Thứ Cố Yêm biết, Yến Trì cũng biết.

Sau khi nhìn thấy y, trong lòng Yến Trì cũng đã rõ ràng, người áo đỏ mới vừa rồi nhìn thấy ở phường thuốc kia chính là Cố Yêm.

Nhưng mà trong ảo cảnh...

Yến Trì giờ phút này cũng không muốn so đo cùng với y, chỉ là nghiêm mặt nhìn y một cái thật sâu liền xoay người rời đi.

Cố Yêm sau khi hù dọa Yến Trì thì nhíu nhíu mày, biết người này hơn phân nửa là đã ở trong ảo cảnh gặp phải gì đó. Có điều y cũng không để ý, dù sao Yến Trì mất hứng thì y sẽ cao hứng.

Y thu hồi kiếm, hai mắt hơi hơi phát sáng, lại hướng về phương hướng hoàn toàn khác biệt với Yến Trì mà đi đến.

Ngoại trừ ảo thuật che chắn cửa thành kia, trong thành Minh Phượng trái lại mọi thứ bình thường. Cố Yêm dò xét các nơi một phen, phán đoán nguyên nhân khiến người khác không đi ra được chính là do đạo ảo thuật kia.

Nghĩ như vậy, y lập tức đi tới chỗ đệ tử Thái Thanh Tông ở trong thành Minh Phượng, quả nhiên nhìn thấy vị sư huynh mà chưởng môn nói là mất tích trước đó vẫn còn ở đây.

"Cố sư đệ?" Triệu Bẩm ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ.

"Thái Thanh Tông đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại tới đây?"

Hắn giống như là vẫn chưa biết cả thành Minh Phượng bị ngăn cách, Cố Yêm thấy sắc mặt hắn không giống giả vờ, liền nói ra chuyện ở cửa thành mới vừa rồi, thuận tiện nói Chưởng môn hoàn toàn không nhận được truyền tin của hắn.

Triệu Bẩm lúc này mới sắc mặt khẽ biến: "Ngươi là nói thành Minh Phượng đã bị ngăn cách mấy ngày rồi?"

Cố Yêm gật gật đầu: "Bên trong thành có gì dị thường không?"

Từ ảo thuật ở cửa thành vừa rồi mà nói, hơi thở của ảo cảnh này cùng ảo cảnh trước đó y cảm nhận được ở Thái Thanh Tông có phần giống nhau, chỉ có điều phạm vi lần này càng lớn, càng lợi hại hơn một chút, giống nhau chính là hai ảo cảnh này đều không có dự định tổn thương người khác.

Mỗi lần đều là bao phủ ở trên thành trấn nhiều người, càng giống như là đang... tìm người?

Quả nhiên, sau khi y nói, Triệu Bẩm lắc lắc đâu.

"Trong thành không có gì bất thường, bằng không ta sẽ không thể không phát hiện ra."

"Nhưng mà..." Hắn dừng lại một chút, có chút nghi hoặc: "Mấy ngày này cũng không phải không có người ra khỏi thành, những người đó cũng không có phát hiện không đúng?"

"Những người đó hẳn là đã bị vây ở trong ảo cảnh." Cố Yêm nghĩ nghĩ, nói.

Ảo cảnh không có nguy hiểm, xem ra chỉ cần hoàn toàn đánh vỡ là có thể đi ra ngoài. Không biết vì sao Cố Yêm mơ hồ cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, giống như bản thân đã gặp qua ở đâu.

Y nhíu mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nheo mắt lại.

Chờ đã, y đã nhớ ra là đã gặp qua ở đâu rồi.

Ở trong nguyên tác từng có ghi lại một màn này, sau khi tin tức Yêu Tộc xuất thế vừa mới bắt đầu truyền ra, ở Thập Vạn Đại Sơn xa xa, bốn vị yêu chủ đã từng liên thủ
một lần, là thông qua Thánh Thụ của Yêu Tộc tìm kiếm cái gì đó, chỉ có điều sau đó lại giống như không tìm được, ảo cảnh này cũng liền tan đi.

Về sau Cửu Châu đại loạn, việc liên quan đến những cái này cũng không viết bao nhiêu, chỉ dùng một câu để nhắc tới. Chẳng trách mà Cố Yêm luôn cảm thấy quen thuộc lại vẫn nghĩ không ra.

Chắc chắn ảo cảnh này có liên quan với Yêu Tộc, y trái lại nhíu nhíu mày.

Cho nên, cái đồ quỷ này, Phá Huyễn Thuật của y có thể phá không?

Ngay tại lúc Cố Yêm tự hỏi, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn xa xa bên kia, bốn người nhìn chằm chằm pháp khí hơi hơi nhíu mày, trong mắt có chút thất vọng.

Một người đàn ông trên người mang cánh đen trong đó trầm giọng nói: "Pháp khí đã liên tiếp bao phủ mấy chỗ, đều không có phản ứng, dựa vào tu vi của mấy người chúng ta, nếu thật sự tồn tại, không có khả năng không chút phản ứng."

Người phụ nữ bên cạnh không nói gì.

Thanh niên anh tuấn mắt kép bên cạnh cười nhạo: "Ta đã sớm nói trên đời này không có khả năng có Cửu Vĩ, tiên đoán của Bạch Côn trước đó sai lầm rồi."

"Mấy vạn năm qua Yêu Tộc chưa có ai từng thấy Cửu Vĩ, Cửu Vĩ Thiên Hồ bên trong Thánh Điện chỉ là một truyền thuyết mà thôi."

Người đàn ông được gọi là Bạch Côn dường như cũng đối với kết quả này thất vọng đến cực điểm, cuối cùng chỉ là nói: "Thu lại ảo cảnh đi, lại tiếp tục tìm chỉ sợ vị Kiếm Tôn của Nhân Tộc kia sẽ phát hiện."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái không hẹn mà cùng thu hồi pháp lực.

Đến tận lúc này, nhiều năm như vậy rồi, trong lòng cuối cùng cũng chấp nhận ghi chép liên quan đến Cửu Vĩ Thiên Hồ đều là giả, trên đời cơ bản không có chuyện Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Theo ánh sáng pháp khí tắt đi, ảo cảnh cũng thu lại từng tia một.

Ngay tại lúc Cố Yêm nghĩ làm thế nào phá bỏ ảo thuật, bỗng nhiên trong lòng thoáng động, giống như có chút cảm giác, chuyển mắt nhìn về phía ngoài thành.

Vừa rồi hình như... ảo cảnh phá rồi?

Lẽ nào những người kia không tìm nữa?

"Làm sao vậy Cố sư đệ?" Triệu Bẩm thấy sắc mặt y kỳ quái, không khỏi mở miệng.

Cố Yêm lắc lắc đầu: "Ảo cảnh phá rồi."

Cùng lúc đó, những người vẫn bị ảo cảnh vây khốn trước đó thấy hoa mắt một cái liền xuất hiện ở ngoài thành. Mọi người nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc, không rõ đối phương vì sao lại ở chỗ này.

Ảo cảnh kia lặng yên không một tiếng động mà đến, lại lặng yên không một tiếng động mà biến mất. Phó Hàn Lĩnh vốn đang vuốt ve nhúm lông, bỗng nhiên chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Một tia yêu khí như có như không rút lui khỏi Trung Châu, đầu ngón tay ông ta hơi hơi dừng lại một chút, khi lại mở mắt ra, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Phán đoán trước đó của ông ta không có sai lầm, quả thật là yêu khí, chỉ là Yêu Tộc tạo ra ảo cảnh không tổn thương người này là làm cái gì?

Phó Hàn Lĩnh cũng không biết bí mật liên quan đến Cửu Vĩ Thiên Hồ ở trong nội bộ Yêu Tộc, bởi vậy lúc này chỉ là có chút nghi hoặc mà thôi.

Ngón tay thon dài trực tiếp nhẹ nhàng gõ gõ ở trong đoàn lông nhung, như là đang tự hỏi gì đó. Đang lúc ông ta suy tư, Vân Đức Chân Quân bên kia liền nhận được phù truyền âm liên quan đến bất thường bên trong thành Minh Phượng đã biến mất.

Phó Hàn Lĩnh sau khi suy nghĩ nửa ngày thì đứng dậy, bỗng nhiên quyết định cũng đi tới thành Minh Phượng một chuyến.

Khác với Cố Yêm ngự kiếm lộ trình nửa ngày, đối với Phó Hàn Lĩnh ở Hóa Thần kỳ mà nói, vượt qua Trung Châu cùng lắm chỉ là trong nháy mắt.

Mà lúc này, bên trong thành Minh Phượng sắc trời đã tối, Cố Yêm cũng không có gấp gáp chạy trở về.

Y đối với thứ mà mấy yêu chủ kia đang tìm kiếm không có đầu mối, nghĩ có lẽ ở lại trong thành Minh Phượng điều tra thêm có thể sẽ có chút thu hoạch, liền chuẩn bị ở
thêm một đêm.

Hơn nữa... Cố Yêm nghĩ đến cái đuôi của mình, mua Sinh Mao Thủy về thoa không tiện. Không bằng trọ lại ở thành Minh Phượng một đêm, sau khi thoa Sinh Mao Thủy cho cái đuôi rồi lại về phục mệnh.

Nghĩ như vậy, Cố Yêm không biết Phó Hàn Lĩnh cũng đã đến đây, sau khi thấy Triệu sư huynh gửi phù truyền âm đi liền cáo biệt với hắn, ở trong tửu lầu phồn hoa nhất thuê một gian phòng trọ.

Thoải mái mà gọi một thùng nước ấm, dự định sau khi tắm rồi lại bôi thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play