Khi Phó Hàn Lĩnh tỉnh lại từ trong hôn mê thì trời đã sáng. Ánh mặt trời chen qua cành lá, từ khe hở của cành cây chiếu xuống, chiếu lên trên thân kiếm Trảm Uyên ở bên cạnh.

Bởi vì trên thân kiếm Trảm Uyên lây dính sát khí thời gian dài, cả một buổi tối này tuy rằng Phó Hàn Lĩnh hôn mê, nhưng mà lại không có Yêu Thú không có mắt nào dám lên tiến lên quấy rầy.

Sau khi nhận thấy Phó Hàn Lĩnh đã tỉnh lại, kiếm Trảm Uyên liền thu lại sát khí. Thanh niên áo đen, tóc bạc đứng dậy, đầu ngón tay khe khẽ giật giật, vốn là muốn cầm kiếm Trảm Uyên lên, ánh mắt lại bỗng nhiên run rẩy. -- Thân thể của ông ta có chút không đúng.

Phó Hàn Lĩnh khẽ nhíu mày, nghĩ đến trong khoảng thời gian bản thân hôn mê này đã bị sát khí chiếm cứ thân thể, liền vội vàng vận chuyển nội tức xem xét. Nhưng sau thời gian ngắn ngủi một nén nhang, sắc mặt ông ta lại trở nên kỳ quái. Thân thể của ông ta cũng không có không
thể khống chế, trái lại, Phó Hàn Lĩnh nhận ra Kiếm Phủ của mình trước đó bởi vì mạnh mẽ áp chế tu vi mà tích lũy khí Thiên Sát, vậy mà lại đã tan đi một chút.

Lúc này ông ta mới nhận ra thời gian bản thân tỉnh lại còn sớm hơn trước đây chừng một canh giờ.

Phó Hàn Lĩnh áp chế kiếp vân không chỉ một lần, mỗi lần sau khi bị cắn trả đều sẽ hôn mê một khoảng thời gian, thời điểm dài nhất là nửa tháng, ngắn nhất cũng là
một đêm, nhưng mà mới vừa rồi, sắc trời lúc ông ta tỉnh lại cùng lắm là trời vừa mới sáng.

Thời gian ông ta hôn mê ngắn lại rồi.

Phó Hàn Lĩnh nhíu nhíu mày, kiếm Trảm Uyên ở bên cạnh còn đang tận chức tận trách mà trông chừng, không có biểu hiện ra một chút bất thường. Khu rừng sau khi
hừng đông cùng với trước khi ông ta hôn mê cũng không có khác biệt, chỉ là một tia sát khí tan đi lại khiến Phó Hàn Lĩnh hiếm khi mà nghi hoặc.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, thời điểm tối hôm qua, ông ta luôn cảm thấy có thứ gì đó cực kỳ thoải mái ở bên cạnh mình, dường như
còn đã đến gần cổ ông ta.

Nơi đó là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể con người, tu sĩ cũng không ngoại lệ. Nếu là thời điểm bình thường, Phó Hàn Lĩnh tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào hoặc
vật nào tới gần vị trí kia. Nhưng mà đêm qua, sau hôn mê, loại xúc cảm mơ hồ không biết là của vật gì kia lại khiến chân mày ông ta thả lỏng ra.

Ông ta vươn tay nhẹ nhàng chạm vào giữa cổ, lại buông tay xuống.

Kiếm Trảm Uyên lúc này còn ở trên mặt đất, rừng rậm xung quanh là một mảnh đất máu, đừng nói là điểu thú, ngay cả yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám lại đây.

Theo lý mà nói, nơi này không có khả năng có người khác.

Nhưng không biết vì sao trong lòng Phó Hàn Lĩnh lúc này lại có một loại cảm giác gần như hoang đường. Đêm qua, nơi này không chỉ có ông ta và kiếm Trảm Uyên, còn từng có người khác tới.

Có lẽ cũng có khả năng không phải con người, Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến xúc cảm trên hầu kết đêm qua, ánh mắt hơi hơi dừng lại một chút.

Lúc này sát khí trong Kiếm Phủ lại trở nên xao động. Mặc dù ông ta đã tỉnh, nhưng thương thế còn chưa khỏi hẳn. Phó Hàn Lĩnh nuốt một viên đan dược, thu hồi kiếm
Trảm Uyên vào trong Kiếm Phủ. Trước khi rời đi, bước chân dừng lại một chút, đè xuống nghi hoặc trong lòng, lại quay đầu nhìn nơi này một cái.

...

Cố Yêm lúc này đã trở lại động phủ. Sau khi y vừa về tới động phủ liền biến thành hình người, thay quần áo, tắm rửa một phen, muốn tẩy đi mệt mỏi do nhiều ngày ở lại cấm địa.

Đợi đến sau khi thu dọn mọi thứ xong, Cố Yêm mới uể oải mà duỗi thắt lưng biếng nhác, đi ra từ trong bồn tắm, chân trần đạp trên mặt đất, tiện tay cầm một cái áo đỏ khoác lên.

Y ở trong động phủ của mình cũng không cần giống như ở bên ngoài, dĩ nhiên là muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Mấy ngày ở trong cấm địa, thần kinh mọi lúc đều căng thẳng, nghỉ ngơi một khắc cũng không thể.

Cố Yêm lúc này trở về, sau khi tắm rửa, thể xác và tinh thần thả lỏng, liền yên tâm mà ngủ một lúc, đợi đến giữa trưa, sau khi mặt trời lên cao mới mở mắt ra.

Nhéo nhéo chính mình, xác định không phải đang nằm mơ.

Chín cái đuôi vươn ra từ sau áo đỏ, bao lấy chính mình, một cái trong đó còn nghịch ngợm mà cọ cọ khiến bản thân ngứa ngáy.

Rất tốt, sau khi xác định không phải nằm mơ. Cố Yêm quyết đoán dịch cái đuôi cọ đến ngứa ngáy kia ra, xoay người sang chỗ khác, nằm úp sấp xuống, thu tất cả đuôi lại. Tai cáo màu trắng khẽ khẽ giật giật, cuối cùng cũng không cam lòng mà lui vào trong tóc.

Cố Yêm nằm sấp trên giường, sau khi thu con rối lại thì tiện tay mở túi càn khôn ra, muốn xem xem mấy ngày này không ở động phủ có xảy ra chuyện gì hay không.

Kết quả vừa mở ra lại phát hiện có thêm hai tấm phù truyền âm.

Một cái trong đó là của Chu Vấn, ngoại trừ ân cần thăm hỏi y tu luyện thế nào thì là mấy lời dư thừa sau khi xuất quan thì cùng đi chơi.

Còn có một cái không có tên.

Cố Yêm nhíu nhíu mày.

Sẽ là của ai?

Y cho rằng sẽ là của Ngu Bạch Trần hoặc có thể là của Minh Đăng, không ngờ tới vậy mà lại là của Yến Trì. Cố Yêm nghi hoặc chớp mắt một cái, biểu tình hiếm khi mà có chút kỳ quái.

Yến Trì tìm y làm gì?

Yến Trì ở thành Minh Phượng ngây người mấy ngày, hôm nay mới trở về. Anh ta gửi phù truyền âm cho Cố Yêm là muốn hẹn y gặp mặt ở dưới chân núi.

Trong phù truyền âm, giọng nói Yến Trì ngắn gọn trước sau như một, giọng điệu trầm trầm, giống như là người khác thiếu anh ta trăm vạn linh thạch. Nhưng kỳ quái
chính là, mặc dù như vậy, anh ta vẫn kiên trì gửi phù truyền âm cho Cố Yêm, việc này mới khiến Cố Yêm hiếm có mà nổi lên một chút hứng thú.

Người này là đổi tính rồi, hay là ở thành Minh Phượng bị thương hỏng não luôn rồi?

Cho dù là loại nào đều khiến ánh mắt Cố Yêm cong lên.

Có điều, mặc dù Yến Trì vứt đi mặt mũi tìm y, Cố Yêm lại cũng không đáp lại.

Y nào có dễ hẹn như vậy, thời gian tốt lành không dùng để tu luyện, lại đi hẹn gặp cái tên Yến Trì mặt người chết kia, y vẫn là nghĩ không thông.

Cố Yêm tưởng tượng đến dáng vẻ người nọ giận tái mặt, liền cảm thấy tức cười.

Lười quan tâm đến Yến Trì, sau khi y gửi một đạo phù truyền âm cho Chu Vấn báo y xuất quan rồi, liền nhắm mắt lại chờ người đến.

...

Một bên khác, Yến Trì đã đợi nửa ngày, sau khi nhận ra Cố Yêm không đáp lại anh ta, không biết là thở phào một hơi, hay là trong lòng phức tạp. Lúc này anh ta vẫn chưa biết chuyện Cố Yêm bế quan, gửi phù truyền âm cho Cố Yêm cùng lắm là vì hôm nay mới từ thành Minh Phượng trở về liền bị trưởng lão Lăng Tiêu Tông gọi đến.

Mặc dù anh ta không biết rõ chuyện xảy ra trong thành Minh Phượng, nhưng cũng đã báo lên toàn bộ cho Tông môn. Yến Trì vốn cho rằng bị trưởng lão gọi đến là có
nhiệm vụ gì khác, sau khi tiến vào lại phát hiện không giống như anh ta nghĩ.

Đại trưởng lão cầm chén trà, vừa thấy anh ta tiến vào, đầu tiên là thăm hỏi chuyện ở trong thành Minh Phượng vài câu, sau đó liền chuyển đề tài, mở miệng hỏi: "Nghe nói, mấy ngày trước, lúc tới thành Minh Phượng, ngươi đã gặp đệ tử của Kiếm Tôn Thái Thanh Tông?"

Yến Trì không biết vì sao Đại trưởng lão hỏi cái này, lại vẫn gật gật đầu, chỉ là lúc nghĩ tới cái tên kia, sắc mặt có hơi kém đi. Chân mày anh ta nhăn lại. Đại trưởng lão thấy thế liền nghĩ tới tin tức đồn đại bên ngoài trước đó giữa Yến Trì cùng đệ tử kia của Kiếm Tôn. Nhưng những việc này ở trong cái nhìn của thế hệ trước như bọn họ đều là một chút việc cỏn con. Hai người hoàn toàn không có thâm cừu đại hận, có thể có cái gì không hợp.

Cũng không thể thật sự vì một Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc mà hai đứa con cưng của trời cả đời không qua lại với nhau.

Huống chi... Yến Trì và Cố Yêm còn có hôn ước trên người.

Hôn ước của Yến Trì và Cố Yêm là lúc trước hai tông ở Trung Châu cùng lập ra, vốn mấy năm nay Lăng Tiêu Tông đã đứng vững gót chân, không cần lại duy trì. Các
trưởng lão của Lăng Tiêu Tông cũng để mặc cho hai tiểu bối, để cho bản thân bọn họ xem xem có hợp hay không, nếu thích hợp thì kết làm đạo lữ, không thích hợp thì đợi đến khi hai người đều đạt đến Nguyên Anh kỳ, liền chứng thệ với Thiên Đạo hủy bỏ hôn ước định ra năm đó.

Nhưng hiện giờ Phó Hàn Lĩnh bế quan nhiều năm đã xuất quan, ý nghĩa của hôn ước này liền một lần nữa trở nên khác biệt. Dù sao Cố Yêm là đệ tử duy nhất trên
danh nghĩa của vị Kiếm Tôn kia, hơn nữa lúc nghị sự ngày hôm đó, nhìn dáng vẻ Phó Hàn Lĩnh dường như vô cùng hài lòng với đệ tử này.

Đại trưởng lão nhìn ở trong mắt, trong lòng liền có chút tính toán.

Ông ta nhìn về phía Yến Trì mấy năm nay vẫn luôn thể hiện xuất sắc, gia thế, tu vi, dung mạo mọi thứ đều đứng đầu bên dưới, buông chén trà, nhắc nhở một câu: "Cố
Yêm và ngươi dù sao vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, nếu ngươi có thời gian rảnh có thể thường xuyên đến Thái Thanh Tông thăm hỏi một chút."

Yến Trì nhíu chặt mày không nói lời nào, anh ta vẫn luôn biết việc hôn ước mang tính thông gia khi hai người còn nhỏ kia. Chẳng qua hôn ước này đối với anh ta chẳng khác trò đùa là bao.

Yến Trì và Cố Yêm từ trước đến nay không hợp, nói chuyện không quá ba câu sẽ châm chọc, khiêu khích, hơn nữa tính cách như hai thái cực, nhìn không vừa mắt lẫn nhau. Trước đây, nơi nào có Cố Yêm, anh ta vẫn luôn không tới.

Anh ta từ sớm đã tính toán đợi sau khi đạt đến Nguyên Anh sẽ hủy bỏ hôn ước. Hiện giờ Đại trưởng lão nhắc đến, Yến Trì vốn chuẩn bị nói ra dự định từ hôn, nhưng mà không biết vì sao dáng vẻ Cố Yêm mặc áo đỏ thoáng hiện trước mắt rồi biến mất, khiến suy nghĩ của anh ta miên man trong tích tắc, khi phục hồi lại tinh thần liền siết chặt tay, lời vốn dự định nói ra liền chậm một bước.

Đại trưởng lão sau khi nhắc nhở xong liền xua tay bảo anh ta lui xuống.

Lời Yến Trì muốn nói cũng chưa nói ra, sắc mặt không khỏi phai nhạt đi một chút. Anh ta trở về Diễn Võ Trường, đứng lặng hồi lâu, sau đó mới trầm mặt lại, theo lời dặn dò của Đại trưởng lão, gửi cho Cố Yêm một đạo phù truyền âm.

Yến Trì trong lòng phức tạp. Chuyện ở thành Minh Phượng trước đó còn chưa giải quyết, khi anh ta gửi phù truyền âm vốn là không vui, nhưng mà không ngờ tới Cố Yêm lại không cho anh ta bất cứ phản hồi gì.

Sau khi phù truyền âm gửi đi liền như đá chìm đáy biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play