Yến Trì đứng ở bên Diễn Võ Trường nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ kia đen như bôi mực. Cơn giận này không nuốt xuống được, trái lại nghẹn ở cổ họng.

Trên lý trí, Yến Trì biết Cố Yêm không nhận phù truyền âm của anh ta thì bản thân sẽ có cớ để thoái thác lời dặn dò của Đại trưởng lão. Nhưng mà giờ phút này trong lòng lại vẫn không thoải mái.

Trên lưng bàn tay nắm chuôi kiếm nổi lên gân xanh, Yến Trì cúi nhìn phù truyền âm, có chút buồn bực.

Các đệ tử xung quanh Diễn Võ Đường thì thầm bàn tán, không biết Thủ tịch vốn lạnh lùng, hôm nay lại là làm sao vậy? Nhìn thế nào lại còn kém hơn so với sau khi đánh nhau cùng Cố sư huynh của Thái Thanh Tông?

Mấy đệ tử nhìn nhau một cái, đoán xem là đã xảy ra chuyện gì. Qua một lúc liền thấy Thủ tịch đã lâu không đến Diễn Võ Trường, sau khi đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, vậy mà lại lấy lệnh bài ra, hiếm thấy mà đi vào Diễn Võ Trường.

...

Cố Yêm hoàn toàn không biết tâm tình khó hiểu của Yến Trì. Sau khi y nằm ở trong động phủ một lúc, Chu Vấn liền hí ha hí hửng chạy đến.

Mấy ngày này Cố Yêm không ở đây, Chu Vấn một mình tu luyện, ngột ngạt gần chết rồi. Vừa nghe Cố Yêm đã xuất quan liền lập tức mượn danh nghĩa thăm hỏi mà thu thập đầy đủ, chạy tới Tê Hà Phong.

Kết giới bên ngoài động phủ vào lúc Cố Yêm trở về liền đã thu lại, Chu Vấn cũng không thông báo, vừa tiến đến liền thấy Cố Yêm đứng dậy từ trên giường, sau khi nghe thấy tiếng động, biếng nhác quay đầu sang: "Sao lúc tới lại không mang theo chút đồ ăn?"

Chu Vấn tràn đầy hưng phấn chạy tới:...

Tổ tông ơi, ai biết ngươi vừa bế quan đi ra sẽ muốn ăn gì đó a. Sau khi y ngồi xuống, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Ngươi là đi bế quan hay là đi chạy nạn, sao mà lại đói
bụng rồi."

Vừa nhắc tới đói bụng, Cố Yêm liền nhớ đến sát khí ăn được từ trên người Phó Hàn Lĩnh? Vừa nghĩ về sau có thể sẽ không được ăn nữa, trong lòng thở dài, không khỏi có chút tiếc nuối.

Đương nhiên tâm tình này chỉ là thoáng qua liền biến mất, sau khi y phục hồi lại tinh thần liền không nghĩ nhiều nữa, lần này không bị phát hiện thì xem như may mắn, về sau lại tới cấm địa, đụng phải sẽ không phải là kết quả này nữa.

Sau khi Chu Vấn ngồi xuống, bô lô ba la mà nói một thôi một hồi, thấy Cố Yêm không nói lời nào, lúc này mới vỗ đùi nhớ tới hỏi tu vi của y hiện tại.

Hắn nghĩ tới Cố Yêm vừa đến kết đan hậu kỳ chưa được bao lâu, lần này bế quan hẳn là để củng cố đề thăng, tuy rằng tu vi tăng trưởng nhưng hẳn cũng chỉ là một bước
nhỏ, không ngờ tới vừa hỏi câu này, lại nghe Cố Yêm thản nhiên nói: "Kết Đan hậu kỳ Đại viên mãn rồi."

Chu Vấn mới đầu còn chưa nghe rõ, hỏi lại một lần mới kịp phản ứng, đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, qua một lúc không thể tin:

"Yến Trì dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ hơn hai năm mới đạt đến Đại viên mãn, ngươi hiện giờ cùng lắm là một năm đã là Đại viên mãn rồi?"

Cái này đã không còn có thể dùng phạm trù thiên tài để hình dung nữa rồi, trong mắt hắn tràn đầy không thể tin.

Cố Yêm dĩ nhiên biết rõ đây là phúc lợi sau khi bản thân thức tỉnh mang đến. Cửu Vĩ Thiên Hồ là ngọn nguồn của vạn yêu, thể chất như vậy, nếu tốc độ tu luyện chậm thì sao có thể ăn nói.

Y nhíu nhíu mày, đá một cước làm cho Chu Vấn còn đang ở trong khiếp sợ kia hoàn hồn lại, liền thấy người kia đang lầm bầm tự nói.

"Ta nghe nói Kiếm Tôn năm xưa cũng là tu luyện thần tốc giống như ngươi vậy."

"Các người cũng thật sự không hổ là thầy trò."

Vừa nghe lời này của hắn, Cố Yêm nhìn hắn một cái, cảm thấy Chu Vấn vẫn là rất xem trọng mình.

Phó Hàn Lĩnh năm xưa được truyền tụng vô cùng thần kỳ. Trước đây tuy y biết người này lợi hại, nhưng mà vẫn chưa tự mình cảm nhận được. Lần này ở trong cấm địa biết được người nọ đã là tu vi Hóa Thần đệ nhất thiên hạ, vậy mà lại còn là đã áp chế lại, thực lực thật sự có thể nghĩ.

Y tiện tay bóc ra một viên mứt lê, nói: "Đừng vui mừng quá sớm, ta bây giờ còn chưa mua được Thành Anh Đan, tạm thời phải đợi sau khi hội đấu giá Cửu Châu bắt đầu mới có thể bế quan thành Anh."

Giọng điệu y biếng nhác, thoạt nhìn không mấy để ý, nhưng mà Chu Vấn lại vui mừng không thôi.

Trước đây thấy tu vi của Yến Trì đè ép Cố Yêm một bậc, đệ tử Lăng Tiêu Tông bên kia luôn lấy việc này lên mặt với hắn. Hiện giờ thì tốt rồi, người anh em tốt của hắn cũng đột phá rồi! Lần này xem Yến Trì còn đắc ý thế nào.

Có điều, nói thì nói vậy, Chu Vấn lại nghĩ đến một việc: "Nói tới, hôn ước của ngươi và Yến Trì đặt ra lúc trước, không phải nói sau khi đạt đến Nguyên Anh là có thể giải
trừ rồi sao?"

Chu Vấn đã sớm biết việc Cố Yêm muốn giải trừ hôn ước, lúc này nghĩ đến Cố Yêm đã là Kết Đan Đại viên mãn, không khỏi trở nên vui vẻ.

Hôn ước, đúng rồi.

Chu Vấn không nhắc tới Cố Yêm cũng thiếu chút đã quên chuyện này.

Cố Yêm nhớ tới đạo phù truyền âm kia của Yến Trì. Giữa y và Yến Trì còn có một đoạn hôn ước trên danh nghĩa, xem ra hôn ước này qua mấy ngày nữa vẫn là đến tìm Chưởng giáo nói một tiếng, hủy bỏ mới tốt.
Cố Yêm nghĩ trong lòng, hơi hơi nhíu mày, vỗ vai Chu Vấn.

"Người anh em, cảm ơn đã nhắc nhở."

Hành động này trái lại khiến Chu Vấn được khen ngợi mà kinh sợ.

Hắn vừa dự định nói gì đó, tiếng chuông lớp học buổi tối của Thái Thanh Tông đã vang lên.

Chu Vấn vốn là đến thăm Cố Yêm, hiện tại sau khi biết được tin tức Cố Yêm đột phá, nghĩ đến phất trần của Tĩnh Ngôn Chân Nhân vào ngày mai, đành phải trò chuyện mấy câu liền ngoan ngoãn lên lớp buổi tối.

Cố Yêm đột phá nhanh như vậy, nếu đêm nay hắn đi ra ngoài chơi, Tĩnh Ngôn Chân Nhân còn không lột da hắn sao.

Chu Vấn vui vui vẻ vẻ chạy đến, u u ám ám rời đi, chỉ thiếu không viết hai chữ tuyệt vọng lên trên mặt

Cố Yêm vốn còn bởi vì thể chất "Cửu Vĩ Thiên Hồ" thu hút Yêu Tộc của bản thân mà lo lắng, giờ phút này vừa thấy bộ dạng của hắn, tâm tình lại quỷ dị mà trở nên tốt
hơn, giả vờ giả vịt mà khích lệ mấy câu. Sau khi tiễn Chu Vấn, xoay người, đóng lại động phủ, đuôi chân mày giãn ra, dự định mấy ngày này có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Từ cấm địa đi ra đến giờ, Cố Yêm cũng chưa từng gặp sư tôn tiện nghi kia. Cố Yêm dự đoán thương thế của ông ta sau khi bị cắn trả ngày hôm đó ít nhất cũng phải tu dưỡng nửa tháng, mấy ngày này liền có thể không cần đi thỉnh an.

Nhưng ai biết y mới vừa dâng lên suy nghĩ này, tới lúc chạng vạng liền nhận được phù truyền âm từ Minh Quang Các.

Cố Yêm quay đầu lại, phù truyền âm của Minh Quang Các có chút nằm ngoài dự kiến của y. Y không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh khôi phục nhanh như vậy, không khỏi khe
khẽ nhíu nhíu mày. Đợi sau khi mở phù truyền âm ra mới phát giác, thì ra không phải gọi y tới thỉnh an, mà là bảo y tới Hồi Xuân Đường dưới chân núi mua đồ.

Giọng nói trong phù truyền âm trầm thấp lạnh nhạt, tuy chỉ ngắn gọn một tiếng, lại vẫn có thể khiến người khác nghe ra có chút suy yếu so với ngày thường.

Trong đầu Cố Yêm tự nhiên hiện ra dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh lúc này.

Ông ta hiện giờ không tiện xuống núi, thoạt nhìn hẳn là vẫn chưa khôi phục.

Nghĩ đến đây, trong lòng y lúc này mới cảm thấy bình thường một chút. Nếu sau khi chịu Thiên Khiển, mới ngày thứ hai đã vui vẻ nhảy nhót, Cố Yêm cũng phải nghi ngờ đến cùng Phó Hàn Lĩnh có phải là người hay không.

Biết Phó Hàn Lĩnh đêm qua hôn mê, tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy mình, Cố Yêm hoàn toàn yên tâm. Sau khi nghe thấy lời Phó Hàn Lĩnh nói liền cung kính thưa: "Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ tới Hồi Xuân Sơn lấy thuốc."

Trên đại điện trống trải, giọng nói của Cố Yêm thông qua phù truyền âm truyền đến. Phó Hàn Lĩnh từ trong tu luyện mở mắt ra, chân mày hơi hơi giãn ra một chút, chuyển mắt nhìn phù truyền âm một cái.

Ông ta giờ phút này sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn còn lạnh lùng, thâm trầm hơn ngày thường.

Sau khi giọng nói cung kính của Cố Yêm truyền đến, Phó Hàn Lĩnh mới miễn cưỡng thoát khỏi buồn bực.

Ông ta lại nhớ tới chuyện đêm qua. Nhúm lông trắng trong tay áo nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay ông ta. Phó Hàn Lĩnh hơi hơi rũ mắt, nếu đêm qua thật sự có người khác đến, kiếm Trảm Uyên không có khả năng không có động tĩnh.

Nhưng nếu không có người khác đến...

Ông ta nghĩ đến việc sát khí ở trong Kiếm Phủ tan đi, còn có xúc cảm nơi cổ họng, đầu ngón tay chơi đùa nhúm lông trắng tuyết hơi hơi dừng lại một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play