Phó Hàn Lĩnh nhớ đến tiểu hồ ly mơ hồ nhìn thấy ngày hôm đó*, hơi híp híp mắt.

Nếu thật sự là nó, vậy việc sát khí của ông ta giảm thiểu và khôi phục thương thế có phải cũng có liên quan đến nó hay không?

Trên Minh Quang Điện yên tĩnh, đàn hương thắp lên xua tan mùi thuốc trước đó. Phó Hàn Lĩnh nhìn sắc trời, ngay khi trong đầu hiện lên ý nghĩ này thì đã dự định đợi khi trời tối lại đi vào cấm địa lần nữa.

Ông ta vốn là muốn tìm con tiểu hồ ly kia, nếu trong lòng đã có nghi ngờ, không bằng bắt con cáo trắng kia xem xem.

Lông tơ được thu vào trong tay áo, Phó Hàn Lĩnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

...

Cố Yêm trước khi rời đi không ngờ tới, sư tôn tiện nghi chỉ dựa vào cảm giác lông nhung thì đã nghi ngờ trên người mình, chỉ vì mối duyên từng gặp một lần ở cấm địa.

Y vốn dự định trực tiếp quay về động phủ, về sau lại nhớ tới vài việc gì đó, ngoặt một cái, rẽ về phía Thanh Hoa Phong, đi tới.

Y vốn dự định hôm nay sẽ nói với Chưởng giáo việc để y cùng Yến Trì giải trừ hôn ước, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên mất, cũng may hiện giờ sắc trời chưa tối, vẫn còn kịp.

Cố Yêm không nhanh không chậm đi về hướng Thanh Hoa Phong, trong lòng suy nghĩ nên dùng lý do gì. Kết quả sau khi đi vào lại nhận ra trên Thanh Hoa Phong không chỉ có một mình Chưởng giáo, Phật tử Minh Đăng vậy mà lại cũng ở đó.

Hắn dường như là tới giao vật gì đó cho Vân Đức Chân Quân, sau khi nhìn thấy Cố Yêm, hơi hơi xoay người sang, gật gật đầu.

"Minh Đăng đại sư."

Cố Yêm ở trước mặt Chưởng giáo dĩ nhiên là cho Minh Đăng một chút mặt mũi, giờ phút này cũng ân cần thăm hỏi một tiếng.

Nhưng mà ngay sau đó, Cố Yêm nâng mắt lên, lại nhận thấy biểu cảm của Minh Đăng bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái. Phật tử tuấn tú, xa cách ngẩn người một lúc, trong mắt loáng thoáng hiện lên một vệt thần sắc hoang mang.

Lúc Cố Yêm có chút nghi hoặc, Minh Đăng bỗng nhiên mở miệng: "Trên mặt ngươi..."

Trên mặt ta?

Trên mặt ta làm sao?

Cố Yêm tùy ý sờ sờ khuôn mặt, lại giống như bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu đi, thân thể cứng đờ.

Y đã nói là mình quên mất gì đó, vừa rồi nổ lò, y đã quên trên mặt vẫn còn vết nhọ.

Trên gương mặt trắng nõn trái một vệt, phải một vệt, nhìn có chút nhếch nhác. Minh Đăng vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ biểu cảm cứng nhắc, sắc mặt khó coi của Cố Yêm.

Ánh mắt trực diện của hắn khiến Cố Yêm không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Vẫn là Vân Đức Chân Quân bảo đệ tử đưa cho Cố Yêm một cái khăn, nhỏ giọng ho khan một tiếng: "Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này vậy?"

Minh Đăng tuy đã thu lại ánh mắt, lại hiển nhiên cũng có chút kỳ quái.

Cố Yêm không thể mất mặt ở trước người ngoài, đành phải nói là bản thân luyện đan thất bại, luyện đan thất bại luôn dễ nghe hơn so với sắc thuốc thất bại.

Vân Đức Chân Quân chỉ là thuận miệng nói một câu, trái lại cũng không thật sự hỏi tiếp. Ngược lại là tay nắm tràng hạt của Minh Đăng dừng lại một chút, sau khi ngửi
được hương vị, mơ hồ cảm thấy dường như không phải đan dược gì, trái lại có chút giống như là Ngưng Thần Thang. Có điều mặc dù hắn không khéo nói chuyện,
nhưng cũng sẽ không vào thời điểm này vạch trần Cố Yêm.

Sau khi Cố Yêm làm lễ bái kiến, Vân Đức Chân Quân mới nói: "Hôm nay ngươi đến vừa lúc."

"Lần này ngươi bế quan đột phá, bổn tọa đang muốn tìm ngươi trao đổi. Không lâu nữa hội đấu giá Cửu Châu sẽ cử hành ở Trung Châu, ngươi còn thiếu một viên Thành Anh Đan, hội đấu giá lần này nên để ý một chút."

Cố Yêm dĩ nhiên là gật đầu: "Đa tạ chưởng môn lo lắng."

Y dừng một chút lại thuận thế nói: "Chỉ là hôm nay đệ tử đến còn có một việc."

"Việc gì?" Vân Đức Chân Quân ngẩng đầu lên.

Minh Đăng cũng không có ý tránh đi, hắn cũng chỉ không nói thêm gì.

Điều Cố Yêm nghĩ đến lúc này lại là Minh Đăng ở đây cũng tốt, nhiều thêm một người chứng kiến, đỡ cho đến lúc đó từ hôn, người khác còn tưởng rằng là Yến Trì từ hôn y.

Y nghĩ như vậy, ngẩng đầu liền nói: "Đệ tử trước đây từng cùng Thủ tịch Yến Trì của Lăng Tiêu Tông định ra hôn ước, ước định sau trăm tuổi sẽ thành hôn. Nhưng mà
hiện giờ Chưởng môn cũng biết giữa con cùng Yến Trì hoàn toàn không có tình ý."

"Mong rằng chưởng môn cho phép sau khi con thành Anh hủy bỏ hôn ước."

Lời này vừa nói ra, động tác trên tay Vân Đức Chân Quân thoáng chốc dừng lại, hai người đều không ngờ đến Cố Yêm vậy mà lại là tới từ hôn.

Ông hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía thanh niên mặc áo đỏ bên dưới, nhịn không được, mở miệng: "Hôn ước cũng không phải là trò đùa, ngươi nghĩ kỹ rồi?"

"Nếu thật sự muốn hủy bỏ, vậy giữa ngươi và Yến Trì, chờ sau khi đến Nguyên Anh liền sẽ không còn quan hệ."

Cố Yêm giọng điệu kiên quyết, không chút do dự: "Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi, mong Chưởng giáo cho phép."

Biểu cảm của Cố Yêm không có một chút rối rắm, có thể nhìn ra là đã sớm có quyết định. Minh Đăng ở bên cạnh nhíu mày lại, không biết y từ hôn có liên quan với Bạch
Trần hay không.

Hiển nhiên, không chỉ một mình hắn nghĩ như vậy. Sau khi Vân Đức Chân Quân nói mình sẽ cùng sư huynh bàn bạc một phen rồi lại cho y câu trả lời thuyết phục, cũng
nhắc tới Ngu Bạch Trần.

"Ngươi từ hôn với Yến Trì có liên quan với Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc?"

Những lời này gần như quyết định Chưởng giáo có thể cho phép y từ hôn hay không. Nếu y nói là mình chán ghét Yến Trì, không có cảm giác với đối phương, e là Chưởng giáo sẽ không đồng ý, sẽ nói y càn quấy.

Nhưng nếu y làm ra bộ dáng rễ tình sâu đậm, trái tim đã có chốn về, vậy thì cho dù là Vân Đức Chân Quân cũng không có cách nào ép buộc.

Trong lòng Cố Yêm do dự một chút, tuy nói hiện giờ lấy Ngu Bạch Trần làm lá chắn không tốt, nhưng nếu muốn giải trừ hôn ước cũng không có biện pháp khác.

Tại lúc Vân Đức Chân Quân chờ câu trả lời, y vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, nói: "Trong lòng đệ tử đã có nơi đi về, mong rằng Chưởng giáo cho phép." Y không trực tiếp thừa nhận là Ngu Bạch Trần, chỉ nói trong lòng đã có nơi có chỗ, tùy mỗi người tự lý giải.

Đầu ngón tay Minh Đăng dừng lại một chút. Vân Đức Chân Nhân lại hiểu lầm, cho rằng y thật sự thích Ngu Bạch Trần, thở dài trong lòng, nói: "Ngươi đi xuống trước đi, chuyện này chờ sau khi đấu giá được Thành Anh Đan rồi lại nói."

Cố Yêm cũng không trông cậy vào có thể một lần đã có kết quả, nhưng mà hôm nay y tỏ rõ thái độ tại đây, có Minh Đăng chứng kiến, y về sau cho dù như thế nào cũng sẽ không cùng Yến Trì kết làm đạo lữ.

Y hành lễ với Chưởng giáo: "Đa tạ chưởng giáo."

Vân Đức Chân Quân sau đó lại nhìn về phía Minh Đăng, lắc đầu bất đắc dĩ: "Hôm nay trái lại khiến Phật tử chê cười rồi."

Việc Minh Đăng cũng ái mộ Ngu Bạch Trần, ngoại trừ Cố Yêm thì không ai biết, bởi vậy Vân Đức Chân Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ việc Cố Yêm từ hôn bị
người của Giác Sơn Tự biết trước mà thôi. Trái lại là Minh Đăng rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Trái tim đã có nơi có chỗ, người hướng về đến cùng có phải Ngu Bạch Trần hay không?

Mặc dù Minh Đăng không hiểu chuyện phàm tục, lạnh nhạt, vô vị, nhưng mà chính vì không hiểu, mới nhìn thấy rõ ràng hơn so với người khác.

Hắn luôn cảm thấy Cố Yêm không có yêu thích Ngu Bạch Trần như vậy, nghĩ đến cảnh tượng Cố Yêm tặng hoa Minh Phượng cho Ngu Bạch Trần ngày hôm đó, Minh Đăng che đi thần sắc trong mắt.

Dưới đôi mắt hoa đào của Cố Yêm chợt lóe liền biến mất, trong ánh mắt kia có vui vẻ, có tán thưởng, còn có thả lỏng. Lại duy nhất không có... ái mộ.

"Phật tử?" Vân Đức Chân Quân không thấy Minh Đăng đáp lời, không khỏi lại mở miệng, lúc này mới gọi Minh Đăng tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

Nghĩ đến lời Vân Đức Chân Quân vừa nói, hắn hơi hơi mím mím môi: "Đừng ngại."

Minh Đăng lần này đến đây, việc cần làm đã làm xong, sắc trời đã tối, Vân Đức Chân Quân khách sáo vài câu, hỏi Minh Đăng có muốn ở lại hay không.

Trước đây lúc ông nhắc tới, Minh Đăng đều từ chối, nhưng mà lần này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Minh Đăng vậy mà lại khe khẽ gật đầu.

Hai chữ tiễn khách kẹt ở bên môi Vân Đức Chân Quân, không nói ra. Tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là bảo Cố Yêm dẫn Minh Đăng đến phòng cho khách.

Cố Yêm quay đầu nhìn Minh Đăng một cái, hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy Minh Đăng là vì y mà tới.

Nghĩ đến việc Minh Đăng ái mộ Ngu Bạch Trần lại trước sau không dám bày tỏ, Cố Yêm khẽ cười nhạo một tiếng. Sau khi đi ra khỏi Thanh Hoa Phong liền chỉ chỉ bên cạnh, nói: "Bên trái chính là phòng cho khách, Minh Đăng đại sư hẳn là có thể tìm được đường."

Trên ống tay áo của y trước đó còn dính chút tro bụi, lúc này đang nghiêm túc lau sạch, sau khi nói xong, cũng không chờ Minh Đăng phản ứng, xoay người liền rời đi.
Nào biết ngay sau đó lại bị người nắm lấy cổ tay.

Minh Đăng trước đó ở trong rừng cây, sau khi chạm vào y, nhớ đến thân phận người xuất gia của mình liền lập tức nhíu mày thu tay lại, nhưng mà lần này ở nơi đông người lại hoàn toàn không có.

Cố Yêm quay sang, nghe hắn trầm giọng nói: "Ngươi không thích Ngu Bạch Trần."

Giọng nói của hắn chắc chắn như là đã nhận định câu trả lời của Cố Yêm.

Cố Yêm hất tay hắn ra một cái, liếc mắt nhìn Minh Đăng, cười nói: "Thế nào, Minh Đăng đại sư hiện tại cũng muốn quản người khác thích ai rồi sao?"

Ánh mắt Minh Đăng bình tĩnh nhìn y.

Hắn thích Ngu Bạch Trần, Ngu Bạch Trần lại không thích hắn.

Mà Cố Yêm không thích Ngu Bạch Trần...

Suy nghĩ của hắn dừng lại trong tích tắc, lại nghe Cố Yêm nói: "Đại sư thật sự biết cái gì là thích sao?"

Cố Yêm từ tiếp xúc cùng Minh Đăng mấy ngày này mà xem, người này đối với Ngu Bạch Trần trước sau là bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng. Cố Yêm chưa từng thích
người khác, nhưng biết đối đãi với người mình thích không có khả năng sẽ như vậy.

Nhưng hắn lại đã thật sự mở khẩu thiện, đây chính là chỗ thú vị nhất.

Tại lúc Minh Đăng không nói gì, Cố Yêm cười khẽ một tiếng, nói sang chuyện khác, rời đi: "Khi nào đại sư tình nguyện nói cho ta biết đã mở khẩu thiện như thế nào, ta sẽ nói cho đại sư biết ta có thích Bạch Trần hay không."

Minh Đăng mở khẩu thiện là một cấm kỵ, ngoại trừ y, Tu Chân Giới không có bất kỳ ai biết được. Hứng thú duy nhất của Cố Yêm đối với Minh Đăng chính là ở khẩu thiện của hắn, còn lại liền không có ấn tượng gì nữa.

Sau khi y nói xong liền xoay người rời đi, Minh Đăng lần này cũng không ngăn cản y, chỉ là nhíu nhíu mày, sau khi Cố Yêm rời đi thì chậm rãi nhắm mắt lại.

Cố Yêm đã sớm biết phản ứng của Minh Đăng, cũng không bất ngờ, sau khi y trở lại động phủ, gửi cho Chu Vấn một đạo phù truyền âm, nói rõ chuyện bản thân từ hôn. Lại do dự một chút, gửi một đạo phù cho Phó Hàn Lĩnh.

Dù sao sư tôn tiện nghi là sư phụ trên danh nghĩa của mình, nếu đã muốn từ hôn, hẳn là cũng nên nói với ông ta một tiếng.

Không biết qua bao lâu, phù truyền âm sáng lên một lúc liền bị dập tắt.

...

Một đêm qua đi, Phó Hàn Lĩnh ở trong cấm địa không tìm được cáo trắng, ông ta thả thần thức ra tìm kiếm từng ly từng tấc một, tiểu hồ ly kia lại giống như biến mất giữa nhân gian, ngay cả một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà việc này rõ ràng không có khả năng...

Yêu thú hoạt động trong phạm vi cấm địa này đều đã bị tìm ra, lại đều không có động vật nào có ấn tượng với con cáo trắng kia.

Nó giống như là... xuất hiện từ hư không.

Tay cầm kiếm của Phó Hàn Lĩnh dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia trầm lắng, mãi đến khi nhận ra phù truyền âm trên người mình không biết sáng lên từ khi nào.

Giọng nói của Cố Yêm thông qua phù truyền âm truyền ra, khiến chân mày Phó Hàn Lĩnh hơi nhíu lại, thu hồi kiếm.

Ông ta tạm thời đặt xuống chuyện cáo trắng, mở phù truyền âm ra, qua một lúc, sắc mặt có chút khó coi.

Từ hôn?

Phó Hàn Lĩnh lúc này mới nhớ tới tiểu đồ đệ của mình còn có một đối tượng kết thân trên danh nghĩa. Cố Yêm chỉ là gửi một phù truyền âm thông báo với ông ta, hoàn toàn chưa từng hỏi ông ta thế nào. Phó Hàn Lĩnh lại hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút không vui.

Ngay vào lúc này, phù truyền âm của sư đệ Vân Đức Chân Quân cũng đã gửi tới, cũng là nói chuyện giữa Cố Yêm cùng Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông kia, hỏi ông ta thấy thế nào.

Vân Đức Chân Quân vốn vẫn rất xem trọng hai người, cảm thấy tu vi của hai người Cố Yêm và Yến Trì so sánh cùng nhau đều là con cưng của trời, có thể là một cặp đẹp
đôi, nhưng bất đắc dĩ bản thân Cố Yêm lại không đồng ý, trái tim đã có nơi có chỗ.

Vân Đức còn ở đầu bên kia nói liên miên dông dài. Trọng điểm của Phó Hàn Lĩnh lại đặt ở chỗ trái tim đã có nơi có chỗ. Nếu ông ta nhớ không lầm, tiểu đồ đệ này của ông ta chính là tu Đạo Vô Tình, sao trái tim lại có nơi có chỗ?

Có điều từ hôn cũng là chuyện tốt, Phó Hàn Lĩnh cũng không thích dáng vẻ đồ đệ bị chụp lên danh nghĩa người khác.

Tay ông ta dừng lại một chút. Lúc Vân Đức Chân Quân hỏi ý kiến, ông ta liền trực tiếp thản nhiên nói: "Qua mấy ngày nữa, tại hội đấu giá Cửu Châu, ta sẽ dẫn A Yêm đi từ hôn."

"Việc này cứ như vậy xóa bỏ."

Giọng điệu của ông ta là đã đưa ra quyết định. Vân Đức Chân Quân không ngờ tới sư tôn so với đồ đệ còn dứt khoát hơn, việc đã đến nước này, thầy trò hai người đều đã đồng ý, ông cũng chỉ đành gật gật đầu: "Vậy ngày mai ta sẽ nói với Cố Yêm."

Ai ngờ Vân Đức còn chưa nói xong, liền nghe sư huynh ở đầu bên kia hờ hững nói: "Không cần làm phiền sư đệ, ta sẽ nói với A Yêm."

Mãi cho đến khi ngắt phù truyền âm, lúc này Vân Đức Chân Quân mới nhớ tới gì đó, phản ứng lại.

Ông sao lại thiếu chút nữa đã quên tính chiếm hữu khủng bố của sư huynh, đó là đệ tử của sư huynh, ông gấp vậy làm gì!

Sau khi Vân Đức Chân Quân phản ứng lại thì có chút hối hận.

Một bên khác, Phó Hàn Lĩnh sau khi bóp đi phù truyền âm của Vân Đức, khẽ nhíu mày, có chút buồn bực.

Ở trong cấm địa không tìm thấy cáo trắng, Phó Hàn Lĩnh rũ mắt, sắc mặt trầm trầm, không biết vì sao vào lúc này lại có chút muốn nghe giọng nói của tiểu đồ đệ.

...

Cố Yêm vốn đã sắp ngủ, nhưng chín cái đuôi bông xù cọ cho y khó chịu, y đành phải kéo một cái tới, khi những cái đuôi khác cọ cọ lấy lòng thì nghiêm túc không chút động tác, qua một lúc, mấy cái đuôi cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại.

Ngay khi Cố Yêm nhắm mắt lại, ngủ đi, bỗng nhiên phù truyền âm sáng lên, một cái đuôi không cẩn thận chạm mở phù truyền âm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play