Sự thật đã bày ra trước mắt, y hiện tại cũng không kịp trả lại ánh trăng nữa rồi.

Cố Yêm khép tấm da trâu lại, khẽ thở dài một cái, chín cái đuôi bông xù phía sau giống như cảm nhận được cảm xúc nóng nảy của y, mềm mại vươn đến trên mặt Cố Yêm cọ cọ, lại bị đệm chân hình hoa mai nhỏ màu trắng đè lại.

Chỉ trong khoảnh khắc, Cố Yêm liền đưa ra quyết định, về sau sẽ rời xa Yêu Tộc. Tuy rằng y tu Đạo Vô Tình nhưng từ nhỏ luôn đặt bản thân ở vị trí bên trên, cho dù ở
trong nguyên tác là một vật hy sinh thì cũng là một Công, y hiện tại tuyệt đối không thể đi làm "Thiên Hồ" gì đó của Yêu Tộc.

Vĩnh viễn không có khả năng!

Sau khi đệm chân hoa mai buông ra, chín cái đuôi ở phía sau lại nhẹ nhàng lay động, Cố Yêm quay đầu lại nhìn một cái, giật giật khóe miệng, muốn dựa theo phương pháp trước đó thu lại mấy cái đuôi, lại phát hiện có chút khó khăn.

Nghĩ đến hiện giờ số đuôi đã biến thành chín cái, không có cách nào khác, Cố Yêm đành phải dựa theo phương pháp vừa rồi truyền vào cho y ở trong ánh trăng để thử một chút.

Hình tượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ quá đặc biệt, nếu như y cứ mang theo chín cái đuôi như vậy đi ra ngoài, tên ngốc cũng có thể ý thức được đây không phải một con hồ ly
bình thường.

Cố Yêm hiện giờ không chỉ phải cẩn thận che giấu ở Thái Thanh Tông, còn phải đề phòng đám "hậu duệ" Yêu Tộc kia tìm được. Hơn nữa, nếu y nhớ không lầm, ở trong nguyên tác, Bạch Long Thánh Quân khi còn thiếu niên gặp nạn, được Ngu Bạch Trần cứu thì vẫn luôn nhớ mãi không quên, nguyên hình của hắn chính là Bạch Long, nghiêm khắc mà nói là một hỗn huyết ma yêu*.

*Hỗn huyết ma yêu: người lai giữa 2 dòng máu Ma và Yêu.

Cũng không biết thể chất "Trùng Hậu" của mình có thể ảnh hưởng tới hắn hay không.

Cho dù thế nào, Cố Yêm đều phải cẩn thận tránh cùng Yêu Tộc chạm mặt. Hiện giờ phương pháp bảo đảm nhất chính là tạm thời ngụy trang bản thân thành một con hồ
ly nhỏ bình thường, ban ngày thì tiếp tục làm đệ tử Thái Thanh Tông của mình.

Cố Yêm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt cảm nhận linh khí lưu chuyển trong cơ thể. Cũng may, tuy rằng thể chất Cửu Vĩ Thiên Hồ đối với Yêu Tộc quá mức hố người,
nhưng mà chỗ tốt mang đến cũng rất lớn.

Cố Yêm nhận thấy sau khi được ánh trăng tẩy rửa, toàn bộ tạp chất trong thân thể y đều đã được đẩy ra, không chỉ gân cốt càng thêm cứng rắn, dẻo dai, hơn nữa linh
khí càng thêm tinh thuần, thả lỏng đột phá chính là điểm bình thường nhất trong đó.

Dưới ánh trăng, Thụ Linh bày ra tư thế bảo hộ, lẳng lặng chờ Cố Yêm tiêu hóa ánh trắng đã hấp thu trước đó.

Tại lúc y hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện, ánh trăng lặng lẽ che đi, nhắm mắt một cái liền đã qua một ngày một đêm.

Chu Vấn mấy ngày này vốn là nhân lúc Kiếm Tôn không có mặt, muốn rủ rê Cố Yêm đi ra ngoài chơi, nhưng mà không ngờ tới người kia vừa về đến liền gửi cho hắn một đạo phù truyền âm nói là phải bế quan, Chu Vấn liền đành phải bỏ đi tâm tư, chỉ là trong lòng lại cảm thấy Cố Yêm mấy ngày này tu luyện cũng thật sự khắc khổ.

Trước đây cũng chưa từng thấy y nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là bị Kiếm Tôn ép buộc?

Hắn nghi hoặc trong lòng, suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu liền không nhịn được mà rùng mình một cái, cảm thấy có một sư tôn là người đứng đầu Tu Chân Giới quả nhiên có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu.

Cố Yêm không xuống núi, hắn đi một mình cũng không có gì thú vị, Chu Vấn vòng quanh ở Tê Hà Phong, nhìn linh khí dao động bên ngoài động phủ của Cố Yêm, phỏng chừng cách thời điểm xuất quan còn phải mất một khoảng thời gian, đành phải lại mất hứng mà trở về, dự định cũng bế quan tu luyện.

Cố Yêm từ khi đột phá Kết Đan hậu kỳ cho tới hiện giờ còn chưa đến một năm, hắn cũng không thể rơi lại phía sau.

Tuy rằng tu luyện buồn tẻ, nhưng khiến Chu Vấn miễn cưỡng vui mừng chính là việc Cố Yêm bế quan lần này dường như chỉ có chưởng giáo và bản thân biết được, chính là ngay cả Ngu Bạch Trần cũng không biết rõ chuyện y bế quan.

Chu Vấn nhớ đến vẻ kinh ngạc trên mặt Ngu Bạch Trần khi bản thân gặp cậu ta, không biết vì sao lại có loại vui mừng vì biết được sớm hơn Ngu Bạch Trần một bước.

Tuy rằng Cố Yêm vừa về đến thì đã tặng hoa cho Ngu mỹ nhân, nhưng mà tin tức y bế quan lại chỉ báo cho người anh em tốt là hắn biết.

Chu Vấn nghĩ vậy, trong lúc tu luyện lại trở nên vui vẻ, ngay cả sư tôn Tĩnh Ngôn Chân Nhân của hắn nhìn thấy cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, không biết là Chu Vấn
đã ăn nhầm thuốc gì rồi.

Cố Yêm không biết việc y bế quan còn gián tiếp thúc đẩy Chu Vấn tu luyện.

Lần tu luyện này của y thoáng một cái đã qua hai ngày, đợi cho ánh trăng trong cơ thể được luyện hóa hoàn toàn, Cố Yêm đã tới Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, khi chỉ
thiếu một bước là có thể thành Anh, y mới dừng lại.

Thời gian đã qua rất lâu, cái hồ vốn trống rỗng lại đong đầy nước, chẳng qua lần này không phải ánh trăng mà chỉ là nước suối không thể bình thường hơn trong Lâm Tuyền Phong mà thôi.

Cố Yêm hiện giờ đã đem chín cái đuôi hợp thành một. Y rung rung thân thể, đứng dậy, nương theo hồ nước nhìn dáng vẻ của bản thân hiện giờ một cái.

Sau khi bảo đảm không nhìn ra một chút dáng vẻ của Cửu Vĩ Hồ, Cố Yêm mới nâng móng vuốt lên, xóa đi dấu vết xung quanh.

Thụ Linh hoàn toàn không có trí khôn, chỉ là một linh thể bình thường. Sau khi không còn cảm nhận được hơi thở đại yêu của Cửu Vĩ, nó liền đứng thẳng thân thể, khôi phục dáng vẻ trước đây, nhìn giống như cây cối bình thường.

Tấm da trâu trong hộp đỏ biến mất, cái hồ trong rừng giờ phút này hoàn toàn biến thành một cái hồ bình thường, chính là ngay cả Phó Hàn Lĩnh có đến cũng không nhìn ra được nơi này có gì khác thường.

Cố Yêm truyền một chút linh khí cho những Thụ Linh kia xem như cảm tạ, cuối cùng lại quay đầu nhìn nơi này một cái, liền xoay người tiến vào trong rừng.

Lần tu luyện này của y tuy rằng thời gian tiêu phí không lâu, nhưng mà Cố Yêm không biết Phó Hàn Lĩnh hiện giờ đã trở về Thái Thanh Tông hay chưa. Nếu ông ta đã
trở lại, bản thân lại tiếp tục ngây ngốc ở đây sẽ khiến người nghi ngờ. Có điều, cũng may trên người con rối Cố Yêm để lại hoàn toàn không có phản ứng, phỏng chừng chuyện bản thân không ở trong động phủ chưa có ai biết.

Cố Yêm linh hoạt xuyên qua trong rừng, bóng dáng màu trắng phóng trên cành cây.

Sau khi thức tỉnh Cửu Vĩ, thần thức của y mở rộng không chỉ gấp đôi, lúc này vừa kiểm tra tuyến đường vừa quay trở về, muốn lặng yên không một tiếng động mà trở lại động phủ.

Tiểu hồ ly màu trắng đáp xuống mặt đất, cho dù là chạy cả một đường, nhưng mà lông cáo trắng tuyết lại không dính một hạt bụi nhỏ. Đôi tai của Cố Yêm giật giật, vừa mới chuẩn bị tìm một phương hướng tiếp tục đi tới, lại nghe thấy ầm vang một tiếng, bên trong cấm địa vậy mà lại vang lên tiếng sấm.

Hiện giờ vốn là đêm khuya, tiếng sấm này tới bất chợt khiến cáo trắng lập tức cảnh giác, mãi cho đến khi y nhìn thấy mây đen phía trước.

Chờ đã, không đúng, là có người ở trong này độ kiếp!

Cố Yêm dừng bước lại, không ngờ tới vậy mà lại có người xông vào cấm địa giống y, hơn nữa còn đang ở trong này độ kiếp.

Kiếp vân màu đen chợt lóe rồi biến mất, ngay lúc Cố Yêm âm thầm cảnh giác, kiếp vân mới vừa tụ lại ở trên trời kia thế mà lại đột nhiên tiêu tán.

Ánh trăng xuyên qua mây đen, lôi kiếp uy thế đáng sợ lại cứ như vậy mà biến mất.

Đây là có người cưỡng chế dừng lại độ kiếp?

Mọi người đều biết chỉ cần tu vi của tu sĩ đạt tới viên mãn của đại cảnh giới sẽ gặp phải lôi kiếp trời giáng, chỉ có vượt qua mới có thể lên tới cảnh giới cao hơn. Cái giá của việc cưỡng chế dừng lại lôi kiếp rất lớn, nhẹ thì trọng thương, nặng thì hủy sạch tu vi.

Trong lòng Cố Yêm tuy có một chút tò mò về thân phận của người dừng lại độ kiếp kia, nhưng lại biết đây không phải thời điểm thích hợp, sau khi kiếp vân tiêu tán, y liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Cố Yêm chạy về hướng ngược lại với nơi kiếp vân kéo tới vừa rồi. Y cố ý thu liễm hơi thở. Với thiên phú của Cửu Vĩ Hồ, cho dù là Phó Hàn Lĩnh giờ phút này ở đây cũng không chắc đã tìm được y.

Khi Cố Yêm nghĩ tới cái tên kia ở trong lòng, vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngay sau đó bước chân liền dừng lại.

Bởi vì trước mặt y có một người đang đứng.

Sát khí dọa người đập thẳng vào mặt, không biết từ khi nào Phó Hàn Lĩnh đã đứng ở đó, giờ phút này mi mắt được ánh trăng bao phủ.

Người mang dáng vẻ thanh niên, áo đen, tóc trắng kia chống kiếm đứng ở phía trước, ngay cả kiếm Trảm Uyên trong tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ là không biết máu này đến cùng là của ông ta, hay là của người khác.

Lông mao toàn thân Cố Yêm gần như đều xù lên, không ngờ tới sẽ cùng sư tôn tiện nghi gặp nhau giữa đường, hơn nữa càng không ngờ tới sẽ nhìn thấy bộ dạng này của Phó Hàn Lĩnh.

Phó Hàn Lĩnh ở trước mắt cùng dáng vẻ cao cao tại thượng ngày thường có chút khác biệt, tuy rằng tóc bạc trăm cài, nhưng hoa văn trên áo đen lại bị máu thấm ra
rặng mây đỏ. Ông ta nhắm mắt đứng đó, chỉ là lạnh lùng, thản nhiên, lại khiến điểu thú xung quanh không dám tới gần.

Đồng tử Cố Yêm hơi co lại, y vừa cẩn thận điều chỉnh hô hấp, không để bản thân bại lộ, vừa giống một con tiểu hồ ly bình thường, chậm rãi lui về phía sau.

Nhưng mà ngay lúc đệm thịt hoa mai ở chân sau của Cố Yêm lui về sau một bước, bóng người chống kiếm ở phía trước kia bỗng nhiên cử động.

Trong lòng Cố Yêm đã vạch ra không dưới mười tuyến đường chạy trốn, ngay sau đó liền thấy Phó Hàn Lĩnh nhắm hai mắt, vậy mà lại ngã lăn ra trên mặt đất.

Y lúc này mới phản ứng lại. Người vừa rồi độ kiếp dĩ nhiên là Phó Hàn Lĩnh.

Ông ta cường hành áp chế kiếp vân, hiện giờ đây là... bị cắn trả rồi?

Động tác lui về phía sau của đệm thịt hoa mai dừng lại, ánh trăng bao phủ trên gương mặt lạnh lùng như vực sâu của Phó Hàn Lĩnh khiến lòng người ngẩn ra.

Cố Yêm híp híp mắt, Phó Hàn Lĩnh ở trong nguyên tác là một người cực kỳ cao ngạo, hơn nữa với tu vi bậc này của ông ta, không đáng vì lừa một con hồ ly mà làm bộ té xỉu.

Cho nên kết quả chỉ có thể là phỏng đoán trước đó của y, Phó Hàn Lĩnh cường hành áp chế kiếp vân nên bị cắn trả rồi, dù sao tu vi càng cao, kiếp vân càng lợi hại, với tu vi kia của Phó Hàn Lĩnh, kiếp vân sợ là...

Cố Yêm khẽ chậc lưỡi một tiếng, không ngờ tới trước đó y bị Phó Hàn Lĩnh đuổi theo, chạy đến mất đi một mảnh lông đuôi, hiện giờ bản thân Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại bị trọng thương ngã ở trước mặt y.

Y đi tới phía trước, muốn xem thử thương thế của Phó Hàn Lĩnh, kết quả lại bỗng nhiên ngửi được một luồng khí thiên sát cực kỳ tinh thuần.

Đây là do áp chế kiếp vân tạo thành?

Cố Yêm có chút kinh ngạc.

Dựa theo mức độ sát khí này, e là Phó Hàn Lĩnh đã áp chế kiếp vân không chỉ một lần. Bên ngoài biết rõ ông ta là Hóa Thần, nhưng Cố Yêm không ngờ tới Hóa Thần
chỉ là biểu hiện cơ bản nhất, mấy năm nay ông ta vậy mà lại mạnh mẽ áp chế không đột phá.

Ông ta hiện giờ đến cùng là tu vi gì?

Sau khi thức tỉnh thành Cửu Vĩ, mấy thứ đồ vật giống như sát khí, ánh trăng này, chỉ cần là thứ tinh thuần trong thiên địa đều là đại bổ đối với Cố Yêm. Đôi tai bông nhung nhung của y hơi hơi giật giật, giờ phút này hai mắt rũ xuống, có chút kiềm chế không được mê hoặc, nuốt một ngụm sát khí trên người Phó Hàn Lĩnh.

Tại lúc nhận thấy kiếm Trảm Uyên ở bên cạnh ngân vang, Cố Yêm mới thoả mãn quét đuôi, lui về phía sau một bước.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cần ăn cơm, sau khi y hấp thu ánh trăng chính là thời điểm đói bụng buổi tối, Cố Yêm đã hai ngày chưa ăn gì. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của y hơi hơi cong lên, cái đuôi trắng nhung nhung quét qua cằm Phó Hàn Lĩnh, không chú ý tới lại lướt qua hầu kết của người nọ.

Phó Hàn Lĩnh cho dù đang trong hôn mê lại vẫn bởi vì bất thường trên hầu kết mà có chút phản ứng, hai mắt nhíu lại. Nhưng mà xúc cảm ấm áp, nhung mềm của tiểu hồ ly kia ngay sau đó liền không còn.

Cố Yêm tính toán rất tốt, y vừa rồi chỉ ăn một ngụm, sát khí kia tích lũy nhiều như vậy, Phó Hàn Lĩnh mất đi ý thức sẽ không phát hiện.

Y giúp cho Phó Hàn Lĩnh khôi phục nhanh một chút, Phó Hàn Lĩnh cho y ăn một ngụm, bọn họ coi như là đôi bên có lợi.

Trên môi Phó Hàn Lĩnh lúc này đã khôi phục một chút màu máu. Sau khi Cố Yêm tiêu hóa xong sát khí, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vào trước hừng đông, nện đệm thịt hoa mai rời khỏi rừng rậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play