Tiểu nhị vốn là tiếc nuối để vụt một khách hàng lớn, không ngờ tới lúc này ngẩng đầu lên liền thấy vậy mà lại có người vào.
Phường thuốc nho nhỏ này bình thường một ngày cũng không tiếp đãi được mấy người khách, nhưng mà hôm nay, thời gian trước sau chưa đến nửa nén nhang, vậy mà lại đã có hai người tới, hơn nữa hai người này quần áo đều là không phú cũng quý, vừa thấy liền biết là thiếu gia quý tộc hoặc là đệ tử tông môn nào đó.
Vị tiên trưởng dẫn đầu đi vào kia gương mặt anh tuấn, mặc một thân áo choàng màu đen, mũ trùm lụa trắng, trên đầu còn đội ngọc quan. Giữa hai chân mày của anh ta hơi hơi nhăn lại, môi mỏng mím chặt, nhìn có vài phần mệt mỏi.
Tiểu nhị tính toán trong lòng, nhìn mấy đệ tử bên cạnh vị tiên trưởng dẫn đầu một cái, vội vàng nhiệt tình nghênh đón.
"Mấy vị tiên trưởng cần gì?"
Yến Trì lần này cũng là phụng mệnh đến xem xét thành Minh Phượng phía trước đã xảy ra việc gì. Anh ta khi cách thành Minh Phượng lộ trình một canh giờ thì dừng lại, quyết định ở thành trấn tiếp theo hỏi thăm một chút phía trước đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại vừa lúc cùng Cố Yêm một trước một sau mà lướt qua nhau.
Có điều... Yến Trì nhớ lại trong đầu vừa rồi lúc vào cửa, mơ hồ ở góc đường nhìn thấy một bóng người màu đỏ, hơi hơi ấn ấn giữa hai chân mày.
"Vừa rồi từng có người đến đây?" Anh ta lên tiếng hỏi.
Đệ tử đi cùng vốn là muốn theo lệ thường hỏi thăm, lại không ngờ sư huynh bỗng nhiên lại mở miệng, không khỏi nuốt lời trong miệng xuống, có chút nghi hoặc sư huynh hỏi cái này làm gì.
Trên đời người mặc đồ đỏ không ít, nhưng Yến Trì luôn có chút nghi ngờ bóng lưng nhìn thấy vừa rồi kia là Cố Yêm, bởi vậy hỏi nhiều thêm một câu.
Tiểu nhị không dự đoán được anh ta là hỏi cái này, nghĩ nghĩ, nói: "Từng có người tới."
"Là một công tử mặc đồ đỏ, tới mua thuốc mọc lông cho linh thú của mình."
Yến Trì nhíu nhíu mày, theo như anh ta biết, Cố Yêm hoàn toàn không có linh thú gì. Lẽ nào là anh ta cảm giác sai rồi? Anh ta cảm thấy có chút nghi hoặc, có điều lại vẫn là hỏi thêm một câu: "Người nọ dáng vẻ thế nào?"
Lúc Cố Yêm mua đồ vật thì đã ngụy trang, tiểu nhị dĩ nhiên không thể nhìn ra dáng vẻ của y, chỉ là nói: "Là một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường."
Người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường, xem ra bản thân quả thật là nhìn lầm rồi, trong lòng Yến Trì không thể nói rõ là nhẹ nhàng thở ra hay là thất vọng, sau khi nhíu nhíu mày liền không nhiều lời nữa, ra hiệu bảo người bên cạnh tiếp tục.
Sau khi hỏi thăm, quả nhiên tiểu nhị cũng không biết trong thành Minh Phượng đã xảy ra việc gì, trong lòng mấy người cũng không có tâm tình ngoài dự đoán nào.
Dọc đường họ đi tới, người xung quanh đều nói thành Minh Phượng không có việc gì, nhưng đây mới là kỳ quái nhất. Rõ ràng đệ tử của Lăng Tiêu Tông tại thành Minh Phượng trước khi mất tích đã gửi tin tức cầu cứu, nhưng lại không một ai biết.
Các sư đệ xung quanh lắc lắc đầu, sau khi Yến Trì thu hồi kiếm, bỏ qua bóng người màu đỏ mới vừa rồi kia, đặt linh thạch xuống, xoay người rời đi.
Một canh giờ sau, mấy người đã tới ngoại thành của tòa thành ranh giới này, nhận thấy tòa thành này quả thật giống như lời tiểu nhị nói, nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường.
Xem ra, đến cùng như thế nào, vẫn là phải tiến vào trong thành Minh Phượng mới có thể biết được.
Yến Trì chỉ tự hỏi trong giây lát liền bảo các đệ tử khác chờ ở bên ngoài, trầm giọng nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ tín hiệu của ta, ta đi vào trước xem xem."
Yến Trì thân là Thủ tịch của Lăng Tiêu Tông, ngoại trừ tướng mạo tuấn mỹ vô bì kia, nổi danh nhất chính là tính tình nói một không hai của anh ta. Những người khác thấy Yến sư huynh đã quyết định, liền đành phải dặn dò cẩn thận một tiếng, sau đó nghe lệnh mà trông giữ ở ngoài thành.
Lúc Yến Trì nắm chặt kiếm đi vào trong thành Minh Phượng bỗng nhiên chú ý tới, ngay khi anh ta tiến vào trong tòa thành này thì ở một chỗ mắt thường không nhìn thấy, một tấm chắn hơi hơi lay động.
Khẽ che đi suy nghĩ thoáng qua trong đáy mắt, Yến Trì lại đi tới trước một bước, anh ta trái lại muốn xem xem ảo cảnh này là muốn làm gì.
Kết quả chớp mắt tiếp theo, giống như là đạp lên khoảng không, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Trước mắt Yến Trì tối đen trong tích tắc, khi lại mở mắt ra, nhận thấy khung cảnh này cùng ảo cảnh ở bên ngoài Thái Thanh Tông lần trước đặc biệt giống nhau.
Anh ta vừa mới bước một chân vào ảo cảnh, sau một hồi trời đất đảo lộn, bỗng nhiên lại về tới thời điểm xem bệnh ở Hồi Xuân Sơn mấy ngày trước.
...
Mà lúc này, Cố Yêm sau khi bị nhốt trong ảo cảnh, mắt hoa đào hơi trầm xuống, đã xác định cả thành Minh Phượng đều đã bị ảo cảnh bao phủ, chẳng qua, so với ảo cảnh hoàn toàn không tổn thương người lần trước, cảnh tượng trước mắt đã có thêm tính mê hoặc.
Trong đôi mắt của y hơi hơi lóe sáng, nhìn về một chỗ, sau khi đánh tan sương mù trước mắt liền xuất hiện ở trên đường lớn của thành Minh Phượng.
...
Yến Trì vốn là đề phòng ảo cảnh lần này, khung cảnh Hồi Xuân Sơn tái hiện ở trước mắt lại khiến anh ta thêm xác định suy đoán này. Mà lúc này chính là cảnh tượng anh ta ở Hồi Xuân Sơn đụng phải Cố Yêm.
Trên đời không có thuật pháp đảo ngược thời gian, chỉ có ảo thuật mê hoặc lòng người. Đối diện với thanh niên áo gấm màu son có chút lộn xộn, mi mắt tuấn mỹ kia bởi vì khiêu khích mà nhiều thêm một chút hơi thở nóng rực dọa người.
Cố Yêm đứng ở trước mặt Yến Trì khiến anh ta hơi hơi híp híp mắt, liền thấy thanh niên mặc áo gấm màu son kia lúc này đang không kiên nhẫn mà nhìn nhìn mình, ngay cả biểu tình cũng tương tự với lúc trước.
Anh ta lúc này vậy mà lại nghĩ tới bóng người màu đỏ nhìn thấy ở bên ngoài phường thuốc trước đó không lâu, rõ ràng xác định hẳn là Cố Yêm sẽ không ở nơi này, nhưng mà Yến Trì lại có chút do dự.
Trong lòng anh ta biết rõ đây là ảo cảnh, lại không biết người đối diện chính là Cố Yêm kia đã đến đây, cùng lúc tiến vào ảo cảnh với anh ta, hay là ảo cảnh này dựa vào thứ trong đầu anh ta để sáng tạo ra.
Trong lúc Yến Trì án binh bất động, Cố Yêm ở đối diện nhìn bộ dáng này của anh ta, sau khi đợi một lúc lâu, biểu tình càng thêm không vui, có điều y đè xuống châm chọc trong mi mắt, không biết là nghĩ tới cái gì, kỳ quái mà liếc nhìn Yến Trì một cái.
Yến Trì nhíu nhíu mày, nhìn Cố Yêm trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có một chút dự cảm không hay, bỗng nhiên ngay sau đó người nọ nhíu mày kề sát vào anh ta, cười nói: "Thế nào, ngươi kéo ta lại... là muốn giúp ta thoa thuốc sao?"
Âm thanh lời cuối cùng của "Cố Yêm" rất thấp, mang theo một chút châm chọc khàn khàn, lại bởi vì đôi mắt hoa đào đa tình kia khiến người khác trong lòng khẽ nhảy một cái.
Khi đồng tử Yến Trì hơi co lại, đột nhiên buông tay ra, ảo cảnh trước mắt cuối cùng biến mất, anh ta đã xuất hiện ở trên đường lớn.
Yến Trì vừa ra tới, sắc mặt liền khó coi, thậm chí không nhận ra bên cạnh có một người vô cùng quen thuộc đang đứng.
...
Cố Yêm thật ra đã sớm nhận ra Yến Trì ở bên trong, thành trấn ở ranh giới Thái Thanh Tông cùng Lăng Tiêu Tông xảy ra chuyện, phái Yến Trì đến là rất bình thường.
Bởi vậy khi Cố Yêm nhìn thấy anh ta, không có một chút ý vị kinh ngạc. Sau khi y đi ra đã ở trong thành dò xét xung quanh một phen, lúc nhìn thấy Yến Trì còn tốt bụng dùng kiếm vỗ vỗ bả vai anh ta, không ngờ đến lại sẽ phát giác Yến Trì có phản ứng lớn như vậy.
Ảo cảnh này cũng không cao siêu gì. Cố Yêm đang nghĩ như vậy, lúc này nhìn thấy sắc mặt Yến Trì đột nhiên trầm xuống liền có chút kỳ quái. Sau khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn thấy y thì cau mày, giống như đang phán đoán gì đó.
Lẽ nào hôm nay y đặc biệt anh minh thần võ, tên nhóc Yến Trì này cuối cùng đã biết lợi hại của y? Y kỳ quái mà thu kiếm lại, ngay sau đó liền vô tình cười nhạo: "Yến Thủ tịch sao lại ở bên trong ngây người lâu như vậy, còn là bộ dáng chật vật như vậy?"
"Không phải là ngay cả ảo cảnh nho nhỏ cũng không nhìn ra?"
Nếu là ngày thường, Yến Trì chắc chắn sẽ trầm mặt lại phản bác, nhưng mà bởi vì hành vi Cố Yêm bỗng nhiên tới gần trong ảo cảnh vừa rồi, tâm thần anh ta hơi hơi chấn động, thậm chí cũng không hỏi Cố Yêm vì sao ở nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT