Ngu Bạch Trần đang cùng Minh Đăng luận đạo với nhau. Trong đình viện, cây lê sáng tỏ, khi cậu ta nhìn thấy phù truyền âm trong tay, hơi hơi ngẩn ra, kết quả vừa mở ra liền nghe thấy lời nói mang theo ý cười của Cố Yêm.

Tuy rằng Cố Yêm thích cười, nhưng bình thường luôn rất ít khi cười thật lòng, thật dạ, đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Bạch Trần thấy y vui vẻ như vậy.

Huống chi... y nói mình là Cẩm Lý.

Ngu Bạch Trần không phải lần đầu tiên nghe thấy từ Cẩm Lý này, trước đây lúc cậu ta giảm bớt chứng khao khát làn da của Cố Yêm, người kia cũng từng ôm cậu ta gọi Cẩm Lý, ý nghĩa giống như là thứ gì đó có thể mang đến may mắn.

Cậu ta vốn còn đang nghiêm túc suy nghĩ cách phá giải thế cờ này, trên mặt lại thoáng mang theo ý cười khó thể nhận ra, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mà nhu hòa hơn rất nhiều.

Minh Đăng ở đối diện đang chờ đợi, tay hơi hơi dừng lại một chút, thấy vậy ánh mắt phai nhạt trong tích tắc. Hắn mặc thuần trắng ngồi ở dưới tàng cây, sau khi thu hồi tay, trên mặt không nhìn ra cái gì, chỉ là lúc rũ mắt dường như có chút hoang mang.

Hắn có cùng Ngu Bạch Trần ở chung nhiều hơn nữa, trong lúc tương tác cũng vô cùng bình tĩnh, Ngu Bạch Trần chưa từng vì hắn mà lộ ra ý cười như vậy, mà hắn cũng chưa bao giờ vì Ngu Bạch Trần mà trong lòng nhảy lên mất khống chế.

Giọng nói của Cố Yêm vừa rồi giống như là đánh vỡ mặt nước lặng, trong nháy mắt hắn cũng nghĩ tới người nọ.

Hai chữ này giống như là có ma lực, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến cái tên này liền nhớ tới người kia một thân áo đỏ, bộ dạng phóng túng, tùy tiện.

Rõ ràng là đình viện thanh nhã, khi nhắm mắt, trước mắt lại bị một vệt lửa đỏ xâm nhập.

Tay nắm tràng hạt của Minh Đăng dừng lại một chút, chân mày lại nhíu lại.

Thú vị đến cùng là cái gì?

Trong lòng hắn có nghi hoặc này, lại trước sau không có ai có thể trả lời giúp hắn.

Sau khi đánh xong một ván cờ thì đã đến chạng vạng, Minh Đăng nhìn về phía Ngu Bạch Trần, biết cậu ta đã không còn tâm tư đánh tiếp. Hắn mím mím môi, cũng
không cáo từ giống như thường ngày, trái lại ở lâu hơn một lúc, mãi cho đến khi Cố Yêm tới đây.

Cố Yêm vừa nhìn liền biết là từ bên ngoài trở về, trong tay y còn ôm một chậu hoa đang nở đến diễm lệ.

Cành hoa Minh Phượng diễm lệ, bên dưới tóc đen áo đỏ, tôn lên màu da trắng nhạt của người kia.

Cố Yêm hôm nay tâm tình rất tốt, liền hướng về phía Minh Đăng gật gật đầu, lúc này mới xoay người đi vào trong sân.

Minh Đăng buông chén trà trong tay xuống, lúc này hắn lại nghĩ tới nghi hoặc của bản thân.

Hoa lâu không thể trả lời hắn, nhưng mà Cố Yêm có thể.

Nhưng vì sao y không đồng ý?

Trên gương mặt tuấn tú, xa cách của hắn không nhìn ra cảm xúc gì, lúc ngẩng đầu lại chậm rãi mở ra ngón tay đã ửng đỏ.

Nhân lúc Phó Hàn Lĩnh không ở đây, Cố Yêm muốn nửa đêm thăm dò cấm địa, cho nên đến lần này chỉ là tặng hoa cho Ngu Bạch Trần. Bởi vì trước đó đã gửi phù truyền âm, Ngu Bạch Trần nhìn thấy y cũng không kinh ngạc.

"Đây là hoa Minh Phượng ở thành Minh Phượng?" Cậu ta cúi đầu nhìn cành lá đang nở tươi tốt kia.

Một nụ hoa bên cạnh đã nở ra hết mức, Cố Yêm gật gật đầu, uống một ngụm trà, cười nói:

"Tới thành Minh Phượng một chuyến, liền tiện đường mang về đây cho ngươi."

Ngu Bạch Trần liếc mắt một cái liền nhìn ra y chưa trở về Thái Thanh Tông mà trực tiếp đến đây, trong lòng khẽ động một chút, đặt hoa Minh Phượng ở trong phòng, mới chuyển mắt nhìn về phía Cố Yêm:

"Sao lại tới tìm ta trước?"

Cố Yêm trước đây đều là chỉ vào lúc chứng khao khát làn da phát tác mới đến tìm cậu ta. Cậu ta cho rằng lần này cũng giống như vậy, ai ngờ người nọ lại chỉ lắc lắc đầu: "Bạch Trần cũng không phải công cụ, không phải khi có việc cần thì mới có thể đến."

Cố Yêm lần này quả thật chỉ là đến tặng hoa, hơn nữa hành động nghiêm nghiêm túc túc, không có gì vượt quá.

Nhưng điểm này ở trên người y trái lại mới có vẻ kỳ quái, Ngu Bạch Trần cho dù đơn thuần nhưng lại không phải hoàn toàn không hiểu biết về Cố Yêm. Mãi cho đến
lúc người kia rời đi, ánh mắt cong cong, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ là nhìn thấy hoa rất giống với mỹ nhân Bạch Trần, liền nghĩ đến cũng cho ngươi nhìn xem."

"Ta đoán ngươi sẽ thích."

Giọng nói y trong sáng tùy tiện. Trong lòng Ngu Bạch Trần ngẩn ra, khi lại nhìn sang, Cố Yêm đã không thấy đâu. Cậu ta đành phải lắc lắc đầu, trong mắt lại mang theo tươi cười.

Cố Yêm đã rời khỏi, Ngu Bạch Trần quay đầu đi liền nghe thị vệ nói Minh Đăng đại sư cũng đã trở về, hẳn là vào lúc A Yêm vừa tới thì đại sư đã trở về.

Minh Đăng từ trước đến nay thích yên tĩnh, cũng là bình thường. Nghĩ đến đây, Ngu Bạch Trần cũng không nghĩ thêm nữa.

Sau khi Cố Yêm tặng hoa xong liền muốn trở về Thái Thanh Tông, biểu hiện của y dọc đường giống như ngày thường, thậm chí còn tiêu phí thời gian tới thăm Ngu
Bạch Trần là vì tẩy thoát hiềm nghi, làm rối ánh mắt.

Dù sao, nếu vừa nghe thấy sư tôn không có mặt liền một đường trực tiếp gấp gáp trở về Thái Thanh Tông cũng quá khiến người nghi ngờ rồi.

Sau khi Cố Yêm ra khỏi ngõ nhỏ, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đi về hướng Thái Thanh Tông, nhưng mà không ngờ rằng, đi tới, đi tới, lại bỗng nhiên quay đầu sang: "Đại sư đi theo ta làm gì?"

Thanh niên gương mặt tuấn tú, áo cà sa màu trắng ở phía sau y rõ ràng là phật tử Minh Đăng.

Minh Đăng nắm tràng hạt không nói gì, chỉ dùng đôi mắt yên tĩnh, trang nghiêm thản nhiên nhìn y.

Cố Yêm nghĩ tới việc lần trước: "Minh Đăng đại sư không phải là muốn nhờ ta dạy ngươi đi?" Y nhướng nhướng mày, nói đùa.

Ai ngờ sau khi Minh Đăng suy tư lại mím môi nói: "Cậu ấy nhìn thấy phù truyền âm của ngươi liền rất vui vẻ." Nhưng mà hắn không biết vì sao lại có tâm tình vui vẻ này. Những yêu thích này đối với hắn là rất ít hiểu biết, hắn chưa từng trải nghiệm đến.

Cố Yêm là màu sắc nồng đậm đầu tiên trong nhận thức của hắn ngoại trừ Ngu Bạch Trần.

Cảm tình này thật ra là gì.

Nhưng mà Cố Yêm lại không chút động thái, một lãng tử tu Đạo Vô Tình như y, dạy một tăng nhân đã phá khẩu thiện cái gì là phong nguyệt là chuyện gì?

Tuy rằng y thích góp vui, nhưng mà không muốn dính vào phiền toái, Minh Đăng ái mộ Ngu Bạch Trần là chuyện của hắn. Bởi vậy, đôi mắt Cố Yêm khẽ chuyển, sau khi che đi lạnh nhạt trong đáy mắt, lại nhếch khóe môi lên, cười nói: "Ta đã nói rồi, nếu đại sư có chút nghi hoặc, có thể thể tới hoa lâu nhìn xem, nếu không thì mua một quyển sách tự học."

"Hỏi một người thanh danh không tốt như ta cũng vô dụng."

Y khoát khoát tay, giây lát liền biến mất ở trong ngõ nhỏ.

Minh Đăng dừng bước lại, khe khẽ nhíu nhíu mày, có điều lần này lại không đuổi theo.

Mua một quyển sách tự học?

Không biết hắn nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đi tới hiệu sách trong thành.

...

Cố Yêm thấy cuối cùng cũng thoát khỏi cái đuôi, lúc này mới dừng lại. Đêm nay y chính là có việc cần làm, thật sự không có thời gian ứng phó một Phật tử có giá trị vũ lực không thấp.

Sau khi y trở lại Thái Thanh Tông, giao nhiệm vụ, lại gửi cho Chu Vấn một đạo phù truyền âm, nói bản thân muốn đột phá cho nên ở trong động phủ bế quan mấy ngày.

Sau khi làm xong mọi việc, lúc này Cố Yêm mới nhân lúc trời tối, hóa thành nguyên hình đi vào cấm địa.

Vì để phòng ngừa bất trắc, Cố Yêm còn để lại ở trong động phủ một con rối thay mình tu luyện. Sau khi y hóa thành một luồng ánh sáng trắng, biến mất, con rối liền duy trì hơi thở trong động phủ.

So với lần trước vội vàng, lần này Cố Yêm chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Y vượt qua bia đá cấm địa, dựa theo dấu hiệu trước đó để lại, chậm rãi đi tới, sau khi đi tới lối rẽ lần trước mới dừng lại.

Tai cáo màu trắng dựng thẳng, khe khẽ giật giật, sau khi xác nhận gần đó không có hơi thở của người khác, Cố Yêm mới thả lỏng toàn bộ tâm thần để cảm nhận kêu gọi từ đáy lòng.

Càng đi tới trước, Cố Yêm càng có thể cảm nhận thấy âm thanh của thứ đang kêu gọi bản thân kia càng lớn. Đuôi cáo khe khẽ lắc lư, sau khi phân rõ phương hướng, y nhìn về phía bên trái. Ước chừng một canh giờ, Cố Yêm nương theo chỉ dẫn, vậy mà lại ở cấm địa phía sau núi phát hiện một cái hồ trong rừng.

Lợi dụng thị lực nhạy bén của Yêu Tộc, Cố Yêm nhìn thấy rất rõ ràng. Cái hồ này cùng hồ nước bình thường bên ngoài Lâm Tuyền Phong hoàn toàn không giống nhau.

Trên mặt hồ không chút gợn sóng, nhìn giống như là bị cái gì đó che phủ. Thậm chí không biết có phải là Cố Yêm cảm nhận sai hay không, y càng đi vào sâu thì càng cảm thấy xung quanh yên tĩnh, giống như là cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy nữa. Đuôi cáo của y hơi hơi dựng lên, cảnh giác mà đến gần cái hồ trong rừng.

Tới giờ phút này, âm thanh kêu gọi càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của y.

Chung quanh thoáng hiện sát khí rồi biến mất, vào lúc cây cối bên bìa rừng biến ảo, hơi thở đại yêu trên người Cố Yêm cường thế phóng ra, cứng rắn áp chế Thụ Linh.

Đi đến nơi này rồi, đi vào hay là không đi vào, đối với Cố Yêm mà nói đã không phải một sự lựa chọn nữa.

Từ khi y đến nơi này liền đại biểu là đã quyết định, Cố Yêm không phải người sợ chết, tuy biết cái hồ này không đơn giản, nhưng vẫn chậm rãi đi vào trong hồ.

Nháy mắt khi y bước vào hồ trong rừng, Thụ Linh vốn tạo thành sát trận bỗng nhiên cúi người xuống, giống như thần phục.

Cố Yêm đi vào trong hồ nhưng trên người lại không dính vào một giọt nước, lông nhung trắng bông xù vẫn như trước, sạch sẽ như tuyết. Lúc này y thử đáp lại lời kêu gọi kia một tiếng, nhưng mà bên tai lại một mảnh yên tĩnh.

Ngay lúc y cho rằng sẽ không nhận được đáp lại gì, mặt nước hơi hơi lay động, từ một xoáy nước ở chỗ sâu trong đáy hồ, một cái hộp màu đỏ bắn lên mặt nước.

Hồ nước này giống như có tay, nâng cái hộp tới trước mặt Cố Yêm.

Cố Yêm trước đó chưa từng nghe nói trong cấm địa có thứ này, trong nguyên tác cũng không miêu tả nhiều về cấm địa của Thái Thanh Tông, chỉ nói nơi này vô cùng kỳ quái.

Y nhìn cái hộp trước mặt, lần đầu tiên có chút tò mò.

Vuốt cáo sắc bén nhẹ nhàng lật một cái, cái hộp kia liền mở ra, bên trong vậy mà lại là một tấm da trâu.

Ngay tại thời điểm Cố Yêm cầm lấy tấm giấy kia, hồ nước vốn lẳng lặng vây quanh Cố Yêm bỗng nhiên điên cuồng lao về phía y.

Cố Yêm ngạc nhiên quay đầu lại, dưới ánh trăng, mặt nước kia không còn màu sắc như trước, trái lại giống như ánh trăng trút xuống, ngưng đọng như sương.

Hồ ly trắng bị bao phủ ở bên trong, điên cuồng hấp thu những tinh hoa kia.

Thời điểm hồ nước biến hóa, Cố Yêm liền cảm nhận được không đúng, có điều, trực giác từ đáy lòng lại nói với y, hồ nước này vô hại với thân thể y, trái lại là đang bù lại thứ gì đó mà y thiếu hụt.

Thân thể giống như trời hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào, bởi vì ánh trăng dũng mãnh tràn vào mà trở nên vô cùng thoải mái.

Cố Yêm quay đầu sang, phát hiện phần lông trên đuôi bị mất đi trước đó của mình không chỉ đã dài ra, hơn nữa càng thêm mềm mại, trắng tuyết. Theo ánh trăng chảy vào càng ngày càng nhiều, tai cáo bông xù của Cố Yêm cũng dựng lên.

Mắt thấy hồ nước đã bị hấp thu hơn phân nửa, tu vi trong thân thể bị kẹt ở kết đan hậu kỳ thả lỏng, tăng lên. Cố Yêm cho rằng như vậy liền kết thúc, vừa mới chuẩn bị
nhẹ nhàng thở ra, kết quả chớp mắt tiếp theo, phần nước hồ còn lại không trở lại ôn hòa như trước mà đột nhiên toàn bộ tràn vào trong thân thể. Tại lúc Cố Yêm chưa kịp phản ứng, cảm giác ngứa ngáy từ phía sau thắt lưng y đánh úp tới, bỗng nhiên sau lưng lại chậm rãi mọc ra tám cái đuôi.

Chín cái đuôi cáo bông nhung nhung ở sau lưng, không nghe lời mà múa loạn, Cố Yêm kinh ngạc mở to hai mắt, không ngờ tới cái giá của việc hấp thu ánh trăng là lại mọc ra tám cái đuôi khác.

Dòng nước ánh trăng trong hồ chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang liền bị hấp thu sạch sẽ. Cố Yêm hiện tại không thấy rõ bộ dáng của mình, chỉ là quay đầu lại nhìn chín cái đuôi, trong lòng y bỗng nhiên hiện lên một suy đoán không hay.

Bình thường hồ ly sẽ không vì hấp thu ánh trăng mà biến thành Cửu Vĩ, trừ phi y vốn chính là huyết mạch Cửu Vĩ mới có thể ở thức tỉnh từ trong Nguyệt Luyện Tinh Hoa.

Nghĩ như vậy, Cố Yêm quay đầu, vận dụng yêu lực làm cho chín cái đuôi yên tĩnh lại trước, sau đó hít một hơi thật sâu, mở tấm da trâu kia ra xem.

Thứ viết bên trên đó quả nhiên giống với suy đoán vừa rồi của y. Chỉ có huyết mạch Thiên Hồ mới có thể ở trong Hồ Nguyệt Hoa được Thụ Linh bảo hộ mà thức tỉnh Cửu Vĩ, trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ. Mà khiến sắc mặt Cố Yêm khó coi chính là, ghi chép trên tấm giấy này so với thứ mà y biết còn nhiều hơn.

Bình thường nếu nhận được tin tức liên quan đến Hồ Tộc, y chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng mà lúc này cho dù thế nào đi nữa thì cũng đều cười không nổi.

Chỉ vì bên trên viết: Cửu Vĩ Thiên Hồ là ngọn nguồn tín ngưỡng của vạn yêu trong truyền thuyết, Yêu Tộc trời sinh sẽ có cảm giác thân cận, yêu thích đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ, Yêu Tộc tu vi càng cao thì càng rõ ràng, bởi vậy Yêu Tộc ngàn vạn năm qua đều đang tìm kiếm Cửu Vĩ Hồ.

Cố Yêm cầm tấm da trâu, sắc mặt cương cứng.

Lúc này bỗng nhiên nhớ tới tiểu thuyết Trùng Tộc* từng xem qua trước đó.

*Trùng Tộc: Bộ tộc sâu.

Ở trên tấm giấy này, mối quan hệ giữa Cửu Vĩ Thiên Hồ và Yêu Tộc tương tự như giữa Trùng Tộc với Trùng Hậu.

Tuy rằng không có mấy thứ sinh sản buồn nôn kia, nhưng mà yêu thích của Yêu Tộc với bản thân Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là giống như Trùng Tộc với Trùng Hậu. -- Bọn họ tự nhiên mà say đắm, khát cầu và tôn kính Cửu Vĩ.

Chẳng trách mà bốn vị Yêu Chủ liên thủ ra tay, lúc này y cuối cùng đã nhận ra là bọn họ muốn tìm cái gì.

Liên tưởng đến về sau sẽ có một đám Yêu Tộc khát cầu nhìn thấy bộ dáng của mình, Cố Yêm không khỏi giật giật thái dương, một câu chửi tục thiếu chút nữa bật ra khỏi miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play