Sau khi Cố Yêm tới Hồi Xuân Sơn liền dựa theo dặn dò của Phó Hàn Lĩnh ở sảnh trước lấy thuốc.
Trước đây người bốc thuốc cho Cố Yêm vẫn là lão lang trung ở cửa, lần này không ngờ tới lại là một thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú. Dáng vẻ thiếu niên kia dường như có chút quen mắt, thời điểm y tựa vào bên bàn chờ lấy thuốc mới bỗng nhiên nhớ đến.
Đây không phải là Giang Uyên lần trước bôi thuốc cho y sao?
Thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc dựa theo đơn bốc thuốc. Đơn thuốc mà Phó Hàn Lĩnh đưa chỉ là dược liệu Thanh Tâm Ngưng Thần Thang bình thường, không có gì không thể xem. Nếu là trước đây, Cố Yêm có thể sẽ trêu đùa thiếu niên này vài câu, nhưng mà giờ phút này y nhận lệnh bốc thuốc, việc chính còn ở trước mắt, liền bỏ đi mấy phần tâm tư.
Giang Uyên cúi đầu, trong lòng lại có chút rối rắm.
Lần này hắn nhìn thấy Cố Yêm, vốn tưởng rằng y sẽ chào hỏi gì đó, ai ngờ cái người lần trước còn nói nói cười cười với hắn, hôm nay lại giống như hoàn toàn không nhớ hắn, chỉ gật gật đầu khách sáo lúc ban đầu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Giang Uyên nghĩ đến lời truyền miệng của sư huynh liền thở ra, vị Cố sư huynh này thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt, y không nói chuyện với mình mới tốt. Nhưng mà, hắn nhìn đơn thuốc, trong lòng lại có chút do dự.
Cố Yêm khe khẽ gõ bàn, chờ ở một bên, đốt ngón tay trắng nhợt ở dưới ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ đặc biệt xinh đẹp.
Sau khi Giang Uyên lấy xong vật liệu cuối cùng, quay đầu sang, nhìn thấy chính là một vệt đỏ thẫm tóc đen, trái tim không khỏi nhảy lên.
"Thuốc xong rồi?"
Cố Yêm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhướng mày, cười hỏi.
Thiếu niên áo xanh thở ra một hơi, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đã xong rồi, tổng cộng một khối linh thạch thượng phẩm."
Trong thuốc ngưng thần có một phần dược thảo khá hiếm thấy, cho nên đắt hơn một chút, Giang Uyên lo lắng y hiểu lầm liền lại giải thích một lần.
Cố Yêm lại không nghĩ nhiều. Sau khi y nói một tiếng cám ơn thì cầm lấy gói thuốc, đặt linh thạch xuống liền trực tiếp chuẩn bị trở về. Kết quả vừa thu tay về liền nghe thiếu niên lần trước thấy y còn né tránh kia đột nhiên hỏi: "Ngươi bị thương sao?"
Tác dụng của những dược thảo này đa phần là trị liệu vết thương tâm thần, cũng xem như là tu sĩ thường dùng. Bản thân Giang Uyên cũng không biết vì sao lại hỏi ra.
Cố Yêm quay đầu lại nhìn hắn một cái, trước vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của Giang Uyên, y nhếch khóe môi lên, giống như không phát hiện hắn căng thẳng.
"Không phải ta, là người khác."
"Tiểu thần y tiếp tục xem thoại bản* đi, ta trở về đây."
*Thoại bản: Một dạng tiểu thuyết.
Sau khi y cười cười, xoay người đi ra khỏi cửa, Giang Uyên lúc này mới chú ý tới thoại bản mà mình giấu ở bên dưới sách thuốc đã bị phát hiện rồi.
Sắc mặt cương cứng trong tích tắc, lại nhanh chóng đỏ lên, nóng đến mức như có thể như nấu chín trứng, vội vàng cất đi thoại bản. Mãi cho đến sau khi Cố Yêm ra
ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là sau khi ngồi ở trước bàn nửa ngày, trong lòng hắn lại vẫn không nhịn được mà nghĩ tới người kia. Nghe người ta nói dường như tu vi của y lại tăng lên rồi, Thái
Thanh Tông nhiều thiên tài như vậy, nhưng mà Giang Uyên lại khắc sâu ấn tượng với y nhất.
Hắn luôn cảm thấy... dường như Cố Yêm không có đáng sợ như sư huynh nói.
Sách thuốc trong tay vân vê nửa ngày, mãi cho đến khi các sư huynh trở về, Giang Uyên mới thở ra một hơi.
...
Sau khi Cố Yêm nhận được phù truyền âm liền đi rất nhanh, trở về cũng nhanh, không bao lâu liền đã đi tới bên ngoài Minh Quang Các. Cửa điện của Minh Quang Các còn đang đóng chặt, Cố Yêm đành phải cúi đầu nói: "Sư tôn, thuốc đã mang về rồi."
Cố Yêm vốn cho rằng Phó Hàn Lĩnh không muốn gặp người khác, sau khi bản thân trở về, đặt thuốc ở ngoài cửa là xong rồi, nào ngờ sau khi y phục mệnh, qua một lúc lâu mới nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ho khan, sau đó mới nghe thấy Phó Hàn Lĩnh nói: "Đi tới lò thuốc ở bên cạnh, sắc xong rồi đem sang đây."
Chờ đã, sắc thuốc? Y từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng sắc thuốc cho người khác đâu.
Nhưng mà sư tôn tiện nghi giọng điệu thản nhiên, không nghe ra một chút ý đùa giỡn. Cố Yêm khom lưng chờ một lúc lâu, thấy người bên trong không có chỉ thị khác,
chỉ là bảo y sắc thuốc, đành phải hít một hơi thật sâu, đứng dậy, cầm thảo dược đã bốc xong đi sang phòng bên cạnh.
Dù Phó Hàn Lĩnh quanh năm bế quan không ra ngoài, nhưng đồ vật trong Minh Quang Các lại vẫn rất đầy đủ, trong phòng thuốc cách vách, công cụ gì cũng có.
Cố Yêm trước đây chưa từng sắc thuốc, sau khi Phó Hàn Lĩnh không có chỉ thị khác, y liền tìm ở trong túi càn khôn một phương pháp sắc thuốc đơn giản, nhìn kỹ một cái, sau khi xác nhận không có sơ sót mới dùng đầu ngón tay nhóm lửa, thả từng nhóm dược liệu vào.
Hai người chỉ cách một cánh cửa. Phó Hàn Lĩnh sau khi dặn dò xong liền chống tay lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến một lúc sau, thoang thoảng ngửi được một mùi khét. Mùi khét này cho dù không đậm, nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần năm giác quan thông linh mà nói, chính là vô cùng mẫn cảm.
Ông ta mở mắt ra, nhíu nhíu mày, vẫn là quay đầu sang nói một câu: "Lửa lớn quá rồi."
Giọng nói có chút trầm truyền đến từ vách tường, bàn tay phe phẩy quạt của Cố Yêm dừng lại một chút, đầu ngón tay vươn tới gần lò thuốc thu lại một chút lửa, mùi cháy khét trong phòng cuối cùng cũng nhạt đi một chút.
Cũng may lần này bốc nhiều thảo dược.
Sau khi đổ đi phần thuốc bị hỏng, Cố Yêm lại đổi một lò khác, lần này cuối cùng cũng nắm giữ tốt độ lửa.
Sau khi nhận thấy trong không khí không còn mùi gì lạ, Phó Hàn Lĩnh cuối cùng nhắm lại mắt. Nhưng mà qua một lúc, bếp lò lại "uỳnh" một tiếng nổ tung.
Thì ra là Cố Yêm thấy lửa bên trong quá nhỏ, chưa đun ra được nước thuốc, nhịn không được mà tăng lửa lớn một chút. Lại không ngờ vừa rồi đã bị cháy một lần, đáy lò yếu ớt vậy mà lại chịu không được mà nổ tung.
Trong tích tắc nước thuốc nổ tung, Cổ Yêm phản ứng kịp, nhanh chóng né tránh, nhưng mà trên quần áo lại khó tránh bị dính một chút nước thuốc màu đen.
Cái áo đỏ yêu thích nhất bị kéo ra đông một mảnh, tây một mảnh. Thái dương Cố Yêm nảy lên, chỉ cảm thấy cái lò này là đặc biệt dùng để đối nghịch với y.
Phó Hàn Lĩnh ở cách vách nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nói gì, chỉ là qua một lúc, khi Cố Yêm cầm một lò thuốc mới, đem phần dược thảo cuối cùng còn lại bỏ vào, mím môi nhàn nhạt nói: "Lửa vừa, đun chậm."
Cố Yêm biết việc nổ lò không thể gạt được Phó Hàn Lĩnh, liền cách một bức tường miễn cưỡng đáp lại một tiếng, chỉ là đuôi mắt run run, nhìn ngọn lửa bốc lên.
Thật ra cũng không trách y mãi không sắc xong thuốc, tu sĩ sau khi tu tập thuật pháp ngũ hành, mấy cái kim mộc thủy hỏa thổ kia đều có thể tùy ý khống chế, nhưng mà
lửa của Cố Yêm lại không phải lửa bình thường.
Sau khi y thức tỉnh Cửu Vĩ, lửa trong thân thể lại là lửa hồ ly, hoàn toàn không giống với linh hỏa bình thường, cách thức sử dụng cũng có chút khác nhau.
Bát thuốc Thanh Tâm Ngưng Thần Thang này tổng cộng sắc ba lần, trời đã gần tối rồi mới sắc xong hoàn toàn.
Phó Hàn Lĩnh thậm chí cảm thấy thang thuốc này đã không thể gọi là Thanh Tâm Ngưng Thần Thang nữa rồi, có lẽ nên gọi là Mi Tâm Nhảy Dựng Thang mới đúng.
Tới lò thuốc cuối cùng, ông ta vốn cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý tiểu đồ đệ thật sự không có thiên phú sắc thuốc, nếu không coi như thôi đi, không ngờ tới Cố Yêm vào
lúc cấp bách lại sắc ra được.
Chỉ là màu sắc của bát thuốc kia... thật sự có chút không tốt.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt uống một ngụm, chân mày hơi hơi nhíu lại. Thấy Cố Yêm ở bên dưới, trên người mảng đen mảng đỏ, vẫn là không đành lòng cô phụ mà uống hết toàn bộ bát thuốc.
Chỉ là hiếm có mà ngón tay nắm chén thuốc của kiếm tu ở trên ghế trở nên có chút trắng.
"Sư tôn khỏe hơn rồi chứ?" Cố Yêm ngẩng đầu, thốt ra lời quan tâm.
Phó Hàn Lĩnh cầm chén thuốc đặt ở một bên, mím môi nói: "Không có việc gì."
"Hôm nay làm phiền ngươi rồi."
Lời này nói ra, nghĩ đến bếp lò cách vách nổ một lần lại cháy một lần, hiếm có mà ngay cả Cố Yêm da mặt dày cũng có chút ngại ngùng tiếp nhận.
Nhưng mà sư tôn Phó Hàn Lĩnh này hôm nay lại đặc biệt dễ nói chuyện, có lẽ là đã quá mệt mỏi vì nghe tiếng nổ lò, ông ta chuyển mắt nhìn về phía y mở miệng: "Mỗi người đều có thiên phú khác nhau, thiên phú của ngươi có lẽ là ở tu luyện."
Từ khi Cố Yêm tiến vào, Phó Hàn Lĩnh liền đã nhận ra y vừa đột phá, tốc độ như vậy trái lại tương xứng với ông ta năm xưa.
"Vi sư vẫn chưa chúc mừng ngươi đột phá."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang vọng ở trên đại điện, ánh mắt Phó Hàn Lĩnh giống như dừng ở trên người y.
Ở dưới ánh mắt mang theo đè ép mơ hồ, Cố Yêm rũ mắt, thân thể thả lỏng ra: "Đều là sư tôn dạy giỏi."
Cố Yêm vốn đã yên tâm, nhưng mà lúc nói chuyện, thông qua khóe mắt liền nhìn thấy nhúm lông trắng tuyết trong tay áo Phó Hàn Lĩnh lại vẫn là không nhịn được mà
chớp chớp mắt.
Cho nên, lần thứ hai rồi. Người này mang theo lông đuôi của y, đến cùng là làm gì?
Cố Yêm trăm ngàn khó hiểu lại không thể hỏi, đành phải nghẹn dưới đáy lòng.
Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy Cố Yêm cúi đầu, đầu ngón tay hơi hơi dừng lại một chút: "A Yêm đột phá khi nào?"
Câu hỏi này vốn nên là vui vẻ trả lời, nhưng mà sư tôn tiện nghi hiện đang bị thương... Trong mắt Cố Yêm giật giật, lúc này đành phải giả vờ làm ra bộ dạng che dấu lo lắng cho sư tôn, nói: "Đột phá vào ngày hôm trước."
"Sau khi trở về từ thành Minh Phượng, mấy ngày này đệ tử vẫn luôn bế quan tu luyện, lần này mới may mắn đột phá."
Thời điểm Cố Yêm nói ra lời này không nhanh không chậm, không chút luống cuống, trước đó vì lo lắng Phó Hàn Lĩnh tra hỏi, y đã sớm chuẩn bị sẵn rồi.
Con rối trong động phủ trước sau vẫn duy trì thu hút linh khí, Chưởng giáo, còn có Chu Vấn đều biết chuyện y bế quan, sẽ không ai nghĩ đến một người ở trong động phủ yên lành tu luyện sẽ đột nhiên biến thành tiểu hồ ly trong cấm địa.
Đôi mắt hoa đào che đi thần sắc bên trong, thanh niên áo đỏ thoạt nhìn thản nhiên, ngay thẳng, ngay cả lo lắng trong mắt cũng vô cùng chân thành.
Phó Hàn Lĩnh khe khẽ nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng một tia cảm xúc này chợt lóe rồi biến mất, ngay cả bản thân ông ta cũng
không nghĩ nhiều.
Chỉ nói cùng Cố Yêm vài câu liền mở miệng bảo y mấy ngày này mỗi ngày xuống dưới chân núi bốc thuốc, sắc thuốc xong đưa sang đây.
Vừa nghe đến mấy ngày này đều phải sắc thuốc, Cố Yêm cúi đầu, vừa mới chuẩn bị cáo lui, lo lắng trong mắt liền thoáng chốc cứng đờ. Ngàn vạn lần không ngờ tới sau
khi biết được kỹ thuật của mình, Phó Hàn Lĩnh vậy mà còn dám để y sắc thuốc thêm mấy ngày.
Giữa chân mày nhíu lại của Cố Yêm có chút rối rắm.
Hôm nay y vẫn luôn thu liễm hơi thở mới khiến lửa hồ ly không bị phát hiện ra điểm khác thường, nếu mấy ngày này vẫn luôn ở đây sắc thuốc, lỡ như một lúc nào đó không cẩn thận mà bại lộ thì làm sao đây?
Nhưng mà đệ tử vì sư tôn sắc thuốc, phụng dưỡng lại là một việc thiên kinh địa nghĩa, Cố Yêm tìm hồi lâu cũng không tìm được lý do chối từ.
Chỉ suy tư trong nháy mắt, sau khi y xác định không thể chối từ, chỉ đành xoa tay, ngẩng đầu lên, xấu hổ nói: "Nếu không, từ ngày mai, sau khi đệ tử bốc thuốc trở về, ở tại động phủ sắc xong rồi lại mang tới đây?"
"Đệ tử nghĩ đến hôm nay vẫn luôn nổ lò, quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, thật sự áy náy."
Thanh niên trên điện chớp mắt, trên mặt còn bị cọ đen một mảnh, gương mặt xinh đẹp, tuấn mỹ được tùy tiện ngày thường tôn lên, giờ phút này nhìn lại có chút vô tội.
Phó Hàn Lĩnh vốn còn đang phiền muộn chuyện trong cấm địa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dáng mèo hoa này của y, trái lại chân mày giãn ra một chút, gợi lên một
vệt ý cười, nói: "Không cần, ở lò thuốc cách vách đi."
Ông ta dừng một chút, lại nói: "Lỡ như ngươi lại nổ lò, vi sư cũng tiện nhắc nhở ngươi."
Cố Yêm bất đắc dĩ thu lại lời nói trong miệng, đành phải mở miệng cáo từ: "Vậy đệ tử lui xuống trước."
Phó Hàn Lĩnh nhìn y một cái: "Cũng được, hôm nay vi sư cũng có chút mệt mỏi, ngươi đi xuống trước đi."
"Thuốc của ngày mai giống như hôm nay."
Sắc mặt ông ta hơi chút sáng lên, vốn là tùy ý nói chuyện cùng Cố Yêm, nhưng mà xúc cảm mềm mại, mượt mà trên đầu ngón tay lại khiến ông ta bỗng nhiên thu tay, khe khẽ nhíu mày lại.
Đầu ngón tay hơi hơi cuộn lại, Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nhìn nhúm lông trắng tuyết trong tay, lại che đi thần sắc trong mắt. Ông ta luôn cảm thấy bản thân dường như đã xem nhẹ gì đó.
Cố Yêm không biết biến hóa cảm xúc của ông ta, sau khi nhận nhiệm vụ sắc thuốc mỗi ngày, liền chuẩn bị trở về luyện tập khống chế lửa hồ ly, nếu không mai này sẽ thật sự bại lộ.
Hai người lúc này mỗi người một tâm tư.
Phó Hàn Lĩnh nhắm mắt, nhớ đi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Cố Yêm chỉ đành xoay người lui ra.
Cửa lớn trong điện đã đóng lại, đợi đến sau khi người đã rời đi, người trên ghế mới mở mắt ra.
Nhúm lông trắng trong tay dính lên trên ống tay áo, khiến cho trên hoa văn mây bay màu mực cũng vương một chút lông trắng.
Phó Hàn Lĩnh hơi hơi híp mắt, do dự một chút lại vươn tay.
Ngón tay ông ta vươn tới, khi đốt ngón tay lướt qua mảnh lông tuyết trắng kia lại như là được thứ gì đó nhẹ nhàng giữ lại, có một chút... quen thuộc khó thể nhận ra.
Chính là cảm giác quen thuộc này khiến Phó Hàn Lĩnh đột nhiên bắt được gì đó.
Ông ta nhìn nhúm lông trắng tuyết, ánh mắt sâu hơn một chút.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nhớ lại tình cảnh ở cấm địa ngày hôm đó, đã khẳng định không phải ảo giác -- Lúc ông ta hôn mê, mơ hồ cảm nhận được ngứa ngáy trên cổ, cùng xúc cảm của nhúm lông đuôi cáo vừa rồi giống nhau như đúc.