Tầng hai khách điếm.

Sau khi Cố Yêm tắm rửa nhẹ nhàng thoải mái, nằm trong bồn tắm thả lỏng, thả ra đôi tai và cái đuôi của mình. Cái đuôi bông xù vừa thả ra liền lấp đầy cả bồn tắm, khiến bồn tắm vốn rộng rãi trở nên chật chội.

Nơi này không có tường đá giống như động phủ của y, khi Cố Yêm cảm nhận được xúc cảm mềm mềm quét đến phía sau, y liền trực tiếp vươn tay bắt lấy cái đuôi.

Giống như trong lòng có cảm ứng, đuôi cáo vốn lắc lư lung tung liền yên tĩnh lại, dịu ngoan mà để mặc bàn tay xinh đẹp kia cầm lấy.

Cố Yêm quay đầu sang, vén lông trắng xõa tung ra, nhìn một cái, phần khiếm khuyết bị đám lông cáo màu trắng khác che đi, rất khó phát hiện. Có điều, một khi đẩy ra liền có thể nhìn thấy rõ ràng phần lông nhung ngắn hơn một nửa.

Chỗ kia nhìn rụt rè e ấp giống như là bé con vừa mới lớn, lộ ra một chút non nớt.

Cố Yêm khẽ chậc lưỡi một tiếng, nghĩ đến nếu như lông nhung đáng yêu thế này không phải của y, chắc chắn phải vươn tay sờ cho thỏa thích.

Y lấy thuốc nước mọc lông đã mua trước đó ra, đầu tiên là dùng linh lực phân giải dò xét một phen, sau khi không tra ra cái gì có hại mới yên tâm mà cẩn thận rót nước thuốc lên chỗ bị mất lông của mình.

Nước thuốc lạnh băng khiến đuôi cáo nhạy cảm nhịn không được mà co rúm lại một phen. Ở nơi Cố Yêm không nhận thấy, đôi tai nhỏ của bản thân cũng cuộn lại rất khẽ, khó thể nhận ra, bao bọc lấy phần mềm mại hồng nhạt bên trong.

Có điều lúc này y lại không có thời gian chú ý tới phản ứng từ đôi tai của mình, tất cả chăm chú của Cố Yêm đều đang nhìn chằm chằm cái đuôi vừa được rót nước thuốc.

Cái đuôi xõa tung rất nhanh liền hấp thu non nửa bình nước thuốc. Sau khi Cố Yêm rót xong mới có chút không chắc chắn.

Chờ đã, có phải là y rót quá nhiều rồi hay không?

Nhớ tới tiểu nhị kia nói cần dựa theo tu vi của linh thú để xác định liều thuốc. Cố Yêm nghi vấn nhìn phương pháp sử dụng ở góc trên bên trái cái bình một cái.

Qua hồi lâu, chậm rãi nhíu mày lại.

Hình như y... thật sự rót hơi nhiều rồi.

Có điều đây là thuốc mọc lông, đổ nhiều một chút cũng không có gì đi?

Cố Yêm không chắc chắn nghĩ nghĩ, sau khi tự hỏi không có kết quả liền cất cái chai đi. Tuy rằng y không hy vọng lần sau lại có thể dùng tới, nhưng đến cùng vẫn là không thể lãng phí nửa bình nước thuốc.

Trên bàn có thứ gì đó chợt lóe ánh sáng trắng liền biến mất, Cố Yêm rung rung cái đuôi và tai cáo. Sau khi tai cáo thẹn thùng mở ra lần nữa liền thu lại lông nhung còn
đang quấy rầy thắt lưng của mình.

Trọ lại khách điếm ở bên ngoài vẫn là phải cẩn thận một chút mới tốt, trong lòng Cố Yêm đối với việc Yêu Tộc tìm kiếm đồ vật lần này vẫn có chút cảnh giác, liền lại khôi phục hình người.

Sau khi y tắm xong, bước ra khỏi bồn tắm đã lạnh, tùy tiện cầm một cái áo bào khoác lên, dự định nghỉ ngơi một lúc.

Sau khi y đi đến bên giường, khoác lên cái áo đỏ kia liền đi gọi tiểu nhị tới thu dọn bồn tắm. Khi cửa phòng mở ra, vừa lúc mặt đối mặt cùng vị khách mới vào trọ ở cách vách.

Bước chân Cố Yêm dừng lại một chút...?

Yến Trì cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tới sau khi hai người mỗi người đi một ngả vào ban ngày, buổi tối vậy mà lại trùng hợp vào trọ ở cùng một khách điếm, còn vừa lúc là ở cạnh nhau.

Những đệ tử còn lại đã trở về phục mệnh trước, anh ta là dự định hôm nay ở lại điều tra, cho nên mới trọ lại khách điếm.

Yến Trì khe khẽ nhíu nhíu mày, lúc này không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt tuy vẫn có chút nặng nề, lại đã khôi phục một chút bình thường. Sau khi thu lại vẻ kinh ngạc khi vừa nhìn thấy Cố Yêm mới rồi, lúc này anh ta mới chú ý tới người nọ hình như vừa tắm rửa xong.

Cố Yêm cũng đã phản ứng lại, không ngờ tới hai người lại oan gia ngõ hẹp như vậy, hơi hơi che đi thần sắc nơi đáy mắt.

Thanh niên áo đỏ biếng nhác ôm lấy cánh tay đứng đó, trên người vẫn còn có chút hơi nước. Mái tóc đen ngày thường luôn được dây buộc tóc bó lại, hiện giờ nhẹ nhàng thả lơi trên vai, thấm ướt một phần áo đỏ.

Vội vàng ra ngoài, trong túi càn khôn của Cố Yêm chỉ mang theo một cái áo gấm thuần đỏ, bên trên không có một chút trang trí nào, nhưng vào lúc này lại xinh đẹp đến lóa mắt.

Hơi nước thấm ướt một phần thắt lưng, mặc dù không thể nhìn thấy vòng eo thon gầy kia, nhưng lại vẫn khiến trái tim người khác máy động.

Cố Yêm chậm rãi dùng linh lực hong khô áo bào, vừa quay đầu sang liền nhìn thấy Yến Trì nhíu mày lại, đầu ngón tay không khỏi dừng lại một chút.

A, đúng rồi, y thiếu chút nữa đã quên, người này ghét nhất người quần áo không chỉnh tề.

Nhưng Cố Yêm sao có thể chấp nhận làm theo ý người khác, y cười nhạo một tiếng, trực tiếp mở miệng nói: "Yến Thủ tịch nhìn ta làm gì?"

Giọng nói lạnh nhạt, xem thường, khiến Yến Trì phục hồi lại tinh thần, cũng may lúc này tiểu nhị đã đi tới, Yến Trì siết chặt kiếm, lạnh lùng nhìn Cố Yêm một cái, xoay người vào phòng.

Cố Yêm không để bụng với phản ứng của anh ta, khi tiểu nhị đi tới lại gọi một ít đồ ăn, đóng cửa lại, lập ra một cái kết giới trong phòng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Yến Trì ở cách vách sau khi cảm giác được, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Bởi vì ảo cảnh ngăn trở không cho người đi ra ngoài đã phá, buổi tối hôm nay, bên trong thành Minh Phượng càng thêm náo nhiệt. Cố Yêm sau khi dùng xong bữa tối
liền đi ngủ.

Nhưng mà Yến Trì ở cách một bức tường lại là sắc mặt khó coi, chậm chạp không ngủ được.

Yến Trì không phải chưa từng ra ngoài làm nhiệm vụ. Đêm nay ảo cảnh đã phá bỏ, bên trong thành Minh Phượng không có gì nguy hiểm, nhưng anh ta trước sau lại không thể nhắm mắt ngủ.

Anh ta nắm kiếm, nằm ở trên giường, đến sau nửa đêm, cuối cùng từ bỏ mà mở mắt ra.

Bên trong khách điếm tối đen, chỉ có một ngọn nến âm u chớp động, chiếu ra cái bóng trên bàn.

Yến Trì tập trung chú ý muốn nghĩ lại chuyện ảo cảnh, nhưng mà nghĩ nghĩ liền không khỏi nghĩ tới hình ảnh Cố Yêm ở ngoài cửa thành ngày hôm qua.

Gương mặt xinh đẹp, biếng nhác, mang theo hơi nước mới vừa rồi kia thoáng lướt qua trước mắt, Yến Trì không tự chủ mà nghĩ tới Cố Yêm kéo tay anh ta ở trong ảo cảnh, cùng anh ta cách nhau thật gần.

Cùng là biểu tình khiêu khích, hơi thở khi người kia nói chuyện lại giống như còn ở bên tai.

"Thế nào, ngươi là muốn tự mình giúp ta bôi thuốc sao?"

Làm sao có thể!

Mi mắt Yến Trì khẽ rung, bỗng nhiên trầm mặt xuống.

Cũng may anh ta tự chủ hơn người, chuyện ảo cảnh rất nhanh liền được đè xuống. Yến Trì cố sức bỏ qua Cố Yêm, chỉ cho rằng là bản thân sau khi bị khiêu khích thì
trong lòng không vui.

Trời đêm càng ngày càng sâu, ánh nến trong phòng cháy hết, cuối cùng tắt hẳn.

Ngay vào lúc anh ta nhắm mắt lại một lần nữa, trong đầu Yến Trì mơ hồ hiện lên bóng người gặp phải ở cửa phường thuốc trước đó.

Anh ta khó hiểu nghĩ, Cố Yêm từ khi nào thì nuôi linh thú?

Cố Yêm vẫn chưa biết Yến Trì ma xui quỷ khiến mà đã đi vào cùng một phường thuốc với y, lại còn đã biết việc y mua Sinh Mao Thủy.

Sau khi trời sáng, y liền dự định ở trong thành Minh Phượng dạo quanh một chút, xem xem nơi này có gì đặc biệt.

Trước đó ở chân núi một mảnh trống trải, hiển nhiên là cái gì cũng không có, muốn làm rõ cái này e là chỉ có thể tìm ở trong thành Minh Phượng.

Cố Yêm đi tới nơi mua bán tin tức, dùng năm khối linh thạch mua một tấm bản đồ thành Minh Phượng, lại vừa đi vừa hỏi mấy người lúc trước bị lạc ở trong ảo cảnh.

Một buổi trưa rất nhanh liền qua đi, nhưng mà Cố Yêm tra cả thành trì một lần cũng không có tin tức gì.

Trong nguyên tác, Yêu Tộc vẫn luôn rất thần bí, y đối với Yêu Tộc hoàn toàn không có hiểu biết, hiện giờ không chút đầu mối, Cố Yêm cũng không bất ngờ.

Nếu như Yêu Tộc dễ dàng điều tra như vậy, vậy thì sẽ không phải mấy vạn năm nay không có một ai không động lòng.

Có điều Cố Yêm đi được một nửa lại nghĩ đến, sư tôn tiện nghi kia của y có lẽ sẽ biết một ít. Nhưng suy nghĩ này mới vừa dâng lên, liền bị y phủ định.

Thân phận bản thân y còn có chút vấn đề, trực tiếp mở miệng hỏi, là sợ bại lộ không đủ nhanh sao?

Lúc không có đầu mối, Cố Yêm khép bản đồ đã xem xong lại, nhìn sắc trời một cái, nghĩ đến phải trở về trước khi trời tối.

Đáy lòng y mới vừa dâng lên suy nghĩ này, bỗng nhiên khe khẽ giật mình, chờ đã, sao y bỗng nhiên gấp gáp trở về như vậy?

Cố Yêm hiểu rõ chính mình, y từ trước đến nay đều là thích ở dưới chân núi hơn là ở trên núi, không dễ dàng mới đi ra ngoài một chuyến, y không nghĩ tới kéo dài thời gian thì thôi, vậy mà lại còn muốn mau mau trở về?

Y hơi hơi nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Cố Yêm cẩn thận nghĩ lại trạng thái mới vừa rồi một chút, tại thời điểm y nghĩ đến thân phận, dường như bên trong rõ ràng có một loại cảm giác đang thúc giục y.

Y bỗng nhiên nghĩ tới cảm giác kêu gọi bản thân trước đó ở trong cấm địa.

Lẽ nào vừa rồi là cái kia đang gọi mình?

Cho dù rất vớ vẩn, nhưng không biết vì sao trong lòng Cố Yêm lại cảm thấy suy đoán của bản thân là chính xác.

Nếu không, trở về xem xem?

Khi suy nghĩ này xuất hiện, Cố Yêm cũng đã có quyết định.

Có điều, y không phải người nóng vội, lúc này Phó Hàn Lĩnh đang ở Thái Thanh Tông, rất dễ bị phát hiện. Y vẫn là đợi sau khi ông ta ra ngoài lại nói, cũng không nóng
lòng nhất thời.

Nghĩ như vậy, Cố Yêm lại nâng mắt nhìn về phía quầy hàng rong bán hoa bên cạnh.

Y nhớ rõ Ngu Bạch Trần có thói quen thu thập danh hoa, nếu đã đến thành Minh Phượng này lại không tìm được cái gì, mang một chậu hoa trở về cũng tốt.

Sau khi gửi cho Ngu Bạch Trần một đạo phù truyền âm, Cố Yêm liền xoay người đi về phía bên kia.

...

Cố Yêm không biết rằng lúc này Phó Hàn Lĩnh đã đi vào thành Minh Phượng, cũng không thu hoạch được gì.

Yêu khí trước đó ông ta cảm nhận được ở Minh Quang Điện quả thật là đến từ nơi này, có điều lại hẳn là có liên quan với ảo cảnh ở ngoài cửa thành.

Ông ta đã đến chậm một bước, bỏ lỡ cơ hội tiến vào ảo cảnh điều tra. Mà những tu sĩ rơi vào ảo cảnh ở trong thành kia lại đều có tu vi thấp kém, cũng không thể nói rõ
được thứ gì có tác dụng.

Bước chân Phó Hàn Lĩnh dừng lại một chút, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng không đến mức quá thất vọng.

Đám người Yêu Tộc kia thần thần bí bí, xưa nay đã như vậy, nếu không giả thần giả quỷ, trái lại mới là kỳ quái.

Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Phó Hàn Lĩnh vuốt ve kiếm, ánh mắt hơi hơi giật giật, không bao lâu liền tra ra tung tích tiểu đồ đệ.

Ông ta vừa mới dự định đi tìm Cố Yêm, sắc mặt lại bỗng nhiên khẽ thay đổi, cảm nhận thấy sát khí trong cơ thể rục rịch.

Cố Yêm đang ở trên con phố cách ông ta không xa.

Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh lạnh như băng. Cuối cùng, sau khi che đi, chuyển mắt nhìn con phố một cái, vẫn là biến mất tại chỗ.

...

Cách một con phố, việc Phó Hàn Lĩnh rời đi, Cố Yêm cũng không nhận thấy.

Sau khi y ở trên phố nhìn thấy có quầy hàng rong bán hoa Minh Phượng, bước chân liền dừng lại, nhìn hoa vương ở ngay chính giữa một cái, trực tiếp mở miệng:

"Hoa này bán thế nào?"

"Một khối linh thạch trung phẩm."

Sau khi chủ quầy hàng rong bán hoa báo ra con số, Cố Yêm liền trả linh thạch, nhướng mày cầm lấy hoa Minh Phượng.

Đúng lúc này, y bỗng nhiên nhận được một đạo phù truyền âm. Cố Yêm vốn cho rằng là của Ngu Bạch Trần, kết quả sau khi cầm lấy, không ngờ tới lại là của Phó Hàn Lĩnh.

"Mấy ngày này vi sư có việc phải ra ngoài một chuyến, sau khi ngươi trở về từ thành Minh Phượng thì không cần lại tới thỉnh an." Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt truyền
đến, tay ôm hoa của Cố Yêm dừng lại một chút, đôi mắt mở to, có chút không thể tin.

Y vừa định tìm cơ hội, đợi lúc Phó Hàn Lĩnh không có mặt mà chuồn đến cấm địa, cơ hội vậy mà lại đã tới rồi.

Phó Hàn Lĩnh phải ra ngoài, việc này lẽ nào là cơ hội ông trời ban cho?

Lúc nghĩ đến, y là đang dự định mua đồ cho Ngu Bạch Trần thì nhận được truyền âm này.

Đuôi chân mày Cố Yêm giãn ra, quyết đoán gửi cho Ngu Bạch Trần một đạo phù truyền âm, giọng điệu vui vẻ: "A Trần, ngươi thật sự là Cẩm Lý* của ta!"

*Cẩm Lý # Cá chép Koi, cá Koi, biểu tượng của may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play