Cố Yêm mãi cho đến trước khi lui ra ngoài cũng không rõ Phó Hàn Lĩnh nhặt lông cáo của y về làm gì. Có điều, cho dù là mang theo nghi hoặc như vậy, trên mặt lại hoàn toàn không biểu hiện ra cái gì.

Trước đó y dựa theo hướng dẫn của Phó Hàn Lĩnh sửa chữa một chút khiếm khuyết của Phá Huyễn Thuật. Thời gian uống hết một chén trà nhỏ trôi qua, tất cả mọi thứ
đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Giữa hai người giống như một đôi sư phụ - đồ đệ bình thường, cũng khiến y càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình -- Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn không nghi ngờ đến trên người y.

Ngẫm lại cũng đúng, dù sao Cố Yêm là lúc trước Phó Hàn Lĩnh tự tay nhận nuôi từ trong thành trấn Nhân Tộc dưới núi, hơn nữa mấy mươi năm trước, thân thể cũng
thật sự là của con người. Cho dù tu vi của ông ta phi thường, cũng sẽ không nghi ngờ tiểu đồ đệ của chính mình là một con hồ ly. Cố Yêm nghĩ vậy nên thả lỏng hơn, đem nghi hoặc kia chôn dưới đáy lòng, sau khi cáo lui liền nhẹ nhàng thở ra.

Có điều... sau khi ra ngoài, y lại quay đầu nhìn Minh Quang Điện một cái. Bản thân trong khoảng thời gian này vẫn là phải cẩn thận một chút, để đề phòng bất trắc, vẫn là đừng lại đi tới cấm địa phía sau núi.

Sau khi Cố Yêm rời đi, Phó Hàn Lĩnh vuốt ve nhúm lông nhỏ, khi đầu ngón tay rơi vào một mảnh mềm mại, đốt ngón tay hơi hơi co lại.

Đêm qua sau khi ông ta trở về đã xử lý một vài sự tình, buổi sáng lại hướng dẫn Cố Yêm tu luyện, mãi đến giờ phút này mới một lần nữa rơi vào trông nhúm lông nhung này.

Xúc cảm mỏng manh vuốt ve đốt ngón tay, nơi bị kiếm mài ra vết chai mỏng kia có chút ngứa ngáy, Phó Hàn Lĩnh lại nghĩ tới con tiểu hồ ly ở trong cấm địa kia.

Vật nhỏ kia lá gan rất nhỏ, ước chừng tối nay sẽ không xuất hiện nữa, ông ta nghĩ tới đây, đầu tóc trắng rũ xuống, rèm mi nửa khép che khuất vẻ tiếc nuối trong đáy mắt.

Lúc này trùng hợp có một đạo phù truyền âm sáng lên, đuôi chân mày của Phó Hàn Lĩnh giãn ra, rút bàn tay có thể dễ dàng nắm gãy cổ người khác kia ra khỏi cụm lông nhỏ.

Vừa rời đi, đầu ngón tay kia liền trở lại lạnh lẽo, Phó Hàn Lĩnh nhẹ nhàng điểm điểm phù truyền âm, nghe thấy Vân Đức Chân Quân ở đầu bên kia nói.

"Sư huynh, một thành trấn tại ranh giới giữa Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông đã xảy ra chuyện, đệ tử trú thủ từ hôm trước đã không truyền tin tức về nữa."

Thành trấn ở biên giới hai tông gặp chuyện...

Phó Hàn Lĩnh nhíu mày, sau khi nghe xong tin tức này chỉ hơi suy tư trong giây lát. Trước khi Vân Đức Chân Nhân lại mở miệng thì thản nhiên nói: "Gọi A Yêm mang một vài người đi xem một chút đi."

"Nhưng mà dưới núi vẫn không biết khi nào sẽ xuất hiện ảo cảnh ngày hôm đó, lỡ như lần này có nguy hiểm..." Vân Đức Chân Nhân không ngờ tới sư huynh sẽ để Cố Yêm đi, ông còn lo lắng nhiều hơn một chút, cảm thấy lần này có lẽ phải phái trưởng lão Nguyên Anh kỳ xuống núi.

Phó Hàn Lĩnh lắc đầu nói: "A Yêm đã học Phá Huyễn Thuật." Ông ta nói đến đây thì dừng một chút, lại nở nụ cười: "Hắn có thể."

Cố Yêm không chỉ là tu sĩ Kim Đan trẻ nhất của Thái Thanh Tông, lại còn là đệ tử của Phó Hàn Lĩnh ông. Sư đệ này của ông ngày thường vẫn xem Cố Yêm trở thành hậu bối, lại không biết tâm tính và tu vi của người kia, ngay cả ông ta cũng kinh ngạc. Có điều, những lời này Phó Hàn Lĩnh cũng không định nói ra.

Sau khi ông ta nói xong liền cắt đứt phù truyền âm. Mà ở bên kia, sau khi sắp xếp xong công việc của trưởng lão trong Tông, Vân Đức Chân Nhân do dự một chút, vẫn là gọi Cố Yêm đến.

Cố Yêm đang ở Diễn Võ Trường tu luyện, sau khi nghe thấy Chưởng môn gọi đến thì có chút kinh ngạc. Có điều là chưởng môn gọi đến, nghĩ đến sẽ không có liên quan
với Phó Hàn Lĩnh, Cố Yêm cũng thả lỏng ra, sau khi thay đổi quần áo liền đi tới Thanh Hoa Phong.

"Chưởng giáo." Cố Yêm hành lễ một cái, Vân Đức Chân Nhân mới vừa xem xong tờ giấy trong tay, vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra tu vi của Cố Yêm lại tăng lên rồi, không khỏi có chút kinh ngạc.

Vừa rồi thời điểm nghe thấy sư huynh nói Cố Yêm có khả năng, ông còn có chút do dự, hiện giờ lại hơi hơi thả lỏng một chút lo lắng kia, thậm chí trên mặt lộ ra tươi cười:

"Ta nhớ không lâu trước đây ngươi mới đột phá đến Kết Đan hậu kỳ, hiện giờ tu vi vậy mà đã lại tăng lên rồi, không hổ là đệ tử của sư huynh."

Cố Yêm thật ra cũng phát hiện tốc độ tu luyện của bản thân mấy ngày này nhanh hơn không ít, hơn nữa loại tăng tốc này là bắt đầu từ sau ngày tai cáo xuất hiện, y suy đoán ước chừng là do bản thân thức tỉnh huyết mạch nên mang đến một ít chỗ tốt, có điều, những lời này dĩ nhiên là không thể nói.

Cũng may Chưởng giáo cũng chỉ là cảm thán một phen, sau khi Cố Yêm hỏi tới liền nói ra mục đích gọi y đến lần này: "Vừa rồi nhận được tin tức thành Minh Phượng ở ranh giới Thái Thanh Tông và Lăng Tiêu Tông đã xảy ra chuyện, tạm thời chưa biết đã xảy ra cái gì, ngươi có đồng ý đi thăm dò một chuyến?"

"Lần này tới thành Minh Phượng có chút nguy hiểm, nếu ngươi không muốn đi..."

Chưởng giáo trong lòng còn lo lắng tu vi của Cố Yêm, nên để y tự suy xét, nào ngờ Cố Yêm lại một hơi liền nhận lời.

Y bởi vì kiêng kị chuyện Phó Hàn Lĩnh nhặt lông cáo của mình, mấy ngày nay đang nghĩ cách không xuất hiện ở trước mặt ông ta, để tránh gợi lên nghi ngờ. Kết quả không ngờ tới Chưởng giáo vậy mà vào lúc y buồn ngủ lại đưa tới gối đầu, một hơi liền cho y một cơ hội quang minh chính đại không cùng sư tôn chạm mặt, lại có thể đi
ra ngoài.

Cố Yêm ngẩng đầu lên, trong lòng đưa ra quyết định, quyết đoán nói: "Chưởng giáo yên tâm, con sẽ tới thành Minh Phượng."

Vân Đức Chân Quân kinh ngạc nhìn y một cái, nhưng vẫn là nhẹ nhàng thở ra, sau khi cho Cố Yêm vài món pháp khí liền bảo y đi xuống.

Chỉ là sau khi thanh niên áo đỏ rời đi, Vân Đức Chân Quân hơi có chút cảm thán. Bình thường đúng là ông nhìn lầm rồi, trước đây vẫn cảm thấy Cố Yêm mỗi ngày lưu luyến việc không đàng hoàng dưới chân núi, thì ra đứa nhỏ này vào thời điểm cần thiết cũng có thể vì Tông môn mà đứng ra gánh vác.

Ông nghĩ như vậy, lại tràn đầy vui mừng sờ sờ bộ râu dài, dự định đợi đến khi Kiếm Trủng mở ra sẽ cho đứa nhỏ này đi tăng thêm kiến thức.

Cố Yêm không biết bởi vì tình nguyện đi thành Minh Phượng, hảo cảm của Chưởng giáo đối với y tăng lên không ít. Sau khi y rời khỏi Thanh Hoa Phong, đè xuống cõi lòng đầy vui sướng, không khỏi gửi cho sư tôn một cái phù truyền âm, báo với ông ta mấy ngày này đã nhận được nhiệm vụ của Chưởng giáo, e là không thể ở trước mặt sư tôn tận hiếu các loại, giọng nói chân thành, thắm thiết, từng câu từng chữ đều lộ ra ý tứ tuy rằng y không muốn rời khỏi sư tôn, nhưng mà đại nghĩa Tông môn quan trọng hơn.

Phó Hàn Lĩnh nghe xong phù truyền âm của y, biểu tình có chút kỳ quái.

Giọng nói tràn đầy sức sống lại mười phần quanh co kia của Cố Yêm truyền ra từ trong phù truyền âm. Phó Hàn Lĩnh nghĩ đến sư đồ hai người bọn họ ở chung cùng lắm chỉ hơn một tháng, với hiểu biết của ông ta về tính tình của tiểu đồ đệ, y dĩ nhiên sẽ không chân thành, thắm thiết như vậy, như vậy đoạn thoại này liền có chút đáng cân nhắc.

Nhưng sắc mặt Phó Hàn Lĩnh cũng không có mấy khó chịu, thậm chí trong ánh mắt lạnh lùng còn mơ hồ có một chút ý cười.

Tiểu đồ đệ này của ông ta chỉ sợ còn chưa biết là mình đề cử y đi.

Phó Hàn Lĩnh lúc này nghe thấy y đặc biệt thông báo với mình, chân mày giãn ra một chút, ngoài miệng lại nói: "Chuyện tận hiếu không cần gấp gáp, vi sư ở Tê Hà Phong chờ A Yêm bình an trở về."

Giọng nói ông ta trầm thấp, vừa nghĩ đến sắc mặt tiểu đồ đệ liền lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Phía đối diện quả nhiên bị lời này làm cho buồn nôn một phen, có điều, Cố Yêm mấy ngày này có thể rời khỏi Tê Hà Phong, cuối cùng cũng là một chuyện tốt.

Sau khi y cùng Phó Hàn Lĩnh diễn một màn thầy hiền trò hiếu liền dứt khoát xoay người ra khỏi núi, giống như không phải đi thành Minh Phượng điều tra, mà là đi ra ngoài dạo hoa lâu vậy.

Cố Yêm nhàn nhã đi cả một đường, ở trong Tông ngày ngày cẩn thận, gân cốt cuối cùng cũng thả lỏng một chút, hữu kinh vô hiểm mà xuống núi.

Bởi vì chuyện ảo cảnh trước đó, dọc đường này cũng không có ai. Cố Yêm vốn là dự định ở Hồi Xuân Sơn mua tiên dược mọc lông, nhưng mà nghĩ đến Hồi Xuân
Sơn cách Thái Thanh Tông quá gần, sợ khiến người khác nghi ngờ, vì thế liền dự định đi tới một thành trấn hẻo lánh, cải trang một chút đi mua.

Sau khi y ngự kiếm đi đến nửa đường, nhìn thấy trên trấn cách đó không xa có một phường thuốc, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại một chút.

"Vị tiên trưởng này, ngài cần gì ạ?" Tiểu nhị trong tiệm vừa nhìn thấy y liền nghênh đón.

Cố Yêm giống như không có việc gì nói: "Yêu thú của ta mấy ngày trước bị thương, một chút da lông trên người bị đốt trụi, có cái gì có thể giúp mọc lông không?"

Thứ mọc lông cũng không thường thấy, nhưng mà bởi vì trước đây quý tộc đều có yêu thích nuôi dưỡng yêu thú, cho nên không ít phường thuốc đều có dự phòng thảo dược, sau khi nghe thấy lời Cố Yêm nói, tiểu nhị kia nghĩ nghĩ, liền từ hậu đường xuất ra một lọ Sinh Mao Thủy mới sắc xong.

"Tiên trưởng chỉ cần rót nước thuốc này vào chỗ bị tổn thương, da lông liền có thể mọc ra một lần nữa."

"Đa tạ." Cố Yêm gật đầu, lấy ra một khối linh thạch. Tiểu nhị thấy y là một người tình nguyện tiêu tiền cho linh thú của mình, không khỏi mặt đầy tươi cười, hỏi: "Tiên trưởng, còn cần thứ gì khác hay không?"

"Phường thuốc của bọn tôi còn có một ít trang sức cho linh thú."

Cố Yêm chỉ là muốn làm cho lông nhung trên đuôi của mình mọc đi ra, những cái khác dĩ nhiên không nghĩ đến, vì thế sau khi để lại linh thạch liền từ chối nhiệt tình của tiểu nhị, xoay người rời khỏi phường thuốc.

Ngay sau khi y rời khỏi không lâu, một người quen thuộc cũng đi vào phường thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play