường như Cố Yêm đã hiểu lầm liền đành phải đem chuyện tối hôm qua chủ động giải thích một lần.

"Sự việc chính là như vậy, ta cùng với Yến thủ tịch cũng không biết là chuyện gì."

Cố Yêm dĩ nhiên là biết rõ, trong nguyên tác nói Lưu Ly Tâm có thể khắc chế tất cả tai họa, đối với tâm ma dĩ nhiên cũng có thể. Có điều hai người còn lại lại không biết, Cố Yêm cũng không dự định nói ra.

Y thấy gương mặt tuấn mỹ của Yến Trì hơi trầm xuống, dáng vẻ lo lắng y sẽ giống như lần trước ở trên hội đấu giá cướp Ngu Bạch Trần đi, không khỏi cười nhạo một
tiếng, lười để ý con người kỳ quặc này, xoay người nói với Ngu Bạch Trần: "Ta xuống núi bốc thuốc, không ngờ tới vừa lúc gặp ngươi."

Tuy rằng y trả lời câu hỏi vừa rồi, nhưng mà lại là trả lời với Ngu Bạch Trần.

Sắc mặt Yến Trì lại kém hơn một chút.

Thời gian sắp đến, Cố Yêm cũng nên trở về rồi. Sau khi y nói với Ngu Bạch Trần vài câu, trước khi đi mới giống như nhớ tới gì đó, quay đầu sang, nhìn về phía Yến Trì:
"Đúng rồi Yến thủ tịch, ta mấy ngày này tu vi đột phá, rất nhanh sẽ kết Anh, cho nên hôm qua đã báo rõ với sư tôn chuyện chúng ta giải trừ hôn ước."

"Ngươi nhớ trở về bàn bạc cùng sư môn."

"Có Minh Đăng đại sư làm nhân chứng, sau hội đấu giá Cửu Châu, chúng ta sẽ giải trừ hôn ước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play